Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 41

Dường như cả một đêm Lan Ngọc không hề ngủ, cô cứ ngồi thẩn người chăm chăm nhìn vào bức tranh, đoán được có lẽ trời đã gần sáng, Lan Ngọc mới dời mắt nhìn ra bên ngoài, lúc này mặt trăng vẫn còn, nhưng đã mờ đi rất nhiều rồi...

Chợt chẳng biết từ đâu, một con bồ câu với bộ lông trắng muốt quen thuộc mà có lẽ đã lâu rồi không gặp, qua khe cửa nhỏ bay vào, đậu lên chiếc bàn nơi Lan Ngọc đang ngồi, cô nhíu mày nhìn nó, thấy nó hình như không sợ mình, cô mới dần nhận ra...

Từ ngày Iris đến, nàng ta dị ứng với lông vũ nên Lan Ngọc đành phải mang con bồ câu khi trước đến một nơi xa thả đi, thật chẳng ngờ...ngày hôm nay nó đã quay lại. Lan Ngọc đưa tay vuốt nhẹ cái đầu nhỏ của nó, nó cũng nghiêng người đón nhận đầy ngoan ngoãn

Không lâu sau, cũng từ đâu một con bồ câu khác lại bay đến, đậu ở cửa sổ mà không dám bay vào, thấy bạn của mình đến tìm, nó nghiêng nhẹ đầu nhìn Lan Ngọc, thấy cô mím môi cười rồi mới chịu bay đi...Lan Ngọc bước đến nơi cửa sổ, dõi mắt nhìn theo hai con bồ câu kia...

Không lâu sau, cô đã rời khỏi nhà, không chút chần chừ hay lưỡng lự, giống như đã quyết định rất rõ ràng rồi

Dừng xe trước nơi mình muốn đến, lúc này trời đã sáng hơn, nhưng vẫn chưa có chút ánh nắng nào. Cô ngồi đợi trong xe, mắt duy nhất hướng về căn nhà đối diện bên đường, đó là nhà của Iris, bấy giờ cửa vẫn còn khoá trái, Lan Ngọc đoán có lẽ người cô cần tìm vẫn chưa thức hoặc là chưa đến lúc ra khỏi nhà

Từ kính hậu hiện lên ảnh một chiếc xe khác đang chậm dần đều rồi dừng hẳn phía sau xe Lan Ngọc, nhưng lúc này cô chẳng quan tâm đến điều đó, cho đến khi tầm nhìn bị một thân người chắn trước

Như Vy đứng bên ngoài cuối xuống, nhíu mày hỏi " Vừa mới sáng sớm chủ nhật, sao cậu ở đây ? "

Như Vy không nói Lan Ngọc cũng không biết hôm nay là thứ mấy, cô nhìn Như Vy bằng đôi mắt có chút đờ đẫn của một người thức trắng cả đêm

" Vậy sao cậu cũng ở đây ? Đang từ bar trở về nhà ? " Lan Ngọc thì lạ gì Như Vy nữa, nếu hôm nay là chủ nhật thì chắc chắn cả một đêm hôm qua Như Vy sẽ không ở nhà, đi chơi cho đến sáng và dùng cả ngày hôm nay để ngủ

Tuy cũng cùng là cả đêm thức trắng, nhưng Như Vy không giống với Lan Ngọc lúc bây giờ. Lúc nãy khi cuối người xuống, thấy bộ dạng của Lan Ngọc xuýt đã khiến Như Vy mất hồn ! Không phải chỉ đơn giản là một đêm không ngủ nên đã như vậy, mà còn là vì thương tâm suốt cả một đêm...

" Nhưng sao cậu ở đây ? "

" Tớ...có chuyện quan trọng tìm bố Iris "

Như Vy nghe đến đây đã liền có dự cảm " Cậu chẳng lẽ không có ý định ra khỏi xe hay sao ?? Tớ đứng như vậy cũng mỏi lắm đấy ! "

Lan Ngọc thở nhẹ ra một tiếng, rồi bước xuống xe, lúc này Như Vy mới nói tiếp " Cậu đến đây là để nói về chuyện của Iris ? "

" Ừm "

" Cậu biết nếu làm vậy chắc chắn ông ấy sẽ không bỏ qua mà !? Hơn nữa còn có thể sẽ gây khó dễ cho cậu, ảnh hưởng đến cậu, đến công ty...! " Như Vy nhíu mày, dù đã đoán được nhưng cô vẫn mong là bản thân đoán sai, nhưng chẳng ngờ Lan Ngọc lại thật sự muốn như vậy

" Nếu thật sự ông ấy không thể bỏ qua và vì điều này mà muốn gây khó dễ đến công ty, chẳng qua vì tớ, thì chỉ cần tớ rời khỏi công ty là được ! "

Như Vy thậm chí phải mất thêm thời gian xác nhận bản thân có đang nằm mơ hay không " Như vậy càng không được !! Cậu có biết cậu đang nói gì không đấy Lan Ngọc ?? "

Thấy Lan Ngọc không chút phản ứng, hoàn toàn lạnh mặt, Như Vy cố gắng bình tĩnh lại " Cậu rời công ty, thì bác Kim sẽ thế nào ? Bác ấy trước giờ luôn kỳ vọng ở cậu, giao công ty cho cậu ! "

" Mẹ còn có Trí Tú, công ty cũng còn có em ấy... " Dường như Lan Ngọc đã suy nghĩ sẵn, nên cô đã đáp lại Như Vy rất nhanh

" Còn chị Thuỳ Trang...chị ấy chỉ có mỗi tớ ! Chị ấy không còn gì khác cả ! " Lan Ngọc đột ngột thay đổi, nhắc đến nàng, cô liền không thể giấu được bi thương

" Tớ...tớ biết là cậu vì nghĩ cho chị ấy, nhưng mà... "

Lan Ngọc nghe đến đây liền cười chế giễu, hình như là cô đang cười chính bản thân mình

" Không phải... Tớ cũng vốn luôn tưởng suốt thời gian qua tất cả đều là tớ vì chị ấy, nhưng bây giờ tớ mới nhận ra, sự thật toàn là chị ấy vì tớ... "

Biết Như Vy đang không hiểu vì sao, Lan Ngọc đã giải thích ngay sau đó, lúc này cô đã phải kiềm lại nghẹn ngào đang dâng lên để có thể nói hết những gì cô đã nhận ra sau một đêm...

