Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Ninh:
- Mẹ đừng nói thế. Sao phải dị nghị chứ, con với Âm chỉ là thầy giáo với học sinh còn hơn thế cũng chỉ là anh em thân thiết thôi. Với lại hai thằng con trai chơi với nhau thì có gì đâu mà người ta chỉ trích
Bác Ngọc:
- Nếu tụi bây bình thường thì tao nói làm gì? Tụi bây xem tụi bây có giống cặp bạn bình thường không? Dính với nhau như sam ấy. Nhìn vào cứ tưởng hai thằng đực rựa yêu nhau, đó gọi là không bình thường hiểu chưa!
Ninh:
- Mẹ ơi thời đại nào rồi. Người ta yêu theo cảm xúc chứ đâu phải cứ 1 nam 1 nữ mới gọi là tình yêu đâu. Mẹ đừng có mang cái lối suy nghĩ cổ hủ đó ra nữa, không khéo người ta lại cười cho
Bác Ngọc:
- Này tao nói đúng thì tại sao người ta phải cười? Đừng có mà trứng đòi khôn hơn vịt, tao đẻ được mày đấy. 2 thằng con trai với nhau mới đáng để người ta cười mày hiểu chưa?
Ninh:
- Nếu mà mẹ cứ giữ cái lối suy nghĩ đó của mẹ ấy...thì đừng bao giờ nói với con về vấn đề này nữa. Con no rồi, con lên phòng trước
Bác Ngọc:
- NÈ!! Mày thích thằng Âm hay gì mà mày bênh nó dữ vậy hả Ninh? NINH!!

Tiếng mẹ vẫn đang văng vẳng bên tai nhưng anh vẫn giữ một vẻ mặt không quan tâm. Ninh buông đũa xuống, dù là đang rất đói nhưng anh lại không thể ngồi thêm một giây một phút nào với mấy cái lời nói độc đoán này của mẹ mình. Bát cơm bà xới cho anh vẫn còn hơn nửa, dĩa thịt sườn còn chưa bớt khói. Bà Ngọc lớn giọng gọi với theo nhưng Ninh cứ một mạch đi thẳng lên phòng, còn chẳng buồn quay đầu lại trả lời mẹ mình. Nhìn đống đồ ăn bà đã nấu, thậm chí tới phần canh vẫn chưa vơi đi chút lòng bà chợt có điều gì đó khó nói thành lời, hướng mắt lên nhìn tấm ảnh treo tường của Ninh, từ từ trong lòng bà lại gieo xuống một hạt mầm của sự bất an âm ĩ.
Đó giờ Ninh là bọc trứng mỏng của bà, anh là đứa con duy nhất mà bà và chồng cũ có được, nay lại còn giỏi giang thành tài nên không cần nói cũng biết gia đình yêu thương anh cỡ nào. Nhưng suy cho cùng, bà đã lớn tuổi, đã qua cái thời mà phải cập nhật xu hướng hằng ngày rồi. Cái tư duy ở những năm 90s nó vốn đã ăn sâu vào trong còn người bà, càng khiến bà lạ lẫm với những người có bộ "gen trội". Lối suy nghĩ cũ kĩ đó của bà Ngọc lại bắt đầu hình thành nên một nỗi sợ về chính đứa con trai mà bà đứt ruột sinh ra...










