Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ 47 ] Suy nghĩ

"Chuyện gì thế ạ?"

DongHyuck chòm dậy nằm ịch lên bụng Mark. Nếu là ông gọi thì chắc chắn có vấn đề.

"Không có gì, chỉ là ông biết chuyện anh nghỉ học nên càm ràm vài câu".

DongHyuck ậm ừ gật gù. Biết nói gì giờ. Đụng tới vấn đề học tập của Mark thì có trời cũng không ngăn nổi trận lôi đình của ông.

"Dậy ăn sáng thôi!".

Mark nói. Vén chăn sang một bên bước xuống giường với cơ thể trần như nhộng. DongHyuck chỉ nằm đó tủm tỉm cười. Anh sở hữu một làn da trắng với thân hình gầy nhưng rắn chắc. Cuốn hút chết đi được.

"Nhìn đủ chưa? Nếu đủ rồi thì mau đi tắm đi. Không thôi anh cho em nhịn đói đấy!"

Mark bận rộn mang quần áo nhưng vẫn bắt được bé cưng đang nhìn lén mình. Nếu không phải bị xuống tâm trạng bởi những lời nói khi nãy của ông thì chắc chắn bây giờ anh đã sẵn sàng mà 'chăm sóc' cho Hyuckie rồi.

"Em muốn ăn gì?".

"Anh".

Bé con có lẽ dạo này được chiều chuộng quá mà sinh hư rồi nhỉ. Miệng nói chả bao giờ suy nghĩ. Thế nên hậu quả lúc nào cũng chỉ mỗi DongHyuck là gánh chịu. Bằng chứng là sáng hôm sau phải đi cà nhắc.

Mark đảo mắt. Phì cười trước câu nói gan dạ của ai kia.

"Được thôi. Nhưng trước hết là ăn sáng đã. Anh không muốn em lại ngất giữa trận đâu cục cưng à?".

.
.
.

"Này Mark. Giáo sư gọi cậu kìa!".

Mark giật mình thoát ra dòng suy nghĩ sau cái huých tay của bạn học ngồi cạnh.

"Yah Lee Mark. Đừng tưởng mình mang họ của Chủ tịch trường thì tự tung tự tác ở đây nhé! Cả tháng nay không thèm đến lớp. Đến rồi thì chả chú tâm gì cả. Nãy giờ tôi giảng những gì anh có nghe thấy không?".

Không phải đang quát mắng nhưng cách nói của ông ta rõ ràng là đang châm biếm anh. Mark thừa nhận mình sai. Nhưng những lời nói đó của vị giáo sư đầu hói khiến anh khá khó chịu. Nhưng dù sao phải nhịn. Nếu đáp lại thì sẽ không khác gì cãi. Như vậy sẽ càng rắc rối hơn thôi.

"Em xin lỗi ạ. Sẽ không có lần sau đâu!".

Mark cúi nhẹ đầu. Đưa tay chỉnh lại gọng kính. Dù sao cũng không thể làm mất đi hình ảnh đẹp của bản thân với trường được.

...

Mark uể oải bước ra khỏi phòng học. Anh vẫn đang suy nghĩ lời của ông ban sáng. Không lẽ ông biết chuyện hai đứa rồi ư. Nếu không tại sao lại gọi cả DongHyuck về nữa. Rắc rối thật mà.

Vấn đề liên tiếp vấn đề. Tự hỏi hôm nay mình đã bước chân nào xuống giường. Thế đéo nào ngay từ sáng đã gặp những chuyện bực bội. Còn giờ thì cảnh gì trước mắt thế này.

DongHyuck..

đang ở cùng Jo Hyun Woo.

Tuyệt thật.

Nhìn kìa.

DongHyuck cười tít cả mắt.

Mà khoan.

Sao hắn ta lại dám xoa đầu Hyuckie của anh chứ.

"Mẹ kiếp. Mình sắp bốc hỏa rồi!"

Mark nghiến răng nắm chặt hai bàn tay. Dường như có thể sẵn sàng bay tới để vung cho Huang Lucas một nắm đấm chí mạng.

Nhưng Mark lại chọn đi theo hướng ngược lại. Anh nghĩ mình nên quay lại KTX thì hay hơn. Mặc dù đã chuyển ra ngoài nhưng Mark đã đăng kí chủ quyền căn phòng ấy. Không ai được phép bước vào khi không có sự cho phép của anh. Nếu còn đứng đây thêm giây nào thì chắc hẳn Mark sẽ không kiềm được mà đánh cho hắn ta một trận. Và DongHyuck cũng sẽ bị hành hạ một 'trận' đặc biệt hơn thế nữa.

