Chương 15
Ninh:
- Mấy chuyện này không nên đùa đâu..có khi đối với mình chỉ là nói chơi, nhưng mà đối với vài bạn khác, người ta dễ bị tổn thương lắm
Dương:
- Hả?? E-Em...em nói thật...nói thật ấy.
Ninh:
- Nói thật?...Ừm, anh hiểu rồi, giờ em cứ học đi. Có gì buổi trưa...anh gặp em sau nhé?
Dương:
- .....
Cảm nghĩ của Dương bây giờ là gì nhỉ. Có lẽ trong thâm tâm của cậu đang rất sợ, sợ rằng anh không thích những người như cậu, sợ rằng thời gian qua chỉ do là cậu ảo tưởng, cậu thèm muốn cảm giác được yêu sao? Tưởng nghĩ như sự nuông chiều ấy chỉ dành duy nhất cho cậu, cậu ngỡ bản thân là người đặc biệt..
Xoay sang nhìn Ninh đang trầm ngâm chuyện gì đó càng khiến Dương hối hận về câu nói lúc nãy. Đáng nhẽ cậu không nên nói ra cái câu dư thừa đó, vốn Dương nói ra câu đó cũng chỉ để thăm dò, chẳng ai ngờ lại rơi vô cái tình thế như này đâu chứ. Giờ cậu cũng chẳng còn tâm trạng đâu để học bài nữa. Mắt lướt đọc vội quyển sách từ trên xuống dưới rồi cậu lại nằm dài ra bàn. Cái vẻ mặt của cậu giờ nó khó coi kinh khủng. Nghĩ lại câu nói lúc nãy cậu chỉ muốn đào hố tự chôn mình thôi, cứ cái đà này, tới trưa...chắc cậu sẽ phải tự đi về một mình rồi
Ninh:
- Em..học bài xong rồi đúng không?
Dương:
- À dạ..em xong rồi
Ninh:
- Chiều nay...ráng làm bài thật tốt nha
Dương:
- Vâng ạ..
Mấy lời nói gượng gạo của cả hai chỉ để đơn thuần xóa bỏ cái không khí chết tiệt này. Cả lớp trở nên dần im ắng đến ớn người, ai cũng chỉ tập trung làm chuyện của mình. Giờ cậu cứ như người bị lạc loài vậy. Vẫn cái giọng thở dài đó, cậu ngồi thẫn ra, hết nằm ra bàn rồi tới ngồi, lâu lâu lại lén nhìn Ninh đang làm gì. Nhưng cậu đâu biết cô bạn thân của cậu phía bên trên cũng vô tình nhìn thấy hết một màn này. Vừa hay bỗng vang lên âm thanh kết thúc tiết học, cái tính tò mò trong người Linh thôi thúc cô phải chạy thật nhanh xuống chỗ Dương. Vừa tới nơi thì Ninh cũng đã dọn xong sách vở, trước khi đi lại cứ như thói quen. Anh đưa tay xoa nhẹ lại đầu của cậu. Mắt hướng xuống nhìn cậu.
"Em thi tốt"
Đơn thuần chỉ là một câu nói người thầy nào cũng nên nói với học sinh mình nhưng lại mang đến cho cậu cái cảm giác rung động đến điên người. Vừa xong câu nói thì Ninh cũng vội rời đi, cũng chẳng màng tới cả lớp đã chào mình chưa. Sải bước thật nhanh để dấu đi cái gương mặt ngượng nghịu của mình. Từ nãy đến giờ không chỉ riêng mình Dương là rối não, mà tới cả anh cũng đã cân nhắc rất nhiều. Mắt thì cứ đăm đăm dán chặt xuống sàn nhà mà cũng để ý mình đang đi đâu. Tưởng đầu anh là cả hàng tá mớ suy nghĩ hỗn độn
Kể từ lúc vừa nhập học ngày đầu tiên. Người anh chú ý nhất là cậu. Bắt gặp lần đầu tại sân trường. Nói sao nhỉ, một cậu bé gầy gầy ốm ốm, có đôi mắt ti hí nhưng lại cười rất xinh. Đi giữa một đám người nhưng sao chính Dương lại là người thu hút anh nhất. Tới tận lúc được tiếp xúc lần đầu anh lại thấy cậu tính tình hơi khó chiều, nhưng...đáng yêu lắm, một câu cũng dạ, hai câu cũng dạ. Chẳng cần phải trêu, chỉ cần vài cái thói quen nho nhỏ này cũng đủ để Ninh tủm tỉm.
Bên cạnh nhau gần 100 ngày cứ gọi là 24/7, từng hành động của Dương đều được gắn chặt trong suy nghĩ của anh. Nhưng có lẽ, đây là lần đầu tiên, cậu dám nói cho anh cái thứ như là bí mật thầm kín nhất của cậu vậy. Cái cảm xúc nào đó trong lòng anh tự thủ thỉ "Mày cũng thích nó mà"?
