37
Đối với Jimin, khai giảng giống như một cơn ác mộng.
Sáng phải dậy sớm, ngoại trừ dẫn chó đi dạo, lướt mạng, ngắm giáo sư Jeon thì còn lại đều chăm chú nghe giảng chép bài, ứng phó với kì thi...
Mẹ Park sợ cậu ham chơi, quên đặt đồng hồ báo thứ, cho nên gọi điện thoại dặn dò: "Ngày mai khai giảng rồi, đêm nay nhớ đi ngủ sớm một chút, đừng vì vẽ tranh mà thức khuya."
Jimin luôn miệng dạ vâng.
Mẹ Park nghiêm túc phê bình thái độ qua loa của cậu: "Sắp kết hôn sinh con đến nơi rồi, sao lại còn phải để mẹ phải lo lắng như thế, cảm thấy con chẳng lớn chút nào."
Jimin nghe vậy thì thấy tim muốn tan ra, dịu dàng làm nũng: "Mẹ, con vừa đi là mẹ nhớ thương rồi hả. Không đi lâu mà, thứ bảy con lại về."
Mẹ Park "xùy" một tiếng: "Mẹ nhớ thương khi nào, con đi một ngày thì mẹ lại bớt phải quét dọn một ngày. Con đừng trách mẹ lại nhắc. Thức đêm lâu nên tóc rụng nhiều, còn nuôi Bam nữa, bình thường cần quét dọn thêm vài lần. Bam thích ngửi lung tung, đừng để nó ăn tóc của con."
Jimin liếc nhìn Bam đang nằm trong ổ cắn đồ chơi, dạ một cái: "Mẹ yên tâm, con biết mà."
Ba Park đã díp mắt lại, nghe mẹ Park dặn từng li từng tí thì trở mình nói nhỏ: "Con trai bà có bạn trai nó chăm sóc rồi, bà bớt lo lắng đi."
Mẹ Park đã quên mất chuyện Jimin có bạn trai, bị ba Park vô ý nhắc tới mới nhớ ra: "Mẹ nói này Jimin, bạn trai con thế nào vậy, con sắp khai giảng phải chuyển về nhà trọ mà cũng không đến giúp đỡ... Mẹ thấy người này không đáng tin cậy, con tự mà cân nhắc lấy."
Đầu gối Jimin mềm nhũn, xém chút quỳ với ba Park. Cậu cười gượng hai tiếng, giải thích: "Đi công tác... Anh ấy đi công tác còn chưa về."
Mẹ Park vẫn không vui: "Vậy cậu ta có biết hôm nay con phải chuyển về không? Có nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm con không?"
Jimin bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, sau đó trong đầu hiện lên một tia sáng, đột nhiên nhớ đến một chuyện!
Cậu không nói cho JungKook biết việc hôm nay cậu chuyển về nhà trọ, vậy...sao anh đến thẳng nhà trọ tìm cậu được?
Hỏi Taehyung? Không có khả năng.
Trước hết, quan hệ của họ không ổn, đến giờ Jimin cũng không dám nói với Taehyung. JungKook lại càng không có khả năng đến hỏi sinh viên của anh.
Hoseok?
Không phải cũng giống nhau à?
"Lời mẹ nói con có nghe không hả?" Nửa ngày không thấy trả lời, mẹ Park nổi giận.
Tai Jimin ong ong, cậu đưa di động cách nửa mét rồi vuốt vuốt lỗ tai, sau đó mới kéo về lại: "Lúc nãy tín hiệu không tốt, mẹ nói gì thế?"
"Mẹ nói con phải biết yêu quý bản thân, đừng thừa dịp chuyển ra ngoài mà làm bậy bạ."
Làm bậy bạ...
Jimin lẳng lặng nhớ lại, ở trong xe, tay JungKook chui vào áo ngủ của cậu, sau đó ngón tay ấm áp kia từ trên eo cậu đi lên trên, tuy cuối cùng không làm gì nhưng với một người không hề có kinh nghiệm như Jimin thì đây cũng là một cột mốc nhảy vọt.
Cúp điện thoại.
Jimin mang dép lê chạy đến phòng tắm.
