Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Gặp lại

Ngày đầu tiên của tháng mười, Hải Nghi lên lên thành phố T nhập học, cô thuê được một căn trọ khá gần trường, vì ở thành phố T tiền trọ không đắt đỏ nên Hải Nghi đã lựa chọn ở một mình, tiền này cô có thể chi trả được, còn về học phí cô cũng đã đóng xong. Gia Khang thì được ba mẹ mua cho hẳn một căn nhà hai tầng, tiện nghi không thiếu thứ gì. Vị trí căn nhà này là Gia Khang chọn, bởi nó chỉ cách trọ của Hải Nghi vài bước đi. Trước khi vào trường, các tài khoản mạng xã hội cá nhân của cả Hải Nghi và Gia Khang đã tăng không ít lượt follow, vì một người có số điểm top đầu, còn một người thì với vẻ ngoài đó mà không follow sẽ rất là có lỗi với bản thân. Do đó mà hai tân sinh viên này đã khá nổi tiếng trước khi đến nhận lớp mới.

Hôm nay, Hải nghi và Gia Khang lên trường để gặp cố vấn học tập, cũng xem như ngày đầu tiên chào hỏi mọi người trong trường. Hải Nghi mặc một chiếc áo sơ mi xanh dáng rộng cùng quần âu cạp cao ống suông, giày Converse 1970s đen và mang một chiếc đồng hồ dây mảnh, tóc xõa ngang vai, với chiều cao 1m67, gương mặt thanh tú, mặc dù không hề trang điểm nhưng lại rất nổi bật. Còn Gia Khang thì khỏi phải nói, ăn diện cũng cực kì đơn giản, áo T-shirt trắng, quần jean xanh cùng một đôi giày thể thao cổ cao giống với Hải Nghi nhưng không thể giấu đi nét soái ca phú nhị đại của mình. Hai người vừa bước vào, mọi ánh mắt đã dán theo họ. Đây có phải là một couple hay không? Thật xứng đôi. Sau khi bước vào giảng đường, họ vẫn ngồi chung một bàn nên càng làm mọi người nghi vấn nhiều hơn. Trông Hải Nghi hơi lạnh lùng, mọi người nhìn vào thì nghĩ rằng không biết có thể bắt chuyện không, nhưng Gia Khang vừa nói chuyện với cô thì Hải Nghi cười lên, trong rất dịu dàng và xinh đẹp, một kiểu cười mà chàng trai nào nhìn vào cũng sẽ muốn che chở.

Các sinh viên trong lớp có bàn tán rằng cố vấn học tập của mình là một bác sĩ tên Trọng. Ngày đầu lên đại học Hải Nghi hơi bất ngờ, ở đây vẫn có cố vấn học tập sao? Có phải giống như kiểu giáo viên chủ nhiệm không nhỉ, vậy thì có bầu ra lớp phó lớp trưởng gì không? Cô thật không muốn làm chức này đâu, ngày xưa cô cũng là lớp trưởng, nhưng sỉ số của một lớp chuyên chỉ là 35 bạn, còn lớp đại học này đến tận 112 bạn, nếu lên làm chức này sẽ thật mệt mỏi. Thật ra cố vấn học tập là người sẽ giúp đỡ họ khi thật sự cần, còn cả năm học sẽ rất ít khi gặp mặt. Ngoài ra, khác với các ngành khác, sinh viên Y Khoa thường phải học theo luồng của một lớp cố định để dễ dàng xếp lịch của các sinh viên phù hợp với thời gian của các giảng viên, những người còn phải rất bận rộn ở bệnh viện, nên chắc chắn sẽ có có chức lớp trưởng, lớp phó để quản lí một lớp như vậy. 

Họ đã đợi được một tiếng nhưng cố vấn chưa vào. Trong đầu Hải Nghi liền liên tưởng có vẻ người này khá bận, có phải là một bác sĩ lớn tuổi không? Đang mãi suy nghĩ thì có một phụ nữ khoảng trên dưới 25 tuổi, xinh đẹp, mặc một chiếc váy xòe kiểu công sở, trông rất thanh lịch, có lẽ là giảng viên trong trường. Chị  ấy bước vào và hỏi:

"Các em là lớp của Bác sĩ Trọng có đúng không?"

"Dạ đúng." Mọi người trả lời.

