Chương 13
Buổi sáng hôm nay ở Hạ Long, gió cứ thổi lùa vào cái không khí cảm giác hơi ren rét chứ chẳng còn nắng nóng như đợt đầu năm nữa. Có mấy hôm Dương vẫn đang nằm viện, mưa rào kéo tới khiến căn phòng đã lạnh lại càng lạnh hơn.
Bước chân cậu lửng thửng đi vào buồng vệ sinh. Đã hơn 3 tháng rồi cậu mới lặp lại được cái thói quen này. Hôm nay cậu lại tranh thủ dậy sớm để lên trường nói chuyện với cô hiệu trưởng. Cảm giác hồi hộp bao trùm lấy cậu cho dù Ninh đã khẳng định chắc nịch rằng cứ yên tâm mà dưỡng thương, chẳng sao cả nhưng thân là người kĩ tính hay lo xa. Mấy hôm gần xuất viện lòng Dương như lửa đốt vậy.
Chải chuốt sơ sơ lại cho thật tươm tất. Đồng hồ vừa tích tắc sang 5h15 sáng. Từ đây mà đi xe bus tới trường chắc cũng chỉ tầm 15 phút nên Dương cũng đã thong thả hơn phần nào. Lọ mọ lấy 3 nghìn tiền vé xe từ trong cái lọ thủy tinh để trong góc nhà rồi cứ thế mà Dương cắp sách đến trường, có lẽ cậu cũng quên bén đi lời hứa ngày hôm qua của Ninh.
Ninh:
- Dương ơi!
Tiếng gọi vội của một ai đó kéo cậu lại. Cho dù là giờ cậu đi học nhưng cũng được gọi là khá sớm. Một tiếng xì xào nhỏ thôi cũng đã nghe rõ mồn một, đằng này giọng gọi lớn của người kia khiến suýt cậu thót tim. Trời thì vừa mới tờ mờ sáng, ánh đường nó cứ lập loè nên mãi một lúc cậu mới thấy được hình dáng anh quen thuộc
Dương:
- T-Thầy ? Thầy đi làm ạ? Giờ còn sớm lắm, chưa tới giờ lên lớp đâu
Ninh:
- Ừ thì. Hôm qua..anh hứa đưa em đi học mà, sao nay lại tự đi thế này. Trời đang rét lắm
Dương:
- Em không để ý lắm...mà thôi chẳng cần phiền thầy đâu. Còn sớm lắm, 6h30 mới chính thức vô học cơ. Thầy mắc công dậy sớm nữa ạ
Ninh:
- Anh hứa rồi. Anh phải làm chứ, lên xe đi
Nói rồi chưa kịp để đối phương đồng ý thì anh đã kéo tay Dương ra trước cổng gara của mình. Còn tử tế khi chủ động mở cửa xe, che chắn phần đầu cho em không bị va vào khung. Chỉ cần vài hành động nho nhỏ này cũng đã khiến Dương ngại tới mức luống cuống tay chân. Còn Ninh thì vẫn cứ bình thản chạy vào nhà để lấy cái gì đó rồi mới bước vào xe.
Vẫn là chiếc ghế phụ đó, nhưng nay nó được vệ sinh sạch sẽ hơn, thậm chí còn được đặt một miếng đệm ngồi, không biết vô tình hay cố ý, thoang thoáng có cái túi sưởi được đặt một góc ngay phía mặt kính
Ninh:
- Em ăn sáng chưa?
Dương:
- Em không có thói quen ăn sáng, để tới trưa rồi ăn luôn cho tiện
Ninh:
- Không ăn thì sao có sức học được. Em có muốn ăn gì không anh đưa đi nhớ. Bún thang hay bún vịt
Dương:
- Em không đói thật. Coi chừng muộn giờ của em nữa. Em cần lên gặp cô hiệu trưởng..
