Chap 38
Sau một hồi thuyết phục lâu thì Thuỳ Trang cũng chịu nói ra những điều Iris đã làm với nàng. Mỗi lần Lan Ngọc lạnh nhạt với nàng ta, nàng ta sẽ lại tìm Thuỳ Trang trút giận, chuyện này đã duy trì khá lâu rồi...Và Thuỳ Trang thực sự đã sợ và nghe lời nàng ta, không dám đem nửa chữ kể lại với cô. Chấp nhận bị nàng ta bạo hành như vậy...
Thuỳ Trang tuy là kể lại nhưng nàng vẫn thấy rất sợ, nàng liên tục nghẹn ngào nức nở, khóc đến mức mệt nên ngủ thiếp đi trong lòng Lan Ngọc...
Nghe xong, Lan Ngọc chỉ hận bản thân quá vô dụng, quá vô năng, để người cô yêu phải chịu ấm ức nhiều đến như vậy... Và cô cũng đem mọi chuyện xảy ra lại được Lan Ngọc một lần nữa kể lại cho Trân Ni và Trí Tú nghe. Dĩ nhiên phản ứng của cả hai còn hơn cả Như Vy nữa
" Cái câu tự làm tự chịu...nó hơi phũ phàng, nhưng lại đúng nhỉ ??? " Trí Tú vừa mở lời đã ngay lập tức bị ánh nhìn của Trân Ni làm cho im bặt...
" Chắc gì đã làm đâu mà phải chịu chứ ?? " Trân Ni nói, Lan Ngọc thấy Trân Ni nói khá giống với Như Vy. Nhưng bây giờ không có bằng chứng nào để nói lên được cô không có làm cả...
" Chị đưa chị Thuỳ Trang đi thoa thuốc... " Lan Ngọc bây giờ chẳng còn chút tâm trạng nào, cô dẫn nàng vào phòng, vén tay áo lên, những vết thương, vết bầm tím như trở thành những vết cắt trong tim cô, tay cầm tuýp thuốc của Lan Ngọc bắt đầu run lên, cô giương đôi mắt đã đỏ hoe từ lúc nào nhìn Thuỳ Trang
" Em...em thoa thuốc cho chị "
" Chị tự...chị tự làm... "
Lan Ngọc nhẹ lắc đầu " Để em, ở đây chị có em rồi, chị không cần phải sợ gì cả "
Thấy nàng nhẹ gật đầu Lan Ngọc mới thoa thuốc lên những vết thương kia, cô đã cố gắng thật nhẹ nhàng " Chị có đau thì nói với em... "
Dù đã thật cẩn thận để tránh làm nàng đau và dù Thuỳ Trang từ nãy giờ cũng chẳng nói gì, nhưng Lan Ngọc vẫn là không thể không lo lắng ngước mắt lên nhìn nàng
" Bị đau sao lại không nói em ? " Vừa ngước lên nhìn thì cô đã biết Thuỳ Trang từ nãy giờ là đang cố gắng chịu đựng, thay vì nói với cô
Lan Ngọc nhẹ nhíu mày, chẳng lẽ trong suốt thời gian qua, Thuỳ Trang chỉ có thể cắn răng chịu đau, nên bây giờ đã thành một thói quen rồi sao ?
" Là tại em không tốt, tại em nên chị mới bị như vậy... "
Nước mắt Lan Ngọc đã không thể cố gắng giữ lại nơi khoé mắt đỏ hoe nữa, chúng cứ thi nhau lăn dài, như không thể ngăn lại, như không thể kiềm nén thêm...
" Nếu ngày hôm đó em đưa chị trở về cô nhi viện, thì chị sẽ không phải chịu những điều này...Là tại em ích kỷ...tại em muốn ở bên cạnh chị..."
Thuỳ Trang của cô đã làm gì sai đâu chứ...? Hết thảy mọi sai lầm đều là do cô gây ra, nhưng tại sao người phải chịu đựng lại là nàng ?
Lan Ngọc cuối đầu gắng kiềm lại những tiếng nức nở, hai tay siết chặt lại với nhau, hai từ xót xa lúc này có lẽ cũng chẳng đủ để diễn tả...
Thuỳ Trang từ nãy giờ hoàn toàn im lặng, nàng hơi cuối người muốn nhìn Lan Ngọc mà không biết bây giờ cô chẳng còn dám đối diện với nàng nữa, không thể nhìn được, Thuỳ Trang hơi chần chừ nhưng vẫn nhẹ kéo tay áo của Lan Ngọc
" Là...là chị muốn...ở gần em..." Nàng thật nhỏ giọng nói, như thể sợ ai đó không phải Lan Ngọc nghe được, vẫn là chất giọng run rẩy đó, nàng lại tiếp tục nói
" Chị không...không muốn về cô nhi viện...ở đó...ở đó sẽ...xa em... Lan Ngọc...chị...chị không muốn, em...em đừng...đừng có đưa chị về...." Tay nàng lay nhẹ tay áo Lan Ngọc, dù là có dùng lực mạnh hơn lúc nãy, nhưng nó vẫn rất nhẹ
Lan Ngọc bây giờ ngước mặt lên, đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, hai tay siết chặt đã dần buông lỏng ra
" Bị...bị đau...nh..nhưng sẽ hết ah...chị...chị thoa thuốc...sẽ...sẽ hết thôi..."
