Phanh!
Thỏi vàng to bằng cánh tay trẻ con nện xuống mặt bàn phát ra một tiếng trầm đục nặng nề, Tạ Tự Bạch đang lau bàn ngẩng đầu nhìn lại, lập tức hốt hoảng .
Tiểu xúc tu không cẩn thận trượt tay làm rơi thỏi vàng, thân thể run rẩy như đang thở dốc, sau đó cố sức kéo cái kén đồ vật lại, giơ cao trước mặt Tạ Tự Bạch.
【Cho ngươi nè!】
Nó không thể cuộn lấy nửa thân trên đồ vật, chỉ có thể dùng mặt cắt cụt làm điểm tựa, vì vậy nửa thân thể run rẩy, gần như muốn run thành cái sàng.
Tạ Tự Bạch vội vàng đưa tay đón lấy, khi vào tay càng có thể cảm nhận rõ ràng trọng lượng nặng trĩu.
Nghĩ đến trước đây chỉ nhìn thấy thỏi vàng lớn như vậy trong chuyên mục pháp chế quét sạch tội phạm, cảm giác không chân thực trong lòng cậu càng thêm nặng nề.
"Ngoan, đây là ngươi lấy từ đâu vậy?"
Tiểu xúc tu trông có vẻ chỉ số thông minh không cao, tâm tư đơn thuần, Tạ Tự Bạch dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con dịu dàng hỏi.
【Lấy từ trên giường, còn có rất nhiều, không đủ thì ta lại đi lấy cho ngươi nhé.】
Còn có rất nhiều?
Nhìn tiểu xúc tu xoắn tới xoắn lui, bộ dạng ân cần hiến vật quý, Tạ Tự Bạch có chút dở khóc dở cười, đồng thời nghĩ thầm, quả không hổ danh Lữ "Hướng Tài".
Cậu không truy cứu nguồn gốc thỏi vàng này, dùng giấy sạch bọc kỹ, bỏ vào cặp công văn. Giây tiếp theo tiểu xúc tu đã tiến lên, chạm vào cổ tay cậu.
【Có thể tiếp tục sờ ta không? Thật sự rất thoải mái.】
Dường như cảm thấy giọng điệu không đủ chân thành, nó đáng thương vô cùng bổ sung một câu.
【Cầu ngài, tiên sinh.】
Trông như một đứa trẻ ngoan ngoãn vừa lễ phép vừa quấn người.
Nhìn tiểu xúc tu run rẩy thân thể, dường như vẫn đang chịu đựng cơn đau, Tạ Tự Bạch không khỏi mềm lòng, cậu nói:
"Nhưng ta chuẩn bị đi ngủ rồi, giờ này mà không ngủ thì ngày mai sẽ mệt lắm."
Tiểu xúc tu hiểu lầm đây là ý từ chối, lập tức tự kỷ cuộn tròn lại, không lâu sau nghe thấy Tạ Tự Bạch gọi nó:
"Vậy lát nữa phải ngoan, không được quấy rầy ta nhé."
Tiểu xúc tu kinh hỉ "nhìn" qua.
Chỉ thấy Tạ Tự Bạch mặc áo ngủ lên giường, nằm nghiêng người, đưa tay vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh gối, ôn hòa cười nói:
"Lại đây."
Tuy rằng đã qua nhiều năm, nhưng cậu mơ hồ vẫn nhớ cảnh tượng mẹ vỗ lưng ru ngủ cho mình.
Trong chớp mắt tiểu xúc tu hưng phấn đến mức quẫy loạn, không chút do dự tiến lên, nằm gọn trong lòng bàn tay Tạ Tự Bạch.
Tạ Tự Bạch thò đầu ra, nói với chó con dưới giường:
"Bình An ngủ ở bên anh nhé, được không?"
Chó con không nói gì, liên tục nhìn chằm chằm thanh niên.
Nếu quan sát kỹ, sẽ phát hiện, từ khi xúc tu xuất hiện, chó con toàn bộ cơ bắp đều căng thẳng, lộ ra răng nanh sắc nhọn, luôn trong trạng thái như lâm đại địch.
Tạ Tự Bạch và chó con nhìn nhau, dường như có thể đọc được nghi vấn nồng đậm trong mắt đối phương, bình tĩnh lắc đầu:
"Bảo bối không sao đâu, anh biết mà."
