Vừa đúng mùa hoa
Tôi ngẩng lên từ đám máy móc trong phòng thử nghiệm, mặt mũi vẫn còn dính dầu nhớt lem nhem. Chị đồng nghiệp nói với tôi rằng có người đến thăm, lau vội cái tay của mình, tôi xin phép cấp trên cho nghỉ sớm.
Khi cửa khu nghỉ ngơi mở ra, tôi muốn quay xe.
Bakugo Katsuki đang mất kiên nhẫn, ngón tay liên tục ngõ lên mặt bàn, tay còn lại chống cằm, nhìn xuống khu thử nghiệm thiết bị hỗ trợ.
- Có việc gì?
Tôi kéo ghế ngồi đối diện với hắn.
Bakugo liếc đôi mắt đỏ màu hồng ngọc của mình nhìn tôi, ấn đường đã giãn ra đôi chút.
- Muốn đặt làm thiết bị hỗ trợ.
- Loại nào?
- Nhìn xem trên người tôi chỗ nào thiếu, thì làm loại đó.
Hắn cọc lóc trả lời, tay đẩy ly nước ép sang của mình sang, tôi vui vẻ nhận lấy, hút một hơi cạn nửa cái cốc.
- Chỗ chúng tôi không có thiết bị hỗ trợ nhân cách.
Tôi cười nhạt nhìn khuôn mặt như khỉ ăn gừng của Bakugo.
- Tôi đến đây là vinh dự của cô đấy! Con mắn thối này! Còn muốn ra vẻ cái gì?
- Tôi chưa từng mời anh đến.
Ung dung hút thêm một ngụm nước to nữa. Nước ép trong khu này đắt lắm nha. Bình thường tôi chẳng dám uống, nay tự nhiên lại có người mời, đảo mắt một vòng nghĩ xem có nên uống lấy đôi cốc nữa không.
Bakugo đã tức đến muốn nhổm dậy khỏi ghế, tôi hai mắt híp lại, thưởng thức dáng vẻ tức giận của hắn.
- Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép.
Uống hết cốc nước, tôi toan đứng dậy, thì cánh tay lại bị Bakugo giữ chặt, hắn dừng lực mạnh đến nỗi khiến tôi kêu lên một tiếng.
- Cô là đang có ý gì?
- Câu đấy tôi hỏi anh mới đúng! Đau! Bỏ ra!
Tôi vùng vằng nhìn hắn. Bakugo dùng lực mạnh hơn, đứng hẳn dậy, xô đổ cả cái ghế, nghiến răng kèn kẹt. Tôi không chịu thua, trừng mắt nhìn lại hắn.
Nhưng cứ thế này thì không ổn, sẽ kéo bảo an đến đây mất.
- Được rồi, ra ngoài nói chuyện.
Tôi day day thái dương, quyết định lần nữa thỏa hiệp với Bakugo.
Chúng tôi đến công viên gần đó, ngồi dưới gốc cây. Ngoài này ít người, tiện nói chuyện hơn rất nhiều đó.
- Về đất liền làm việc!
Bakugo hằn học ra lệnh cho tôi.
- Không.
Tôi tỉnh khô như que củi.
- Sao cô cứng đầu vậy? Đầu người chứ đầu đất đâu mà để nói nhiều thế?
Bứt một cọng cỏ dưới mông, tôi vo viên nó lại thành một cục rồi ném đi, rồi lại bứt một nhành cỏ khác rồi lại vo viên nó lại ném đi. Mắt từ đầu đến cuối không thèm nhìn Bakugo lấy một lần.
- Gia đình, cả lò nhà cô đều ở đất liền, mình cô chạy ra đảo? Cô muốn trốn tránh cái gì?
- Trốn anh đấy.
Tôi bình thản.
Gió trên đảo thổi lớn, đem tâm trí tôi trôi về những tháng ngày cỏn ở U.A.
Tôi là một kẻ vô năng. Kẻ vô năng lắm tài nhiều tật. Đầu óc là toàn bộ những gì tôi có, nó giúp tôi sống sót trong cái xã hội người người đều có Dị năng này.
Năm đó, tôi được tuyển vào khoa Hỗ trợ của Cao trung U.A. Tính toán ban đầu của tôi là bào mòn bộ não, cố gắng vươn lên, không được làm xấu mặt gia đình. Nhưng người tính không bằng trời tính, tôi đã bị tình yêu đập cho lệch đốt sống cổ.
Mỗi năm hoa anh đào nở, đều tỏ tình. Sau ba năm cao trung, lãi được ba lần thất tình.
Có thể là do tôi đen, lại đi đem tâm can đặt vào Bakugo Katsuki, lớp 1-A, khoa Anh hùng.
Lần đầu tiên tỏ tình, hắn độc mồm đến nỗi bảo tôi đi đầu thai kiếp khác, có Dị năng rồi đến tìm hắn nói chuyện.
Lần thứ hai tỏ tình, hắn đã cho nổ hộp quà của tôi một mảnh tro cũng không còn ngay trước mặt bàn dân thiên hạ.
Lần thứ ba, hắn mang chỗ bánh tự làm của tôi cho con chó bị xích ở vệ đường ăn. Còn thân thiện hỏi con chó có ngon không.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn nghĩ, hôm đó thứ con chó ăn không phải là chocolate, mà là tấm chân tình đầu đời.