Thấy Lan Ngọc chịu ngước mặt lên, Thuỳ Trang liền muốn đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng khi gần chạm đến được nàng lại chần chừ vì nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra cách đây không lâu
" Lan Ngọc...em khóc như vậy...có...có phải em cũng bị...bị thương không...? " Nhưng cuối cùng nàng vẫn nhẹ lau đi nước cho Lan Ngọc, sự vụng về nay kèm thêm cả sợ hãi nên lại càng vụng về hơn...
" Chị...đau một chút...chỉ một chút thôi... " Cảm nhận được nước mắt Lan Ngọc vừa chạm vào tay mình vẫn còn trên gò má cô, Thuỳ Trang lúng túng như đang cố vỗ về
" Kh...không, chị...chị không có đau..."
Ngồi lại gần Lan Ngọc hơn, Thuỳ Trang đang thật sự rất lo lắng vì đây là lần đầu nàng thấy cô khóc nhiều như vậy, cứ nghĩ Lan Ngọc cũng bị thương như mình, vì đau nên mới khóc " Em đau...đau lắm sao...? Lan Ngọc...nói...nói cho chị...biết đi... "
Thuỳ Trang chưa thể nói kịp câu nói đầy khẩn trương của mình thì Lan Ngọc đã ôm lấy nàng vào lòng, cảm nhận được người cô yêu thương đang run lên, chẳng lẽ...dù đã ở đây rồi mà Thuỳ Trang vẫn còn sợ đến như vậy ? Nhớ lại, mỗi khi gần cô, mỗi khi nói chuyện hay mỗi khi chạm vào cô, nàng đều run rẩy và sợ hãi... Rốt cuộc cô đã để nàng phải một mình trải qua hết thảy những chuyện gì...
" Đau... " Thuỳ Trang nói một tiếng rất khẽ, rồi đẩy nhẹ Lan Ngọc ra, rồi lại lùi về phía sau tạo khoảng cách với cô " Iris thấy...sẽ...sẽ... "
Lan Ngọc thương tâm nhìn nàng, cô thà rằng Thuỳ Trang vì chán ghét cô nên mới cố tính tạo khoảng cách còn hơn là vì nàng sợ hãi như hiện tại...
" Vai chị cũng bị thương sao !? Chị Thuỳ Trang, chị đừng sợ...ở đây chị không cần phải như vậy "
" Chị...chị...ôm em...được sao ? "
" Bất kỳ lúc nào cũng được, bao lâu cũng được...Ở đây, chỉ có em và chị thôi... "
Ngay lập tức, Thuỳ Trang đã gắt gao ôm lấy Lan Ngọc, nàng tựa hẳn người vào lòng cô, khẩn trương nói " Chị...chị không biết... không còn...là người yêu nữa...th...thì có được...ôm em không... Nh...nhưng mà, chị...chị muốn ôm em lắm..."
Thuỳ Trang nghẹn nào cố gắng nói một câu thật dài, tay siết chặt hơn áo ngoài của Lan Ngọc
" Iris nói...ch..chị không được yêu em nữa...nhưng mà...chị...chị không làm được... " Nàng thật sự không muốn khóc đâu, nhưng lúc này nàng không thể cố gắng hơn được nữa
" Có phải...do..do chị bướng...nên...nên em mới...yêu Iris không...? "
" Hôm trước, đã dùng bút chì đâm vào tay Iris, hôm qua lại dùng trà nóng làm em ấy bị bỏng ! Còn bướng bĩnh không chịu nhận sai !? " Lan Ngọc khép nhẹ mắt lại, cô làm sao quên được những lời này ? Cô muốn giữ vai tách Thuỳ Trang khỏi cái ôm để đáp lời nàng, nhưng lại sợ vô tình chạm phải vết thương nên vẫn cứ để nàng ôm mình
" Em không có yêu ai khác cả, em không yêu Iris, em chỉ yêu mỗi chị..."
" Nhưng...chia tay...em...em đã nói mà..."
" Em không muốn như vậy. Đó...đó là do...em...em... " Lan Ngọc cũng chẳng biết nên giải thích như thế nào, bắt đầu từ đâu
" Chị Thuỳ Trang , hãy tin em được không... Em chỉ yêu mỗi chị, thật sự chỉ duy nhất mỗi chị. Lúc đó là do...do.... "
" Ngọc còn yêu chị ah...? " Thuỳ Trang không tựa vào Lan Ngọc nữa, nàng ngồi đối diện với cô ở một khoảng cách rất gần, ngây ngô nở nụ cười trong lúc Lan Ngọc đang rối trí tìm lời giải thích
" Nh...như vậy là được rồi...chị...chị chỉ cần...em còn yêu chị... " Thuỳ Trang hình như chẳng quan tâm đến câu nói phía sau còn lấp lửng của Lan Ngọc, nàng chỉ duy nhất ghi nhớ câu nói " Em chỉ yêu mỗi chị " kia mà thôi...
Một lần nữa nàng lại ôm lấy Lan Ngọc, cảm giác bình yên quen thuộc mà nàng nhớ nhung cuối cùng cũng đã có thể cảm nhận lại
" Ngọc...em không ôm chị... " Thuỳ Trang uỷ khuất khe khẽ nói. Lan Ngọc không phải là không muốn ôm nàng, chỉ là cô sợ bản thân sẽ như lúc nãy, chạm vào vết thương sẽ khiến nàng đau
" Em sợ...làm chị đau "
Thuỳ Trang nhẹ lắc đầu " Nhưng mà...chị muốn em ôm chị....như là...là lúc trước vậy... "
Lan Ngọc nhẹ vòng tay ôm nàng, không quá giữ chặt như lúc nãy " Một lúc nữa chị để em xem vết thương ở lưng, lần này có đau thì phải nói em..."
-
-
27 - 2 - 2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com