Tiếng chuông báo thức khiến đôi mắt chập chờn của Ninh tỉnh giấc. Nhìn lên đồng hồ thì cũng đã sắp tới giờ lên trường. Vốn dĩ cơ thể anh cũng đã hết 10 phần mệt mỏi, nhưng công việc thì càng ngày nó càng chất núi ở đấy, bỏ thì thương mà vương thì mệt chứ chẳng được ơn ích gì. Cố gắng nhấc chân đi vào phòng tắm, miệng thì ngáp ngắn ngáp dài. Sức khoẻ lẫn tâm trạng của Ninh trùng xuống thấy rõ, cầm trên tay chiếc điện thoại mà anh chỉ muốn ngay lập tức gọi điện cho dì mình để xin nghỉ cúp tiết, với một người có cái gốc gác vững chắc như anh thì chuyện nghỉ một vài lần như này thì chẳng thấm thía vào đâu cả, nhưng sao Ninh lại có cảm giác, nếu hôm nay không đi làm thì thực sự anh không nỡ 1 chút nào. Tắm rửa nhanh chóng cho qua loa, hay nói thẳng ra là anh còn luống cuống thế nào lại để xà phòng rơi vào làm mắt trở nên đỏ lòm.
Cho dù bây giờ vẫn còn gọi là khá sớm để từ nhà anh lên trường, nhưng còn phải "đón đường" Dương trước tầm 10 phút phòng trường hợp cậu ấy tự lẻn đi, nên dù thời gian cũng có đôi chút dư dả nhưng anh cũng chẳng có tác phong gì cầu kì, chỉ chải lại tóc cho gọn gàng, mặc lại bộ đồ lúc sáng rồi liền chạy thẳng xuống nhà. Phía dưới bà Ngọc cũng đã ngồi đợi anh sẵn từ bao giờ, cuộc cãi vã giữa hai người lúc nãy vẫn còn động lại dư âm, nên cho dù rất muốn tiễn con đi làm, nhưng lời ra tới miệng bà vẫn cố nhịn lại. Nhìn thấy mẹ mình, Ninh chỉ hờ hững nói lời tạm biệt như được lập trình sẵn, mặt cứ không cảm xúc mà băng băng đi ra khỏi nhà. Bà Ngọc thấy vậy thì lại có thêm đôi phần sầu muộn, nhìn bóng lưng con mình dần khuất sau cánh cửa lớn, không hiểu sao trong đầu bà lại cứ vang lên dai dẳng một cậu nói: "Có khi nào nó thích cái Âm thật không?"
Từ lúc trưa tới giờ. Chẳng biết có phải thần giao cách cảm hay cả hai đều có những khúc mắc riêng, nhưng cả bà và Ninh đều trằn trọc mãi vẫn không chìm vào giấc được. Mỗi người cứ tự dày vò bản thân với hàng loạt dòng suy nghĩ, thậm chí chính anh còn phải dùng tới thuốc an thần để cưỡng ép bản thân chợp mắt phòng chiều có sức để đi làm. Bà Ngọc ngồi trong phòng, hai mắt cứ mãi ngước nhìn lên bức hình duy nhất của bà và con trai, trái tim cứ nặng trĩu xuống khi nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của Ninh trong ảnh. Có lẽ anh lớn thật rồi..

Ninh thương mẹ mình chứ. Từ khi có nhận thức, bản thân anh cũng đã biết gia đình mình có gì đó khác lạ so với bạn bè. Cả tuổi thơ anh gần như chỉ có bố bầu bạn, hình bóng người mẹ trong đầu anh nó chỉ xuất hiện một sớm một chiều, dù vậy nhưng anh thừa biết mẹ thương anh hơn cả chính sinh mạng bản thân. Một người phụ nữ phải xa chồng xa con từ sớm, mỗi lần được gặp Ninh chính là những phút giây quý giá nhất mà bà phải chắt lượm từng tý một để có thể ghi lại những kỉ niệm đẹp của một gia đình thật sự. Từ ngày bà nghe anh sẽ qua sống cùng mình, chỉ thiếu điều bà lập một danh sách những thứ hai mẹ con bà sẽ làm cùng nhau trong khoảng thời gian đó, bà đã nghĩ Ninh bây giờ vẫn thế, vẫn sẽ ngây ngô như lúc trước, vẫn sẽ là đứa con trai hay khóc đòi mẹ. Nhưng sao cảm giác ấy nó...lạ lẫm, trưởng thành, lạnh lùng,..., không biết bao nhiêu tính từ mới có thể diễn tả Ninh hiện tại trong mắt bà. Đối với bà anh chỉ là một đứa bé thôi, nhưng suy cho cùng. Với một đứa 21 tuổi đã tốt nghiệp sớm ngành dược như cậu thì làm gì còn chuyện ngây thơ ở đây? Càng ngày giữa hai người càng có thêm hàng nghìn rào cản vô hình, giống như hai người lạ vậy..











Ninh:
- Em ráng thi cho tốt. Đừng run quá, nghe lời thì nhớ. Mang cho đủ đồ dùng vào
Dương:
- Em chuẩn bị xong hết rồi. Thầy yên tâm lên lớp đi, khi nào xong, em báo ha?
Ninh:
- Nhưng mà, anh lo
Dương:
- Em chưa lo thì thầy lo cái gì, lên lớp lẹ sắp đánh trống rồi