"Các em đợi bác sĩ thêm 30 phút nữa nhé, anh ấy đang cấp cứu một ca bên bệnh viện trường. Nhớ giữ trật tự nhé." Vừa nói xong thì cô gái ấy đi ra ngoài.

Chị ấy vừa bảo là 'anh ấy' sao? Vậy là Hải Nghi đã tưởng tượng về vị cố vấn này hoàn toàn sai rồi.

30 phút sau, Đình Trọng cũng bước vào lớp. Anh vội vã chào hỏi:

"Xin lỗi các bạn, anh đến trễ, anh vừa có một ca CPR bên bệnh viện." Từ bệnh viện trường có thể đi bộ qua bên trường, anh vừa mới vội vã đi qua giảng đường nên vẫn còn vài giọt mồ hôi.

*CPR: hồi sức tim phổi, đây là kỹ thuật được tiến hành khi bệnh nhân rơi vào tình trạng ngưng tim, ngưng hô hấp.

Đình trọng vừa đi vào, tay áo sơ mi vẫn còn đang xoắn lên đến gần khuỷu, vừa nói với cả lớp. Anh mới nói hết câu, sinh viên đứng lên chào anh rồi sau đó tặng anh một tràng "Wowww" dài hơn cả Vạn Lí Trường Thành. Mới khi nãy các bạn sinh viên nữ rơi vào soái khí của một phú nhị đại, bây giờ lại c.hết mê c.hết mệt với một loại soái khí khác thật khó diễn tả. Có phải đây là vẻ đẹp của một nam nhân làm bác sĩ hay không? Vừa đẹp trai kiểu trưởng thành, vừa mang vẻ tri thức.  Có phải ai học bác sĩ xong cũng trở nên như vậy? Cuộc đời gặp được một cố vấn suốt 6 năm như anh thì thật đúng là không còn gì mãn nguyện hơn.

"Các em sao vậy?" Đình Trọng ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh làm cố vấn, lại còn là một lớp tân sinh viên, lần đầu tiên ra đời, thấy cái gì cũng mới mẻ chăng? Anh làm động tác cho mọi người ngồi xuống.

"Giới thiệu về anh trước nhé. Anh là bác sĩ nội trú Hứa Đình Trọng, còn vài ngày nữa anh sẽ tốt nghiệp, bây giờ anh đang làm bên Tim mạch ở bệnh viện trường mình và bệnh viện Đa Khoa Trung Ương T, là nơi mà sau này các em thực tập. Các em sẽ còn gặp anh khi học trên giảng đường và khi đi lâm sàng. Sơ lược là như vậy."

Mọi người đều im lặng nghe anh nói. Riêng Hải Nghi vẫn chưa nhận ra anh, chỉ là cảm nhận giọng nói này rất quen thuộc thì phải. Hải Nghi không nhớ ra là vì ngày hôm đó cách nay cũng đã 8 tháng, mà hôm đó anh có mang một chiếc khẩu trang, Hải Nghi lại bị chứng mù mặt, thật lòng cô rất muốn nhớ giọng nói của anh lúc đó, nhưng thời gian đã làm cô quên đi mất. Ấn tượng hiện tại của cô về anh đó là 8 trên 10 điểm đi nhỉ, anh khá thân thiện, có về tính cách khác cô chưa nhận xét được.

"Lớp mình có bao nhiêu bạn?" Đình Trọng hỏi.

"Dạ 112 ạ." Các sinh viên trả lời.

"Đông vậy sao. Được rồi, không làm trễ giờ các em nữa, các em lấy một tờ giấy ra viết lên đó sơ lược giới thiệu về bản thân mình, lý do vào trường, và mong muốn sau này. Sau đó nộp lại cho anh, có được không? Anh muốn tìm hiểu về các em để có thể giúp đỡ các em trong sáu năm một cách tốt hơn." Mọi người đều khá thích thú và làm theo lời anh.

Gia Khang nhìn qua Hải Nghi, lấy tay đặt lên tay cô lay lay:

"Nè, nè viết cái gì vậy? Cho copy với?" Cậu thật sự không biết lý do là gì nữa, ghi là 'gia đình bắt ép theo Y' hay là 'để theo đuổi crush'? Hải Nghi quay qua đ.ánh lên tay cậu một cái bảo ý rút về: "KHÔNG ĐƯỢC!"

