Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

thích cách em làm biếng

hôm nay là thứ bảy.

trời đổ mưa rả rích từ sáng. trong nhà, thảo đã dậy, pha cà phê, dọn dẹp sơ.

mà hằng vẫn chưa chịu ra khỏi chăn. chị đi lại gần, ngồi xuống mép giường:

"dậy chưa mèo?"

một tiếng rên khe khẽ từ trong chăn:

"chưaaa…"

"mưa rồi dậy đi cưng. lát chị nấu gì ngon cho ăn."

"ăn trên giường được hong?"

"không!"

"ăn… nửa người trên giường, nửa người dưới cũng được?"

"không luôn!"

"chị ác quá hà..."

chị bật cười, cúi xuống hôn lên tóc em:

"chị thích em làm biếng ghê á."

"cứ như con mèo lười chảnh chảnh vậy, mà mê muốn chết."

.

cuối cùng cũng dụ được mèo nhỏ ra khỏi chăn sau khi hứa cho uống sô cô la nóng.

thảo cầm cốc, hằng ôm gối, ngồi bệt dưới sàn, dựa vô chân chị như cục bột.

chị nói:

"nay định làm gì?"

em đáp không cần suy nghĩ:

"không làm gì hết. làm biếng nguyên ngày."

"có định tắm không?"

"không..."

"có định thay đồ không?"

"không..."

"có định thơm chị không?"

"... thơm chớ."

hẳng trả lời nhanh, không cần nghĩ.

.

cả buổi chiều, hai người nằm xem phim.
coi tới giữa phim, hằng ngáp dài, rồi quay qua chị, thủ thỉ:

"chị biết hong?"

"gì?"

"có chị nằm kế bên là em muốn làm biếng suốt đời luôn á."

"rồi ai nuôi?"

"thì… chị nuôi."

"lý do?"

"tại chị thương em!"

chị cười khúc khích:

"đúng là con mèo nhỏ vừa lười vừa khôn."

.

chiều tối, chị đang cắt trái cây, hằng ngồi kế bên lấy mấy miếng bỏ miệng liên tục.

thảo giả bộ lườm:

"nãy nói phụ chị mà?"

"thì em phụ chị… ăn nè."

"hết nói nổi."

"nhưng chị thích em như vậy mà."

"ai nói?"

"chị nói. bữa đó chị nói chị thích cách em làm biếng."

thảo giả bộ ngạc nhiên:

"ủa, em nhớ dữ vậy?"

"chuyện nào chị nói thương em, em nhớ hết trơn à."

.

tối đó, khi chị đang gấp quần áo, hằng nằm lăn qua lăn lại trên giường, rồi chìa hai tay ra:

"bế em đi, em lười đứng quá."

chị phì cười:

"lớn rồi còn ai bế nữa?"

"chị bế."

"tại chị nói chị thích em làm biếng mà…"

.

sau này, có lần thảo kể lại:

"ở ngoài, em ấy làm siêng dữ lắm, làm gì cũng giỏi."

"mà về nhà thì như con mèo bông vậy, làm biếng, nhõng nhẽo, toàn đòi ôm."

ai đó hỏi:

"rồi chị có thấy phiền không?"

thảo chỉ cười:

"trời ơi không."

"dễ thương vậy, có người làm biếng với mình thôi là đã thấy vui rồi."

"cái kiểu… không cần gồng, không cần cố."

"về nhà, được là em, là đủ rồi."

.
.
.

chắc end series này quá, não hong nghĩ được nữa, con ngừi tui quá khô khan để viết được kỉu này tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com