#8
-chào buổi sáng!
Tanjiro vui vẻ chạy xuống dưới căn bếp của ngôi nhà như những buổi sáng thường ngày để phụ giúp mẹ làm bữa sáng.
Cậu mặc một chiếc áo thun trắng và choàng thêm một chiếc áo khoác màu xanh rêu đậm ở bên ngoài cùng với quần jeans màu đen dài tới mắt cá chân.
-chào buổi sáng! Anh hai!
-chào buổi sáng Nezuko!
Tanjiro đi về phía gian bếp, Nezuko thì đang làm đồ ăn để mang đi cho buổi cắm trại. Cô bé dùng tay để tạo nên những chiếc cơm nắm và gói ở bên ngoài thêm miếng lá rong biển.
Do hôm nay là thứ bảy nên học sinh được nghỉ học nên sáng nay nhóm của Tanjiro quyết định đi cắm trại ở nơi có nhiều lá phong để ngắm cảnh trước khi mùa đông đến. Lá phong vào mùa này nở rộ nhiều và đẹp nhất trong năm. Mấy đứa nhỏ trong nhà vẫn còn đang ngủ thêm một chút nữa mới chịu dậy. Còn bà Kie thì đang dọn dẹp ở phòng khác sau khi nấu xong bữa sáng cho mấy đứa nhỏ và đã để ở trên bàn.
Tanjiro mở nước trong bồn rửa trên bàn bếp để rửa tay trước khi cậu bắt đầu làm cơm nắm cùng với Nezuko.
Thấy Tanjiro vừa đưa tay vào lấy một nắm cơm rồi vò nắn chúng lại, Nezuko quay sang cậu rồi hỏi.
-anh hai không ăn sáng sao?
-anh làm cùng với Nezuko chút rồi sẽ ăn sáng sau cũng được mà.
Mới vừa nói được có vài câu thì Tanjiro đã làm xong được một chiếc cơm nắm to bằng bàn tay của cậu. Tanjiro cầm miếng cơm nắm lên ngó nghiêng một chút rồi cậu lấy miếng rong biển quấn xung quanh nó.
Nezuko đứng kế bên chăm chú nhìn vào đôi bàn tay khéo léo của cậu quấn miếng rong biển khá tỉ mỉ.
-anh hai làm cẩn thận thiệt đó!
Tanjiro có hơi bất ngờ trước câu nói của Nezuko. Cậu bất ngờ quay về phía của cô bé.
-à...cũng bình thường thôi mà.
-mấy đứa con trai ít ai có được tính cách như anh lắm đó!
Tanjiro cũng có hơi ngạc nhiên, đầu hơi cúi xuống một chút nhìn vào miếng cơm nắm đang cầm trên tay.
-vậy à...
Cậu đặt miếng cơm nắm đang cầm trên tay vào chiếc hộp được đặt kế bên đó rồi nhanh chóng đi làm tiếp phần cơm còn lại trước khi chúng nguội đi.
Trong lúc hai người đang làm thì bà Kie từ phòng khách bước vào trong nhà bếp. Thấy hai đứa nhỏ đang làm đồ ăn rồi bỏ vào trong hộp cơm trưa bà cũng đã nhận ra Tanjiro và Nezuko sẽ đi chơi đâu đó rồi.
-hai đứa định đi ngắm lá phong sao?
-sao mẹ biết hay vậy?
-thì bây giờ mọi người cũng thường hay đi ngắm lá phông mà.
Nezuko chỉ mỉm cười thôi vì bà Kie quá hiểu con của mình mà.
Tanjiro vừa đặt trên tay một miếng cơm thì tiếng chuông điện thoại trong túi áo khoác của cậu vang lên. Tanjiro vội đặt miếng cơm trên tay cho Nezuko. Cậu chạy ra khỏi phòng đến gần cửa phòng khách, Tanjiro lấy chiếc điện thoại từ trong túi áo ra.
Màn hình hiện lên cuộc gọi từ Zenitsu.
Chẳng phải bây giờ chỉ mới có 7:30 thôi sao? Cậu ấy gọi sớm đến như vậy để làm gì chứ? Mà thôi cứ nghe máy trước đã.
[TANJIRO!! CẬU CHUẨN BỊ XONG CHƯA?]
Giọng của Zenitsu la lớn qua chiếc loa điện thoại của Tanjiro suýt làm cậu rớt luôn chiếc điện thoại, may mà bắt được kịp. Cậu đưa chiếc điện thoại áp sát gần tai của mình.
-Zenitsu có chuyện gì vậy?!
[Tanjiro cậu đã chuẩn bị xong chưa?]
-tôi còn chưa ăn sáng nữa.
