Chương đặc biệt mừng sinh nhật Thịnh Hạ 1/2/2024
Mùa đông năm nay rét lạ thường, chỉ trong hai ngày Bắc Yến đã đổ hai trận tuyết lớn. Thoạt tiên Thịnh Hạ còn thấy hay ho, trời rét cóng vẫn cứ ham ra ngoài ngắm tuyết, còn gây ra một chuyện dở khóc dở cười thế này.
Nguyên là để cho các bạn bè hâm mộ phương Nam được ngắm tuyết, cô quyết định bật livestream ra đường. Bên ngoài một vùng trắng xoá phủ tít tắp, những bông tuyết mềm như bông đắp lên nhau thành những ụ nhấp nhô trơn trượt. Mọi sắc cạnh của thế giới được bo mềm, nhìn đâu cũng thấy đáng yêu. Cô kêu lên thổn thức, hào hứng lấy cảnh mọi góc quay, lạ thay bình luận trên màn hình toàn gọi tên Trương Chú.
Đã một thời gian cậu vắng bóng trên kênh vlog của Thịnh Hạ, thay vào đó là sự hiện diện trên khắp các diễn đàn và bản tin về khoa học công nghệ.
Suy nghĩ cho hình ảnh chuyên nghiệp của cậu, dù khi ghi hình ở nhà, cũng rất ít khi Thịnh Hạ để cậu lọt ống kính.
Nhưng trời rét thế này, tự dưng rất muốn gặp cậu.
Coi đồng hồ thấy đã sắp giờ cơm trưa, Thịnh Hạ quyết định bắt xe tới trụ sở của Dĩ Hạ Khoa Kĩ.
.
"Chị gái bọc kín mít thế ai mà nhận ra nổi?" Một người xem bình luận vậy.
"Vợ mình mà còn không nhận ra, li hôn tới với anh này!"
"Ủng hộ!"
"Cược năm hào!"
Thịnh Hạ đọc được, nhịn cười mặc kệ.
Tới cửa đăng kí, nhìn qua cửa kính thấy cái bóng phản chiếu bọc kín từ đầu tới chân của mình: đầu đội mũ len, mặt đeo khẩu trang chuyên dụng, quấn áo phao dày, xỏ ủng đi tuyết, toàn thân trên dưới nhìn thấy mỗi cặp mắt.
Lễ tân không nhận ra.
Trợ lý của Trương Chú không nhận ra.
Thậm chí, Thành Trác Dương cũng không nhận ra, cứ thế ôm cả đống tài liệu hớt hải lướt qua đời nhau.
.
Lúc này, cô cũng bắt đầu lo Trương Chú không nhận ra mình. Đoán hẳn do đôi mắt cô thấp thoáng vẻ chột dạ, bình luận trên màn hình bắt đầu đua nhau cười hô hố.
Lễ tân thấy cô cầm điện thoại thì đâm cảnh giác, chủ động dò hỏi: "Chị tới tìm người hay làm gì vậy ạ?"
Thịnh Hạ ngẩn ra, chưa kịp trả lời ngay. Lễ tân bèn dẫn cô ra một góc, "Nói ở đây vậy, công ty bọn em có..."
Chưa dứt câu, bỗng một hàng người dài từ trong đi ra, ai nấy áo vest giày da thẳng thớm, nói cười vui vẻ như vừa đạt thành một vụ hợp tác. Người đi đầu không ai khác chính là Trương Chú và một người đàn ông trung tuổi.
Thịnh Hạ đứng quay lưng lại với họ, nhưng máy ảnh đang ở góc tự quay bản thân thì ghi lại được cảnh phía sau, cô cũng vì thế mà nhìn thấy Trương Chú vừa cười nói vừa đi lướt qua đằng sau lưng, biến mất khỏi ống kính.
Tuy chỉ xuất hiện trong một thoáng ngắn ngủi, sự xuất hiện của họ vẫn không bị bỏ qua.
Những bình luận gọi tên "Trương Chú" không hề dừng lại, thi thoảng lẫn vài ba câu gọi "sếp Trương"...
"Không nhận ra."
"Li hôn!"
"Ô hô hô hô hố hố hố cười sặc không nhận ra thật kìa."
"Ánh mắt sếp Trương nhà mình không dừng tí nào luôn."
"Sếp Trương mặt vest thiệt cmn đẹp troai!"
"Vợ mình còn không nhận ra đẹp trai để làm gì?"
.
