Chương 5
Trước mắt Ninh bây giờ là một cảnh tượng thật sự rất hãi hùng. Mọi người cứ mãi đứng bao quanh một chàng thiếu niên người nằm vật vã trên cái vũng máu đỏ thẫm và rất lớn, cậu thì vốn đã rất gầy, mà giờ thì cứ như vũng máu ấy đang nuốt chừng lấy cậu.
Dương cứ nằm ôm lấy cánh tay phải mà quằn quại kêu lên từng hồi đau đớn tưởng như chết đi sống lại. Ninh chỉ kịp la lên gọi tên cậu thì Dương đã từ từ mơ hồ mà ngất lịm đi. Còn về phía anh thì cũng chẳng suy nghĩ được thêm nhiều nữa. Chỉ biết làm những cách sơ cứu cơ bản rồi ngồi đợi xe cứu thương tới. Ninh xin mẹ chiếc áo khoác bà đang mặc, dùng lực tay thật mạnh để xé toạc nó ra rồi băng lại cái vết thương đang rỉ máu kia. Nhưng mọi chuyện nó đâu chỉ dừng lại ở mấy miếng da bị rách của Dương, mà vấn đề mấu chốt là có những mảnh kính thủy tinh không biết ở đâu ra hay xuất hiện từ bao giờ mà lại ghim thẳng vào phần lưng của cậu. Mọi người trong xóm chỉ biết đứng ngây ra mà nhìn máu không ngừng chảy ra trên tay Ninh. Có người đã phải chạy vào nhà vì vũng máu quá lớn khiến họ bị choáng tới mức say xẩm mặt mày
Ninh:
- Thủy tinh...Thuỷ tinh ở đâu ra vậy, rồi cái thằng lái xe ở đâu rồi. Sao tới giờ xe cứu thương chưa tới nữa!!?
Ninh Anh Bùi thường ngày rất điềm tĩnh nhưng không hiểu sao nhìn cảnh tượng này khiến anh muốn phát điên lên như thế. Người chủ xe thì cũng đã chạy trốn khỏi hiện trường từ lâu như đang muốn chối bỏ trách nhiệm. Điều này khiến mọi người phẫn nộ đến tột cùng
Chú Minh:
- Cái thằng chó đó nó chạy từ đời nào rồi, mẹ nó! Đụng con người ta ra nông nổi như vậy rồi chạy đi như chó cụp đuôi!!
Bác Minh hàng xóm cũng chẳng chịu được mà chửi thề lên vài câu, còn bà ngoại của Dương đã khóc đến mức suýt ngất đi. Bà nhìn đứa cháu đích tôn của mình mà chẳng nói lên thành lời. 17 năm, suốt 17 năm qua bà nuôi Dương chỉ có một mình. Ba mẹ cậu đã mất từ lâu khiến cậu rất thiếu thốn tình thương, nên bà đã từng thầm thề rằng sẽ cố gắng chăm sóc cậu cho đến khi nào cậu có thể tự đi trên con đường của mình, nhưng giờ lại thấy cháu mình đang nguy kịch như vậy, bà đau đến ruột gan giằng xé nhưng cũng chỉ có thể đứng nhìn mà không làm gì được.
Không những bà mà cả Ninh đều cảm nhận được sự bất lực chưa từng thấy, bản thân là y tá trưởng, từng phụ trách góp công chăm sóc bao nhiêu bệnh nhân, nhưng đến cả học sinh của mình mà còn không cứu được...
Chú Minh:
- Xe cứu thương tới rồi bây lẹ đưa nó lên lẹ bệnh viện đi!!! Kẻo không kịp!...
Nghe thế Ninh liền lên bồng Dương lên nhưng anh biết, vết thương của cậu rất nặng nên anh cũng chẳng dám đụng quá nhiều vào phần lưng của em vì sợ em đau.
Lên tới xe thì hơi thở của Dương đã gần thoi thóp, niềm hy vọng nó chỉ còn lại một tia sáng le lói, nói trắng ra...cậu chẳng còn nhiều thời gian nữa.
Dẫu là thời gian có cấp bách nhưng bệnh viện cách nhà cậu và Ninh chẳng quá xa. Chẳng mấy mà đã được đẩy thẳng sảnh bệnh viện. Vừa mới chỉ tới cửa thì Dương đã thu hút rất nhiều ánh mắt về phía mình, vì cái đống huyết tươi lênh láng của cậu làm cho nhiều rất sốc
Nhưng cậu lại chỉ có thể nằm nghiêm qua bên trái tránh để những mảnh thủy tinh lại tiếp tục ghim sâu vào lưng. Lúc này thì cho dù bệnh nhân hay bác sĩ đều thấy rất thương cho cái người đang nằm trên băng ca kia. Nằm thẳng một cách ngay ngắn thì không được, nằm nghiêng thì vết thương của em lại thẫm thêm một phần máu. Nhưng nó lại là cách duy nhất...