[vậy cậu ăn nhanh lên đi! Tớ với Inosuke đã đứng chờ sẵn ở trạm xe buýt rồi này!]
Nghe đến đây thì Tanjiro có hơi bất ngờ vì hai người này đi học không bao giờ đi đúng giờ mà đi chơi thì luôn đến sớm trước mọi người.
-được rồi, tầm...15 phút nữa tớ sẽ ra đó.
[nhanh lên đấy!]
Tanjiro cầm chiếc điện thoại xuống, cậu nhìn vào thời gian trên chiếc màn hình khi con số tiếp theo được thay đổi. Tanjiro tắt điện thoại bỏ vào trong túi áo và quay trở lại căn bếp.
.
Zenitsu thấy Tanjiro đã tắt máy nên cậu cũng tắt máy rồi quay lại ngồi đợi ở trạm xe buýt cùng với Inosuke đang ngồi ở trong đó.
Cậu mặc một chiếc áo len tối màu ở bên trong, cậu cũng khoác thêm một chiếc áo khoác màu vàng sẫm khá dày ở bên ngoài dài đến đầu gối cùng chiếc quần dài cùng màu. Không phải chỉ riêng Zenitsu mà Inosuke cũng mặc đồ tử tế không kém khi cậu mặc một chiếc áo len cổ cao với quần dài màu đen.
Zenitsu cứ tưởng thằng bạn của mình nó không biết lạnh vì thường ngày cậu ấy chẳng bao giờ mặc đồng phục đàng hoàng bao giờ cả.
Vì hôm nay là thứ bảy nên trạm xe buýt cũng khá ít người hơn thường ngày do một số nhân viên được nghỉ vào ngày này và họ thường ở nhà nghỉ ngơi.
Mọi thứ trở nên khá yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng lá bay với phần lá còn cọ xát xuống mặt đất tạo nên âm thanh "xào...xạc" mỗi khi từng cơn gió thổi đến.
.
Đến tầm gần 15 phút sau Tanjiro cùng với Nezuko đã chạy đến trạm xe buýt.
Nezuko bước đến gần Zenitsu với chiếc áo khoác màu hồng với phần đuôi áo khá giống như chiếc áo đầm. Đồng thời cũng được đính trên áo những chiếc khuy hình tròn màu vàng nổi bật trên áo. Nezuko mang một đôi tất đen dài cùng với đôi giày màu trắng bên ngoài.
-chào buổi sáng! Anh Zenitsu, anh Inosuke ạ!
-chào em, Nezuko!
.
--------------------------------------------------------
.
..
Nơi đây như một khu rừng khi xung quanh chỉ toàn là những cây phong lá đỏ với thân cây to, mọc thẳng vươn cao lên với cành lá sum suê đón lấy ánh sáng của Mặt Trời trước bầu không khí mát lạnh giữa sự giao hòa của mùa thu và mùa đông. Những chiếc lá phong nở rộ làm đỏ cả một vùng, chúng nổi bật trên nền trời xanh thẳm. Thỉnh thoảng lại đung đưa qua lại mỗi khi có những cơn gió nhẹ thổi đến. Những tia nắng yếu ớt chiếu xuyên qua từng kẽ lá khẽ ánh lên tựa như những ngôi sao mọc trên một bầu trời được phủ đầy lá phong đỏ rực.
Có lẽ những cây phong này đã tồn tại ở đây khá lâu rồi. Trải qua bao mùa lá phong nở rộ rồi lại tàn, qua bao nhiêu kiếp người, chúng vẫn trường tồn, luôn mọc thẳng lên đón lấy ánh dương rực rỡ và nở rộ ra những lá phong với màu sắc rực rỡ mỗi khi mùa lá phong đến.
Những chiếc rễ cây to bằng một vòng tay mọc nhô lên xuống trải rộng trên mặt đất làm cho người đi cảm thấy mặt đất trông gồ ghề.
Từng chiếc lá phong nhẹ nhàng rơi xuống khi chúng còn đung đưa qua lại trên không rồi nhẹ nhàng rớt xuống phủ kín mặt đất rồi lại nhảy múa theo những cơn gió mà bay đi mất.
.
Những cơn gió thổi qua vô tình là đung đưa mái tóc màu nâu đỏ theo hướng mà cơn gió thổi đi. Con ngươi màu hồng ngọc như phản chiếu với ánh Mặt Trời làm cho đôi mắt ấy như sáng lên một chút đến nỗi có thể nhìn thấy cả một trời rừng lá phong đỏ rực trong đôi mắt ấy.
.