Ninh cố nán lại thêm đôi ba phút dặn dò Dương. Bây giờ không những anh mà gần như cả lớp đều rất muốn hóng được tin tức gì đó của cậu, nhất là Linh. Cô cứ đứng trên lan can mà ngó nghiêng xuống phòng giám thị nhìn Dương và Ninh đang nói chuyện. Nhưng trái ngược hoàn toàn với mọi người, tinh thần cậu lại thoải mái đến mức khó tin, trong không giống như người chuẩn bị thi lại hai môn khổ ải nhất của đời người nhỉ?
Cậu gật đầu tỏ ý đã hiểu, vẫy tay chào anh lần cuối rồi cứ thong dong đi vào phòng thi, nơi có sẵn hai giáo viên đang chờ. Vừa hay kịp lúc trống kêu lên, Ninh đứng trông cậu tới khi khuất bóng rồi mới lửng thửng đi về lớp mình.
Chân anh cứ đôi bước lại quay đầu nhìn về căn phòng nơi cậu làm bài. Trái tim cứ run lên từng nhịp. Dù chính bản thân anh đã dặn Dương chỉ cần bình thản thôi, nhưng anh lại là người hồi hộp hơn ai hết. Chỉ biết vừa bước đi vừa thầm lẩm bẩm cầu nguyện cho cậu, không ít thì nhiều, qua được môn là may mắn lắm rồi.
Hai tay anh xoa lấy thái dương. Chỉnh lại tâm trạng cho phù hợp, thở hắc ra một cái thì chân anh cũng vô tình đứng ngay lớp của cậu. Lại chợt có tiếng gọi với của ai đó, nắm lấy bả vai anh rồi giật mạnh.

Linh:
- Thầy!
Ninh:
- Có chuyện gì sao? Cái Dương nó ở dưới phòng giám thị rồi, khi nào nó kiểm tra xong thì nó lên
Linh:
- Thầy có vội không? Em muốn nói chuyện với thầy một chút

Vẻ mặt trông không giống như đang đùa của Linh khiến anh chợt cũng có cảm giác gì không lành. Chỉ đành đi theo cô ra một góc khuất của lan can. Giờ nhìn vào Linh và anh cứ như chủ nợ với con nợ vậy. Cô ép Ninh tới sát tường với khuôn mặt không thể nghiêm trọng hơn. Miệng anh thì cứ lấp ba lấp bấp gặng hỏi cô chuyện gì. Cái mùi tử khí nó cứ ngập tràn khiến anh như muốn tông Linh chạy ra khỏi đây ngay lặp tức vậy.

Linh:
- Thầy với thằng kia tới đâu rồi?
Ninh:
- Hả?? Thằng nào cơ!?
Linh:
- Khỏi có giả vờ. Lúc trưa hai người nói chuyện, em nghe cả rồi. Thầy với thằng Dương, tới mức nào rồi?

Câu hỏi của cô bất chợt làm Ninh choáng váng. Thậm chí mấy giây đầu anh còn chưa thể tiếp nhận được cô đang nói cái gì. Mặt Linh càng nghiêm túc càng khiến Ninh chỉ muốn đào hố chui thẳng xuống đất. Cả một cuộc nói chuyện lúc trưa..Linh đều nghe thấy hết rồi sao? Sự xấu hổ tràn lên hai khóe mắt của Ninh dần biến thành chuyện thẹn quá hóa giận

Ninh:
- Nè!! Em biết nghe lén chuyện của người khác là sai không vậy?
Linh:
- Em vô tình đi ngang qua thì em cũng đâu có tội. Do thầy nói lớn nên em mới nghe được chứ?
Ninh:
- EM!!...
Linh:
- Thầy đừng có gắt lên với em! Em chỉ hỏi để biết đường giúp cả thầy cả bạn em. Còn nếu không thì em về lớp trước
Ninh:
- Nè! Ý em là sao? Giúp..là giúp bằng cách nào?

Ninh nắm lấy cổ áo Linh mà kéo lại, vừa rặng hỏi cái điều mà cô đang lấp lửng kia. Mặt Linh lộ rõ vẻ đắc ý, nhưng cô chỉ đáp lại đơn giản: "Đến giờ vào học rồi", xong lại phủi tay Ninh đi, một mạch tiến thẳng về lớp mình. Nhưng thứ cô muốn làm, chính là muốn Ninh tò mò cho tới chết. Chân cô bất chợt dừng lại nửa đường, Linh quay đầu nhìn thẳng về phía Ninh đang đứng
"Sáng mai, ở đây, 50k và sẽ biết tất cả mọi thứ. Đi sớm sớm chút em còn bận trực nhật"...










Tiếng trống ra chơi cũng đồng nghĩa với chuyện kết thúc đợt kiểm tra đầu tiên của Dương. Từ phía nơi Ninh đang đứng lớp có thể nhìn thẳng qua nơi Dương đang làm bài. Anh cứ hồi hộp trông ngóng cậu bước ra khỏi phòng mà còn quên bén đi việc cho cả lớp ra chơi. Khi cánh cửa vừa mở ra, chưa cần biết người mở cửa là ai nhưng anh lại cứ một mạch phóng thẳng xuống sân trường, thậm chí còn nhanh hơn cả học sinh. Đấy là lần đầu tiên anh chạy 2 tầng lầu mà không nghe thấy tiếng xương kêu