Tốt nghiệp, với thành tích xuất xắc của mình, tôi được đến I-Island làm việc, sống với lý tưởng, người không vì mình, trời tru đất diệt!
Tôi không cần tình, tôi cần tiền!
Vậy nhưng ông trời cảm thấy chơi đùa với số phận của tôi vẫn chưa đủ.
Cái ngày tôi nhận được thông báo đến I-Island, U.A. đã trao tặng bằng khen cho tôi ngay tại Lễ tốt nghiệp, nói rằng tôi là học sinh đầu tiên của trường nhận được vinh dự này. Đứng trên bục cao, tôi nhìn thấy khuôn mặt cứng như tượng của Bakugo, đôi mắt chúng tôi chạm nhau, trong mắt chỉ còn ảm đạm.
Lễ tốt nghiệp qua đi, cũng là lúc nữ sinh tỏ tình cũng người mình thầm thương trộm nhớ, tôi cúi đầu nhìn còn chó bên vệ đường hôm nào, thuận mồm hỏi nó có muốn ăn bánh ngọt nữa không? Tôi mua cho một lô, ăn rồi béo phì luôn đi.
Trong lúc tôi còn đang trêu ghẹo con chó, nói nó là con yêu tinh lông, thì Bakugo lù lù đứng ngay đằng sau tôi.
Hắn hỏi tôi, định đi thật sao.
Tôi trả lời, cút.
Ngày tôi lên máy bay đến I-Island, Bakugo đợi ở sân bay, nói rằng nếu như tôi dám đi, hắn sẽ cho nổ máy bay, hắn và tôi đồng quy vu tận.
Tôi nói, tùy.
Izuku và Shoto hôm đó, phải vận mười năm nội công mới kìm nén được con tức giận như núi lửa phun trào của Bakugo, còn tôi quẩy mông, kéo vali, người đi đầu không nhìn lại.
Mới đó mà đã gần một năm rồi.
- Con mắm!
Bakugo lúc nào cũng cục cằn gọi tôi như vậy.
- Hử?
- Nơi này ít tội phạm quá, tôi không theo cô lên đây được, cô ngoan ngoãn về đất liền đi.
Gió thổi qua khuôn mặt Bakugo, lúc hắn thả lỏng cơ mặt, nhìn thật thuận mắt.
- Không.
Tôi đánh mắt đi chỗ khác.
Đảo I-Island là nơi lý tưởng dành cho kẻ vô năng như tôi. Xã hội với đầy rẫy những người sở hữu Dị năng, người vô năng sống cũng thật vất vả. Tôi đã may mắn hơn người ta, được ông trời ưu ái cho bộ óc này, tôi phải dùng nó để củng cố đời con cháu.
Kế hoạch của tôi chính là bán mạng mà làm việc, trở thành một nhà khoa học có chỗ đứng, sau này nếu như con tôi cũng vô năng, tôi vẫn có thể lo cho nó một cuộc sống ổn định, nếu may mắn nó có dị năng, vẫn nó có thể rời đảo, trở về với xã hội ngoài kia.
Không để cho Bakugo nói thêm gì nữa, tôi phủi mông đứng lên, chậm chầm đi ra khỏi công viên, quay lại với công việc của mình.
Sắp tới có triển lãm khoa học được tổ chức thường niên trên đảo, đây là cơ hội để tôi có thể trình bày phát minh đầu tiên của mình. Gần một năm qua, tôi ăn ngủ trên phòng nghiên cứu cũng là vì nó.
Thật cảm ơn thứ công việc vắt kiệt cả trí óc lẫn sức lực này.
Tôi bận đến nỗi, quên mất cả việc nhớ tới Bakugo.
Thế nhưng, cái thứ gọi là kế hoạch tái bản cuộc đời mà tôi nghĩ ra trong một đêm, chính là chỉ dùng để làm giấy gói xôi.
Công trình nghiên cứu của tôi đã bị đánh cắp, ngay tại triển lãm.
Tôi như con mất hồn, ngồi sụp xuống, hai khóe mắt đỏ lên, nuốt không ngược được những giọt nước mắt đang thi nhau tràn ra.
Nhân viên an ninh lập tức thắt chặt vòng vây, hòng bắt được kẻ trộm. Tuy nhiên, tên đó đã cao chạy xa bay rồi.
Buổi triển lãm hôm đó là được phát trực tiếp trên truyền hình, càng hào nhoáng, càng phủ sóng rộng bao nhiêu, thì tôi càng thảm hại bấy nhiêu.
Bọn tội phạm, chúng muốn công trình của tôi để làm gì cơ chứ?
Cú sốc này còn ảnh hưởng bằng mấy lần thất tình, tinh thần tôi hoàn toàn sụp đổ, tôi cả ngày như con mất hồn, vất vưởng trên phòng nghiên cứu, nhìn chằm chằm đống tài liệu còn lại. Khóc đến hai mắt sưng húp.
Cấp trên nhìn thấy tình trạng của tôi, liền cho tôi nghỉ phép, về nhà tĩnh dưỡng.
Vừa đúng mùa hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com