Mọi thứ trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy những tiếng bước chân của những người đi đến đây. Thi thoảng lại nghe thấy tiếng chim hót ở đâu đó vọng lại. Những âm thanh trong trẻo ấy tựa như tiếng rót trà được hòa cùng với nước ấm được đổ đến đáy ly với hương thơm đặc trưng của trà nhưng lại có chút thanh nhẹ. Loài chim hót để thu hút bạn của mình, nếu con người có những bản nhạc tình ca hay như thế nào thì loài chim cũng có những bản nhạc của riêng chúng, những bản nhạc êm dịu, ngọt ngào như muốn ngỏ lời với bạn của mình. Chúng nhảy múa cùng nhau như từng nét bút điêu luyện trên trang giấy mà ta muốn gửi gắm những tình cảm chân thành của mình đến người đọc nó. Chúng cất lên những bài ca ngọt ngào và trong trẻo của loài chim như ngọc sương làm xoa dịu tâm hồn của người nghe.
Không khí vào mùa thu không nóng bức và náo nhiệt như mùa hè, cũng không lạnh lẽo, trống trải như mùa đông. Chúng thật dịu dàng và êm đềm trước bầu không khí mát mẻ, dễ chịu ấy sau những ngày hè oi bức kia. Là khoảng thời gian sớm qua đi để con người biết trân trọng tận hưởng trọn vẹn những khoảng thời gian tuyệt vời mà Tạo Hóa ban tặng.
.
..
Mặt trời dần trở nên sáng rõ hơn ban nãy rất nhiều, điều đó cho thấy bây giờ cũng đã là buổi trưa rồi. Mọi người đều phải di chuyển theo bảng hướng dẫn và không được đi quá sâu vào bên trong rừng vì rất dễ bị lạc và đôi khi có thể gặp nguy hiểm trong khoảng thời gian bây giờ.
Họ đã chuẩn bị sẵn một khu vực giành riêng cho những người đi cắm trại ở đây và mọi người có thể nghỉ ngơi và ăn uống tại đây nhưng họ không được làm ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Nhóm của Tanjiro ngồi ở dưới gốc cây phong trong khu vực đó. Những tán lá của cây phong phủ kín cả bầu trời che đi cả những tia nắng của Mặt Trời làm cho mọi thứ ở phía dưới những tán cây đó trở nên mát mẻ và dễ chịu hơn hẳn.
Nezuko lấy từ trong chiếc túi xách mà cô đã mang theo một chiếc hộp đựng thức ăn.
Cô bé vừa mở chiếc hộp cơm trưa mà tự tay mình làm đều khiến cho Zenitsu và Inosuke đều phải bất ngờ và khâm phục trước tài bếp núc của cô bé.
Cơm nắm, trứng cuộn, xúc xích nướng và rau củ được trang trí vô cùng tỉ mỉ và đẹp mắt. Phần cơm nắm được xếp ở bên trái của hộp cơm, những cây xúc xích được cắt thành hình giống như những bông hoa đặt ở trên phần trứng cuộn vàng óng với một ít lớp dầu mỡ ở phía trên. Cuối cùng là một ít cà rốt được cắt tỉa ra trông giống những bông hoa màu cam nổi bật trên hộp cơm cùng với một ít đậu que mà xanh ở kế bên cạnh. Đồ ăn bên trong vẫn còn nóng như mới vừa được làm ra từ căn bếp.
Zenitsu và Inosuke vừa nhìn vào hộp cơm mà cảm thấy đói bụng ngang nhưng lại không muốn ăn mà chỉ muốn để ngắm thôi vì cách mà cô bé cắt tỉa rau củ và trang trí chúng với màu sắc vô cùng bắt mắt và dễ thương này thì làm sao mà nỡ ăn cơ chứ??!!
-Nezuko! Tự tay em đã làm hết phần cơm này sao?!
-dạ đúng rồi ạ!
-em giỏi nấu ăn thật đó!
Tự nhiên được khen là giỏi nấu ăn làm Nezuko có chút hơi ngượng.
Từ lúc còn nhỏ, Nezuko thường hay phụ giúp mẹ nấu mỗi bữa ăn và cô có thể tự làm cho mình một hộp cơm trưa từ khi chỉ mới 6 tuổi mà không cần mẹ phải giúp cô trong việc này. Nezuko cũng đã tự trang trí cho hộp cơm theo ý thích của cô từ lúc còn khá nhỏ mặc dù lúc đó chúng chưa ra bất kì hình thù gì cả.
Cũng vì cô thường xuyên nấu ăn cùng với mẹ nó đã giúp cô cải thiện được khả năng nấu nướng của mình, có nhiều công thức nấu đồ ăn trở nên ngon hơn trước.
Nezuko lấy ra một chiếc xiên đâm vào một miếng trứng cuộn với lớp da vàng óng đưa đến miệng cho Zenitsu.
