5. Charlie
"Seunghyeon à, lấy giúp xem một cái dĩa khác đi."
"..."
"Seungseung."
"..."
"Babe à."
Chị bất giác quay qua, "Chị đây, chị xin lỗi, em cần gì?"
"Chị mệt à? Hay vào trong đi không cần đứng ở đây đợi cùng em đâu."
"Chị không sao, đúng là có hơi lạnh thật nhưng chị ổn mà. Em cần chị giúp gì à?"
"Chị lấy giúp em cái dĩa khác được không?"
"Đợi chị một lát."
Chị bỗng nhiên lạ lắm từ lúc đi mua nước về. Không lẽ chị đã gặp chuyện gì không hay à?
"Của em đây." Chị nhìn tôi bằng đôi mắt vô hồn.
Khi tay tôi chưa kịp chạm đến cãi dĩa thì chị đã thả nó ra.
"Chết rồi." Chị hoảng hốt, lật đật chạy vào nhà lấy khăn giấy ra.
"Này đừng động vào để đó cho chị, em bị thương bây giờ đấy."
"Để em làm cho, chị đứng ở trong đó đi."
"Không được." Nói rồi chị vẫn đi ra.
Tôi thì đang khom xuống để nhặt những mảnh vụn, còn chị thì hấp tấp muốn ra ngoài dọn dẹp phụ nhưng lại quên hẳn cả việc mang dép vào.
"Này, cẩn thận." Tôi la lên và lấy tay mình chặn lại chân chị để tránh đạp phải một mãnh vỡ lớn ngay dưới chân.
Chị thì lại không để ý nên đã đạp lên tay tôi.
"Đau quá."
"Charlie à, chết rồi. Phải làm sao đây?"
Lúc nãy đã hấp tấp đã không được chuyện, bây giờ lại càng rối thêm.
Vì mảnh vỡ có kích thước hơi lớn và chị đạp hơi mạnh, nên vết cắt khá là sâu, máu từ vết cắt cứ thế mà chảy ra.
Tôi thì ôm tay mình, còn chị thì đứng bất động một lúc.
Chị lấy tay áo lao nước mắt, đỡ tôi đi vào trong nhà và hối hả đi tìm hộp dụng cụ y tế.
Nước đang lại dần đong lên trong khẽ mắt, chị vẫn cố gắng bình tĩnh và xử lí vết thương của tôi. Mẹ chị là một vị bác sĩ giỏi, dù chị không theo nghiệp mẹ, nhưng từ nhỏ, chị đã được mẹ dạy những biện pháp xử lí tình huống như thế này. Nên thay vì như lúc đầu cứ cuống cuồn lên, chị cố gắng bình tĩnh và bắt tay vào làm những việc cần làm. Tôi đã được nhìn thấy hình ảnh này của chị nhiều lần, nhưng lần nào tôi cũng phải đổ gục trước nó, và lần này cũng vậy.
"A." Tôi nhăn mặt lại khi chị gấp mảnh vỡ gâm vào mu bàn tay tôi.
"Đau à? Chị xin lỗi." Nước mắt của chị lại chảy ra, chị cố gắng hít thở thật sâu để bình tĩnh lại.
Thật sự với tôi mà nói, tôi từng bị thương nặng hơn như thế này rất nhiều lần trước đây. Dù là vết thương lớn hay nhỏ, đối với tôi mà nói chúng chẳng thành vấn đề gì.
Nhưng từ khi có được chị, mọi thứ lại khác. Mỗi lần tôi bị thương, chị đau lòng rồi khóc cứ như thể người bị đau là chị vậy. Chị cố gắng bỏ qua hết mọi chuyện trong lúc cố gắng giúp tôi cầm máu, rồi sau đó sẽ oà lên khóc như một đứa trẻ vậy. Cứ như thế, tôi càng yêu chị hơn vì chị luôn nói rằng, chỉ có mình tôi mới có thể làm tâm trạng chị lên xuống như thế này.
"Seunghyeon à." Tôi lên tiếng.
Mọi thứ đã xong, bây giờ chỉ còn dùng băng gạc để quần vòng ở ngoài nữa.
"Seunghyeon." Tôi tiếp tục khi chị chẳng đáp trả gì mình.