Có lẽ vì lo lắng cậu bị "bắt cóc", đám nhóc con khi nhìn thấy xúc tu xuất hiện đã không chút do dự lộ ra vẻ hung ác của quỷ, gầm thét đuổi nó đi.
Nhưng lúc này đám âm hồn đã bình tĩnh lại, tất cả đều chen chúc ở ngoài phòng khách, không một con nào dám đến gần tiểu xúc tu trong vòng 10 mét.
Tạ Tự Bạch từ chỗ người chơi biết được, thái độ bình thường của Bình An có thực lực Quỷ Vương cấp A, chỉ cần cái tên thôi cũng có thể khiến phần lớn người chơi nghe mà biến sắc.
Vậy mà tiểu xúc tu khiến cả Quỷ Vương cấp A cũng phải kiêng kỵ, vậy sẽ cường đại đến mức nào? Nếu phát cuồng lên, sẽ gây ra mức độ phá hoại như thế nào?
Tiểu xúc tu vui sướng ngoe nguẩy trong lòng bàn tay Tạ Tự Bạch, dường như không thể tin được mình dễ dàng đạt được mong muốn như vậy, kích động đến không ngừng được.
Tạ Tự Bạch vỗ vỗ nó, bảo nó thu liễm một chút, cong mắt nói với Bình An:
"Được rồi, ngoan ngoãn nào Bình An, hôm nay lăn lộn lâu như vậy, em chắc cũng mệt lắm rồi, chúng ta nghỉ sớm một chút nhé, được không?"
Khoảng mười mấy giây sau, Bình An cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Nó nhảy lên giường, không chuyển đến chỗ Tạ Tự Bạch như cậu nói mà nằm xuống ở vị trí dưới xúc tu, tiện theo dõi kẻ xâm nhập thần bí khó lường này bất cứ lúc nào.
Tạ Tự Bạch xoa đầu nó, vuốt ve từ cơ bắp lưng căng cứng xuống dưới, cứ thế qua lại, dần dần vuốt thuận bộ lông xù của con chó.
Cậu lại cúi người hôn nhẹ lên trán con chó, dịu dàng nhỏ nhẹ cười nói:
"Ngủ ngon, mơ đẹp nhé."
Con chó nhìn cậu một cái, cuối cùng vẫn thu răng nanh lại, rầm rì nhắm mắt.
Tiểu xúc tu bên cạnh dường như hiểu đây là hành động thân mật, rất muốn thanh niên cũng hôn nó một cái. Nhưng chút lý trí ít ỏi nói với tiểu xúc tu, không thể vội vàng như vậy, phải từ từ.
Con người nó thích, xứng đáng để nó trả giá tất cả sự kiên nhẫn để đối đãi.
Tiểu xúc tu nghĩ vậy, và cũng làm như vậy.
Thanh niên cần nghỉ ngơi, nó liền cố gắng bình ổn cảm xúc kích động phấn khởi, nửa đêm đầu hầu như không nhúc nhích, an tĩnh nằm gọn trong lòng bàn tay thanh niên như một viên đá nhỏ trầm mặc.
Đến sau nửa đêm, khi mọi âm thanh đều im lặng, nó cuối cùng cũng không nhịn được nhỏ giọng rên rỉ hai tiếng.
【Đau... Đau quá...】
Cũng đúng lúc này, ngón tay thon dài chắc nịch đưa tới, dịu dàng xoa xoa thân thể tàn khuyết của nó.
Thanh niên chống một tay lên đầu, nhắm mắt, chậm rãi ngân nga khúc hát ru trong trí nhớ. Giai điệu mềm mại, giọng nói tinh tế ôn hòa, dù vang lên trong đêm khuya đen kịt cũng không hề đột ngột.
Tiểu xúc tu hiếm khi yên tĩnh vài giây, sau đó không biết bị cảm xúc gì chi phối nó, tiếng kêu đau trở nên vang dội hơn ba phần, và cũng chân thật hơn ba phần.
【Đau! Đau quá! Ta tức lắm, nếu không phải đánh không lại hắn...】
Nó ríu rít oán giận không ngừng.
Tạ Tự Bạch không ngừng hát, đóng vai một người nghe đủ tư cách. Đầu ngón tay vỗ về trấn an theo nhịp run rẩy của tiểu xúc tu, tiếp nhận tất cả khó chịu và đau đớn của nó.
Còn bên kia, Yến Sóc đang định triệu hồi cơ thể thì tay dừng giữa không trung.
