Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Cặp đôi

         Sáng hôm sau.

Trời mới tờ mờ sáng, nắng vẫn chưa kịp xuyên qua lớp mây mỏng, Reiyoki Sukino đã có mặt trước cửa nhà, đứng khoanh tay, lưng tựa vào bức tường gạch trắng. Điều đáng nói là — trên người anh là bộ đồ chỉnh tề đến mức đáng ngờ: áo sơ mi trắng được ủi phẳng, quần tây đen, tóc vuốt keo gọn gàng, và thậm chí còn mang giày da.

Trông anh chẳng khác gì... đang chuẩn bị đi phỏng vấn xin việc.

"Koruyaaaa, xong chưa đấy???" – anh hét lên hướng lên lầu, giọng sốt ruột nhưng không giấu nổi vẻ háo hức.

Từ trên vang xuống tiếng trả lời:

"CHƯA!!"

"Trời đất... anh dậy từ 5 giờ sáng để là cái áo này đó nha, em mà không đẹp trai là anh không đi  luôn á!" – Reiyoki lầm bầm, nhưng môi lại nhếch cười.

Trong lúc chờ, Shirema đi ngang qua với tách trà trên tay, ánh mắt đảo từ đầu xuống chân cậu con trai lớn rồi nhướng mày:

"Ủa nay Reiyoki mặc đồ đi cưới ai vậy?"

"Đi cưới... cậu em trai của con lại cho chính mình." – Reiyoki nháy mắt, khiến bà bật cười, lắc đầu rời đi.

Vài phút sau, Koruya cuối cùng cũng bước xuốngmái tóc trắng dài được thả xuống, trên người là một chiếc áo sơ mi xanh, khoác bên ngoài là chiếc áo len màu trắng, phối cùng với quần jeans gọn gàng và một vài phụ kiện đi kèm – trông vừa đơn giản, vừa chỉn chu mà vẫn giữ được nét riêng.

Reiyoki nhìn em trai từ đầu đến chân rồi giả bộ làm nghiêm túc:

"Ờ, được đó. Đủ tiêu chuẩn xuất hiện cùng anh rồi."

"Bộ anh tưởng mình là idol hả?" – Koruya thở dài, nhưng khóe miệng vẫn cong nhẹ.

"Ít nhất là hôm nay."

Hai anh em bước ra khỏi nhà, bước đi song song trên con đường nhỏ quen thuộc, ánh nắng bắt đầu len qua từng kẽ lá.
Một ngày bình thường — nhưng họ đều biết, đây là một trong những ngày mà cả hai sẽ ghi nhớ mãi về sau.

Cả hai rảo bước trên con đường nhỏ rợp bóng cây dẫn ra khỏi khu dân cư. Không khí sáng sớm trong lành, tiếng chim ríu rít vang lên trên tán lá.

"Anh định đưa em đi đâu vậy?" – Koruya hỏi, mắt liếc nhìn Reiyoki.

"Một nơi bí mật!" – Reiyoki hất mặt ra vẻ thần bí, nhưng nụ cười thì rõ là không giấu được.
"Tiện thể ghé quán pancake nổi tiếng anh đặt bàn từ tuần trước."

"Anh có cần nghiêm túc đến vậy không? Em đi học chứ có phải đi nghĩa vụ đâu..."

"Anh lo cho đứa em bé bỏng của anh thì cũng có gì sai!" – Reiyoki cười lớn.
"Sau này khi em đeo mặt nạ nổi tiếng, ra đường fan bu đầy, thì đâu còn đi dạo được kiểu này nữa."

Koruya bật cười nhẹ, không đáp. Cậu lặng lẽ nhìn đường chân trời trước mắt. Có lẽ... đây là một trong những lần hiếm hoi cậu có thể sống đúng với cái gọi là "tuổi trẻ yên bình".

Một lúc sau, họ tới một khu phố nhỏ gần trung tâm thị trấn, nơi có một quán pancake kiểu Nhật với mặt tiền gỗ ấm áp, bảng hiệu viết tay đầy thân thiện:
"Hoshizora Café – Nơi lưu giữ kỷ niệm"

"Tự nhiên ghê, ở đây mà cũng biết đặt bàn..." – Koruya nói nhỏ khi cả hai bước vào.

