Tôi nghĩ cậu rất quan trọng
Cổ họng đều khô khốc, căn phòng duy nhất một cửa sổ bị những thanh sắt to chắn ngang, tầm nhìn hướng xuống cánh rừng bên dưới. Ngôi nhà này khẳng định là nằm trên vách núi, tôi có thể nghe thấy tiếng gió quật vào cửa kính phát ra những âm thanh kẽo kẹt.
Đã gần hai ngày nay tôi không được ăn uống, một mình trong căn phòng khóa chặt, duy chỉ có một chiếc đèn trần màu vàng thắp sáng cả ngày lẫn đêm. Bọn chúng chính là dùng cách thức khiến cho cả cơ thể và tâm trí tôi đều chạm đến cực hạn, như vậy chỉ cần đe dọa hoặc đánh đập một chút, sẽ khiến tôi ngoan ngoãn nghe lời.
Móng tay đều bị cắn cụt, đầu lưỡi vẫn đang đau xót rỉ ra máu tanh. Tôi không biết đã mấy lần tự cắn vào lưỡi mình để giữa bản thân tỉnh táo.
Phải trụ vững đến cùng, nhất định Bakugo đã phát hiện ra việc tôi bị bắt đi, hắn sớm muộn gì cũng sẽ tìm được tôi. Nhất định! Nhất định!
Hai mắt đục ngầu tan rã nhìn xích sắt ở cổ chân, tôi chuyển động người, âm thanh sắt cọ vào nền đá lạnh nghe sởn gai ốc.
- Thực sự rất khen ngợi sức chịu đựng của cô.
Cánh cửa chuyển động. Dabi trên tay bên một đĩa thịt nướng còn bốc khói, hương thơm phức của thịt mới nướng lan tỏa khắp căn phòng lạnh lẽo, đánh lên tâm trí tôi như những tiếng chuông chùa "đinh đinh đinh" từng nhịp. Nước miếng theo kích thích tiết ra không ngừng.
Dabi ngồi quỳ trước mặt tôi, đẩy đĩa thức ăn lại, còn đặc biệt chuẩn bị một cốc nước.
Tôi quay mặt vào trong tường, đến mắt cũng không mở ra. Răng nghiến lấy đầu lưỡi.
- Mở mắt!
Dabi đột ngột túm lấy tóc tôi. Da đầu tê dại, cả người không còn chút sức lực mà phản kháng.
- Cút!
Đôi môi nứt nhẻ phát ra âm thanh nhỏ nhỏ.
Dabi cười lớn.
- Nếu như không phải còn việc cần đến cơ thể cô lành lặn, nhất định tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.
Quai hàm bị bóp chặt.
- Chọn đi. Ăn chỗ này, sau đó chúng ta nhẹ nhàng nói chuyện, hay để tôi đốt cháy da thịt cô?
Tôi không trả lời, chỉ phì phò thở.
Nụ cười nhạt trên môi Dabi hạ xuống.
- AAAA-
Da thịt trên đùi bị đốt cháy xém, tôi thét lên thất thanh lại bị Dabi bịt chặt miệng ấn lên phản gỗ cứng rắn.
Một chân bị còng theo động tác giãy giụa khiến dây xích sắt phát ra những âm thanh chói tai. Nước mắt thi nhau chảy ra.
Dabi dừng lại, cũng bỏ tay cho tôi hít thở.
Tôi đau đớn ôm đùi muốn lùi vào trong góc, lại bị dây xích khóa chặt.
Cơ thể run rẩy vì đau đớn, máu đỏ chảy ra từ vết bỏng, thấm ra tà váy.
- Tôi sẽ đốt dần lên trên. Tiếp theo là eo, vai rồi cuối cùng là mặt cô.
Thần kinh tôi căng lên như dây đàn, hai mắt hằn tia máu nhìn Dabi.
Dabi nói là làm, lập tức thắt eo bên phải bị lửa nóng lần nữa đốt cháy. Tôi như con thiêu thân, vùng vẫy trong vô vọng, phát ra từng âm thanh chói tai đứt đoạn.
- Không được ngất!
Cốc nước lạnh lúc nãy mang vào hắt lên mặt, ép thần kinh rệu rã của tôi phải thanh tỉnh.
- Chỉ cần cô ngoan ngoãn làm cho bọn tôi thì đâu có khổ đến mức này?
Dabi vuốt lên gò má ướt sũng, lạnh ngắt. Ngón tay hắn vẫn còn ấm ấm hơi vị của lửa nóng khiến tôi không rét mà run.
Bàn tay chuyển xuống đến cái cổ, siết lại.
- Ức...
Đột ngột bị bóp cổ, mặt mũi tôi từ trắng bệnh chuyển sang hồng lên vì thiếu dưỡng khí. Tay nhỏ bất lực túm lấy cổ tay Dabi, cào cấu.
- Cô vẫn hi vọng lũ Anh hùng sẽ đến cứu mình? Nếu như tên Bakugo đó không phóng đi để cô một mình trên đường núi thì làm sao tôi bắt được cô đây?
Hình ảnh Dabi mờ mờ ảo ảo, tai tôi ù ù nghe cũng không rõ.