" Khi tớ mất gia đình, được đưa vào cô nhi viện, là chị ấy vì thấy tớ chỉ có một mình, bị tách biệt, nên đã bước đến với tớ. Rồi sau đó, chị ấy cũng là vì tớ giận dỗi thiếu suy nghĩ nên mới ngã cầu thang, mới xảy ra tai nạn, bị chấn thương não nghiêm trọng dẫn đến... " Chuyện đã qua rất nhiều năm, nhưng nó vẫn luôn là một nỗi day dứt mãi mãi không bao giờ nguôi được, và cũng là một điều mà Lan Ngọc luôn ép bản thân không được quên đi, không bao giờ được phép tha thứ cho chính mình

" Suốt thời gian qua, chị ấy luôn vì tớ mà chờ đợi, mỗi ngày, mỗi ngày như vậy...suốt mười năm, cậu có biết không, có một lần chị ấy bị bệnh rất nặng, sốt rất cao, lý do...đều là vì đợi tớ, chị ấy đứng dưới mưa đợi tớ đến...Sau này tớ lại nói, sẽ có ngày tớ đón chị ấy đi, về nhà...về một nhà với tớ, chị ấy vẫn tiếp tục đợi. Đó là khi còn ở cô nhi viện. Đến lúc ở nhà, chị ấy vẫn vì tớ mà đợi, đợi tớ tan làm, đợi tớ về nhà, nhiều đêm còn thức đợi tớ nữa... "

" Sau đó, tớ không chỉ hứa với chị ấy mà còn là hứa với chính bản thân phải dùng cả đời để chăm sóc, để bên cạnh chị ấy..."

Lan Ngọc vốn cứ nghĩ cô là do trách nhiệm của việc làm của mình nên mới muốn như vậy, cho đến một ngày cô nhận ra, đó hình như chẳng còn là lý do nữa. Mà hơn cả như vậy, chính là vì cô muốn được đích thân chăm sóc cho người mình yêu, muốn cả đời được bên cạnh người ấy, dù là với tư cách gì cũng được...

Nhưng bây giờ nhìn lại, là người mang lại hạnh phúc cho Thuỳ Trang sao ? Sẽ không để nàng phải chịu tổn thương hay đau lòng sao ? Thậm chí bây giờ...cả điều đơn giản nhất là ở bên cạnh nàng, cô cũng không thể thực hiện

" Tớ hứa nhiều như vậy...cuối cùng lại khiến tớ trở thành kiểu người mà bản thân ghét nhất ! Tớ còn nói với chị Thuỳ Trang, có những chuyện...chỉ hai người yêu mới có thể, vậy mà cuối cùng chính tớ lại là người...."

" Lan Ngọc à... " Như Vy là lần đầu tiên nhìn thấy được Lan Ngọc thương tâm như vậy, dù muốn an ủi nhưng cô biết bây giờ chỉ duy nhất một người có thể làm được...

" Chị Thuỳ Trang vì tớ...vì lỗi của tớ gây ra, mà...mà đã phải âm thầm chịu đựng...chịu đựng những chuyện mà cả cuộc đời này tớ không bao giờ cho rằng sẽ xảy ra... Cũng là vì tớ nên Iris mới trút giận lên chị ấy. Khi tớ thấy...những vết thương mới cũ đều có...tớ không dám tưởng tượng chị ấy vì để ở gần tớ mà đã phải chịu những gì... "

" Được rồi, Lan Ngọc ! Những chuyện đó...những chuyện đó đều là sự cố ! Cậu cũng đâu có muốn như vậy...? Dù không thể nói là cậu không sai, nhưng mà...cậu không cố ý "

" Như Vy...ch...chẳng lẽ tớ lại là kiểu người chỉ cần uống say là bất kỳ ai cũng có thể....cũng có thể xảy ra những chuyện đáng khinh như vậy sau lưng người yêu mình hay sao ??! "

" Tớ đã từng nghĩ, bản thân là vì chị Thuỳ Trang nên mới cố gắng, mới làm việc thật nhiều, một ngày cũng không dám nghỉ ngơi, tớ muốn có sự nghiệp thật ổn định để lo cho chị ấy chu toàn, nhưng rồi cuối cùng...tớ lại vì nó mà bỏ rơi chị ấy... "

Hơn mười năm trước, cô là vì muốn có cơ hội để bản thân đủ khả năng chăm sóc cho Thuỳ Trang nên mới rời cô nhi viện, cũng vì thế mà nàng đã luôn ở đấy đợi cô trong mười năm liền, rồi cũng vì yêu cô, cũng vì muốn bên cạnh cô, mà Thuỳ Trang đã chịu bao nhiêu là khổ sở và giày vò...

-

-

1 - 3 - 2024

Hoy có bùn quá thì cũm ngủ sớm nha :( mai Gấu Nho còn đi event chung mà, mọi người sẽ được heal bằng hint, chứ tui hết phép để heal rồi :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com