Mark thả mình rơi xuống giường. Mắt nhắm nghiền. Trong đầu không thôi nghĩ về câu nói của ông. Nếu ông đã biết thì cũng chả phải vấn đề gì to tát cả. Dù sao cũng không thể che giấu cả đời được. Cây kim trong bọc rồi có ngày cũng lòi ra.

Anh mở mắt vì tiếng chuông điện thoại.

Là DongHyuck.

Giờ mới nhớ tới mình à.

"Mark à. Anh đang ở đâu đấy ? Em đã chờ anh cùng ăn trưa đấy!".

" . . . "

"Mark à. Anh có nghe em nói không đấy?"

"Lên phòng đi rồi mình cùng ăn trưa".

"Phòng nào cơ?"

"Là KTX. Nhanh đi anh chờ!".

Mark tắt ngang máy sau câu nói của mình. Phải rồi. Phải ăn trưa. Và 'bữa trưa' này sẽ kéo dài đến tận tối cho xem.

.

.

.

"

Ưm..mm.. Mar..k. chậm thôi anh!".

"Sao nào? Mới sáng còn mạnh miệng lắm mà!".

Chết tiệt. Cứ chơi vậy hoài có khi háng mình sẽ không bao giờ khép lại được quá.

DongHyuck bị từng cú thúc của Mark làm cho có suy nghĩ đấy. So với tối qua thì lần này có chút mạnh bạo hơn.

"Em sai rồi ưm..mm. D..dừn..ng lại..".

DongHyuck dùng hai cánh tay yếu ớt đập lên ngực Mark. Rõ ràng khi nãy còn tưởng sẽ được ăn trưa. Ai ngờ thành ra như thế này. Ai mà chịu cho nổi chứ.

"Bớt nói đi. Chỉ việc rên thôi!".

Vô liêm sỉ thật mà. Nhưng DongHyuck cũng không thể nào làm khác ngoại trừ ngửa đầu lên rên rỉ. Khoái cảm thì vẫn là khoái cảm. Kỹ thuật của Mark chưa bao giờ làm cậu thất vọng. Nhưng có điều hiện giờ, cậu sắp gục tới nơi rồi.

Giữa lúc 'thằng nhỏ' của DongHyuck đang dựng đứng lên vì sắp bắn thì Mark đã dừng lại tất cả hành động. Ngay cả việc rút 'ngòi súng' ra.

"Tự giải quyết tiếp đi !".

Khốn nạn tới thế là cùng. Cơ thể của cậu đang nóng rực lên như bị thiêu đốt, khó chịu đến từng tế bào. Thế mà tên điên ấy đang làm cái quần gì thế này.

"Mark. Anh sao vậy? Giúp em!".

DongHyuck thở gấp. Cậu chưa bao giờ thủ dâm trước đây. Biết phải làm gì đây chứ.

"Không thích. Tới đây thôi!".

Cách nói chuyện như này rõ ràng là vô cùng khác với mọi ngày.

"Anh giận em đấy à?".

"..."

"Em chả làm gì cả!".

"Không làm? Phải rồi. Sao mà em biết được chứ. Còn rất vui vẻ nữa mà!".

DongHyuck chả còn nghe rõ Mark nói gì nữa. Mắt lờ mờ khó chịu. Muốn bắn lắm nhưng không hiểu sao lại không thể.

Cậu ưởn người. Tay đưa ra sau lần mò đến chiếc lỗ nhỏ của mình.

Một ngón rồi hai ngón.

Cứ thế mà tự mình rên rỉ.

Chết tiệt.

Mark đang nhìn thấy cái gì đây này.

"Điên mất!".

Anh nhào lên người DongHyuck. Kéo lấy cái tay hư hỏng kia ra. Trực tiếp đem hạ thân của mình mà đâm vào.

"Em từ khi nào lại dâm đãng thế này chứ?".

Bé con choàng tay ôm lấy cổ anh. Rút ngắn lại khoảng cách giữa hai gương mặt. Hơi thở vì thế cũng pha trộn với nhau.

"Em yêu anh".

DongHyuck hối hã hôn Mark. Hai chiếc lưỡi không thôi vờn nhau tạo nên những âm thanh động dục.

Mark vì thế mà bị kích thích nhiều hơn. Bên dưới không ngừng đẩy nhanh tốc độ. Chăn gối củng trở nên nhăn nhúm vì cuộc thác loạn này.

___________________________

Chắc tui bị lãng quên rồi đây 😥

Thực ra chap 47 hoàn thành xong lâu rồi :v nhưng tui đã xóa và làm lại theo một diễn biến khác.

TUI NHỚ MỌI NGƯỜI LẮM ĐÓ NHE 😛❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com