Ninh:
- Dương! Ơ...Thầy Khoa?
Thầy Khoa:
- Thầy Ninh vô đây kiếm Dương à? Thằng bé lên lớp từ giữa tiết hai rồi
Ninh:
- Nhưng mà sau tiết hai mới hết giờ mà thầy?
Thầy Khoa:
- Thì thằng bé làm xong lúc nào thì tôi chấm lúc đó thôi. Mà hình như thằng bé đâu phải học sinh lớp thầy đâu mà thầy lo dữ vậy?
Ninh:
- Ờm...Thì tôi cũng dạy thằng bé mà. Với lại kết quả thằng bé sao rồi? Đậu không
Thầy Khoa:
- Nội quy nhà trường là không được tiết lộ điểm thi của học sinh. Xin lỗi nhưng thầy cứ đi hỏi thẳng thằng bé thì hơn

Nghe thấy thế Ninh cũng chỉ biết lủi thủi đi ra khỏi phòng. Biết vậy lúc nãy anh chỉ cần chạy ngược vào lớp cậu thì hơn. Thiết nghĩ giờ thì chắc cậu lại tung tăng ở đâu đó rồi. Lê từng bước một về cái lớp 12A3, cái cảm giác hụt hẫng cứ dâng lên trong lòng anh. Cứ ngỡ rằng người đầu tiên em ấy kể phải là mình chứ?...

Dương:
- Thầy ơi!!

Giọng nói quen thuộc của ai đó gọi anh từ phía sau lưng. Nhìn kĩ thì lại, từ đâu có một bóng dáng gầy gầy bé bé chạy vội về phía anh. Nụ cười rạng rỡ, thêm với đôi híp. Cậu bé tên Dương, lúc nào cũng ấm áp cả, tựa như ánh mặt trời vậy. Lúc Ninh chỉ vừa quay đầu lại, vòng tay của ai đó ôm chặt lấy cổ anh. Da mặt cậu rất mịn, chà sát với da của anh, cứ như em bé ấy. Mùi cũng rất thơm, hệt như mùi sữa bột mà thằng cháu anh hay uống

Dương:
- Thầy ơi. Lúc nãy em đi tìm thầy nhưng không thấy. Em được 9 điểm đó, nhất khối lận ấy!!

Cậu vừa nói vừa nhảy cẫng lên. Anh thấy vậy lại phản xạ ôm lấy eo cậu. Nhìn cái người mình đang ôm trọn trong lòng, anh cũng bất giác cười theo. Cái vẻ mặt tự hào của Dương...trông cũng đáng yêu nữa. Hai bên gò má ửng hồng, phần mái tóc cũng vì gió mà nhẹ bay phấp phới. Thật sự anh cũng chẳng thể tìm được một từ ngữ nào để diễn tả khoảng khắc này được..

Ninh:
- Nhất khối lận sao? Dương lúc nào cũng giỏi mà. Khi về nhớ khoe cho bà coi, Tùng Dương ở trường vừa ngoan vừa giỏi
Dương:
- Thầy..chốc nữa đi ăn chè nhớ, em trả tiền

Cái dáng vẻ vô tư này của cậu thú thật Ninh có thể ngắm cả một ngày. Cho dù anh thừa biết trong túi cậu chẳng có tới nổi 30 nghìn nhưng vẫn hùa theo với cậu bàn hết món này tới món khác. Cũng tốt thôi, chẳng mấy khi lại có một buổi đi chơi riêng của hai người. Thoáng chóng anh quên sạch những chuyện không vui lúc sáng. Hai người cứ mãi cười cười nói nói. Dương nổi tiếng từ trước tới đây là người kiệm lời, nhưng sao giờ khi bên anh lại có thể líu lo kể tất cả mọi thứ, nào là đề thi ra sao, bị giám sát thế nào. Còn Ninh là người hay lắm chuyện, nhưng sao nay chỉ yên tĩnh đứng một bên nghe cậu kể chuyện. Đôi mắt của anh dính chặt lên Dương. Trái tim lại thêm một hồi chuông rung động, tất cả đều hướng về cậu

"Mùa Đông năm đó, anh chính thức thương em"









Èo ơi chương này nó sến king khủng 😞😞. Nhưng mà mấy ngày nay hai sếp không update gì hết nên là viết nó sến cỡ đó để tự high một mình thôi...
P/s: 5h sáng có ai đọc không vậy cả nhà:))))). Với lại dạo này WP Vn nó bị lỗi nặng luôn nên tui bị mất một lượng đọc khá lớn ấy, kiểu buồn hiuuuuuuu. Mong là WP có thể sửa được hoặc mọi người có thể cách nào đó để fix lỗi, huhuhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com