Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[25] GIẰNG CO

"Tạm biệt bảo bối! Anh sẽ quay trở lại gặp em" - Donghae

...

Sáng hôm sau Hyukjae thức dậy giữa cái se lạnh buổi sớm Paris. Ngoài khung cửa lá đổ vàng. Mưa như hàng nhìn giọt bụi nhỏ lất phất rơi.

Căn phòng chỉ có mình cậu, hắn đã rời đi rồi.

Cậu chợt nhớ về buổi sáng sau cái đêm cuồng nhiệt với hắn, hắn cũng rời đi và để lại sự lạnh lẽo như vậy.

Trái tim như bị khoét một lỗ trống không tên!

Có lẽ hắn sẽ không trở lại nữa. Kết thúc như vậy cũng tốt, cứ xem như không có chuyện gì xảy ra mà sống tiếp cuộc sống của riêng mình.

Cậu thấy khoé mắt mình đau xót, có lẽ là do tối qua khóc nhiều quá.

Cậu cố gắng dụi dụi mắt, cậu định đi lấy chiếc áo khoác nhưng vừa định xỏ chân vào đôi dép lê thì chợt nhớ đến cái cổ chân bị nứt xương của mình, con đau nho nhỏ làm cậu lại nhớ đến người kia.

Khi nghe thấy tiếng gọi tên mình ở phía sau, làm sao cậu có thể không nhận ra, chỉ là không ngờ tới được sẽ gặp lại. Cậu cứ coi như không nghe thấy gì mà bước đi thật nhanh, nhưng tiếng gọi ấy vẫn vang vọng phía sau cậu, người cậu không muốn gặp lại nhất lại vẫn cố chấp đuổi theo cậu. Hyukjae nghe thấy tiếng gọi ngày càng gần lại, cậu thấy tim mình đập loạn xạ cả lên

"Không được! Không thể được! Phải chạy trốn! Không thể gặp lại người đó"

Hyukjae bất chấp chạy về phía trước, bất luận là nơi nào, ở đâu chỉ cần không gặp người đó. Trong tiếng mưa lộp bộp xối xả cậu nghe thấy tiếng hắn tê tâm phế liệt gọi tên cậu:

"Hyukjae! Đừng chạy nữa! Xin em! Hyukjae!"

Đầu óc cậu trống rỗng, mọi thứ trắng xoá trước mắt cậu. Rồi cậu ngã xuống, chân rất đau nhưng sợ hãi hơn vẫn là nỗi sợ bị người kia đuổi kịp.

"Xong rồi! Vẫn là không thoát được!" - Hyukjae tuyệt vọng nghĩ

Đột nhiên Hyukjae rơi một vòng tay ấm áp quen thuộc, hắn siết cậu thật chặt như muốn ôm chặt lấy trái tim của cậu vậy!

Cậu nhớ những giọt nước mắt nóng hổi không sao hoà tan vào làn nước mưa của hắn.

Cậu nhớ ánh mắt đỏ ngầu dù mệt mỏi nhưng vẫn không ngừng nhìn về phía cậu.

Cậu nhớ tiếng tim hắn thình thịch đập từng nhịp mạnh mẽ khi cậu ở trong vòng tay hắn.

Ngọt ngào lẫn chua xót cứ vậy mà đan xen hỗn độn trong tâm trí cậu.

Hyukjae biết bản thân dù có dùng quãng đời còn lại cũng không thể quên hắn và cậu không thể không thừa nhận rằng trái tim cậu vẫn đập mạnh vì hắn. Nhưng cậu không thể một lần nữa đánh cược vì bây giờ sau tất cả cậu chẳng còn lại gì ngoài thân xác đầy vết thương và trái tim với hàng nghìn vết thương.

Hyukjae nói mình tha thứ cho Donghae và thật sự không hận hắn từ hai năm về trước đã không còn hận hắn nữa. Nhưng cậu không thể tha thứ cho bản thân mình. Cậu luôn nhớ lý do vì sao ba mình mất!

Là tại sự khờ dại của cậu!

Hyukjae vẫn ngồi im trên giường nhìn mũi chân đang ở giữa không trung không thể chạm đất của mình. Vẫn là phải đứng dậy!

Đột nhiên có tiếng cuộc gọi đến, là Siwon!

-Alo!

