Chapter 31
Chiếc xe của Mark dừng trước nhà chị. Hắn ta liền nhảy xuống xe và sang bên kia mở cửa giúp chị.
"Không cần, tôi có thể tự làm."
Joseph và Morgan đang ngồi ở trong xe đậu trước sân nhà của chị và cậu.
Họ cố tình quay mặt ra phía khác để chị và hắn ta có không gian riêng.
"Em có khách à?"
"Nên vậy, anh hãy về nhanh giúp tôi. Tôi không thể để khách của mình đợi thêm nữa."
"Được rồi, anh đi đây, em ngủ ngon nhé."
Trước sự mất cảnh giác của chị, hắn ta dùng môi của hắn đặt lên môi chị một nụ hôn.
Những lúc nói chuyện bình thường khi nãy, Morgan và Joseph chẳng để ý gì, nhưng đến khi hắn ta hôn chị, thì hai người đấy lại chứng kiến toàn bộ.
Morgan chỉ đau lòng thay cho Charlie mà quay sang chỗ khác, còn Joseph biết chị đã biết mình nhìn thấy tất cả, ngại ngùng giơ tay lên chào.
Chết tiệt.
Cánh cửa được mở ra.
"Các em vào đi."
"Cảm ơn chị." Joseph đáp.
"Có chuyện gì cần nói với chị à?" Chị mong chờ. "Morgan?"
"Tôi xin lỗi, tôi đến đây để lấy lại chút đồ."
"Được thôi, em cứ lấy đi."
Joseph ngồi xuống chiếc ghế ngay bàn ăn, còn chị liền nhanh chóng đi lấy nước cho họ.
"Không cần đâu chị." Joseph liền bảo khi thấy chị cầm ba li nước.
"Sao thế?"
"Chúng em chỉ định lấy chút đồ rồi đi ngay."
Chị buồn bã. "Thế à." Rồi đặt những chiếc li xuống bàn.
"Joseph này, em có tin chị không?"
"Chuyện gì ạ."
"Những chuyện bây giờ đang xảy ra với chị, chị không hề cố ý muốn nó xảy ra tí nào, rằng chị vẫn còn..."
"Em lấy đủ rồi, chúng ta đi thôi." Morgan cắt ngang.
"Em đã lên trên lầu à?"
Seunghyeon thắc mắc. Nếu chỉ lấy đồ của Morgan thì chỉ ngay ở phòng dưới lầu này thôi, tại sao em ấy lại phải lên lầu.
Chị đau lòng và hiểu ra chuyện khi nhìn thấy trên tay em ấy cầm những vật dụng của Charlie, và cái túi của em ấy, chắc là để những bộ đồ trong đấy.
"Em lấy đồ giúp Charlie à?" Chị cay đắng hỏi.
"Chúng ta mau đi thôi anh, tối rồi đấy."
"Xin phép chị nhé, cảm ơn chị."
Morgan né tránh ánh mắt của chị ấy mà đi thẳng ra ngoài xe không một lời tạm biệt hay chào hỏi gì.
"Joseph này, có phải Charlie về đây rồi không?"
"Em..."
"Làm ơn nói thật cho chị biết đi."
Cậu ấy suy nghĩ một lúc trước cửa nhà của chị. Cuối cùng cậu ấy chạy vào xe để lấy một quyển sổ dày cộm đưa cho chị.
"Em nghĩ câu hỏi của chị em không trả lời được, xin lỗi Seunghyeon. Còn món đồ này, em nghĩ dù sao chị cũng nên biết về sự tồn tại của nó. Cậu ấy đã bảo vào giỏ rác, nhưng em đã nhặt lại."
Chị liền tay nhận lấy cuốn sổ đó, nhanh chóng mở các trang. Là một cuốn nhật kí nhỏ với đầy hình ảnh chụp bằng cái máy ảnh mà chị đã mua tặng cậu.
"Được rồi, em không biết chị cảm ơn em nhiều như thế nào đâu."
"Tạm biệt chị." Rồi Joseph đi nhanh lên xe.
Vào lại bên trong căn nhà lạnh lẽo và cô đơn kia, chị ngồi lên cái ghế dài trong phòng đọc sách.
Nhẹ nhàng, từ tốn mở từng trang một của cuốn nhật kí đó, xem kĩ từng tấm ảnh, đọc rõ từng dòng chú thích.
Rất nhiều hình, hình của Charlie cười thật tươi trước một cảnh đẹp nào đó ở Hi Lạp, hình của bàn tay cậu ấy cầm một con búp bê với cái name tag nhỏ trước bụng "Seungseung", hình của cậu và cô búp bê Seungseung đó chụp cùng nhau.
Lật qua từng trang, đôi lúc chị cười thật tươi vì những tấm hình của cảnh nơi đấy thật đẹp với gương mặt của người mà chị rất nhớ và những dòng ghi chú của cậu để lại cho chị.
Cậu ghi chú ở đầu trang rằng, "Đây là bạn gái hờ Seungseung của em dạo gần đây, chị đừng có ghen với cô ấy nhé, dù cô ấy đẹp thật và rất dễ thương nhưng cũng không bằng chị đâu. Và chị không biết là mọi người trong đoàn đã cười em nhiều như thế nào và luôn miệng bảo em rằng em như một đứa con nít mới lớn chỉ vì cứ luôn cầm theo Seungseung và chụp hình cô ấy như thế nào đâu."