Bam đang cắn đồ chơi vui vẻ thấy vậy thì thoáng dừng lại, ngậm gấu bông im lặng theo sau, tựa vào cửa phòng tắm góp vui.
Đúng thật là góp vui...
Nó chỉ thò đầu vào cửa, miệng phình ra vì ngậm đồ chơi, đôi mắt đen kịt ươn ướt sáng ngời. Thật sự là một con chó xinh đẹp.
Jimin lấy nước lạnh rửa mặt để hạ nhiệt độ. Nhìn qua tấm gương, thấy Bam định đi, Jimin gọi nó lại: "Bam, tao còn định đánh răng, mày đợi tao chút." Bam nghiêng nhìn cậu một cái rồi đi vào, nằm xuống tấm thảm ở cửa đợi cậu.
Nghe lời thật...
Mấy ngày nay rảnh rỗi không có chuyện gì làm, Jimin đã chỉnh sửa cho ra một phiên ngoại, tên của phiên ngoại này là —— Làm thế nào để đánh bại nam thần lạnh lùng.
Phải nhiệt tình! Rất nhiệt tình! Vô cùng nhiệt tình!
Ừm...nói tiếng người chính là...da mặt nhất định phải dày, mặt dày mày dạn, được voi đòi tiên...
Cậu vẽ phiên ngoại này một hồi, không hiểu sao lại cảm thấy...thuộc tính của cậu và Bam hình như có chỗ giống giống. Nhiệt tình (?) nghe lời (?) săn sóc (?) dễ thương (?), không sợ bị ngó lơ.
Chỉ tiếc đây là kết quả sau khi tu thành chính quả, cho nên cậu chỉ có thể dằn lòng mong được các fans khen ngợi xuống, bỏ nó vào trong tập tài liệu.
Rửa mặt xong chui vào chăn, vì quen ngủ trễ nên Jimin không hề uể oải, lật qua lật lại trên giường vài vòng, rốt cuộc vẫn ngồi dậy nhắn tin cho JungKook.
"Đã ngủ chưa?"
Nhắn xong, cậu lại gửi một tin: "Đang bận thì không cần để ý đến em."
Vài giây sau.
JungKook: "Thời gian trả lời tin nhắn của người yêu vẫn phải có."
Jimin vùi đầu vào chăn cọ cọ, khóe môi bất giác cong lên, nhìn hai chữ "người yêu" mà thỏa mãn đến nỗi lăn qua lăn lại: "Em không ngủ được, có thể...quấy rầy anh một lát được không?"
"Lúc này không phải à?"
Ai nha nha, mấy chữ này gắn với tên JungKook, dù cho không có gì thì Jimin cũng đều cảm thấy thật hường phấn.
Cậu ôm mặt, tiếp tục lăn trên giường.
"Tít —— "
Có tin nhắn đến.
Jimin nhìn kĩ, là sắp xếp lịch dạy học của JungKook.
Tâm hồn của cậu muốn nổ tung, hài lòng vô cùng: "Đã nhận! Có thể tiếp tục lên lớp không ạ? Em sẽ ngoan ngoãn nghe giảng, nghiêm túc viết bài!"
Cách một phút đồng hồ, JungKook mới trả lời: "Vậy em định lấy lòng anh thế nào?"
Jimin há hốc mồm.
Còn phải lấy lòng mới được lên lớp?
Jimin nghĩ thêm vài phút, thử thăm dò đoán vài cái, tất cả đều bị JungKook im lặng bác bỏ. Jimin vắt hết óc cũng không đoán ra anh muốn gì. Đến cuối cùng, cậu không thể không đầu hàng: "Cho chút gợi ý đi?"
JungKook lời ít ý nhiều: "Tự em nghĩ."
Vì vậy, mãi đến lúc đi ngủ, Jimin cũng không thể hỏi được vấn đề mình trăn trở cả đêm —— thầy Jeon sao biết được đêm nay cậu ở nhà trọ gần trường?
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ.
Jimin tắt đồng hồ báo thức, ngọ nguậy ngồi dậy. Bam nằm bò một bên đợi cậu thức dậy, trên giường vừa có động tĩnh là nó đã ngẩng đầu lên, sủa gâu gâu hai tiếng. Jimin gắng gượng hé mắt ra, có hơi đau khổ: "Biết rồi, không nằm nữa..."