Ninh:
- Không muộn. Ăn đi, thảo nào em gầy tong teo thế này. Với cả anh kêu em không cần lo anh nói thật. Nhé, anh biết hàng bún này ngon cực
Dương:
- Thôi cũng được..nhưng ăn nhanh nhé. Em sợ cô bận nữa cơ
Nói rồi Dương để gọn gàng cái balo của mình xuống dưới chân rồi cứ ung dung ngồi nhìn ra cửa sổ. Đôi giày bata được anh mua cho nhân ngày xuất viện được cậu ngắm nghía mãi. Tay cậu bắt đầu hơi đỏ lên, cái lớp áo đồng phục mỏng tanh này chẳng phủ ấm cho cậu là bao. Chóp mũi cậu cũng thấy hơi đau đau vì hôm nay thật sự không khí không được tốt lắm. Lấy hai tay thổi phù vào một hơi để thoát lạnh thì chốc lại có cái bóng người nào chen ngang người cậu dồn Dương phải ép người sát vào lưng ghế
Ninh:
- Thắt dây an toàn vào. Dây cài vào ở đây này nhớ chưa, mốt lên xe ai thì cũng tự thắt nhớ
Cái khoảng khắc ngắn ngủi này chắc chỉ kéo dài tầm vài giây nhưng lại làm tim cậu như hẫng mất một nhịp. Nhớ lại lần đầu gặp mặt, Ninh và Dương cũng như đang muốn dí vào mặt đối phương vậy. Giữa cái trời lạnh run tay run chân như này nhưng sao hơi thở của anh vẫn còn rất ấm. Sống mũi cao, đôi mắt to tròn. Đúng là cái danh nam thần bóng rổ chẳng ngoa chút nào. Phớt qua nhau, cái mùi dầu gội của anh thật sự rất dễ chịu, tóc cũng mềm nữa..
Ninh:
- Em lạnh không? Anh tắt điều hoà nhé? Mặt mũi đỏ hết luôn rồi
Dương:
- H-Hơi lạnh thôi ạ. Thầy có chăn không? Em hơi khó thở
Ninh:
- Lạnh à? Vậy sao không mua áo khoác, miền Bắc mà, ít cũng phải có khăn choàng chứ
Ninh vội cất giọng hỏi thăm. Phải thật thì cậu cũng trải qua bao nhiêu mùa đông của miền Bắc rồi, nhưng dù có lạnh đến mấy thì cậu cũng không sắm áo khoác. Nên cậu hay bị cảm cúm lắm, nhưng riết rồi thì Dương cũng phải chịu trước cái khí hậu này. Nhưng nay lại có đôi chút khác khác. Từ đâu một chiếc khăn màu trắng ngà lại được quấn gọn trên cổ của cậu. Lớp khăn len dày dặn cộng thêm bàn tay của ai đó chạm vào cổ cậu khiến đôi phần Dương cũng phải rùng mình
Ninh:
- Sáng lạnh mà không đeo khăn, kẻo em bệnh thì bà lại lo. Khéo lại trách tôi đây chăm cháu bà không kĩ nhờ
Tay cứ loay hoay chỉnh lại chiếc khăn cho vừa với cổ cậu. Mà anh cũng chẳng để ý đôi mắt của cậu đang nhìn về phía mình. Nó cứ ôn nhu pha thêm một chút ngượng nghịu. Đôi mắt cậu cứ dán lấy khuôn mặt anh muốn rời cũng chẳng được. Phía dưới những ngón tay nhỏ của Dương cứ đan hết lại vào nhau thật chặt. Thời tiết bây giờ chắc tầm 10 mấy độ nhưng sao người cậu nó cứ nóng bừng lên, miệng còn chẳng nói được nên lời cơ mà
Ninh:
- Khăn này anh mua lâu rồi nhưng vẫn chưa có dịp dùng. Sau này mỗi khi trời lạnh, em cứ mang cái này cho ấm
Câu nói bân quơ của Ninh lại đọng lại trong lòng Dương rất lâu. Một món quà nho nhỏ giữa cái trời Noel khiến cậu cứ ngỡ, đây là chiếc khăn ấm áp nhất trên đời. Chiếc khăn dài chạm đến ngưỡng thắt lưng, cậu hết quấn quấn lại đến vò vò chiếc khăn vào lòng bàn tay như thể đang sưởi ấm bằng mùi của anh vậy. Đôi mắt híp cứ chăm chăm nhìn vào mấy sợi len trên tay. Nhìn vội qua cũng biết đây là hàng đắt tiền, phía dưới góc của miếng vải còn được ghi nắn nót 2 chữ "Ninh Tom"
Dương:
- Ninh Tom? Ninh Tom là ai?