"Dĩ nhiên rồi, anh là Reiyoki mà!" – cậu anh trai nháy mắt.
"Hồi em còn nhỏ xíu, mẹ hay dẫn tụi mình đến đây. Nhớ không?"

Koruya thoáng khựng lại. Có thật là cậu từng đến đây không? Ký ức mờ nhạt của những ngày đầu sống cùng gia đình Sukino hiện lên — mùi bánh, ánh nắng, tiếng cười... tất cả đều mơ hồ nhưng ấm áp.

Cả hai ngồi vào một chiếc bàn gần cửa sổ. Ánh nắng xuyên qua lớp kính, phản chiếu lên mái tóc trắng óng ánh của Koruya. Họ gọi hai phần pancake đặc biệt và một bình trà nóng.

"Này..." – Reiyoki bỗng trở nên trầm lặng hơn.
"Khi em lên Tokyo... em định sống như thế nào?"

Koruya im lặng vài giây. Tay xoay nhẹ tách trà trong lòng bàn tay.

"Sống như một người bình thường. Một học sinh. Một anh hùng tương lai."

"Và khi kế hoạch của em bắt đầu?" – Reiyoki hỏi thẳng, không vòng vo.

Cậu không bất ngờ. Dĩ nhiên Reiyoki sẽ nhận ra. Anh luôn nhận ra.

"Kế hoạch vẫn sẽ diễn ra. Nhưng em không để nó nuốt mất con người của mình nữa." – Koruya đáp, mắt nhìn thẳng.
"Em đã sống vì người khác quá lâu rồi. Lần này... em muốn làm vì bản thân."

Reiyoki khẽ gật đầu. Không có lời khuyên, không có phán xét. Chỉ là cái nhìn của một người anh... trao trọn lòng tin.

"Nếu có lúc nào em thấy mệt, thì cứ nhớ: ở đây, luôn có một cái bánh pancake đang chờ em."

Koruya bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ cảm kích sâu kín.

Nhân viên mang ra món pancake đặc biệt mà cả hai đã gọi. Những lớp bánh mềm mịn được xếp chồng lên nhau, phủ đầy kem tươi, quả việt quất tươi rói và một ít syrup ngọt ngào. Mùi hương thật sự tuyệt vời.

Koruya không vội ăn ngay mà lôi điện thoại ra, tạo dáng vài giây rồi chụp một tấm ảnh đẹp như trong các quán cà phê nổi tiếng. Cậu chỉnh lại góc chụp, lấy ánh sáng qua cửa sổ và chỉ cần vài giây là đã có một bức ảnh hoàn hảo.

"Em làm gì vậy?" – Reiyoki nhướng mày nhìn cậu.

"Đang làm người mẫu ảnh cho món ăn, anh không biết à?" – Koruya cười, đưa điện thoại lên và bấm gửi tấm ảnh lên Instagram.
"Đợi chút, em phải chú thích là 'Sáng sáng phải có pancake, không thì sống sao qua ngày được!'."

Reiyoki chỉ biết thở dài, nhưng không giấu được nụ cười mỉm:

"Mới sáng sớm mà em đã khởi động với mấy cái đăng ảnh này rồi à? Thật là..."

"Đúng rồi, sống phải 'sang' chút chứ!" – Koruya nhún vai, vẫn giữ điện thoại trong tay.
"Mà anh thì suốt ngày chỉ lo ăn, không quan tâm gì đến thế giới bên ngoài."

Reiyoki vờ làm mặt lạnh, nhưng thực tế lại không thể ngừng cười. "Anh sống trong thế giới thực tế, còn em thì sống trong cái thế giới ảo của những bức ảnh."

Khi hai anh em đang thưởng thức những miếng pancake thơm ngon, tiếng chuông cửa quán vang lên. Một cô gái trẻ bước vào, khoảng chừng tuổi học sinh, với mái tóc nâu dài và đôi mắt sáng. Cô gái nhìn quanh một chút rồi cuối cùng tiến lại bàn của Koruya.

