Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Charlie

     "Seungseung à, chị nhìn giúp em xem treo đèn như thế này đã ổn chưa?" 

     "Chị ra ngay, đợi chị một lát." Chị nói với ra từ phía cửa sổ trước. "Chị nghĩ được rồi đấy. Còn mấy cây đèn kẹo nữa mà đúng không?" 

     "Vâng, bây giờ em bắt đầu lấy chúng ra đây." 

     "Nhanh đi nhé, chị đói quá đi mất." Chị làm nũng với tôi. 

     "Hay chị ăn trước đi không cần đợi em đâu, em nghĩ cũng mất 30 phút nữa đấy." 

     "Không, chị muốn ăn tối cùng em nên đói như thế nào cũng đợi. Chị vào nhà nhé, lạnh quá đi mất." Trước khi quay trở lại vào trong nhà, chị nhón chân lên hôn lên môi tôi phớt nhẹ.

     Trước khi quen nhau, tôi nghĩ nếu chị quen phải một đứa nhỏ tuổi như tôi, chắc có thể chị sẽ rất mệt mỏi. Sau khi quen rồi mới biết, người mệt mỏi mới là tôi, dù chị ấy lớn hơn và trước mặt mọi người khác, lúc nào chị cũng là một người chín chắn trưởng thành. Nhưng một không khi còn ai khác ngoài tôi, chị sẽ liền thay đổi 180 độ. Từ một người phụ nữ trưởng thành, biết suy nghĩ, chị giờ như một thiếu nữ mới lớn hay đôi khi còn như một đứa con nít chỉ biết làm nũng. 

     Nhưng tuyệt nhiên, tôi lại càng yêu chị hơn vì những điều đó. 

     Mỗi khi tôi hỏi chị tại sao chị không muốn cho mọi người xung quanh biết chị không đến nỗi già trước tuổi như mọi người hay nói mà còn ngược lại hẳn là như một đứa trẻ mới lớn. Chị chỉ bảo rằng, "Chỉ khi ở với em, chị mới có thể thật thoải mái để làm chính mình như vậy." 

     Nên như thế, tôi không thể nào dành lấy ra một khắc để ngừng yêu người con gái này được.

     Sau một lúc thì cuối cùng cũng xong, tôi liền dọn dẹp đống bừa bộn và đi vào nhà. Chị nằm trên ghế sofa co rúm người trong cái chăn và nằm xem bộ sitcom yêu thích của chúng tôi, How I Met Your Mother. 

     Nhìn thấy tôi đi vào, chị chỉ tay và ra hiệu muốn tôi ngồi cùng chị. 

     "Không phải chị đói lắm rồi sao mà còn muốn em ngồi đây xem phim cùng chị?"

     "Chị đâu rủ em xem cùng chị đâu. Cõng chị lại bàn ăn đi, chị đói quá đi không nổi nữa rồi."

     Tôi chỉ biết bật cười trước câu nói của Seunghyeon. 

     "Đôi khi em phải để camera ẩn ở nhà mình nhỉ." Tôi ngồi xuống ghế để chị bám vào lưng mình.

     "Làm chi?" Chị kẹp hai chân chặt quanh eo tôi, và nắm chặt hai tay trước cổ tôi.

     Tôi đứng dậy, nhắc cả tôi và chị lên. "Vì có như vậy mọi người mới biết rằng ai mới thật sự là con nít ở đây. Chứ bạn chị ai cũng nghĩ em là một đứa con nít mới lớn cả dù em chỉ nhỏ hơn chị 3 tuổi thôi."

     Đặt chị nhẹ nhàng xuống ghế, rồi quay sang bếp để chuẩn bị đồ ăn cho cả hai. 

     "Chị không thích. Em là của chị thì người ta có nghĩ em như thế nào thì đã sao. Thà họ nghĩ em xấu, rồi không bám lấy em. Chứ nếu biết em quá tốt, quá yêu thương chị đến nỗi chả dám cho chị làm gì cả như thế này, kể cả con trai lẫn con gái, họ sẽ đều vồ vào và giành lấy em mất."

     "Mà này," chị tiếp tục, "dạo này cô bạn Hana của chị còn dám nhắn tin cho em không?"

     Cái giọng ghen tuông này của chị vừa nổi lên thì tôi biết nếu mình không liền trả lời dứt khoát, trước khi ngủ tôi sẽ phải đi theo năn nỉ ỉ ôi. 

     "Không, đương nhiên là không rồi." Tôi liền đáp lại.

     "Chắc không đấy?" Seunghyeon nghi ngờ.

     "Em chắc chắn, vì không có ai tàn nhẫn như chị cả, người ta còn chưa kịp chính thức nói chuyện với em, mà kể ra lúc đó chị cũng chưa thích em hay gì cả. Vừa nghe người ta nói rằng cảm nắng em thì chị liền tặng cho một câu, "Em ấy là của tớ." như vậy thì làm gì có ai dám hó hé gì nữa."