Ninh:
- Ninh Tom là anh đấy. Ngày xưa lúc còn trong đội tuyển bóng rổ của trường biệt danh của anh là Ninh Tom, cho nên giờ anh khắc lên đây luôn
Dương:
- Khăn này chắc đắt tiền lắm nhỉ?
Ninh:
- Không có bao nhiêu hết. Nhưng mà cho dù đắt thì anh cũng ít dùng lắm, để đó phí của ra ấy, cứ dùng đi
Dương:
- À..ừm. Nhưng mà sau này đừng cho đồ em nữa, nhiều quá rồi
Ninh nhìn Dương nhưng chẳng đáp lại chỉ cười cười cho qua chuyện. Chạy được thêm một quãng đường nữa thì anh dừng lại trước một hàng bún nhỏ. Cái hàng này chẳng quá lớn đâu, vừa đủ cho tầm 5 bàn thôi nhưng cái mùi thơm ngậy của nước dùng sáng sớm làm cậu cũng bị cuốn theo
Ninh:
- Em ăn bún chỗ này bao giờ chưa. Chỗ quen của anh đấy, hơi xa nhà chút nhưng cũng gần trường. Nào xuống xe vào ăn một chốc rồi lên lớp vẫn kịp
Nghe nói thế Dương cũng ngoan ngoãn xuống xe. Ninh bước vào quán rồi tiện miệng gọi hai bát bún thang. Trời thì thổi từng cơn gió lùa vào làm cho bát bún càng thêm hấp dẫn. Cái làn khói nghi ngút kia chỉ cần tưởng tượng được gắp một đũa thôi cũng đã thấy ấm người.
Thú thật cậu chưa khi nào dám ăn một bát bún 20-30 nghìn vì sợ nó chỉ thêm lãng phí. Dù là sáng ra đói cỡ nào nhưng 12 năm qua Dương chưa từng động đến một miếng đồ ăn sáng. Cậu cứ dồn cả 3 bữa vào buổi trưa rồi ăn tầm 2 chén là đã kết thúc một ngày. Nói thẳng ra chưa có ngày nào là cậu no bụng cả
Ninh:
- Sao, ngon không. Sau này anh đưa em đi ăn nữa nhé
Dương:
- Thôi..tốn tiền lắm, em không có tiền trả đâu
Ninh:
- Ai bắt em trả cơ. Cứ ăn đi, sau này khi nào đi làm thêm lại được thì bao anh lại sau nhá
Dương:
- Không được. Em nợ thầy quá nhiều rồi, còn chưa trả nợ cũ nữa
Ninh:
- Nợ gì. Cái đó gọi là giúp đỡ thôi, anh nói rồi, không ăn sáng thì anh cứ đè ra mà gọi trả bài đấy. Mệt người là không học bài được đâu
Dương:
- V..Vậy đi chỗ nào rẻ tiền một chút. Đắt quá lãng phí lắm
Ninh:
- Èo ơi em nói sao chứ bát này có 15 nghìn thôi, không sao. Cơ mà em ra xe trước đi, đợi anh một chốc thôi
Nói rồi anh xua tay để cậu ra xe trước. Ở lại trong quán thì anh móc ví ra 70 nghìn cho 2 bát vừa nãy. Nhìn sơ qua thì cũng biết Ninh nói dối Dương, cũng chỉ cậu đừng qua để tâm đến việc này. Còn về phía Dương, bây giờ trong lòng cậu nó cứ rối lên như tơ vò. Sao Ninh lại đối tốt với cậu thế nhỉ? Còn số nợ gần 30 triệu vào cái năm 2014 là con số rất lớn. Chưa kể tới những món quà anh tặng cho cậu. Số thuốc y tá kê cho cậu cũng là loại thuốc tốt nhất. Thiết nghĩ, dù cậu có làm trâu làm ngựa cho Ninh cả đời cũng chưa chắc trả được hết số tiền này. Với một đứa trẻ bị gắn với cái mác nghèo khổ như cậu thì vẫn còn được đi học là cả một sự nổ lực để lấy học bổng rồi
Ninh:
- Này lên xe đi, không biết mở cửa à?