-Hyukjae! Dạo này cậu khoẻ chứ?

Hyukjae đáp:

-Vẫn khoẻ! Còn cậu?

-Công việc của tớ đang rất tốt!

Siwon lại nói tiếp:

-À, Đầu tháng sau tớ có việc đến Paris tiện thể ghé thăm cậu đó!

-Vậy thì vui quá!

-Tớ có việc rồi! Hẹn gặp lại cậu Hyukjae!

-Hẹn gặp lại cậu sau!

Hyukjae nợ Siwon một ân tình mà có lẽ cậu không thể trả hết được..

Ánh mắt Hyukjae đượm buồn..

Siwon là người cứu cậu từ nơi cõi chết trở về và ở bên cạnh chăm sóc cậu những lúc khó khăn nhất nhưng cậu lại không thể đón nhận tình yêu của hắn! Vì như vậy là bất công với hắn!

Ngày Siwon thấy Hyukjae phát sốt vẫn gọi tên "Donghae" hắn biết hắn không thể chen vào giữa bọn họ dù bọn họ có mãi mãi không đến được với nhau thì Hyukjae cũng không thể yêu hắn! Người ta nói: "Trong tình yêu, không quan trọng ai đến trước hay đến sau, ai không được yêu thì người đó chính là kẻ thứ ba trong cuộc tình ấy."

Vì thế, hắn tình nguyện buông tay..

Hyukjae lại thở dài..

Cậu lần nữa đặt mũi chân xuống đất dù gì cậu cũng còn một chân chứ đâu phải tàn phế. Mũi chân trái vừa chạm xuống thì cậu giật mình nghe tiếng mở cửa, giọng nói của người đàn ông mang chút gấp gáp:

-Chân em còn đau đừng tự xuống giường! Muốn đi đâu thì để anh ôm em!

Hyukjae nhìn người đàn ông đang đặt vội túi thức ăn trên bàn, vừa nói vừa nhìn cậu với ánh mắt có chút gấp gáp cùng đau lòng.

Đi đến bên cậu hắn định ôm lấy nhưng sực nhớ ra thân nhiệt trên người khá thấp vì trời hôm nay có đôi chút lạnh. Sợ cậu bị lạnh lây nên hắn quay lại cởi chiếc áo khoác còn vươn một ít mưa bụi vắt lên giá đồ sau đó phủi phủi mớ tóc ẩm ướt và quần áo có đôi chút lộn xộn rồi mới quay về phía cậu. Cả một quá trình Hyukjae nhìn không chớp mắt!

Đó là Donghae đó sao? Không phải đã đi rồi sao? Còn tự tiện như nhà của mình!

Nhưng Hyukjae vẫn không mở miệng hỏi gì. Cậu lười biếng phải đối thoại với hắn. Cậu biết sự bá đạo của hắn, càng đuổi hắn sẽ lại càng không đi mà tuỳ tiện theo ý bản thân mà sắp xếp tất cả mọi việc. Cậu đành phải dùng cách này để hắn từ bỏ ý định!

Donghae đến ôm gọn cặp chân của Hyukjae đặt lên giường rồi bọc cậu vùi vào đống chăn dày y như cũ rồi nói:

-Em muốn đi đâu?

Hyukjae vẫn im lặng

-Hay là em muốn đi vệ sinh?

-Hay là đói bụng? Anh có mua chút thịt để anh nấu cho em chén súp nóng nhé! Đợi anh một chút!

Donghae định đi thì Hyukjae nói:

-Anh đừng như vậy!

Hyukjae thấy tấm lưng người đàn ông trước mặt lấm tấm mồ hôi. Người đàn ông này, vì cậu mặc kệ thời tiết, mặc kệ sự lạnh nhạt của cậu mà lấy chân thành ra đối với cậu. Giá như sự ôn nhu này dành cho cậu sớm hơn. Giá như người đàn ông này không phải là người đã xé nát trái tim cậu. Giá như cậu có thể quên hết đi những kí ức lúc trước...thì biết đâu cậu vì những thứ này mà điên cuồng yêu hắn.

Tiếc là..

Quá muộn màng...

-Đợi đến khi chân em khỏi anh sẽ rời đi không xuất hiện trước mặt em nữa! - Giọng hắn có chút run rẩy

  Hyukjae không nói gì thêm, cậu biết hắn là người nói là sẽ làm. Thực hắn sẽ buông tay cậu? Hyukjae thấy lòng mình nhẹ nhõm nhưng lại có chút chua xót không tên.