Từ khi nào Bam học được cách gọi Jimin thức dậy, vậy phải nói từ lúc nghỉ đông. Lúc Bam vừa được Jimin mang về nhà, chuyện của nó Jimin cũng không dám làm phiền ba mẹ. Mỗi sáng khoảng chín giờ cậu sẽ vùng vằng bắt đầu dẫn chó đi dạo, cho ăn. Rốt cuộc mẹ Park cũng thấy đau lòng, bà biết Jimin ngủ muộn, buổi sáng dùng để ngủ bù. Cho nên thỉnh thoảng sẽ để ba Park đưa chó đi dạo, còn mình thì cho Bam ăn.
Lâu dần, ba Park mất kiên nhẫn, thừa dịp mẹ Park đi mua đồ ăn thì sẽ dạy Bam đi gọi Jimin dậy.
Ài, không thể trông coi, thật sự thất sách thất sách.
Dẫn chó đi, cho ăn xong, Jimin đến trường.
Ngày khai giảng đầu tiên...cậu có rất nhiều việc phải làm. Ví dụ như hòa giải Hoseok và Taehyung. Hai người chiến tranh lạnh cũng đủ lâu rồi, nếu không có người đi thúc đẩy, thật sự sẽ đóng băng mất. Nhưng mà, không cần Jimin đi tìm, Taehyung đã tới tìm cậu trước.
Jimin nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu nàng, trong lòng có cảm giác không tốt lắm: "Sao, sao thế?"
Trong quán trà sữa chẳng còn bao nhiêu người, Taehyung kéo cậu đến chỗ kín đáo rồi ngồi xuống, nói một cách nghiêm trọng: "Có người chạy tới hỏi thầy Jeon còn độc thân phải không, kết quả là, câu sau có thể theo đuổi thầy không còn chưa kịp nói đã bị một câu "đã có người yêu" của thầy Jeon chặn họng."
Cậu dừng lại, lo lắng nhìn Jimin: "Lần này chắc là thật, hồi trước mình có nghe bạn học nói, chồng cậu ấy đi công tác ở Mỹ thì nhìn thấy thầy Jeon và một cô gái xinh đẹp đang dùng cơm trong một nhà hàng..."
Jimin ngẩn ra: "Lúc nào?"
"Vài ngày trước khi vào học đó." Taehyung cố gắng nhớ lại: "Thời gian cụ thể thì mình không rõ lắm, lúc bạn học đó kể mình nghe thì mình cảm thấy không tin mấy. Cậu ấy nói với mình là khi đó chồng cậu ấy vội vã đi họp cho nên không đến chào hỏi, vội vội vàng vàng đi mất. Kết quả hôm nay...thầy Jeon tự mình thừa nhận."
Jimin không nói gì. Trong lòng cũng không có cảm xúc đau khổ. Trên cơ bản, chuyện Taehyung kể đã bị cậu xem là đi ăn cơm với đồng nghiệp bình thường.
Taehyung thấy cậu rũ mắt thì nghĩ rằng bây giờ Jimin đang chịu một cú sốc lớn, thở dài một hơi, bèn sờ sờ đầu Jimin: "Đừng đau lòng, anh đây có một đống tài nguyên độc thân trên tay, muốn kiểu gì cũng có, muốn ngành nào cũng có. Trong nội viện của tụi mình còn có một nam sinh không tồi hỏi..."
Jimin kéo tay Taehyung, cắt lời cậu bạn: "Tae Tae, mình nói xong cậu đánh nhẹ xíu nha."
Taehyung giữ vững dáng vẻ tươi cươi, hiền lành nhìn cậu, vô cùng dịu dàng: "Cậu nói đi, bây giờ sao mình có thể đánh cậu chứ?"
Jimin cầm ly trà sữa lên hớp một ngụm lớn, sau đó mới chột dạ nói: "Có lẽ...người bạn trai mà thầy Jeon nói đến...chính là...mình đó."