Dương:
- À ừm..em kéo không ra
Ninh:
- Sau này em kéo như này này, mạnh lên thì nó mới ra được. Cửa chiếc này hơi nặng, sau anh đổi chiếc khác nhớ
Chẳng biết Ninh làm gì trong đó cứ thoắt ẩn thoắt hiện làm cắt ngang đoạn suy nghĩ của Dương. Nhưng giờ thì cũng nên lên trường rồi. Dương gật đầu vội rồi leo thẳng lên xe. Miệng thì cứ liên tục hối Ninh nhanh lên vì cậu còn chuyện quan trọng hơn phải làm. Cơ mà từ đây lên trường cũng chẳng mất vào lâu cả, chạy vội thì tầm 5 phút sẽ tới nơi.
Ninh chỉ vừa lấy thẻ xe thì Dương đã một phát nhảy xuống xe rồi cứ thế mà lên thẳng phòng hiệu trưởng mà anh vẫn chưa biết cái mô tê gì. Chỉ đành cất xe thật nhanh rồi lên cùng với cậu.
Lật đật mở cửa bước vào phòng tiếp dân thì đã thấy hai cô trò đã ngồi nói chuyện với nhau rồi. Nhưng cái hành vi bước vào mà không kiên nể ai như này cũng làm hai bên có đôi chút khó xử. Ninh chỉ đành cuối người xin lỗi rồi bẽn lẽn bước ra khỏi phòng. Nhưng sao anh chịu bỏ đi được?
Đứng nem nép ở phía góc cửa như mấy người có ý đồ không tốt, chủ đích cũng chỉ để nghe lén dì mình và học sinh thôi
Dương:
- Cô ơi vậy bây giờ có cách nào để không bị lưu ban không ạ?
Hiệu trưởng:
- Cô thì cũng đã nắm được tình hình của em rồi. Thầy Ninh thì cũng đã xin phép giúp em nên em không cần lo chuyện nghĩ học không phép. Nhưng còn về phần kiến thức của em thì cần được giảng lại đôi chút may ra mới có cơ hội học tiếp
Dương:
- Em cũng có tự học ở nhà rồi nhưng chỉ sợ không chắc được như mấy bạn...nhưng em hứa với cô 1 tuần thôi. Đúng 1 tuần thôi em sẽ theo kịp được lớp
Hiệu trưởng:
- Cô biết em học nhanh hiểu nhanh. Nhưng không có gì là chắc chắn được, bây giờ cô cứ cho em ôn và làm lại bài thi giữa kì trước đã. Sau đó thì chuyện em học tiếp cũng dễ hơn chứ 3 tháng không phải thời gian ngắn, thêm nữa là năm nay em cuối cấp rồi. Năm sau thi đại học rồi nên chuyện này mình không nói được. Tóm lại thì chuyện em có học lại hay không sẽ tùy thuộc vào khoảng thời gian này, gắng lên em nhé!
Tui biết tui đăng truyện vào 4h sáng sẽ flop nhưng mà bên tui đang là 2 giờ chiều mấy cậu ơiiiiii🥲🥲🥲
Lệch múi giờ là cái thứ phiền nhất trên cõi đời🥲
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com