Bác sĩ:
- Hiện giờ thì lập tức đưa cậu bé vào khu cấp cứu, chúng ta sẽ tổ chức phẫu thuật cho cậu bé
Nói rồi bác sĩ cùng 4 cô y tá...và Ninh đẩy Dương vào khu phẫu thuật. Chẳng hiểu sao cảm giác lo sợ muốn bật khóc của anh lại tới khi nhìn thấy cậu co rút người lại mà khoé mắt vẫn còn chưa khô.
Dù Dương chỉ mới gặp anh được 1 ngày nhưng cảm giác hoảng sợ đến tột cùng như kiểu anh đang lo cho cái người sẽ bên anh cả đời vậy. Nhưng rồi Ninh cũng phải buông tay khi đã đến khu vực không phận sự miễn vào. Theo chân anh thì còn có bà của Dương và mọi người trong xóm. Bà Chín thì vẫn gào khóc lên trong vô vọng, trên tay còn đang nắm giữ chặt lấy chiếc khăn tay mùi xoan mà Dương tặng
Bà Chín:
- Âm ơi đừng bỏ ngoại Âm ơi!!...Âm ơi tỉnh lại đi về ngoại nấu cơm cho con ăn Âm ơi...Ngoại có mình con thôi Âm!!...
Bà chỉ có thể tựa vào những người xung thì mới có thể đứng vững được. Sự đau đớn in hằng trên khuôn mặt khắc khổ của bà. Mọi người xung quanh nghe thì chỉ biết lắc đầu với ánh nhìn chua xót cho một bà cụ đã ngoài 70 nhưng lại phải chịu cú sốc như này. Miệng của bà thì tiếp tục gọi cái tên Âm đấy mặc cho mọi người xung quanh có khuyên như thế nào...
Ninh:
- Âm?...Tên em ấy là Âm ạ??
Bác Ngọc:
- Ừ, cả xóm này ai cũng gọi nó là Âm cả, riết nó chết cái tên ấy luôn, mà cũng ít ai biết tên thật của thằng bé lắm, mẹ cũng không. Đó giờ mẹ cứ tưởng thằng bé tên thật là Âm đấy
Ninh:
- Con có bao giờ con gặp em ấy ở xóm nhà mình đâu ạ? Nó là cái cái cậu học sinh lớp 12 con kể cho mẹ đấy
Bác Ngọc:
- Thật à?, thảo nào mẹ lại nghe con gọi nó là Dương. Cơ mà con không biết thằng bé là phải, con có ở nhà được bao nhiêu lâu đâu mà thấy
Ninh chợt nghĩ nếu ngày xưa vì bố mẹ không ly thân thì anh đã có thể gặp em sớm hơn một chút rồi. Vì từ nhỏ anh đã chọn ở với bố và một căn nhà khác. Đến tận bây giờ vì để thuận tiện cho công việc anh mới có thể trở về. Hay có thể nói, anh với "Âm"như định mệnh vậy, gặp nhau...đúng thời điểm, chắc thế...?
5 giờ chiều, cái giờ mà đáng lẽ anh đã phải chuẩn bị lên bệnh viện nơi anh làm để bắt đầu ca trực, nhưng Ninh đã đợi em hơn 3 tiếng đồng hồ. Bà Chín thì đã được các cô các chú đưa về nghỉ ngơi, giữa cái nơi hành lang lạnh lẽo như bệnh viện thật sự khiến người nổi hết cả gai óc. Nhưng Ninh vẫn cứ ngồi đấy, vẫn cứ ngóng trông tin em trong cái niềm nơm nớp lo sợ. Bây giờ trong đầu Ninh chỉ có tình trạng của em ra sao, em có đau không, có thể đi học không...? Những điều đấy cứ bao vây lấy tâm trí anh, chính bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm như thế này, có lẽ...vì thương học trò, chắc thế...?
Bác sĩ:
- Ai là người nhà của bệnh nhân Nguyễn Tùng Dương
Giọng nói của bác sĩ phá tan dòng suy nghĩ của Ninh. Có lẽ đây là điều anh mong chờ nhất suốt 3 tiếng qua. Tim anh đập rất nhiều, rất mạnh, cứ ngỡ sẽ văng ra ngoài trong tích tắc
Ninh:
- L...Là tôi, bệnh nhân sao rồi bác sĩ, có qua được cơn nguy kịch chưa, có để lại biến chứng gì không,có...
