thêm một lần mộng tưởng vỡ đôi
wat21say
lower case | oneshot | angst
request by @dezywildew
vũ văn thanh x nguyễn công phượng
///
'và kể từ bây giờ, công phượng chỉ còn có thể nghe câu nói quen thuộc 'thôi mà, thôi' của vũ văn thanh trong trí tưởng tượng còn văn thanh cũng chỉ còn có thể dỗ dành nguyễn công phượng trong mỗi giấc mơ. những giấc mơ vô cùng hạnh phúc những mãi mãi không thể nào xảy ra nữa...'
///
rạng đông.
văn thanh tỉnh dậy sau giấc ngủ lưng chừng. hắn hé mắt, khó nhọc nhìn mặt trời rót những vệt nắng chói chang len lỏi trong gian phòng chật hẹp. quả cầu lửa lúc này đang lơ lửng tít tắp ngọn cây, ấy vậy mà trong tâm khảm, hắn vẫn chỉ mông lung mường tượng ra ánh trăng lạnh lùng trượt dần qua những kẽ ngón tay mà suốt những đêm qua, hắn đã khát cầu níu giữ.
'thanh, nghĩ kĩ chưa?'
cánh cửa phòng hé mở, mang theo chút gió lạnh nơi phố núi tràn vào. bàn tay xuân trường đặt trên tay nắm cửa thoáng chút ngập ngừng. anh nhìn vào dáng vẻ bệ rạc trên giường, thấu hiểu từng ấy năm lớn lên và trưởng thành bên nhau đến giờ phút này cũng như hóa thành dư thừa, vô nghĩa. anh không hiểu được, và có lẽ cũng chẳng bao giờ hiểu được, rốt cuộc điều gì đã tàn nhẫn dẫm nát mộng tưởng của tất cả chúng ta.
'ừ.'
văn thanh không ngoái đầu nhìn sang. hắn đáp trả bằng giọng khản đặc, rồi cũng dần dà tìm cách bò dậy. ngồi bó gối và nhìn hình ảnh tiều tụy của chính mình phản chiếu qua chiếc gương treo tường, mãi đến khi nhận thấy người kia vẫn không có dấu hiệu rời đi, hắn mới nhìn sang và hỏi:
'mọi người chuẩn bị đi à?'
'ừ.'
xuân trường gật đầu, trả lời một cách thiếu quyết đoán - có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời khi đối diện với người em thân thiết. thằng nhóc gầy guộc với nước da đen nhẻm mà anh từng chỉ cần vươn tay ra là có thể dễ dàng vò mái tóc nó rối tung lên, chẳng rõ từ bao giờ đã trưởng thành cao lớn tới độ này. vẫn ngày ngày réo gọi anh trường, anh trường như thường lệ, vẫn dễ dàng bị trêu chọc bởi những trò đùa ngớ ngẩn của mọi người, vẫn cái gọng ngọng líu ngọng lô đầy nhạt nhẽo,... vũ văn thanh vẫn vậy, vẫn mãi là đứa trẻ dễ bảo của anh, cho tới khi và chỉ ngoại trừ khi, hắn đem lòng yêu thương một người.
'chờ đã!'
văn thanh nhổm dậy, sau vài ba bước chếnh choáng cuối cùng cũng đến được trước mặt xuân trường. hắn nghiêng đầu, thoáng gật gù trước dáng vẻ tươm tất của ông anh. dùng tay giúp xuân trường chỉnh lại chiếc cà vạt, gã trai trẻ nhếch môi cười.
nụ cười như gom lấy cả bầu trời xám xịt xa xăm trong hồi ức, đến nay chỉ chực chờ tuôn mưa xối xả.
'nhà nội phải tươm tất một chút chứ!' hắn cười, dường như đang tự biện minh cho hành động ngoài dự kiến của mình.
'ừ.'
'được rồi, anh đi đi!'
'ừ.'
xuân trường gật đầu, thêm một lần miễn cưỡng. anh bất giác đưa mắt nhìn quanh căn phòng cũ kĩ nơi hai người đã ở bên nhau từ khi còn là những đứa trẻ ngây ngô vốn chẳng biết đến thứ gì gọi là buồn đau. nếu không phải là huy chương, là bằng khen, thì phủ kín bốn bức tường có lẽ là dày đặc những khoảnh khắc đầy vơi mà tất cả chúng ta đã cùng đi qua theo năm tháng.