     "Thà đề phòng trước vẫn hơn. Nếu em nói như vậy, không lẽ bây giờ em cảm thấy tiếc về chuyện Hana à?"

     "Tiếc thật mà!"

     "Charlie."

     "Chị ấy là người mẫu tốt đấy chứ, khó có ai làm việc được với em khi vừa mới gặp nhau như vậy đâu." Tôi đặt hai dĩa đồ ăn xuống bàn, và quay sang lấy nước ép.

     "Nếu như vậy để tối nay chị sẽ nhắn cho Hana và nói rằng Charlie bây giờ đang độc thân và muốn tìm hiểu cô ấy nhé." 

     Để ly nước ép cam xuống trước dĩa ăn của chị, tôi quay người sang và ôm Seunghyeon một cái thật chặt bằng hai tay ê ẩm của mình. "Vậy trước khi đó để em xử lí Seunghyeon gọn gàng đã."

     Khi chị hiểu ý tôi liền đẩy tôi ra ngại ngùng, "Này, đã bảo đừng nói tới những chuyện như vậy mà." Mặt chị ửng đỏ lên.

     Thật tình, tôi cũng không muốn nhắc đến những chuyện như vậy trước khi ăn thế này, nhưng vì nếu càng nói, chị sẽ càng vô cớ ghen tuông nên chỉ có như vậy mới dừng lại chị ấy được.

     Tôi cũng ngồi xuống và cùng chị bắt đầu ăn tối với những món mà chị nấu.

     "Em làm xong hết rồi à?"

     "Vâng, ăn xong em rửa chén bát rồi cùng em ra ngoài, em sẽ cho chị xem."

     "Ừ, nhưng nếu như vậy em cũng đâu mua nhiều thứ đâu nhỉ, sao bữa đó em đi mua lại mất thời gian như thế?" Chị lại bắt đầu nói về chủ đề đó.

     "Tại vì em phải lựa thật kĩ."

     "Khó tin lắm, boo à. Người ta bán những đèn trang trí như vậy thì đều cho vào hộp cả, em cũng đâu thể nào lựa từng cái em thích được. Không lẽ bữa đó, vì chị không đem theo áo khoác để em vào một mình nên em đã đi gặp cô gái nào trong đó à?" 

     "Chị thật sự nghĩ em tệ đến thế sao?"

     Chị nhìn tôi giả vờ nghi ngờ nhưng sau đó vẫn cười thật tươi với tôi. Nói ra thì nói như thế nhưng lúc nào chị cũng tin tưởng và yêu tôi nên chắc chắn biết được rằng tôi sẽ không đời nào làm như vậy.

     "Chị nghĩ là đến giai đoạn để ý em hơn rồi đấy." Rồi chúng tôi cùng nhau bật cười.

     Cùng nhau ngồi ăn, cùng chia sẻ những chuyện vừa chợt nghĩ đến trong đầu, hay pha trò để rồi cười phá lên. Buổi tối của chúng tôi trôi qua đơn giản, nhẹ nhàng nhưng đầy lãng mạn như thế.

---

     "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho bạn?" Người bán hàng hỏi.

     "Xin chào, tôi chỉ đang tìm kiếm một món đồ khi nào kiếm được món vừa ý tôi sẽ cho chị hay." 

     Người nhân viên bán hàng liền rời đi để tôi có không gian riêng của mình.

     Đi rảo quanh một lúc, tôi dừng lại và gắn chặt mắt mình vào thứ đó.

     "Xin lỗi."

     "Vâng?" 

     "Chị xem giúp tôi có size 6 không?"

     "Vâng, bạn đợi một lát nhé."

     Chính nó, chính là nó. Tôi mừng rỡ nói với bản thân mình.

     "Bạn may mắn thật đấy," người bán hàng quay lại mỉm cười nói với tôi. "Chúng tôi có size 6, và hiện giờ đó là chiếc cuối cùng của cả hệ thống. Bạn có muốn lấy nó luôn không?"

     "Đương nhiên là tôi sẽ lấy rồi." Tôi cười thật tươi với người bán hàng.

     "Cảm ơn rất nhiều." Tôi nói với người bán hàng khi cầm món đồ đó trên tay.

     Cô ấy cười, "Bạn đúng là người biết chọn đồ đấy, người nào mà nhận được một chiếc nhẫn đẹp như vậy thế nào cũng sẽ đồng ý ngay thôi, chúc bạn thật may mắn nhé." 

     Mỉm cười lần cuối trước khi bỏ đi. Kế hoạch diễn ra thành công khi mà lén bỏ lại áo khoác của Seunghyeon ở nhà nhỉ, tôi thầm nghĩ.

     

     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com