Chỉ biết khi ý thức sắp mất đi, thì một tiếng nổ lớn phát ra. Rầm một nhát, đem ô cửa sổ đục tung. Dabi bị tấn công lùi về sau. Tôi lập tức há miệng hồng hộc mà thở, liên tục ho sặc sụa.
- Dabi! Bố phải thiến mày!
Bakugo hai mắt trợn ngược, tức đến nỗi cả hàm răng đền muốn nhe ra ngoài.
- Bakugo...
Tôi vui như địa chủ được mùa, vừa cười vừa khóc, mếu máo không thôi. Sống rồi! Con mẹ nó! Sống rồi!
Theo sau Bakugo là Izuku, cậu ấy thấy tôi thì mặt mũi hốt hoảng, chặt đứt dây xích, đem tôi ôm lấy, xem xét những vết bỏng trên cơ thể.
- Thằng Deku, mày bỏ cái tay mày ra!
Bakugo không hiểu sao lại tức giận, gào ầm ĩ.
- Cơ mà cậu ấy bị thương...
- Tao bảo mày bỏ tay ra! Ai cho mày đụng vào nó!
Izuku không bận tâm đến Bakugo nữa, giúp tôi uống chút nước còn sót lại trong cái cốc.
Đói quá, tôi muốn ăn thịt nướng nha!
Chép miệng hai cái, nhìn miếng thịt nướng bị bụi bẩn bám đầy.
- Tôi đưa cậu ra ngoài!
Izuku bế phốc tôi lên.
Cơ mà nơi này là vách đá dựng đứng!
- Chậm...
Ủa??? Khoan đã! Tôi không quen mấy vụ này đâu!
Dabij mắt thấy Izuku muốn bế tôi đi, thủ thế xông đến thì bị Bakugo chặn lại.
- Đi đâu vậy con trai?
Bakugo hung hăng xông vào Dabi, căn phòng lập tức bị hai tên điên làm cho nổ tung.
Izuku đem tôi chạy vào cánh rừng bên dưới, có đội y tế đã chờ sẵn ở đấy. Họ lập tức tiến hành sơ cứu cho tôi. Bên cạnh là Ochako, cô nàng đã gấp đến hai mắt đỏ ửng, nhìn cơ thể rách nát nằm trên cán.
- Shoto với Bakugo...?
Ochako liếc nhìn Izuku.
- Mấy người họ đều đang ở lại, bây giờ tớ cũng quay lại đó.
Tôi núi lấy tay áo Izuku.
- Nghiên cứu của tôi...mang nó về...
- Được!
Izuku chắc nịch mà khẳng định với tôi.
Ochako bên cạnh giúp tôi lau vết bẩn ở tay chân, bàn tay cô nàng cũng run run thấy rõ.
- Sao vậy...tôi chưa có chết mà...
- Tôi cảm thấy, cậu rất yếu ớt, khôg nghĩ lại có thể chịu được những việc này...
Nghe cô, tôi chỉ biết cười bất lực. Người vô năng như tôi, sống trong xã hội đầy rẫy người siêu năng lực cần nhất chính là một ý chí vững vàng để đối đầu với khó khăn, với cả sự miệt thị, khinh bỉ đến từ một số thành phần trong xã hội. Tôi lớn lên trong những tủi nhục. Một đứa mồ côi thì càng cần rèn luyện ý chí bản thân, chỉ là sự rèn luyện này đã vượt ngoài mong đợi.
- Bakugo...
Nghe đến tên Bakugo, mi mắt tôi giật giật. Không điêu khi nói rằng, những tháng ngày theo đuổi hắn trong quá khứ, đã khiến tôi thấu rõ bản thân bất lực cùng yếu ớt đến nhường nào.
- Đã điên loạn tìm cậu.
- Hả???
Mặt tôi méo xệch.
- Tôi nó thật đấy! Bakugo như bị dại vậy...À ý tớ là cậu ấy đã cật lực tìm kiếm cậu...Nói sao nhỉ...
Ochako nói một hồi liền như gà mắc tóc, hai tay quơ quơ trong không khí.
- Tóm lại...
Cô thở ra một hơi.
- Tớ nghĩ cậu rất quan trọng với Bakugo...
Chắc hắn ta sợ mất chó. Đúng! Trước đây, vì tôi hay lẽo đẽo theo sau Bakugo để đưa đồ, hắn không ít lần hung hăng chửi tôi là người hay chó mà cứ bám theo đuôi hắn. Vừa nói vừa cốc lên đầu tôi từng nhát đau điếng.
Con mẹ nó! Nghĩ lại nhục không để đâu cho hết nhục. Chắc chắn tôi của mấy năm trước đã bị thế lực thần bí thao túng, chứ người bình thường không thể ngu như vậy được!
Tôi nghiến răng kèn kẹt, gân cổ thi nhau nổi lên. Sau vụ này đươc giải quyết, tôi sẽ trở về I-Island, tạo ra thiết bị hỗ trợ trị bệnh ngu!
- Bệnh nhận cần được đưa về bệnh viện ngay bây giờ.
Bác sĩ sơ cứu cho tôi hướng Ochaki mà nói. Cô ấy lập tức giúp đẩy cán, cùng tôi lên xe.
Hai mắt mệt mỏi mà nhắm lại. Coi như mạng tôi lớn, qua được kiếp nạn lần này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com