Dẫu anh còn rất trẻ, lại trải qua kha khá mối tình nhưng đây chắc chắn là lần đầu anh có thể cảm nhận được pheromone tình yêu lại phát ra từ người một đứa con trai. Nhớ lại cái ngày Ninh phát hiện ra chuyện Dương dễ bị gặp ác mộng, chẳng hiểu sao chính anh cũng là người chủ động ôm cậu vào lòng. Lúc đó trông cậu như cục bột ấy, người bé bé con, co rúm lại như chỉ muốn để anh bao trọn mình vào lòng. Cái dòng suy nghĩ ấy nó tra tấn anh cả 1 tiết học không ngưng, công tác giảng dạy cứ thế cũng bị ảnh hưởng
Linh:
- Mày thích ổng đúng không?
Dương:
- Gì vậy con điên này?
Linh:
- Mày đừng có chối. Tao thấy hết rồi, chắc chắn là mày thích thằng cha Ninh ấy.
Dương:
- Mày...Mày đừng có suy bụng ta ra bụng người đi. Sao tao thích ổng được?!
Bị Linh nói trúng tim đen khiến Dương cứng họng chẳng nói được thêm câu nào. Nhưng chối là thế, cơ mà tim của Dương đang đập nhanh tới mức sắp bị chèn tắt thở rồi. Hai tay đan lại với nhau, phần gáy thì bị Linh đưa tay chọt chọt làm cậu xấu hổ chỉ muốn chui hẳn vào hộc bàn cho xong tội. Nhưng cô làm gì bỏ qua cho cậu dễ vậy được?
Linh:
- Nếu mày không có "mối quan hệ" gì đó với ổng vậy tại sao ổng biết mày nằm viện?
Dương:
- Thì..mẹ ông Ninh là hàng xóm của tao, nhưng mà giờ ổng mới chuyển tới khu đó sống cho tiện đi làm, hôm thứ 7 tao bị tai nạn ở ngay hàng bánh đa bà Diệp ấy, rồi ổng thấy xong đưa tao đi viện, vậy thôi!
Linh:
- Nghe hợp lí nhờ, vậy cái điện thoại này đâu ra, rồi Anh Ninh là ai? Mày đùa tao đấy à?
Dương:
- Mày...Mày lục điện thoại tao hả??
Linh:
- Đừng có đánh trống lảng, trả lời!
Linh lại từ đâu lấy ra chiếc điện thoại Ninh đã tặng cậu. Cô thừa biết với cái gia cảnh như Dương thì 100% không thể tự mua được chiếc điện thoại đắt tiền đến thế. Còn vẫy vẫy cái màn hình danh bạ trước mặt cậu với dòng chữ/ Anh Ninh /...
Tay cậu không tự chủ được mà liền chồm tới để giật lại điện thoại của mình. Nhưng Linh nhanh chóng đưa tay giấu đằng sau lưng rồi tiếp tục dò hỏi, vành tai Dương nó cũng từ đó mà đỏ lên theo hai bên gò má. Giọng cậu thì cứ ấp a ấp úng, chẳng nói được chữ nào. Thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Linh
Linh:
- Một là mày nhanh lên rồi mày với tao học tiếp. Còn không thì cả hai đứa sẽ ra khỏi lớp đứng và mày cũng không có cơ hội để lấy lại cái điện thoại này đâu mày tin không?
Dương:
- Tao..Tao chỉ hơi thích một chút thôi...do ông ý quan tâm tao quá nên hơi cảm tình một chút thôi. Nhưng mà chỉ có chút xíu thôi
Linh:
- Tao chỉ tiếp nhận chuyện là mày có thích chứ một ít một nhiều gì..TAO KHÔNG QUAN TÂM. Vậy mà hôm trước còn nói xấu ông ấy cơ
Nói rồi cô thảy điện thoại lại về phía Dương với khuôn mặt tự đắc, đưa mắt lườm bạn mình từ trên xuống dưới xong mới quay lên bảng, còn tự ngẫm tự mình ngồi cười khúc khích. Cũng phải thôi, ai ngờ được cậu bạn 17 năm thanh xuân vẫn còn nguyên "tem" nhưng lại phải lòng ông thầy đã cho nó vào sổ đầu bài vào ngày tựu trường chứ. Phía Dương khi vừa nói xong cũng đã muốn cào rách mặt Linh rồi. Bắt lấy chiếc điện thoại rồi ngồi ôm khư khư lấy nó, người thì cứ hệt con gà mà cứ liên tục đập đầu xuống mặt bàn như để giải toả cái sự ngượng ngùng này. Giá như lúc đó cậu đặt tên cho Ninh là số lạ đi thì hay biết mấy. Có lẽ nếu một ngày đẹp trời mà mọi người biết được tin này, thì ngày đó chắc chắn sẽ là ngày chôn của cậu mất.