Taehyung "Hả?" một cái, không hiểu: "Nói lại lần nữa."
Jimin nhìn vẻ mặt Taehyung dần dần đen đi, không dám...
Ở trạng thái sắp điên tiết lên, Taehyung hít sâu vài lần, cố gắng bình tĩnh lại: "Mình không nghe lầm đúng không?"
Jimin cứng nhắc gật đầu.
"Lúc nào?"
Jimin đụng đụng ngón tay: "Đêm mùng chín ở thành cổ ngõ bắc."
Taehyung tiếp tục hít sâu: "Nhanh, bây giờ gọi điện thoại cho thầy Jeon, bất luận là nói cho thầy ấy biết chuyện này hay hỏi chuyện ăn cơm với phụ nữ ở Mỹ cũng được, gọi đi."
Về phần Jimin lừa mình, cậu không có sức đi so đo. Người có đầu óc, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết vì sao Jimin không nói cho cậu biết trước.
Jimin lắc đầu: "Anh ấy bận rộn nhiều việc."
"Vậy cậu không sợ bây giờ mình xé xác cậu ra à?"
Taehyung chỉ đơn giản là muốn xác nhận, dù sao JungKook thật sự có quen Jimin hay không, chỉ cần thái độ của một cú điện thoại là có thể kiểm tra được. Cậu không để ý cái khác, điều duy nhất Taehyung muốn suy xét chính là Jimin.
Lúc JungKook nhận được điện thoại, anh đang pha trà. Anh liếc nhìn giáo sư Lee đang híp mắt, ngửi hương trà một cách hưởng thụ rồi đứng dậy ra ngoài nghe.
"Thầy Jeon." Bên kia là giọng nói của Jimin, nghe có vẻ ỉu xìu: "Ừm...Taehyung biết rồi."
JungKook hơi bất ngờ: "Em còn chưa nói cho cậu ấy biết à?"
Đến phiên Jimin trợn tròn mắt: "Không phải...không thể..."
JungKook tựa vào tường, biếng nhác nói: "Không cần cẩn thận từng chút từng chút như vậy." Dừng một chút, dường như có thể tưởng tượng ra cậu sinh viên với tính tình không tốt lắm kia có thể làm khó dễ cậu như thế nào, anh nở nụ cười: "Nói cho Taehyung biết, để cậu ấy phải tôn trọng sư mẫu."
Tôn trọng sư mẫu.
Tôn trọng sư mẫu...
Jimin cầm điện thoại, cả người hóa đá.
Jimin nào dám nói thật những lời này của JungKook cho Taehyung, cậu cầm di động, cứng đờ tựa vào thành ghế, cả quá trình chỉ đáp "dạ vâng vâng", chột dạ không dám nhìn mặt Taehyung.
Đợi đến khi cúp máy, sau lưng đã thấm đầy mồ hôi lạnh.
Taehyung cắn ống hút, nhìn chằm chằm Jimin. Mãi đến khi cậu cúp điện thoại, cậu mới cười cười: "Mình thấy tối nay khỏi gọi Hoseok nữa, hai chúng ta đến quán nướng dưới lầu ăn một bữa."
Lông mày Jimin đều nhíu lại: "Nhưng Hoseok đã đi rồi...."
Jimin vừa dứt lời không bao lâu, chuông cửa đã nương theo tiếng chào "Hoan nghênh đến với trà sữa Tiểu Phô" của cửa hàng trưởng vang lên.
Hai người quay lại nhìn.
Hoseok đang đứng ở cửa ra vào, ánh mắt nhìn thẳng về phía Taehyung.
Xong!
Jimin rốt cục thở dài một hơi, xem như tối nay cậu tránh được hình phạt bức cung của Taehyung rồi.
Jimin đã đặt một bàn ở quán lẩu mới mở gần trường từ trước. Chỗ ngồi trên lầu hai, từng bàn riêng biệt với nhau, trông rất được. Lần lượt chọn đồ ăn xong, không khí lúng túng lập tức tràn lan.
Đây là lần đầu ba người cùng đi ăn lẩu trong tình huống im lặng tuyệt đối.