'... muốn gửi lời gì không?'
câu hỏi của xuân trường khiến ánh mắt văn thanh vô cớ ngưng lại giữa không trung, hay chính xác hơn là ngay tại bức ảnh kỉ niệm của hắn và mọi người khi còn đang thi đấu cho lứa u19. đã bao năm rồi nhỉ? chính hắn cũng chẳng còn nhớ nữa. điều duy nhất mà văn thanh còn lưu lại trong tiềm thức cho đến tận hôm nay, có lẽ là việc trái tim hắn đã ngoan cường bất chấp trao đi, để rồi tự gom về phần mình biết bao lần cay đắng.
'... hạnh phúc. nhất định phải hạnh phúc. hạnh phúc cả một đời.'
để em sẽ thôi, đớn đau và cả đợi chờ người vô vọng.
///
chạng vạng.
công phượng khép chặt đôi hàng mi, muốn một lần gom tất cả khung cảnh yên bình dở dang này vào sâu trong trí nhớ. anh sẽ quay lại nơi này, có lẽ sớm thôi, nhưng trong thân phận một người khách quá giang, trong thân phận một đối thủ đặt chân nơi đất khách, chứ chẳng còn là đứa con xa quê háo hức mong ngóng ngày trở về đất mẹ.
gia lai trong tiềm thức của công phượng là những ngày nắng nhuộm vàng rộm, lấp lánh những ô gạch ngoài ban công. gia lai trong tiềm thức của công phượng là những cuộc rượt đuổi tỉ số điên cuồng với khán đài luôn luôn lấp đầy chỗ trống bất kể nắng mưa gió bão. gia lai trong tiềm thức của công phượng là những chiếc xe máy rong ruổi trên con đường mòn ngoằn ngoèo dẫn vào rừng thông. hay gia lai trong tiềm thức của công phượng, là vòng tay gắt gao ôm chặt trong những đêm say nồng nàn không dứt.
ấy vậy mà đến nay đã phải bỏ lại cả rồi, gia lai...
cuộc đời con người ta luôn luôn phải đối diện với quá nhiều lựa chọn cho mình. lựa chọn để lớn lên, lựa chọn để trưởng thành, và lựa chọn để rời xa những người ta thương, đôi khi là vĩnh viễn. công phượng vốn chẳng thể nhớ rõ mình đã lựa chọn được biết bao điều, và trong đó có mấy phần đúng, mấy phần sai. điều duy nhất anh có thể khẳng định với bản thân, rằng lần ra đi này có chăng sẽ là mãi mãi.
đứng tần ngần giữa không gian huyên náo của một nhà hàng thân thuộc với các anh em trong câu lạc bộ, công phượng như một chấm nhỏ lạc lõng trong ngày vui của chính mình. vẫn cổng chào kết hoa, vẫn vạn lời chúc tụng, chỉ tiếc rằng người cùng anh đưa ra lời nguyện thề vĩnh cửu đã chẳng còn như trong những lời hứa ngây ngô của một thưở dại khờ.
nắng gia lai chưa từng phảng phất màu buồn, dẫu cho là hanh hao đầu ngày hay chông chênh cuối buổi. ấy vậy mà trong ngày hôm nay khi ngỡ tưởng sẽ đắm mình trong yên vui vĩnh cửu, sao anh lại có cảm giác mặt trời của riêng mình đến tận cùng cũng dần dà trượt dần nơi phía dưới gót chân. văn thanh của anh, à không, sau hôm nay đã chẳng còn thuộc về nơi anh nữa. rằng hắn sẽ ở lại nơi này, cùng mọi người tiếp tục chiến đấu cho những giấc mơ xưa. chỉ một mình anh rồi sẽ phải rời đi, gắng sức mơ và sống cho một cuộc tình vẹn tròn mà người đời khát khao, mộng tưởng.
'phượng! vào trong thôi!'
cái khoát tay vẫy gọi của tuấn anh khiến công phượng ngỡ tưởng vừa tỉnh lại sau một giấc mộng dài. anh đưa mắt nhìn lên bầu trời, chẳng biết liệu có phải lần sau cuối. vòm trời cao vời vợi của phố núi đã nuôi anh lớn lên, đã dõi mắt chứng kiến anh trưởng thành, để đến ngày hôm nay tiễn đưa anh về một miền hạnh phúc xa xôi, băng qua biết bao mảnh kí ức vỡ tan và nhọn hoắt.
chẳng còn nữa, em ơi, giữa chúng ta chẳng còn gì nữa cả.
hiện thực chia phôi, vỡ đôi mộng tưởng. để rồi sau vĩnh hằng đắm say và chờ đợi, những lời dỗ dành của người cũng chỉ còn lạc lối giữa bộn bề nỗi nhớ, cùng cả triệu vấn vương.
hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com