Vài phút sau, hắn mặt không biểu cảm nghiêng đầu sang phải 30 độ, tư thế lắng nghe, tay chống cằm.
Ngoài cửa sổ sát đất, bóng đêm đặc quánh như mực, trong bóng đêm không biết ẩn nấp bao nhiêu quái vật dị hóa.
Yến Sóc lúc nào cũng có thể "nghe" thấy tiếng gầm rú của những con quái vật đó, hoặc điên cuồng, hoặc cuồng bạo, không ngừng nghỉ.
Nhưng hôm nay không giống lắm, có thêm một âm thanh khác.
Rất Ôn nhu, khiến người ta cảm thấy yên bình.
Theo thời gian trôi qua, hô hấp của Yến Sóc dần chậm lại, đôi mắt lạnh băng cuối cùng cũng lộ ra chút dao động nhỏ.
Sáng sớm hôm sau, khi ngân hàng mở cửa, Tạ Tự Bạch liền cầm thẻ đi rút tiền, rồi đến cửa hàng mua điện thoại mới.
Nhìn thông báo đăng nhập tài khoản thành công trên ứng dụng, cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại tài khoản cao cấp cơ bản đều liên kết với số điện thoại, ở mức độ nào đó thì SIM quan trọng hơn điện thoại. May mắn là khi điện thoại bị vỡ nát, SIM vừa vặn kẹp giữa mảnh vỡ bảng mạch, không bị chất nhầy làm hỏng, vẫn dùng được bình thường, nếu không thì thật phiền phức.
Tiểu xúc tu hồn nhiên không biết mình suýt nữa gây ra rắc rối lớn cho người nó thích, quấn quanh cổ tay Tạ Tự Bạch cười ngây ngô.
Sau đêm chung sống, nó phát hiện mình càng thích thanh niên hơn.
Hơn nữa không biết có phải tối qua ngủ ngon không, sáng nay khi tỉnh dậy, mặt cắt tứ chi rách nát của nó lại nhú ra một chồi non mềm mại, chắc không bao lâu nữa sẽ mọc ra xúc tu nhọn mới.
Tâm trạng tốt kéo dài đến khi nhìn thấy Lữ Hướng Tài trước tòa nhà công ty.
Tiểu xúc tu ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, lập tức "dựng lông", túm lấy cổ tay Tạ Tự Bạch định quay về.
Nhưng Tạ Tự Bạch tập trung nhìn vào, bỗng nhiên phát hiện sự tình có điểm không thích hợp, trở tay giữ chặt tiểu xúc tua:
"Ngoan, hình như xảy ra chuyện gì rồi, trước tiên đừng lộn xộn."
Lữ Hướng Tài một mình đứng ở trước cổng công ty , nhìn sang bên cạnh hắn, có rất nhiều viên chức ủ rũ cụp đuôi ra khỏi công ty.
Những người đó trong tay hoặc là cầm theo bao nilon, hoặc là ôm thùng giấy, đi ngang qua Lữ Hướng Tài đang đứng bất động .
Ngẫu nhiên có người nhìn thấy thần sắc lãnh đạm của Lữ Hướng Tài,thì lòng đầy căm phẫn mà mắng một câu:
"Tên tiểu tử kia rốt cuộc có bản lĩnh gì? Dựa vào cái gì mà sa thải chúng ta mà không sa thải hắn!"
"Nhìn hắn đắc ý kìa, còn cố ý canh giữ ở nơi này nhìn chúng ta rời đi, thật là làm tôi tức chết!"
"Kiêu ngạo cái gì chứ, nhiều người như vậy nói sa thải là sa thải, sớm muộn gì có một ngày hắn phải cút đi thôi."
Lữ Hướng Tài không lên tiếng.
Nhìn nhóm nhân viên cấp dưới vội vã bước đi, vượt qua bóng râm hiên nhà, nhẹ nhàng hòa vào dòng xe cộ tấp nập trên con phố rộng lớn sáng sủa, miệng còn lẩm bẩm những lời không yên.
Hắn mím chặt môi, ánh mắt càng thêm u ám, mơ hồ ánh lên sắc đỏ tươi:
"Các người thực sự muốn ở lại?"
" Rất tốt ." Lữ Hướng Tài cười nói. "Tôi rất vui lòng Giúp đỡ các người ."
