Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 144: Được thả

Mẹ Nhiếp không dám gọi điệng cho Lỗ Thanh Á, đồng thời cũng hồi Nhiếp Thư Diêu đừng tới tìm Chu Đạc vì sợ sẽ lại thêm phiền toái.
Lúc đó giọng nói của Nhiếp Thư Diêu đã khàn khàn, chỉ có thể ậm ừ hai tiếng.
Ban đêm cô sợ mẹ Nhiếp lo lắng tới mức không ăn cơm tối, lúc này cô gọi điện thoại lại muốn an ủi vài câu.

Ai mà ngờ được một câu của mẹ Nhiếp lại có thể khiến cô tỉnh ngộ

Cô giải thích với mẹ Nhiếp là: Chu Đạc vì nể mặt Chu Đồ cho nên mới muốn giúp đỡ.

Nhưng khi cô nói ra điều này, điều cô đang nghĩ tới chính là lời nói của Chu Đạc ngày hôm đó:
"Em nói, tôi muốn cái gì thì em sẽ cho tôi cái đó."

Anh muốn cô.

Nhiếp Thư Diêu lại nhích người ra, cho tới khi cô cảm thấy mình đã cách xa cái lò lữa này một chút. Lúc này cô mới từ từ nhắm mắt lại, nhưng trước khi cô ngủ say, người đàn ông phía sau vươn cánh tay dài ra, lại một lần nữa ôm cô vào lòng, cơ thể của đối phương nóng tới mức làm cho cô không ngủ nổi.

Nhưng cũng không dám giãy giụa, cô còn tưởng rằng cả đêm mình sẽ không ngủ được, ai ngờ, vừa nhắm mắt lại đã ngủ tới bình minh.

Cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của Dương Vũ, giọng nói bị anh ta đè xuống thật thấp, giống như lo lắng sẽ đánh thức cô.

Chu Đạc thay xong quần áo liền từ phòng tắm đi, Dương Vũ mặc áo vest cho anh, trước khi rời đi, Chu Đạc đi vòng đến bên giường, cúi đầy nhìn Nhiếp Thư Diêu nhưng cũng không nói gì, anh lập tức xoay người đi ra ngoài.

Nhiếp Thư Diêu vừa đợi anh rời đi, lập tức vén chăn lên bước xuống giường, đi vào phòng tắm, khi nhìn vào gương cô thấy miệng mình hơi sưng lên, suýt chút nữa bị rách

Đêm qua Chu Đạc không làm như vậy, mà chỉ thỉnh thoảng nhéo cằm cô, hôn cô rất lâu, nụ hôn của anh cực kỳ mãnh liệt. Sau khi nụ hôn cuối cùng kết thúc, cổ cô đau nhức, kho" thở.
Lúc này người đàn ông mới buông cô ra, trực tiếp ôm cô vào trong lòng.

Anh vẫn cương cứng, dương vật cương cứng của anh ấn thẳng vào phần lưng dưới của cô, Nhiếp Thư Diêu nhìn vào gương, trên thắt lưng của cô có vết bầm tím

Cô ngạc nhiên xoa xoa chỗ đó, không thể tin được, chỗ đó phải cứng thế nào mới có thể để lại dấu vết như vậy.

Vừa tắm rửa xong, cô nhận được điện thoại của mẹ Nhiếp, nó Nhiếp Tinh Vĩnh đã được thả ra ngoài.

Nhiếp Thư Diêu mới mặc được một nửa áo, chưa kịp kéo áo len xuống, vội vàng cầm điện thoại di động, kinh ngạc hỏi: "Thật không?"

Cô mở loa ngoài, nhanh chóng kéo áo len xuống, mặc quần tất  ào, nghe mẹ Nhiếp ở đầy bên kia hưng phấn cảm ơn Chu Đạc nhiều lần. Bà ấy nói Nhiếp Tinh Vĩnh vừa quay về đã nói, từ lúc nó gặp chuyện, Chu Đạc đã lập tức sắp xếp người giúp đỡ.
Ngày hôm sau, Chu Đạc (b)ắt đầu sắp xếp người đến giúp đỡ.
Anh có quen biết người của nhà họ Lục là Lục Vận Phục, anh ta có quen biết với một đám anh em, dường như nắm toàn bộ quyền hành ở Bắc thị. Lúc này mới có thể cứu được Nhiếp Tinh Vĩnh ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com