"Chào bạn, tôi là Aiho." – Cô gái cười tươi, ánh mắt không giấu nổi sự hứng thú. – "Mình thấy bạn khá quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi... Bạn có phải là Koruya Sukino, người nổi tiếng trên mạng không?"

Koruya hơi giật mình, nhưng nhanh chóng mỉm cười gật đầu.

"À, đúng rồi, mình là Koruya. Cũng không nổi lắm đâu, chỉ là đăng mấy bức ảnh thôi."

Cô gái nhìn cậu một lúc, rồi đôi mắt lóe lên một chút ngại ngùng.

"Thật ra thì... mình có thể xin số điện thoại của bạn được không?" – Cô gái hỏi nhỏ, nhưng giọng nói đầy tự tin.

Reiyoki, ngồi đối diện, thoáng khựng lại. Cậu cảm nhận được sự thay đổi trong không khí ngay lập tức. Mặc dù Koruya đang trả lời lịch sự, nhưng Reiyoki cảm thấy mình không thể giữ im lặng lâu hơn.

"Em là Aiho đúng không?" – Reiyoki lên tiếng, nụ cười trên môi nhưng ánh mắt thì lại không dễ chịu chút nào.

Cô gái hơi ngạc nhiên vì bị chú ý, nhưng nhanh chóng gật đầu.

"Vâng, đúng rồi."

Reiyoki đặt tay lên bàn, hơi cúi xuống nhìn cô gái. "Em có biết mình đang làm gì không?" – giọng cậu hơi khàn, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
"Koruya không phải là người dễ dàng cho số điện thoại như vậy đâu."

Koruya bất ngờ nhìn anh trai mình, cảm giác như có gì đó không ổn trong giọng nói của Reiyoki. Tuy nhiên, cậu cũng không muốn làm mọi chuyện căng thẳng.

"Thật ra thì..." – Koruya lên tiếng, phá tan bầu không khí hơi căng thẳng.
"Mình không nghĩ là mình sẽ cho số điện thoại đâu, Aiho. Nhưng cảm ơn vì sự quan tâm nhé."

Cô gái tỏ ra hơi bối rối, một chút thất vọng hiện lên trong mắt cô, nhưng cô vẫn lịch sự cúi đầu.

"Vậy... không sao đâu, cảm ơn bạn." – cô cười nhẹ rồi nhanh chóng quay đi.

Reiyoki không buồn nhìn cô gái nữa, mà quay lại nhìn Koruya, ánh mắt của anh rõ ràng là... khó chịu.

"Em không định cho số sao?" – Reiyoki hỏi, tuy không phải là câu hỏi, nhưng rõ ràng là một lời trách móc.

"Anh sao vậy? Em chỉ từ chối thôi mà, đâu có gì to tát đâu." – Koruya lắc đầu, nhưng nụ cười trên môi vẫn không mất đi.

"Em không biết đâu, nhưng... có ai đó đang muốn chăm sóc em đấy." – Reiyoki nói với giọng điệu cứng rắn, nhưng ánh mắt lại mang chút gì đó quan tâm.

Koruya cười lớn.

"Anh đúng là... không thể bình tĩnh nổi khi thấy ai đó tiếp cận em mà."

Reiyoki lẩm bẩm gì đó rồi vội quay về phía chiếc bánh pancake của mình. Nhưng trong lòng cậu, có một chút cảm giác khác lạ, như thể một thứ gì đó mà cậu không thể kiểm soát đã bắt đầu xuất hiện.

Sau khi thưởng thức xong món pancake ngon lành, Reiyoki và Koruya rời khỏi quán, bước ra ngoài ánh nắng sớm mai. Cả hai im lặng một lúc, chỉ có tiếng bước chân vang vọng trên con đường vắng vẻ. Họ hướng về trại trẻ mồ côi gần đó, nơi mẹ của Koruya đã tìm thấy cậu khi cậu còn là một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Không khí buổi sáng ấm áp, gió nhẹ thổi qua. Những tán cây ven đường rì rào như chào đón hai anh em. Càng gần đến khu vực trại trẻ, Koruya cảm thấy một cảm giác lạ lẫm, pha lẫn chút bồi hồi trong lòng. Mỗi lần cậu đến đây, những ký ức mờ nhạt lại ùa về. Cảm giác như một phần cuộc đời cậu đã bắt đầu từ nơi này.