Ngay lúc Thịnh Hạ đang bối rối, hình như bạn gái lễ tân đứng gần nên đã nhận ra cô, thử hỏi, "Chị Hạ Hạ?"
Thịnh Hạ kéo khẩu trang, nở một nụ cười gượng gạo, đá sự bối rối sang cho bạn lễ tân.
.
Lúc này, hình như Trương Chú đã tiễn khách xong quay lại. Cửa tự động trượt ra hai bên, Thịnh Hạ ngoảnh lại, ánh mắt khéo sao va vào mắt cậu.
Hôm nay tâm trạng cô rất tốt, hoàn toàn bỏ qua chuyện cậu vừa không nhận ra mình, lập tức cười tươi chạy ngay tới. Khổ nỗi cô quên đôi ủng của mình vừa đi tuyết, chạy trên sàn đá trơn chẳng khác gì lướt trên mặt băng, trượt chân đâm đầu lao vào cậu, Trương Chú luống cuống lùi lại vài bước mới đỡ được cô...
Chỉ lùi vài bước, mà lùi hẳn ra ngoài cửa.
Thịnh Hạ chỉ thấy xấu hổ, cứ như mình đói khát simp lỏ người ta lắm vậy! Bèn ngẩng lên sẵng giọng: "Cậu không nhận ra mình!"
Trương Chú đỡ cô dậy, giúp cô đứng vững lại, ngắm nghía cô một lượt trên dưới, khoé môi và đôi mày bắt đầu cong cong thành nụ cười.
"Cười cái gì! Không được cười!" Thịnh Hạ dí điện thoại vào mặt cậu, "Nhìn đi, cậu không nhận ra mình, người xem đều bảo mình li hôn..."
Giờ thì, lễ tân phì cười, đến cả trợ lí đã quen bị sếp và vợ thồn cơm chó cũng không nhịn nổi.
Trương Chú vẫn không trả lời, chỉ quay đi không biết nói với ai: "Xin lỗi, nhà tôi làm trò, hôm nay e là..."
Thịnh Hạ sượng mặt cứng ngắc, nhìn theo ánh mắt cậu, thấy trước sảnh chờ thang máy là hàng người cậu mới "tiễn đi" ban nãy.
Tự dưng tai Thịnh Hạ đỏ như nung. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho dù thường lên hình, khi ngại thật tai đỏ vẫn phải đỏ thôi.
Cô từ từ đứng thẳng người, mím môi mỉm cười, kiểm soát nét mặt, kế đó quay sang dùng ánh mắt dò hỏi Trương Chú.
.
"Hà hà, không sao không sao, vợ chồng trẻ tình cảm quá." Đằng kia, người trung niên đi đầu nói.
Cô gái có vẻ là thư kí bên cạnh ông cũng cười, "Vậy để hôm nào lại mời sếp Trương và chị nhà dùng bữa."
"Thực sự xin lỗi, tôi thấy cô ấy cũng không mặt mũi ăn cơm cùng các vị," Trương Chú tự nhiên ôm vai cô, nói xong thì dặn trợ lý, "Gọi sếp Thành tới đi."
Sau đó thì là Thành Trác Dương đi ăn với khách, Thịnh Hạ theo Trương Chú tiễn khách đi. Gần như ai cũng nhìn cô tủm tỉm cười.
.
Cửa thang máy vừa đóng lại, Thịnh Hạ ôm mặt, "Mình không muốn sống nữa!"
Trương Chú dắt cô về văn phòng riêng, suốt đường đi không lúc nào mặt không tủm tỉm cười.
"Vốn là định về gọi cậu đi ăn cùng đấy." Cậu rót cho cô cốc nước nóng, quỳ xuống trước mặt cô, thích thú nhìn gương mặt đỏ ửng của cô.
"Hả?" Thảo nào đi có tí đã quay lại ngay. Nghĩ lại cảnh ban nãy, Thịnh Hạ vẫn thấy khó hiểu, "Cậu nhận ra mình à?"
Trương Chú nghịch quả cầu len trên mũ cô, "Không thì sao?"
"Sao cậu nhận ra được? Mình chưa mặc bộ này bao giờ hết."
Trương Chú cau mày ngẫm nghĩ, "Không biết, chỉ là nhận ra thôi."
"Ò..."
Trương Chú lại cười, thẳng người dậy, đoạn cúi xuống kéo cằm cô lên thơm mấy cái, "Đi thôi, dẫn cậu đi ăn cơm."