Không biết có phải do uống trà sữa hay không mà cổ họng Jimin có hơi khó chịu, cậu vừa hắng giọng một cái, hai người kia lập tức giương mắt nhìn cậu. Jimin sững sờ, bóp cổ họng đau rát của mình: "Họng hơi khó chịu...hai người đừng căng thẳng, đừng căng thẳng."
Hoseok đứng dậy, lật cái ly úp ngược trên bàn lên, nhấc ấm trà rót cho Jimin: "Uống một ngụm trà đi."
Jimin nhận lấy rồi lặng lẽ liếc nhìn Taehyung, thấy cậu ấy cúi đầu chơi game, làm bộ như không để ý không quan tâm thì nhíu mày nhức đầu.
Thằng bé chết tiệt...rõ ràng sốt ruột muốn chết mà còn giả vờ!
Cậu nghiêng đầu nhìn Hoseok ngồi đối diện. Trong quán hơi nhiều, ngồi một lúc thì bắt đầu nóng. Hoseok cởi áo khoác treo trên ghế, lúc gặp phải ánh mắt dò xét của Jimin thì cậu hơi ngẩn ra, cười nói: "Sao nhìn mình như thế?"
Mới hơn nửa tháng mà thôi, Hoseok nhìn gầy đi không ít, gương mặt thanh thoát dưới ánh đèn càng ốm hơn. Jimin cầm ly trà, hít một hơi: "Thấy cậu gầy không ít mà chẳng có ai đau lòng cả."
"Gầy không tốt à? Tuổi này mà mình còn béo nữa thì không thể kiểm soát được mất." Hoseok cũng rót cho Taehyung một ly trà rồi đỡ đế ly đưa sang, nhìn rất tự nhiên.
Jimin không nhịn nổi mà nhéo đùi Taehyung ở dưới bàn. Taehyung bị cậu nhéo đến nỗi nhíu mày, giật giật môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Không khí mất tự nhiên này cứ duy trì như thế đến khi nồi lẩu được đưa lên.
Ba người cũng không phải thích ăn cay lắm nên đã kêu một nồi nước lẩu bình thường. Bỏ nguyên liệu vào nồi xong, Jimin lấy cái đĩa nêm nếm gia vị cho đồ ăn của mình.
Đúng là giờ cơm, dù là lầu một đại sảnh hay lầu hai đều vô cùng sôi nổi.
Jimin nêm nếm hết gia vị, lại tiện tay đi lấy một bình giấm về.
Cùng lúc đó, JungKook theo giáo sư Lee lên lầu, khóe mắt vừa liếc thấy một bóng dáng thân quen nhưng quay đầu lại đã chẳng thấy đâu, ngoại trừ ánh đèn màu nóng thì hành lang không một bóng người.
Trở lại bàn, Jimin nhìn hai người vẫn tỏ ra lạnh nhạt kia rồi ngồi xuống ăn hết hai phần thịt bò cuốn.
Hoseok đang định cầm chén lấy thêm gia vị thì Taehyung đã nhanh chóng thả điện thoại, vì thả hơi nhanh cho nên điện thoại đập một phát xuống bàn. Jimin giật mình, tưởng rằng Taehyung đập bàn bèn vội vàng nhét thịt bò vào miệng, sau đó quay đầu lại nhìn. Vẻ mặt Taehyung khó chịu, ngón tay nắm chặt cái chén hiện rõ khớp xương. Cậu ấy nhìn thẳng vào Hoseok vài giây rồi đẩy ghế ra: "Mình đi lấy chút gia vị."
Đến khi cậu ra ngoài, Jimin mới: "...Ồ."
Sau đó, cậu nhìn Hoseok vẫn bình tĩnh như trước: "Vẫn chiến tranh lạnh, chưa làm lành à?"
Hoseok lườm cậu: "Nếu như không phải cậu giơ tay thề là tối nay Taehyung không tới, có lẽ bây giờ mình đang ở nhà rồi."
Cậu lấy muôi chung vớt khoai tây của Jimin lên, giọng điệu không vui: "Cho nên, nếu cậu còn hành động thiếu suy nghĩ, mình sẽ không khách khí với cậu."