Trại trẻ mồ côi Mizuho nằm khiêm tốn trong một khu đất rộng, được bao bọc bởi những hàng cây xanh mát. Tòa nhà chính có mái ngói đỏ, kiểu kiến trúc truyền thống Nhật Bản, với những cửa sổ kính lớn và khu vườn nhỏ bên cạnh. Mẹ Shirema đã nhận nuôi cậu ở đây, khi bà thấy một đứa trẻ vô gia cư, chỉ có một mình giữa dòng đời hối hả.

"Mình vẫn nhớ ngày đó, em chỉ vừa mới ba tuổi thôi." – Reiyoki đột ngột lên tiếng, giọng trầm xuống.

Koruya nhìn anh trai, cảm thấy có chút bất ngờ. Thường thì Reiyoki ít khi chia sẻ về những ký ức từ khi họ còn nhỏ.

"Cảm giác của em khi lần đầu gặp mẹ nuôi..." – Koruya bắt đầu lẩm bẩm, nhìn về phía khu vườn trước trại.
"Hình như em chỉ nhớ mỗi mùi hương hoa anh đào. Và giọng nói của mẹ... nhẹ nhàng, dịu dàng."

Reiyoki không nói gì thêm, chỉ bước đến cánh cửa lớn của trại trẻ và đẩy nhẹ nó mở. Bên trong, những đứa trẻ vẫn đang chơi đùa trong sân, lượn lờ xung quanh là những cô bảo mẫu. Cảnh tượng khiến Koruya cảm thấy một chút gì đó nhẹ nhõm, nhưng cũng tràn ngập cảm xúc. Cậu vẫn nhớ những ngày tháng chơi đùa, lớn lên ở đây, mặc dù lúc đó cậu còn không hiểu hết mọi thứ xung quanh.

Khi bước vào khuôn viên trại trẻ, một cô bảo mẫu giàu kinh nghiệm đã nhận ra Koruya ngay lập tức. Cô bước nhanh lại gần, nở nụ cười tươi:

"Ôi, Koruya! Lâu quá rồi không thấy cháu!" – Cô bảo mẫu nhìn cậu, ánh mắt pha lẫn chút ngạc nhiên và vui mừng.
"Cháu lớn quá rồi đấy!"

Koruya mỉm cười, cúi đầu chào cô.

"Dạ, cháu vẫn khỏe, cô Michiko. Cảm ơn cô đã chăm sóc cháu lúc trước."

Cô bảo mẫu gật đầu và ân cần đáp lại.

"Cháu đừng ngại, nơi này luôn là nhà của cháu." – Cô nói với ánh mắt trìu mến.
"Mẹ Shirema đâu? Cháu có muốn vào gặp bà không?"

Koruya quay sang nhìn Reiyoki, cả hai đều biết là mẹ sẽ không còn ở đây lâu nữa, vì bà đã bận rộn với công việc trong bệnh viện. Nhưng khuôn mặt của Shirema vẫn hiện lên trong tâm trí Koruya, nụ cười của bà luôn là ánh sáng trong những ngày tháng tối tăm của cuộc đời cậu.

"Chắc là mẹ đang ở bệnh viện, không sao đâu cô, chúng cháu chỉ ghé thăm một chút thôi." – Koruya mỉm cười rồi quay lại với Reiyoki.

Reiyoki không nói gì, nhưng ánh mắt anh như chứa đầy sự hiểu biết. Cả hai đứng lại một lúc, nhìn qua khu vườn và những đứa trẻ đang vui đùa.

Koruya không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn từ những đứa trẻ vui vẻ đang chơi đùa trong sân. Những tiếng cười rộn ràng vang lên, tiếng chân chạy nhảy và những trận cười giòn giã khiến không khí trở nên thật nhẹ nhàng và ấm áp.

Cậu không nghĩ ngợi nhiều, chỉ mỉm cười rồi quay lại nhìn Reiyoki.