Những công nhân chưa kịp rời đi đột nhiên dừng bước, hai mắt đờ đẫn, trên khuôn mặt tươi tắn dần dần nổi lên tử khí hủ bại nồng nặc.
Đúng lúc này, tiếng động bên cạnh khiến Lữ Hướng Tài liếc nhìn.
Khi thấy Tạ Tự Bạch đang tiến về phía mình, sự thô bạo trong mắt hắn lóe lên, gần như không thể kìm nén sự kinh ngạc trên mặt.
"Tối qua cậu không trả lời tin nhắn, tôi còn tưởng cậu sẽ không đến!"
Trong lúc nói chuyện, mấy công nhân kia hoảng sợ sờ soạng tim mình, rồi vội vàng bỏ chạy.
Tạ Tự Bạch thu hồi ánh mắt, thở dài một cách khó tả.
Cậu lấy tập tài liệu vàng trong túi ra, cùng với xúc tu nhỏ đang giận dỗi, đưa cho đối phương:
"Điện thoại của tôi bị hỏng, sáng nay 9 giờ ngân hàng mới mở cửa để mua cái mới. Vừa rồi trên đường tôi cũng đã gửi tin nhắn giải thích cho anh, nhưng tôi đoán anh có thể không thấy."
Lữ Hướng Tài nhìn xúc tu nhỏ đang vặn vẹo không ngừng, đồng tử co rút, giật lấy nó, giọng nói đột ngột cao lên:
"Sao ngươi lại đến chỗ hắn?! Ngươi có biết hắn có thể bị...!"
Chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Tạ Tự Bạch, Lữ Hướng Tài vội vàng im lặng, chỉ có thể xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức để tự an ủi: Nếu đối phương vẫn có thể đứng yên ở đây, hẳn là không gây ra sự chú ý với vị kia.
Hắn vẫy tay: "Không có gì, coi như tôi nói nhảm. Nhưng cậu thực sự định tiếp tục làm việc ở đây sao? Tôi đã nói với cậu rồi, rất nguy hiểm."
Giọng điệu của Lữ Hướng Tài có chút lạnh lùng và buồn bã.
Tạ Tự Bạch nhận ra sự mất mát của hắn, mỉm cười: "Thế giới bây giờ khác nhiều lắm, với tôi mà nói, làm việc ở đâu cũng nguy hiểm như nhau thôi. Hơn nữa, nếu tôi từ chức bây giờ, mấy nhóc này chẳng phải sẽ phải theo tôi uống gió tây bắc sao?"
Đám âm hồn từ trong tay áo Tạ Tự Bạch chui ra, chớp chớp mắt to.
Lữ Hướng Tài nhìn sang, phát hiện Tạ Tự Bạch lại còn gan lớn nuôi cả quái dị, khóe miệng giật giật:
"Là một người bình thường, khả năng thích ứng của cậu thật sự khiến người ta kinh ngạc... Khoan đã?"
Hắn nhận ra dấu vết Quỷ Vương vô hình trên người đám âm hồn.
Đám quái dị này vậy mà có chủ?
Trong tầm nhìn của Lữ Hướng Tài, dấu vết bên cạnh tỏa ra từng đợt huyết khí đỏ nhạt, giống như sợi dây diều lan ra xa, cho đến khi hoàn toàn đi vào bụi cây gần đó.
Trong bụi cây, một con mắt đỏ tươi lạnh lẽo đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tòa nhà cao tầng phía trước, tràn ngập sự kiêng kỵ và cảnh giác tột độ. Nhưng khi nhìn về phía Tạ Tự Bạch, nó lại vô thức lộ ra vẻ dịu dàng.
Trong khoảnh khắc, đầu óc Lữ Hướng Tài như bị sóng thần ập đến, nổ ra tiếng vang chấn động trời long đất lở.
Hắn ta Kinh hãi, không dám tin, rồi lại vui mừng khôn xiết, vô số cảm xúc mãnh liệt gần như nhấn chìm hắn.
Khi kịp phản ứng lại, hắn đã túm chặt lấy tay Tạ Tự Bạch, hô hấp dồn dập, thở hổn hển không đều, hai mắt nhìn thẳng vào đối phương:
"Cậu đã làm thế nào vậy? Nói cho tôi biết cậu đã làm thế nào vậy?!"
"Tại sao cậu có thể mang một Quỷ Vương ra khỏi vòng tuần hoàn của nó?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com