Thao tác của chị tuy không nhanh nhưng rất thuần thục. Một người hay bị thương như tôi, thật tốt khi có một người y tá riêng như thế này cho mình.
"Babe à."
Cuối cùng chị cũng ngước lên nhìn. Chị nhìn tôi một lúc rõ lâu, rồi bất chợt đứng lên, ngồi xuống bên cạnh, và liền ghì siết tôi thật mạnh. Và cũng như mọi lần, chị lại oà lên mà khóc.
Chị vừa khóc, vừa dùng tay đánh tôi. "Tại sao lại đỡ cho chị, em biết bàn tay của em quan trọng như thế nào cho sự nghiệp mà. Lỡ có gì để lại ảnh hưởng thì chị phải biết làm sao. Tại sao lại đỡ cho chị chứ, đồ ngốc này."
Tôi không nói gì, chỉ im lặng ngồi đó làm chỗ dựa thật vững chắc cho chị mỗi khi chị khóc như thế này như bao lần. Mỗi lần chị khóc, chị không cần ai đó phải dỗ ngọt chị, thay vì thế, chị cần một người dùng vòng tay mà ôm chị vòng lòng, dùng đôi vai làm chỗ dựa cho chị, và im lặng để chị có thể giải toả hết những nỗi niềm trong lòng, như thế thôi.
Một lúc sau, có vẻ mọi thứ đã ổn. Chị bắt đầu nới lỏng cái ôm ghì chặt của mình ra khỏi tôi. Chị cầm tay tôi lên nhẹ nhàng như thể chị sợ nó có thể vỡ bất cứ lúc nào.
"Em ngốc lắm, lỡ có di chứng gì thì chị phải biết làm sao đây."
"Thứ nhất," tôi bắt đầu, "em thấy rằng đối với công việc của một nhà nhiếp ảnh, đôi tay quan trọng vì đó là dùng để cầm lấy máy, nhưng đôi mắt mới là quan trọng nhất. Nên chị không cần phải lo khoảng đó vì nếu có gì, tripop sẽ là bạn đồng hành cùng em. Thứ hai, nếu em mà có bị gì, thì dễ thôi mà, chị sẽ nuôi em cả đời thôi." Tôi cười với Seunghyeon, dùng tay còn lại để lau nước mắt đang dần lăn xuống trên gương mặt xinh đẹp ấy.
"Em chỉ được cái giỡn nhây không đúng lúc."
"Em nói thật, không giỡn đâu."
"Còn đau lắm không?" Chị lại tiếp tục nhìn vào vết thương.
"Còn, nhưng không sao vì có y tá riêng phục vụ cho em rồi mà."
"Lại còn nói. Em biết mỗi lần em bị gì, chị sẽ xót như thế nào mà."
"Cũng trùng hợp nhỉ, từ lúc yêu chị tới giờ, cùng là tay phải bị thương."
"Này, lần đó cũng đâu phải do chị hoàn toàn, nhưng lần này thì có." Chị buồn bã nói.
Tôi nhường người qua, đặt lên trán chị một nụ hôn trấn an.
"Chị này," đắn đo một lúc, "có chuyện gì xảy ra với chị à?"
Vừa nghe thấy câu hỏi đó, chị bất giác nhìn xuống chân. Hành động đó của chị, tôi đã quá quen thuộc mỗi khi chị gặp vấn đề gì đó nhưng lại cố tình giấu tôi.
"Không có gì đâu. Chị lo cho em thôi."
"Đừng giấu em."
"Chị không có."
"Seunghyeon, em là gì của chị? Là người yêu của chị đấy, nên em phải biết khi nào chị nói dối em khi nào không chứ. Nói em biết được không?"
"Được rồi," chị cứ tiếp tục nhìn xuống, "chị sẽ nói em nghe."
"Vâng."
"Thật ra thì Mark đã gọi cho chị trong lúc chị đang trên đường về."
Cuối cùng chuyện tôi không mong chờ chút nào cũng xảy ra, tôi im lặng ngồi lắng nghe.
"Anh ấy đã hỏi thăm chị và kể cho chị nghe một số chuyện dù chị không muốn nghe tí nào."