"Chắc em vào chơi với tụi nhỏ một lát." – Koruya nói, không chờ đợi câu trả lời của anh trai. Cậu bước nhanh vào sân chơi, nơi những đứa trẻ đang đuổi nhau trong trò chơi đuổi bắt.

Một cô bé nhìn thấy Koruya, mắt sáng lên và chạy lại gần cậu.

"Anh Koruya! Anh đến rồi!" – cô bé chạy đến ôm lấy chân cậu, làm Koruya bật cười.

"Nhìn xem, cô bé này, em lớn nhanh quá rồi đấy!" – Koruya nhấc cô bé lên một cách nhẹ nhàng, khiến cô bé phì cười thích thú.

Những đứa trẻ xung quanh cũng lập tức nhận ra Koruya, và vài đứa lập tức chạy đến. Chúng bắt đầu vây quanh cậu, hỏi đủ thứ từ chuyện cậu đang làm gì, hay cậu có phải là người nổi tiếng mà chúng đã thấy trên mạng xã hội không.

Koruya ngồi xuống bãi cỏ, trò chuyện với từng đứa, hỏi han và chơi đùa cùng chúng như những người anh lớn thân thiện. Cảm giác này khiến cậu thấy thật sự nhẹ nhõm, như thể cậu vẫn là một phần của nơi này, nơi mà cậu đã bắt đầu cuộc sống mới.

"Anh Koruya, anh có thể dạy em làm sao để làm bánh pancake không?" – một cậu bé ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập tràn sự tò mò.

Koruya bật cười rồi gật đầu.

"Được thôi! Lần sau anh sẽ chỉ cho em cách làm pancake ngon như của quán sáng nay."

Câu nói của Koruya khiến các đứa trẻ xung quanh cười rộ lên, cảm giác như mọi căng thẳng trong lòng cậu được giải tỏa. Chỉ đơn giản là ở đây, trong khuôn viên trại trẻ, cùng những đứa trẻ ngây thơ, cậu lại tìm thấy niềm vui giản dị như những ngày xưa cũ.

Reiyoki đứng ngoài, quan sát cảnh tượng này. Cậu không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh trai nuôi chơi đùa với những đứa trẻ, và có thể cảm nhận được niềm vui mà Koruya đang có. Nhưng cũng có một chút cảm giác khó tả trong lòng anh, như thể có một phần trong mình đang thay đổi.

Koruya ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Reiyoki từ xa. Cậu mỉm cười và vẫy tay với anh.

"Anh vào chơi với tụi em đi!" – Koruya gọi lớn, và cả đám trẻ xung quanh cậu cũng nhìn Reiyoki, hò reo.

Reiyoki đứng đó một lúc, có chút bối rối, nhưng cuối cùng, anh cũng không thể cưỡng lại nổi sự vui tươi của bầu không khí này. Anh bước lại gần, và một cậu bé nhanh chóng chạy đến kéo tay anh.

"Anh cũng chơi đuổi bắt với bọn em nha!"

Reiyoki hơi cười khẩy, nhưng rồi cũng đồng ý.

"Được rồi, được rồi, đừng làm tôi vất vả quá nhé."

Vậy là, cả hai anh em, Koruya và Reiyoki, cùng hòa vào trò chơi với những đứa trẻ. Một lúc sau, tiếng cười lại vang lên trong không gian yên bình của trại trẻ, và mọi thứ trở nên thật ấm áp.

Sau một lúc chơi đùa với các em nhỏ, Koruya và Reiyoki quyết định rời khỏi trại trẻ mồ côi. Những đứa trẻ vẫn đứng nhìn theo với ánh mắt đầy yêu mến, vẫy tay chào tạm biệt. Koruya cảm thấy một chút luyến tiếc, nhưng cũng biết rằng cậu sẽ trở lại thăm bọn trẻ vào một dịp khác. Cảm giác vui vẻ của buổi sáng hôm nay sẽ theo cậu trong suốt cả ngày.

Reiyoki bước bên cạnh Koruya, nhưng vẻ mặt anh không còn tỏ ra tươi cười như trước. Anh có vẻ đang giữ một bí mật, hoặc ít nhất là điều gì đó mà cậu chưa biết.