-Zenitsu, anh muốn ăn thử không?
-ờm..tất nhiên là có rồi!
Vừa cắn một miếng trứng thôi mà mặt Zenitsu đỏ bừng cả lên. Cậu ấy đột ngột nhảy dựng lên làm Tanjiro và Nezuko đều giật cả mình.
Miếng trứng cuộn béo ngậy vàng óng cùng với ít hành lá cắt nhỏ và mỡ béo hòa quyện với nhau thấm ngọt đến đầu lưỡi làm Zenitsu không thể cưỡng lại được cảm giác phấn khích này khi được chính tay Nezuko cho ăn thử phần cơm trưa mà cô bé tự tay làm.
-ngon lắm đấy Nezuko!
-chắc là do em nấu đồ ăn hằng ngày nên cảm thấy bình thường thôi ạ!
-vậy sao.
Không chỉ có đồ ăn mà không gian ăn uống cũng vô cùng quan trọng. Vừa ăn vừa ngắm nhìn lá phong đỏ rực nở rộ trên những tán cây hòa cùng với bầu không khí mát lạnh, thi thoảng mùi của nắng cùng với không khí trong trẻo hơi mùi ngọc sương của mùa thu. Một không gian yên tĩnh, dịu dàng để thưởng thức những món ăn ngon và ngắm cảnh để tận hưởng cảm giác yên bình này.
..
Mọi người đều vui vẻ vừa ăn phần cơm trưa vừa trò chuyện cùng với nhau. Inosuke ăn hết phần đồ ăn của cậu ấy rồi lại còn tranh thêm phần đồ ăn của người khác làm cả nhóm của Tanjiro như náo loạn cả lên. Nhưng bọn họ chỉ đang đùa giỡn một chút thôi rồi cũng chia sẻ phần cơm của mình với nhau.
Những tiếng cười đùa vui vẻ hòa cùng tiếng lá bay xào xạc trong khu rừng.
...
Tanjiro lấy ra trong chiếc túi một số tấm ảnh mà cậu đã chụp trong lúc mọi người đang ngắm lá phong cùng nhau đặt xuống ở giữa để ba người còn lại
Qua chiếc ống kính của máy ảnh, mọi thứ dường như trở nên rực rỡ, rừng lá phong với sắc đỏ ấy vẫn giữ được vẻ đẹp như chúng ở ngoài đời thực mà vẫn không một chút thay đổi đi được vẻ đẹp rực rỡ đó.
Tanjiro đưa cho Zenitsu một tấm hình mà cậu đã chụp chung với cậu ấy.
-tấm này của Zenitsu.
-oh..cảm ơn cậu!
Tanjiro đã chụp rất nhiều tấm ảnh, nhưng chủ yếu cậu đều chụp cảnh rừng lá phong, bầu trời xanh thẳm cùng những cánh chim bay trên bầu trời.
Không biết rằng chúng ta có thể cùng nhau ngắm lá phong vào mùa tiếp theo nữa không nhỉ?
Liệu năm sau, lá phong còn đẹp như hôm nay hay không?
"Nếu có thể, tớ muốn cùng các cậu ngắm lá phong vào năm sau."
.
---------------------------------------------------------------
...
[alo, tôi nghe đây!]
-Kochou Shinobu phải không?
[vâng, có chuyện gì không? Ngài Kyojuro?]
-tôi cùng với Ngài Chủ Tịch đã đến kiểm chứng rồi.
[vậy sao? Có gì bất thường không?]
-giống như trong bức ảnh mà thôi
[tôi hiểu rồi...chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận nó trong một cuộc họp khác nhé?]
-ừ
Ngài Kagaya và ngồi bên cạnh là Thầy Rengoku Kyojuro đang lái chiếc xe hơi màu đen tuyền trên con đường đi về công ty sau cuộc kiểm chứng vừa rồi.
Thầy ấy chạy với tốc độ khá nhanh nhưng đều đặn nên cảm giác khi ngồi trên xe khá êm.
Rengoku lâu lâu lại nhìn qua cửa kính của chiếc xe, bên ngoài trời đã về đêm nhưng vẫn còn những ánh đèn rực rỡ từ những tòa nhà cao tầng. Những vỉa hè vẫn còn đầy ắp người, cả trong các quán bar, khu vui chơi, mua sắm,...
Một thành phố hoa lệ và nhộn nhịp đầy rẫy những ham muốn sa hoa.
Thật đẹp...
Thật hào nhoáng!
Nhưng một số suy nghĩ chợt thoáng qua đầu của thầy Rengoku.
Liệu rằng sau này...trên những con phố còn đầy ắp người qua lại như thế nữa không?
[end chap 8]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com