Tùng Tùng Tùng
Giáo viên:
- Các em về nhớ hoàn thành bài tập ngày mai cô kiểm tra nhé
Học sinh:
- Vâng ạ!
Sau hơn 2 tiếng tự hành xác thì giây phút được ra về chính là liều thuốc cứu rỗi cuối cùng của Dương. Tiếng giáo viên còn chưa dứt thì cậu đã vội dọn sách vở để ra về. Hai tay cậu cứ thoăn thoắt mà bỏ hết đống sách vở 3 cân kia vào cặp, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu muốn ra về đến mức như vậy.
Linh:
- Anh Ninh ơi~Anh Ninh ráng học chiều nay Anh Ninh cho thi tốt nhá
Dương:
- Mày có tin mày là vụ án bị đánh trọng thương đầu tiên trong trường không?
Cái giọng giễu cợt đó cứ lải nhải gần như suốt cả 2 tiếng qua làm Dương sắp phát rồ lên tới nơi. Một câu cũng Anh Ninh hai câu cũng Anh Ninh, thiết nghĩ cậu sẽ chết luôn cái tên đó không chừng. Liếc mắt qua nhìn cô bạn của mình đang vặn vèo người giống kiểu làm nũng mà khiến Dương ớn lạnh mà lộ rõ vẻ khinh bỉ. Thành thật mà nói chưa bao giờ mà cậu muốn đánh người tới thế
Linh:
- Đùa chút làm gì căng. Nhưng mà...chiều nay mày ráng kiểm tra cho tốt vào. Ngày mốt còn kiểm tra thêm đợt nữa, ráng nha
Dương:
- Biết rồi, về trước đi. Tao ở lại lớp 1 chút
Linh:
- Ờ..vậy thôi tao về trước, có gì về add Face tao nha. Tao có ghi số điện thoại luôn rồi ấy
Dương:
- Ừm
Xong chuyện thì từng lớp học sinh cũng dần dần ra về. Giờ trong phòng học chỉ còn lại mỗi mình cậu. Sách vở thì cũng đã để ngay ngắn trong cặp rồi. Nhưng tại sao cậu lại cứ có linh cảm ở lại lớp thêm một chút, ý định ban đầu là Dương sẽ về thật nhanh như kiểu muốn tránh mặt Ninh vậy, nhưng rồi cậu lại nán chân thêm 10 phút nữa mà còn chẳng có lý do. Ngồi nghịch điện thoại một mình như đứa dở hơi giữa lớp học, chính bản thân cũng chưa nhận ra có một bóng dáng ai đó khẽ đi tới chỗ cậu từ phía sau. Dần dần truyền từ đằng sau tới cậu lại là cảm giác ớn lạnh đến gai người, giữa không gian tĩnh mịch của chợt có giọng nói âm ấm vang lên sát bên tai cậu
Ninh:
- Đợi lâu không?
Dương:
- U-Ủa thầy? Thầy vẫn chưa về ạ
Ninh:
- Thầy về, ai đưa em về?
Dương:
- Em tự đi xe được mà. Thầy...về trước đi ạ. Rồi sao lại đổi cách xư...
Ninh:
- Dương! Thầy muốn nói chuyện
Ninh nhìn Dương rất lâu. Đôi mắt cứ như muốn xuyên thẳng qua tâm can cậu vậy. Chân anh tiến lại gần rồi ngồi lên phía bàn đối diện của cậu. Mặt Dương thì vẫn cứ ngơ ra, thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng lên. Trong đầu cậu bây giờ là hàng nghìn dấu chấm hỏi, sao lại đột nhiên thay đổi cách xưng hô như vậy chứ?? Vì đang trong môi trường lớp học hả?? Rồi nói chuyện là chuyện gì??
Mắt Ninh vẫn đang dán chặt lên cậu, cái cảm giác này nó khiến cậu như sắp không thở được nữa vậy. Căn lớp học bắt đầu trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Giữa lớp chỉ có duy nhất hai người, trong khi Dương đang suy nghĩ sẽ định ôm cặp tự động bỏ chạy thì...
Ninh:
- Tùng Dương có thích thầy không?
Ý là do quá tâm đắc câu cuối nên cho in đậm luôn:)))))
Nếu ai là dân chơi tiktok thì tớ mong là các bạn biết tới Thuỳ Dương và thầy của cậu ấy. Câu này thì tớ cũng xin từ thầy ấy do nó soft quáaaaaaaaaaa. Và tớ mong mọi người sẽ đủ tỉnh táo để đọc bộ truyện này vào 11h sáng thứ 7
Cảm ơn Thùy Dương vì đã cho tớ một cảm hứng như vậy ạaa❤️🩹
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com