"Đi đâu vậy, anh?" – Koruya lên tiếng, nhìn Reiyoki với ánh mắt tò mò.

Reiyoki quay sang nhìn cậu, nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng có phần kín đáo.

"Chỗ này là nơi mà em chưa bao giờ đến." – Anh trả lời, giọng nói của anh có vẻ bình tĩnh nhưng lại mang một chút bí ẩn.

Koruya nhướng mày, càng thấy tò mò hơn về điểm đến này. Reiyoki vốn dĩ không phải là người dễ dàng mở lòng, nhưng mỗi khi anh có điều gì đó muốn chia sẻ, nó luôn đi kèm với sự kì diệu và đôi khi là sự lạ lùng.

"Cậu chắc là không muốn nói trước đâu nhỉ?" – Koruya cười đùa, nhưng Reiyoki chỉ mỉm cười một cách bí ẩn.

Hai người họ đi bộ qua những con phố quen thuộc, nhưng Reiyoki dẫn Koruya rẽ vào một con hẻm nhỏ mà cậu chưa từng đi qua. Những con đường này khác xa với những khu phố nhộn nhịp mà cậu thường xuyên thấy. Không khí ở đây yên tĩnh, và ánh sáng cũng mờ mờ như bị che khuất bởi những tòa nhà cao lớn xung quanh.

Koruya không hỏi thêm gì nữa, mặc dù cảm giác trong lòng cậu ngày càng trở nên căng thẳng. Lý do gì khiến Reiyoki muốn đến một nơi như thế này?

Sau một vài phút đi bộ, Reiyoki dừng lại trước một cánh cửa gỗ cũ kỹ, màu sắc đã bị phai mờ theo thời gian. Cánh cửa này không giống bất kỳ cửa nào mà cậu từng thấy trong khu phố. Có gì đó kỳ lạ, không giống những nơi mà cậu nghĩ Reiyoki sẽ dẫn mình đến.

"Cái này... là gì vậy?" – Koruya hỏi, không giấu nổi sự băn khoăn trong giọng nói.

Reiyoki chỉ mỉm cười, không trả lời mà chỉ đưa tay lên gõ nhẹ vào cánh cửa ba lần. Tiếng gõ vang lên trong không gian tĩnh lặng, như muốn phá vỡ sự yên bình kỳ lạ của nơi này.

Một lát sau, cánh cửa bật mở, và trước mắt Koruya là một không gian khác biệt hoàn toàn.

Bên trong là một căn phòng rộng lớn, nhưng không phải một căn phòng bình thường. Các bức tường đều được trang trí bằng những bức tranh cổ xưa, cùng với những vật dụng lạ lùng mà cậu chưa từng thấy trước đây. Một bàn thí nghiệm dài, đầy ắp những dụng cụ kỳ quái. Một bảng đen lớn có những công thức phức tạp. Một không gian chứa đầy những cuốn sách dày, nhìn như một phòng nghiên cứu của một nhà khoa học cổ xưa.

"Đây là..." – Koruya thốt lên, không thể tin vào mắt mình.

Reiyoki nhìn cậu, ánh mắt có chút nghiêm túc.

Khi cánh cửa đóng lại phía sau, không gian xung quanh trở nên im lặng. Koruya đứng giữa phòng, đôi mắt sáng lên khi quan sát những chiếc bàn thí nghiệm đầy ắp dụng cụ, những ống nghiệm nhiều màu sắc và các công thức hóa học kỳ lạ vẽ trên bảng đen.

"Anh... dạy em về những thứ này à?" – Koruya hỏi, hơi bối rối.

Reiyoki mỉm cười, bước về phía bảng đen và bắt đầu vẽ một công thức phức tạp lên đó.

"Đúng, đây là những công thức hóa học mà anh đã nghiên cứu từ lâu. Không chỉ đơn giản là học về các phản ứng hóa học, mà là cách chúng ta có thể áp dụng chúng vào thế giới này."

Koruya bước lại gần bảng đen, ánh mắt cậu tò mò nhìn vào những công thức kỳ lạ mà Reiyoki viết ra.