Jimin bị giọng điệu của Hoseok làm nghẹn họng, ngẩn ra một hồi: "Cho nên cậu chê mình xen vào việc của người khác hả?"
Hoseok không nói gì, nghiêm túc ăn hết một miếng ngó sen.
Lòng Jimin lập tức khó chịu, cậu rũ mắt, tay nắm đũa hơi run run: "Ừ, mình biết rồi."
Yên lặng một lát, Hoseok bất đắc dĩ lên tiếng giải thích: "Chuyện của mình và Taehyung không phải chỉ cần cậu hẹn tụi mình ra ăn là có thể giải quyết được. Gần đây tính mình không tốt lắm, nói nặng lời...."
"Không sao." Jimin hít một hơi thật sâu. Cậu ngồi gần nồi lẩu, bị khí nóng bốc lên làm mắt cay cay. Jimin nháy mắt mấy cái, lặp lại: "Không sao."
Taehyung điều chỉnh tâm trạng xong mới trở về, bước chân vốn nhẹ nhàng thoăn thoắt cũng bị bầu không khí nặng nề làm chậm lại. Cậu ngồi xuống, hỏi Jimin bằng ánh mắt: Sao thế?
Jimin lắc đầu, cầm cái chén không đứng lên: "Mình đi tìm ông chủ lấy chút nước sôi."
Lấy cớ thiếu kĩ thuật như vậy mà cậu cũng có thể nói một cách nghiêm túc.
Taehyung thắc mắc liếc nhìn Hoseok, lúc vươn tay định kéo cậu lại thì ngay cả một góc áo cũng không bắt được.
Khi đi ra Jimin không mặc áo khoác, đứng ở trước toilet một hồi cũng thấy hơi lạnh. May mắn có mang điện thoại di động. Do dự thêm vài phút, Jimin vẫn nhắn tin cho JungKook. Ai bảo cậu ngu ngốc chạy đến làm gì...giờ thì chán muốn chết!
Jimin: "Gâu gâu gâu >w< "
Nhắn xong thì cảm thấy quá đần, thế là vò đầu bứt tai. Cho dù là hỏi anh ăn chưa cũng tốt hơn học sủa như Bam chứ...
Đang nghĩ biện pháp cứu cánh thì JungKook đã gọi điện lại cho cậu. Điện thoại rung rung dọa Jimin nhảy dựng, cậu lập tức đứng thẳng người, luống cuống nhận máy: "Thầy, thầy Jeon ạ?"
JungKook đóng cửa phòng lại, vô thức đi qua hành lang bên trái nhìn nhìn, hỏi: "Đang ở đâu?"
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh xuyên qua điện thoại truyền đến, làm Jimin bỗng cảm thấy hốc mắt cay cay. Cậu tựa đầu vào vách tường, tay vô thức vẽ vẽ trên gạch men: "Ở ngoài đường..."
Âm thanh hơi uể oải nhỉ?
Anh nhíu mày, đi về phía cuối hành lang: "Vị trí cụ thể?"
Jimin không nói gì, yên lặng vài giây.
Nghe tiếng hít thở đều đều của anh, hốc mắt Jimin lại nóng lên, cậu nhắm chặt rồi đưa tay lên che mắt, cố gắng nhịn xuống chút tủi thân buồn cười đó. Xong hết, cậu mới lên tiếng: "Ở gần trường, có một quán lẩu mới mở, ăn rất ngon... Em đang giải quyết cơm tối, chúng ta đợi tí..." nói sau.
JungKook đã nhìn thấy cậu, anh đứng ở ngả rẽ, thản nhiên ngắt lời: "Nhưng nghe giọng điệu của em không hề giống ăn lẩu ngon miệng."
Đáng ghét...
Đừng vạch trần cậu thế chứ.
Jimin "dạ" một cái, dứt khoát nói sang chuyện khác: "Anh đã ăn chưa?"
"Đang ăn." Anh đến gần từng bước.
Jimin không muốn tắt điện thoại, "à" xong lại thì thầm: "Nói cho anh chuyện này, em nói anh đừng đánh em nha."
JungKook ừ, đi đến sau lưng cậu.
Jimin thở dài, nặng giọng nói: "Bam...Bam ở nhà, em còn chưa cho nó ăn."