Thôi thì cậu ghi bừa một lý do vậy, ghi những cái trên thì khác nào vạch áo cho người xem lưng!

Ở trên, radar chạy bằng cơm mang tên Đình Trọng đã thấy cặp chim ri nên hắng giọng rồi nói:

"Trật tự! Không tham khảo nhau."

Được 10 phút thì anh hỏi:

"Các em viết xong chưa?"

"Chưa anh ơi." Vài sinh viện vẫn còn cắm cúi ghi để tạo ấn tượng bằng tờ giấy này.

"Được rồi. Một chút nữa các em phải ra ngoài để khám sức khỏe đúng không?" Đây là bắt buộc khi lần đầu vào trường Y. Đình Trọng nói tiếp:

"Bây giờ các bạn vừa ghi, chúng ta vừa bầu lớp trưởng, lớp phó nhé."

Mọi người im lặng đồng ý

"Có ai tự ứng cử không?" Vẫn là im lặng, có lẽ cái chức này nặng quá, không ai dám cả. Mà nếu có muốn cũng chẳng dám giơ tay, lại sợ thành người nổi bật khiến mọi người chú ý ngay ngày đầu thì thật không tốt.

"Không ai sao? Vậy anh đề cử nhé?"

"Trần Châu Hải Nghi là bạn nào?" Ở lớp này cô có điểm đầu vào cao nhất. Mọi người cũng ngầm hiểu tại sao anh gọi Hải Nghi đứng dậy, nhưng còn một lý do khác, anh đã sớm biết Hải Nghi là sinh viên của lớp mình làm cố vấn, anh thật sự không ngờ trái đất lại tròn đến vậy.

Hải Nghi thót tim, sau đó từ từ đứng lên. "Là em ạ."

"Em làm lớp trưởng có được không? Em làm thử trong ba tháng nếu không hợp có thể nói với anh."

"Em..." Hải Nghi chưa nói xong thì Gia Khang đứng lên:

"Em ứng cứ làm lớp phó hỗ trợ lớp trưởng ạ." Hải Nghi nhìn qua Gia Khang, nét mặt Gia Khang biểu tình: 'nhé, nhé, nhé'. Cô cau mày ý đáp lại 'bạn kiểu gì mà hại nhau vậy đồ hâm kia?'

Mọi người đều ồ lên. Chắc chắn là couple, là couple, không lệch vào đâu được. Đúng là chạy trời không khỏi nắng, hết cấp ba, bây giờ lại là đại học, tin đồn hẹn hò này sẽ còn dài. Đình Trọng nhìn Gia Khang một chút rồi hỏi:

"Được. Tạm thời thì như vậy. Bạn lớp phó tên gì?"

"Gia Khang ạ."

"Mà lớp phó này."

"Dạ?"

Đình Trọng đột nhiên có chút nghiêm nghị:

"Lần sao không được mặc áo thun không bâu, quy định trường mình nam phải mặc áo có bâu và bỏ áo vào quần. Đây là quy định để các em biết sau này ra trường khi đi làm bác sĩ phải ăn mặc thế nào. Các bạn khác cũng nhớ đọc lại quy định."

*Áo có bâu: ví dụ như áo polo, áo sơ mi.

Gia Khang mặt hơi đơ, quy định này có thật sao? Cậu nhìn lên phía trên giảng đường bên tay phải có một cái bảng. Đúng là có quy định này!

"Được rồi, lớp trưởng gom các tờ giấy lại, hôm nay chúng ta tạm biệt ở đây." Anh chợt nhớ ra điều gì nên nói tiếp:

"Lớp trưởng về kết bạn với anh. Anh sẽ hướng dẫn em cách đăng kí các môn học và chuẩn bị vài thứ cho cả lớp." 

"Dạ vâng" Hải Nghi trả lời anh.

Hải Nghi bước lên bàn giảng viên, đưa cho anh sấp giấy. Anh nhìn cô khoảng vài ba giây, sau đó nhận lấy từ tay cô. Anh vội vã bước ra ngoài trong khi mọi người vẫn chưa kịp hỏi vài thứ thắc mắc, có lẽ anh còn đang bận. Anh vừa đi vừa nói:

"Các em còn thắc mắc gì thì nói với lớp trưởng, anh sẽ giải đáp cho lớp trưởng." Nói xong thì anh đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com