"Đây là gì? Nó có liên quan gì đến kosei của chúng ta không?" – Koruya hỏi, khi nhìn thấy những ký tự kỳ lạ bên cạnh các công thức hóa học.

Reiyoki ngừng viết và quay lại nhìn cậu, ánh mắt anh nghiêm túc hơn bao giờ hết.

"Công thức này liên quan đến phản ứng giữa các nguyên tố và cách chúng có thể tác động lẫn nhau để tạo ra năng lượng." – Reiyoki giải thích, giọng anh trầm xuống. – "Kosei của chúng ta – khả năng siêu năng, không phải là thứ mà chúng ta có thể hiểu được chỉ qua những lý thuyết thông thường. Nhưng nếu em biết cách áp dụng khoa học vào việc phân tích và kiểm soát năng lượng đó, em sẽ hiểu rõ hơn về khả năng của mình."

Koruya nhìn chằm chằm vào công thức hóa học. Đây là một điều mới mẻ đối với cậu. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng khoa học và năng lực siêu nhiên có thể kết hợp với nhau theo cách này.

"Em hiểu rồi. Vậy những phản ứng này có thể giúp em hiểu rõ hơn về kosei của mình à?" – Koruya hỏi, hy vọng rằng đây là chìa khóa mà cậu đã tìm kiếm.

Reiyoki gật đầu.

"Đúng vậy. Các phản ứng hóa học có thể tạo ra những dạng năng lượng rất đặc biệt, và nếu em có thể điều khiển chúng, em có thể điều khiển được kosei của mình." – Anh giải thích, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc. – "Em phải học cách kết nối khoa học và năng lượng của bản thân, Koruya. Để làm điều này, em sẽ cần sự kiên nhẫn và sự tập trung."

Koruya đứng đó, nhìn vào công thức hóa học mà Reiyoki viết ra. Cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng cậu. Liệu đây là cách để cậu không còn phải sống trong cái bóng của người khác nữa, để cậu có thể tìm ra khả năng thực sự của mình?

"Vậy bắt đầu từ đâu?" – Koruya hỏi, quyết tâm trong giọng nói.

Reiyoki mỉm cười và quay lại, bắt đầu hướng dẫn cậu từng bước.

"Chúng ta sẽ bắt đầu từ những phản ứng cơ bản trước. Đầu tiên, em cần hiểu cách các nguyên tố kết hợp với nhau, và cách kiểm soát phản ứng đó." – Reiyoki đi tới một chiếc bàn thí nghiệm, lấy một vài chất hóa học cơ bản từ các lọ thủy tinh rồi bắt đầu trộn chúng lại với nhau. – "Đây là một ví dụ đơn giản về phản ứng oxi hóa. Xem cách mà các nguyên tử kết hợp và giải phóng năng lượng."

Koruya theo dõi rất kỹ từng bước mà Reiyoki thực hiện. Cậu nhận ra rằng mỗi phản ứng hóa học này đều có sự cân nhắc kỹ lưỡng, và mỗi phản ứng đều có thể thay đổi thế giới theo một cách khác biệt.

"Em có thể làm theo không?" – Reiyoki hỏi, mắt nhìn cậu đầy kỳ vọng.

Koruya gật đầu, bước tới bàn thí nghiệm và thử thực hiện lại phản ứng hóa học đơn giản mà Reiyoki đã làm. Lúc đầu, mọi thứ đều có vẻ khá khó khăn, nhưng sau một vài lần thử, cậu bắt đầu cảm nhận được sự kết hợp của năng lượng từ các chất hóa học. Dù chỉ là một phản ứng nhỏ, nhưng sự kiểm soát và hiểu biết về nó lại khiến Koruya cảm thấy một phần khả năng của mình bắt đầu bộc lộ.

"Em cảm nhận được rồi!" – Koruya thốt lên, mắt sáng rực lên niềm vui.

Reiyoki mỉm cười hài lòng.

"Tốt lắm. Giờ thì, chúng ta sẽ đi xa hơn một chút."

Koruya cảm nhận được sự khác biệt trong cơ thể mình, năng lượng dần dần tích tụ lại, và cậu bắt đầu hiểu rằng đây chính là cách để kết nối kosei với khoa học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #mha