Chị cứ xem tới xem lui những tấm ảnh đó. Cảm giác bây giờ trong lòng chị, không có từ nào diễn tả, nó giờ đây là một hỗn hợp của những cảm giác, buồn có, vui có, hạnh phúc có, đau khổ có, ngọt ngào có, cay đắng có.
Chị đôi lúc cười, là một nụ cười thật sự, vì được nhìn thấy cậu. Sau đó thì chị lại rơi nước mắt, vì chị nhớ cậu rất nhiều.
Chị xem đến gần cuối cuốn nhật kí đó, phát hiện ra có một phong thư. Mở ngay ra, thì đó là những dòng chữ viết tay của cậu.
Mắt nước cứ thể mà rơi xuống mà làm nhoè hết chữ viết trên lá thư đó, nỗi trách móc bản thân ngày càng một lớn thêm, nỗi nhớ người mình yêu bây giờ không thể nói nên lời. Tình yêu đó, tình yêu đẹp đẽ, ngốc nghếch, và đầy những kỉ niệm đã do chị tự mình phá huỷ đi tất cả.
Chào Seungseung của em,
Chị đã rất nhớ và lo lắng cho em phải không? Em xin lỗi vì mấy ngày vừa qua em đã không liên lạc gì cho chị, nhưng em nghĩ chị cũng biết vì sao rồi nhỉ. Em ghi bức thư này ngay trước khi em gọi cho chị đấy, hôm nay Daniel sẽ vào thăm em, em chắc chắn sẽ mượn được điện thoại của anh ấy và gọi ngay cho chị. Chị không biết rằng em nhớ chị nhiều như thế nào trong những ngày qua đâu.
Đã nhìn thấy bạn gái hờ Seungseung của em chưa? Cô ấy nhìn tuyệt lắm đúng không? Em đã tìm thấy cô ấy trong một gian hàng bán đồ truyền thống bên Hi Lạp đấy, vừa nhìn thấy cô ấy em liền có tình cảm ngay, như lần đầu tiên em nhìn thấy chị vậy. Em cứ giữ cô ấy bên mình mọi lúc, mọi người trong đoàn ai cũng cười em và kêu rằng em thật trẻ con, nhưng em không để ý lắm mà lại thấy vui. Vì những người họ cười vì hành động ngốc nghếch của em, nên em nghĩ khi tặng chị món quà này, chị cũng sẽ cười rất nhiều.
Nhưng kì lạ là, dù cô ấy tuyệt lắm nhưng em vẫn không thể nào thấy cô ấy xinh hơn chị được, chắc em điên mất rồi. Những ngày em bị mắc kẹt ở dưới vách núi, chính cô ấy đã luôn ở bên cạnh em đấy, cô ấy làm em nhớ đến chị, hình bóng của chị, mùi hương của chị, có đôi lúc tỉnh dậy giữa chừng, em nhớ rằng mình đã trò chuyện cùng cô ấy như đang trò chuyện cùng chị vậy. Em thật sự muốn cho chị gặp cô ấy để chị tự mắt chứng kiến rằng cô ấy tuyệt thế nào, nhưng có lẽ không được rồi. Lúc người cứu hộ cứu em, họ đã vô ý làm rách Seungseung của em mất rồi. Nhưng không sao, nếu bây giờ chị ngước nhìn em, và nhìn thẳng vào mắt em, chị có thể thấy được Seungseung đó đấy, vì bây giờ cô ấy không chỉ là con búp bê nữa mà là người thật ngay trước mặt em và đang đọc lá thư dài dòng này luôn này.
Chị này, sau này chúng ta đừng chia xa như thế nhé, em chịu không nổi đâu. Đừng bắt hay đuổi em đi nữa. Bây giờ em nhận ra được rằng, ước mơ của em chỉ có mỗi mình chị, nên đừng bắt em phải đi xa để làm cho giấc mơ mình thành sự thật. Chị là giấc mơ, là sự thật của em.
Lần tiếp theo khi đến Hi Lạp này, em muốn mình cũng mang theo Seungseung đi cùng. Nhưng không phải là cô bạn búp bê đó, mà là chị tuyệt đối phải đi cùng em, được chứ?
Bây giờ là 24 tiếng trước khi em lên máy bay về lại bên vòng tay của chị. Em thật sự nhớ chị nhiều lắm, và lúc trước đã yêu chị rất nhiều, bây giờ còn yêu nhiều hơn như thế nữa, thật đấy Seunghyeon.
Seunghyeon của em, em xin lỗi vì làm chị buồn trong những lúc em đi xa. Xin lỗi chị vì đã làm chị phải suy nghĩ. Xin lỗi chị vì đã để chị ở lại một mình. Xin lỗi chị đã bỏ mặc chị ngủ trên chiếc giường rộng lớn đấy. Từ hôm nay, em sẽ không bao giờ để chị phải trải qua những cảm giác như thế một lần nào nữa cho đến khi chúng ta già nua héo úa.
Em yêu chị, Seunghyeon của em.
Charlie,
03/23 ngồi trên giường bệnh và ghi cho chị những điều này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com