Hyukjae mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ. Mùa thu Paris thật khiến người ta hoài niệm về những mùa thu trước, về đoạn kí ức cuồng say rất lâu về trước, những chuyện đã cũ nhưng lại không thể dễ quên đi.

Cậu và hắn của 3 năm trước và 3 năm sau, cũng cùng một chỗ nhưng mọi chuyện đã khác đi rất nhiều. Cậu đã không còn là chàng thiếu niên tóc nâu đỏ yêu cuồng say như năm nào. Hắn cũng không còn là người tình 7 ngày hoàn hảo của cậu nữa. Khoảng trống không tên giữa bọn họ rõ ràng chân thực đến mức người ta cảm thấy đau lòng thay.

.

.

.

Hắn dọn bữa sáng đến chiếc bàn nhỏ cạnh ban công, bên cạnh là một ly sữa dâu nóng, đối diện là tách cà phê đen.

Cảnh này thật giống như rất lâu về trước bọn họ từng có bữa sáng ngọt ngào như thế. Khi đó Donghae còn thả vào tay Hyukjae một viên chocolate hương dâu hình trái tim. Bọn họ ngồi nhìn nhau giữa tiết trời mùa thu như thế này. Hắn nhớ khuôn mặt chóp mũi đỏ lựng và đôi mắt sáng lên tựa bông tuyết của cậu. Hắn nhớ vị dâu ngọt ngào trên đôi môi cậu. Cậu lúc đó ngây ngô như đứa trẻ, trong mắt tràn ngập hình ảnh của hắn..

Giờ đây, hai người ngồi đối diện nhau, Hyukjae gục đầu nhìn mọi thứ thật lâu, ngực có chút không thở nổi.

Donghae nhìn người con trai ngồi đối diện mình, là người hắn yêu nhất kia, trong đáy mắt đã không còn hình bóng hắn nữa. Hắn thấy trái tim đau như cắt. Giá như hắn biết trân trọng người này sớm hơn thì có lẽ hai người đã không đi đến kết cục này.

-Anh đã tự pha sữa dâu, mùi vị vẫn không thể ngon như trước bất quá có thể uống được

Hyukjae mờ mịt nhìn hắn:

-Có những chuyện dù cố gắng cách mấy cũng không thể vãn hồi được anh có biết không!

-Anh..

-Lee Donghae xin anh hãy nhìn cho rõ người trước mặt anh đây đã không còn là cậu thiếu niên 23 tuổi bất chấp tất cả mà yêu anh nữa. Tôi của hiện tại..không muốn liên quan đến anh!

Hyukjae nói xong quay lưng khập khiễng đứng dậy trở về giường. Chân dù đau nhưng cậu cũng không cho phép mình nhận sự giúp đỡ của hắn. Cậu quay lưng về phía hắn:

-Tôi có thể tự lo cho mình. Mong anh..sớm rời đi!

Cậu đến giường đắp chăn lại, cơn mệt mỏi kéo đến, cả thể xác lẫn tinh thần bị tra tấn khiến Hyukjae chẳng màn đến hắn mà thiếp đi.

Hyukjae thực không cần hắn nữa. Cuộc sống của cậu suốt 2 năm qua không có hắn, hiện tại và tương lai cũng không muốn có hắn xuất hiện. Hắn thấy xung quanh trở nên ngột ngạt khó thở, lồng ngực đau nhứt không nói thành lời. Hắn đã thực sự bị chối bỏ dù cho hắn cố gắng thế nào cũng vô ích. Hyukjae thực không cần hắn nữa, không yêu hắn nữa, cũng không có tâm trí để hận hắn nữa.

Hắn gục đầu ngồi đó thật lâu vì hắn chẳng biết phải làm sao. Tiếp tục ở lại bên sự lạnh nhạt của cậu hay rời đi và tiếp tục học cách quên cậu. Hắn có nên trả lại sự bình yên cho cậu? Điều đó đồng nghĩa với việc hắn sẽ không bao giờ được trông thấy cậu được nữa. Trái tim hắn đau quá!

Hyukjae của anh! Em bảo anh làm sao để buông tay em đây..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com