Thịnh Hạ thoáng lo, "Mình xin lỗi, lúc tới nên báo với cậu trước, cậu không đi với khách hàng sẽ không sao chứ?"
"Nếu vụ hợp tác nào cũng phải đi ăn mới có thể đạt thành, thế dẹp tiệm luôn cho khoẻ," Trương Chú tự nhiên lấy cốc nước của cô đặt lên bàn trà, kéo cô dậy, "Muốn ăn gì?"
"Ăn lẩu!"
"Chốt."
"Đi thôi."
"Hôn cái đã."
"Cậu vừa hôn rồi mà."
"Đấy là mình hôn cậu, giờ là cậu hôn để mình dẫn cậu đi ăn lẩu."
"Ò..." Chụt!
"Sau này không được nói hai chữ li hôn."
"Người xem đùa thôi..."
"Không được."
"Ò, biết rồi."
.
Qua trận tuyết này, Thịnh Hạ về Nam Lý trước. Giờ cô chỉ cần lo viết luận án tiến sĩ, viết ở đâu cũng vậy. Mà đã sắp tới tết, nên cần về sớm để đi thăm hỏi họ hàng. Nhiệm vụ của cô không ít đâu nhé, phải đi nhà họ Thịnh, họ Vương, họ Trâu, giờ còn thêm cả họ Trương, họ Lư...
Ngày 1 tháng 2, Bắc Yến đổ tuyết lớn, các tuyến tàu cao tốc và máy bay đều phải tạm dừng.
Sáng sớm Thịnh Hạ đã gọi điện cho Trương Chú, bảo cậu từ từ án binh bất động, "vợ chồng già" rồi không cần vội một sớm một chiều.
Lúc này cô đã được Trương Tô Cẩn đón tới trang viên nhà chị. Trương Tô Cẩn mời bạn cùng nhóm nhạc tới nhà quẩy. Đèn trong phòng tắt hết chỉ châm mấy ngọn nến, trên bàn bar bày đầy những rượu là rượu. Tiếng đàn guitar gảy lên, trống đánh theo nhịp điệu, ban nhạc cất tiếng hát, trách nhiệm của Thịnh Hạ là chìm đắm trong tiếng trống tiếng nhạc. Trương Tô Cẩn và ông xã lên sàn nhảy, âm nhạc chuyển thành loại nhạc khiêu vũ vừa thanh lịch vừa cháy bỏng.
Nhờ ánh đèn mờ mờ soi tỏ, ngay khoảnh khắc bông tuyết đầu tiên ngoài kia rơi xuống, Thịnh Hạ ngay lập tức nhìn thấy.
"Tuyết rơi rồi!"
Tiếng nhạc chợt dừng, tất cả hướng mắt ra ngoài khung cửa sổ.
Đã phải ngót mười năm Nam Lý không có tuyết.
Trong màn tuyết hối hả, Thịnh Hạ thấy Trương Chú đội gió tuyết đi tới.
Cậu vừa xuống xe, vòng ra đuôi xe mở cốp lấy ra một bó hoa, xách kèm bánh kem và một túi quà, băng qua vườn hoa đi tới biệt thự.
Hình như đi được nửa nhận ra tuyết rơi, cậu ngẩng lên nhìn.
Trong tiết trời cuối đông, những bông hồng pink floyd trong lòng cậu rực rỡ lạ thường, chiếc áo khoác dài tối màu khiến dáng cậu cao dài khác lạ.
Khung cửa sổ trắng kiểu Pháp như đóng khung hình ảnh này.
.
Thịnh Hạ đứng ngay dậy chạy ra mở cửa.
Trương Chú cũng vừa tới cửa, hình như không ngờ người mở cửa là cô, cậu ngẩn người.
"Đang tuyết lớn mà, không nghe lời gì hết!"
Trương Chú dang tay, mặc kệ sức nặng của bó hoa và bánh kem vẫn cứ cười tươi nhìn cô chờ đợi một cái ôm, "Bà xã, sinh nhật vui vẻ."
Thịnh Hạ lao ùa vào vòng tay cậu.
Trong phòng, ban nhạc thong thả gảy lên khúc ca mừng sinh nhật.
"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthday to you..."
—
Theo chia sẻ từ tác giả, do nhiều bạn đọc hay nhầm lẫn giữa tên hai trường đại học và tên thành phố (thành phố Hà Yến và trường Hà Thanh, Hải Yến) nên trong sách xuất bản, tác giả sẽ đổi tên các địa danh này. Bản sách giấy tiếng Trung cũng sắp được xuất bản rồi đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com