Bác sĩ:
- .Anh bình tĩnh. Không cần quá lo, bệnh nhân đã ổn vì người nhà đã có cầm máu kịp thời, nhưng và cấu trúc xương của tay phải và phía sườn thì đã gãy. Nên thời gian để hồi phục sẽ khá lâu.
Ninh vừa chạy lại vừa nắm lấy tay bác sĩ, hai mắt long lên cực kì khẩn thiết như đang đòi hỏi một tin tức gì đó. Nhưng phải là tin tức anh muốn nghe. Và câu nói của bác sĩ chính là liều thuốc an thần cho anh
Từ khi bác bước ra. Anh đã rất sợ, rất sợ cái lắc đầu của bác sĩ. Anh sợ cả cái công sức của mình đổ sông đổ biển, và hơn hết...anh sợ Dương bị gì đó
Bác sĩ:
- Mà hình như bệnh nhân vẫn còn là học sinh đúng chứ
Ninh:
- Vâng bác sĩ, cậu ta đang học lớp 12
Bác sĩ:
- Nếu vậy thì tôi nghĩ nên để cho cậu ấy nghỉ học đi, với cái tình hình sức khỏe như này...tôi e là cho dù có cố đi cũng không khả quan
Ninh nghe vậy xong cũng chỉ biết dạ dạ vâng vâng bác sĩ chứ cũng chẳng làm được gì thêm. Nhưng trong đầu Ninh cũng đã vốn có kế hoạch riêng, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là gặp mặt người "nào đó"
Cái ánh sáng của đèn trần soi thẳng vào mặt của Dương, điều này khiến cậu sau hơn 6 tiếng hôn mê thì cũng đã tỉnh. Đầu cậu bây giờ rất đau, cứ như hàng trăm, hàng ngàn cây búa nó đập thẳng lên đỉnh đầu của cậu. Cậu nhấc cái thân người rã rời của cậu dậy, thật sự nó nhức khiến nước mắt của cậu muốn ứa ra. Nhưng ở đâu đó lại có một bàn tay, đỡ lấy thân người của cậu
Dương:
- Xin lỗi ai vậy...?
Cái ánh sáng chết tiệt kia làm lóa mắt cậu khiến cho dáng người to lớn trước mặt chỉ là cái bóng đen mơ mơ hồ hồ
Ninh:
- Đừng nói bị đụng xe xong là mất trí nhớ luôn nha. Nguyễn Tùng Dương?
Dương:
- Thầy...Thầy Ninh ạ. Bà em đâu rồi ạ, sao em ở đây, sao e...
Ninh:
- Im lặng chút đi, em hôn mê 6 tiếng rồi, bà em cũng về nhà rồi, em cứ ở đây nghỉ dưỡng một thời gian, em bị nặng lắm, không về nhà ngay được đâu. Ngoan, ở lại đi
Nhắc tới Dương mới nhìn lại chính mình. Một thân thì chi chít vải quấn. Tay còn đang phải truyền nước biển. Đôi mắt thì nó cứ nhòe đi, và đặc biệt hơn là cánh tay phải đã không còn được nguyên vẹn
Ninh:
- Hiện giờ thì em chẳng làm được gì đâu. Nếu mà cứ để à lên đây chăm sóc em thì mệt thân bà thôi, đàn ông với nhau dễ nói chuyện hơn. Mỗi ngày bà chỉ lên thăm em được vài tiếng thôi, chịu khó nhá
Ninh nói tới đây thì cậu cũng hiểu đôi phần rằng Ninh sẽ là người chăm sóc cậu trong quãng thời gian sắp tới. Nhưng Dương làm gì quan tâm bản thân mình đâu. Điều cậu quan tâm lại là những thứ tưởng chừng như không hề quan trọng xung quanh
Dương:
- Cơ mà...còn việc học của em thì sao thầy. Năm nay là năm cuối để em giật lấy học bổng rồi, em không thể để mất được. Còn bà em già yếu không ai chăm sóc, cả công việc làm thêm của em nữa, em vẫn chưa lấy thông báo cho người ta. Và cả cái Lin...
Ninh:
- Em ngưng 1 chút đi. Sức khỏe em vẫn là quan trọng hơn chứ? Việc học của em thì cứ để cho thầy và mấy bạn lo, học bổng thì tùy duyên thôi. Bà em thì có mẹ thầy với mấy bác hàng xóm rồi, sao em cứ sồn sồn lên thế, còn cái Linh...thầy sẽ báo cho nó. Em không cần lo!...
Xin lỗi trước nếu cái chương ngày hôm nay cách hành văn nó hơi dở nha, do hôm nay nhà tớ có chút chuyện nên tớ không tập trung viết được thêm phần là IPad của tớ nó có vấn đề nên mong mọi người thông cảm(Nếu có sai chính tả thì m.n nhắc tớ với nha)❤️🩹😭
Flex tý
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com