Tôi gật đầu ra hiệu cho chị biết rằng tôi vẫn đang lắng nghe những lời chị nói.
"Anh ấy nói rằng," chị ngưng lại một chút, hít một hơi thật sâu. "Anh ấy sẽ giành lại chị và không quan tâm đến việc bây giờ chị có đang hẹn hò với ai không?"
Không có gì bất ngờ cả, với một người vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, và tính cách tuyệt với như Seunghyeon, sẽ không thể nào kiếm ra được người thứ hai như thế này đâu. Tôi đã luôn nghĩ về chuyện này, một khi tên ấy quen hết với tất cả những cô gái mà hắn muôn, hắn sẽ muốn quay về với Seunghyeon vì lúc đấy hắn mới biết rằng, Seunghyeon là tuyệt vời nhất.
"Sao em không nói gì vậy? Em giận chị à?"
"Ừ."
"Chị xin lỗi, chị không cố tình nói chuyện lại với hắn ta đâu."
"Không, em không giận chị vì chị nói chuyện lại với anh ấy, em giận vì chị lại muốn giấu em chuyện đó. Để rồi chị phải suy nghĩ một mình."
"Chị..."
"Nếu chị không nói với em, nếu chị cứ giấu em, và nếu không có vụ cái dĩa vỡ này xảy ra để rồi chúng ta ngồi nói chuyện với nhau như thế này. Chị định giấu em luôn à?"
"Không, chị không..."
"Em không muốn chị giấu đi những suy nghĩ của chị với em, nhất là những chuyện buồn hay chuyện không hay xảy ra với chị. Có bên em cạnh chị mà, lúc nào em cũng sẵn sàng chia sẻ với chị từ những điều nhỏ nhặt nhất."
"Chị xin lỗi."
Nhẹ nhàng đẩy gương mặt chị lên để chị nhìn thấy được ánh mắt của tôi.
"Đừng để những chuyện không hay này ảnh hưởng đến chị, đến chúng ta được chứ?"
Nước mắt Seunghyeon lại lặng lẽ rơi, "Chị ngốc quá đi mất, tại sao lại phải suy nghĩ vớ vẩn về việc nếu em biết được chuyện này em sẽ bỏ rơi chị ngay tức khắc. Charlie à, có em bên cạnh chị như thế này là đã quá đủ với chị rồi. Chị chỉ cần em bên cạnh, thế thôi, những chuyện khác chị sẽ không nghĩ đến nữa. Có em bên cạnh là chị cảm thấy an tâm và hạnh phúc nhất."
"Nếu được như chị nói thì hãy cười đi nào, đừng khóc nữa được chứ."
"Chị biết rồi. Em ngồi đây đi, chị đi ra dọn bãi bừa bộn kia rồi chị lấy luôn cả thịt em nướng để đi sang nhà ông bà thôi."
Tôi ngồi ngắm nhìn chị làm. Tôi chẳng bao giờ muốn chị phải làm gì cả vì lúc đi làm việc ở ngoài chị đã rất vất vả rồi, về đến nhà tôi chỉ muốn cho chị cảm giác thảnh thơi và được yêu thương. Nhưng hôm nay, tôi lại ngồi im như thế này và nhìn chị loay hoay với đống đồ vỡ kia, nhìn chị thật đáng yêu. Dù khóc hay cười, dù chị trong một trang phục lộng lẫy hay bộ quần áo bình thường, chị vẫn là tuyệt nhất với tôi.
"Em cười gì thế, nhìn chị bây giờ tệ lắm à?"
"Seunghyeon à, em nghĩ em không dừng lại chuyện này được."
Chị khựng lại một lúc ngước nhìn với gương mặt lo lắng, "Chuyện gì thế?"
"Yêu chị đấy."
Chị thở ra nhẹ nhõm và cười thật tươi khi nghe câu nói đó. Dọn xong chị liền quay sang lấy phần thịt nướng mà tôi đã làm sẵn. Bước vào nhà, chị đặt đồ ăn lên bàn, đưa mặt chị gần sát mặt tôi từ từ và đặt lên môi tôi một nụ hôn sâu.
"Chị cũng yêu em, yêu rất nhiều."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com