Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 307: Là vợ anh ấy

Bọn họ đều ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thư Diêu, có người Muốn hỏi cô khi nào cô tái hôn nhưng lại cảm thấy không ổn nên chỉ nuốt những lời đó vào bụng. Lúc này có người mới nhận ra, cậu nhóc và người đàn ông kia có khuôn mặt giống nhau như đúc, cực kỳ khiếp sợ.

Nhiếp Thư Diêu không muốn Chu Đạc đợi quá lâu, cô bế con trai tạm biệt đồng nghiệp, sau đó đi về phía mấy chiếc xe trước mặt ông chủ chỉnh lại kính, nhận ra ở ghế sau có một người đàn ông, bước tới trước, phát hiện là Chu Đạc, từ xa lập tức cúi người chào hỏi anh: "'A! tổng giám đốc Chu! Xin chào, xin chào!"

Chu Đạc cúp điện thoại, gật đây với anh ta.

Nhiếp Thư Diêu đi ngang qua ông chủ, đang định chào hỏi trước khi rời đi nhưng ông chủ đã túm lấy áo khoác của cô: "Này, Thư Diêu, cô quen tổng giám đốc Chu sao? Lần sau cô giúp tôi liên hệ một chút, tôi muốn hẹn anh ấy ăn một bữa cơm."

Mọi người chi biết Nhiếp Thư Diêu cưới một họa sĩ, gia đình khá giả, cuộc sống khá giả nhưng điều họ không biết là họa sĩ này có một người anh trai quyền lực tên là Chu Đạc.

Hứa Cương nhanh chóng bước tới, gạt tay anh ta xuống: "Nếu anh muốn hẹn ông chủ chúng tôi ăn cơm có thể tìm tôi nói chuyện, đừn ý chạm vào phu nhân của chúng tôi."

Hai vệ sĩ thấy tình huống này lập tức đi tới, tưởng hai người họ chuẩn bị động chân động tay.

"Phu nhân?" Ông chủ quay đầu nhìn Nhiếp Thư Diêu: "Cô, cô..."

Chu Đạc vốn không có ý định xuống xe nhưng khi nhìn thấy cổ tay Nhiếp Thư Diêu bị ông chú đầu trọc nắm giữ, mặc dù bị áo khoác ngăn cách, mặc dù Hứa Cương kéo ra kịp thời, lông mày anh vẫn nhíu chặt.

Ánh cúi xuống bước ra khỏi ghế sau, anh cao gần 1m93, dáng người cao lớn, khi bước xuống, đôi mắt lạnh như băng không chút độ ấm.

Trong ánh mắt cất giấu tàn ác, đôi môi mỏng mim chặt thành một đường thăng, giống như muốn giương đao.

"Cô là phu nhân của anh ấy? Cô là vợ của tổng giám đốc Chu, Chu Đạc?" Ông chủ Vương lắp bắp.
Nếu anh ta nhớ không lầm thì chồng của Nhiếp Thư Diêu đã chết, cô còn có một đứa con trai.
Chờ một chút, cậu nhóc này có chút giống Chu Đạc.

Chu Đạc đã ở trước mặt' anh ta, khí thế bức người, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, đôi mắt đen lạnh như băng.
"Đúng vậy, có vấn đề gì không?"

"Không... Không có vấn đề gì."
Ông chủ Vương bị vẻ mặt của anh đọa sợ, không biết mình đắc tội với người đàn ông này chỗ nào, vội vàng cười nói: "Rất tốt, rất... Xứng đôi."

Nhiếp Thư Diêu không biết vì sao Chu Đạc lại có ác cảm với ông chủ như vậy, liền bước tới năm lấy tay anh, đụng chạm như vậy, nóng lạnh tương phản cực kỳ rõ ràng, Chu Đạc cau mày, cup mắt xuống nhìn tay cô, phát hiện cô ra không đeo gắng tay, ngón tay lạnh như băng, giọng nói nặng nề hỏi:

"Găng tay đâu?"

Vừa nói, anh vừa dùng một tay bế Chu Nhất từ trong tay cô, tay còn lại nắm lấy tay cô.

Nhiếp Thư Diêu cảm thấy anh sợ lạnh, muốn rút tay về, tay cô lại bị người đàn ông nhanh chóng nắm lấy.

Tất cả đồng nghiệp phía sau cô đều đi tới, có người muốn dùng điện thoại di động chụp ảnh nhưng bị vệ sĩ và Hứa Cương kịp thời ngăn lại.

Vô số cặp mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào khuốn mặt của cô và Chu Đạc, vẻ mặt người đàn ông vẫn như thường lệ, vẫn luôn lạnh lùng như vậy.

Hiển nhiên anh đã quen với việc bị người khác nhìn chẳm chẳm như vậy, Nhiếp Thư Diêu cảm thấy có chút không được tự nhiên, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút: "Ở trong túi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com