Vừa dứt lời thì cậu đã bị người ta nắm chặt bả vai kéo ra sau, tấm lưng dán lên lồng ngực ấm áp của đàn ông. Tim Jimin bỗng đập chậm một nhịp, giật mình đến nỗi muốn vọt ra khỏi họng. Đang định lên tiếng thì sau một giây, cậu nghe thấy giọng nói hết sức quen thuộc: "Không sao, về rồi cho ăn."
Giống như cảm giác ngồi trên mây, đột nhiên bị ném lên đám mây rồi đột nhiên rơi xuống khoảng không làm chân Jimin mềm nhũn, cậu quay phắt người lại, đâm đầu vào ngực anh, âm thanh cũng trở nên run run: "Anh anh anh, anh làm gì mà không ra tiếng thế?"
JungKook ôm cậu vào lòng, cười nhẹ: "Sợ à?"
Jimin cúi đầu.
Nước mắt cố nuốt vào trong suýt nữa bị anh ép chảy ra, cậu hít sâu, đè nén cảm xúc tồi tệ này xuống rồi mới chui ra khỏi ngực anh. Jimin ngạc nhiên khó tin: "Sao anh cũng ở đây vậy?"
"Tiệc xem mắt." JungKook cố ý ngừng ở đó, thấy vẻ mặt cậu như trái mướp đắng thì mới từ từ bổ sung: "Là của cháu gái giáo sư Lee và Sunwoo."
Sunwoo?
Jimin lẳng lặng nói: "Nhưng sao em cảm thấy càng giống của anh hơn..."
"Không phải anh có bạn trai rồi à?" JungKook không muốn tiếp tục đề tài này nữa, gập tay gõ đầu cậu một cái: "Mắt đỏ thế rồi, còn không định nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra hả?"
Giọng điệu của anh vẫn lạnh nhạt như thế, nhưng không hiểu sao làm lại Jimin cảm thấy ấm áp trong lòng, cảm thấy vô cùng an tâm. Cậu lập tức cười đùa: "Không có việc gì đâu, chỉ là em thấy không thích ăn nữa, muốn về nhà thôi."
Không muốn nói?
JungKook thoáng nhắm mắt lại, rồi cúi đầu nhìn thẳng vào cậu trai đang né tránh kia: "Muốn qua đó cùng anh không?"
Jimin hơi ngẩn ra, lắc đầu: "Không tiện lắm đâu?"
Tiệc xem mắt mà...
Tuy cậu rất tò mò, vì dù sao cậu cũng thấy Sunwoo và Junghye...ấy ấy ấy, Junghye vừa mới lớn, cậu nghĩ cái gì vậy chứ!
"Vậy lần sau đi, hôm nay đúng là không tiện." JungKook ngẫm nghĩ vài giây: "Lấy áo đi, anh quay lại nói một tiếng rồi đưa em về."
Jimin mơ màng, trước đó trong quán hoành thánh ở thành cổ ngõ bắc, anh còn nghiêm túc nói không thể công khai tình cảm của hai người ít nhất là trước khi cậu tốt nghiệp... sao cậu cẩn thận từng chút từng chút, còn JungKook...
Thấy cậu không đi, JungKook nhướng mi: "Có vấn đề gì sao?"
Jimin vẫn còn băn khoăn: "Em đến cùng Hoseok và Taehyung..."
JungKook hơi cúi người nhìn thẳng vào cậu.
Ánh mắt đen nhánh ấy phản chiếu bức tranh phía sau cậu, họa tiết phức tạp của nó hoàn toàn hiện ra trong mắt anh, giống totem yêu dã.
Jimin không dằn lòng được mà lui về sau một bước, tựa vào tường: "Họ...cãi nhau, em định...."
"Cho nên em tác động họ phải không?" Anh hỏi.
Vấn đề này giẫm trúng đuôi Jimin, cậu im lặng, nhẹ nhàng lắc lư.
JungKook vuốt chóp mũi cậu, giọng nói lành lạnh nhưng trầm khàn: "Còn cần anh hỏi có phải là anh quan trọng nhất hay không ư?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com