Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 121: Xú lão bản có mới nới cũ?

Quà Trung Thu nè (*~3*)~ moa moa!!! 2 chương luôn nha XD

***

Tuyết trắng phiêu diêu từ trên bầu trời, nhẹ nhàng như lông ngỗng, lưu loát, rơi xuống đầy đất, đắp lên trên từng tầng ngói một lớp áo ngân sắc, không khỏi khiến Đại Hùng điện nguy nga nay tỏa ra vài phần lạnh lẽo.

Cơ Thành Tuyết mặc trường bào, tóc dùng một sợi dây mỏng buộc lại, trên người không có bao nhiêu vật tân trang, chậm rãi đi vào.

Con đường đầy tuyết đi về phía Đại Hùng điện đã sớm được cung thái giám quét dọn sạch sẽ. Một đường bằng phẳng, nối ngay đại điện, càng đi, trong lòng Cơ Thành Tuyết càng hiện lên một tia lo lắng. 

Đi qua Thiên Huyền Môn, Đại Hùng Điện đã ở ngay trước mắt. Hắn đứng trên thềm đá trước cửa đại điện, nhìn bầu không khí khẩn trương xung quanh, tỳ nữ và thái giám vội vàng hành lễ với hắn.

Cơ Thành Tuyết ôn hòa gật đầu, ra hiệu cho bọn họ tiếp tục, còn hắn thì lại chắp tay sau lưng, cất bước đi vào. Đây chính là nơi lúc phụ hoàng còn sống thích ở nhất.

Đại Hùng Điện bây giờ đã không còn thân ảnh phóng khoáng, hăng hái năm đó nữa, chỉ lưu lại một bầu không khí lạnh lẽo, nhường như chỉ có sự bất đắc dĩ cùng không cam lòng.

Bên cạnh Đại Hùng Điện xuất hiện một bóng người. Liên Phúc tựa như có chút uể oải, cả vành mắt đều là thâm đen, đầu tóc nay đã bạc trắng toàn bộ, trông thực chói mắt.

"Liên công công." Tuy chỉ là thái giám tổng quản nhưng Cơ Thành Tuyết không dám khinh thị Liên Phúc. Dù sao đối phương cũng là Thất Phẩm Chiến Thánh, chưa kể còn là tâm phúc một thời của phụ hoàng hắn.

"Đến Đại Hùng điện như vậy, tam hoàng tử là có việc gì sao?" Giọng nói bén nhọn của Liên Phúc nay mang đầy mỏi mệt, phất trần khẽ vẫy, đau thương trên mặt như chưa từng biến mất, nói với Cơ Thành Tuyết.

Liên Phúc và hoàng đế quan hệ vốn rất tốt, tựa hồ là ở bên nhau từ nhỏ tới lớn. Bây giờ sự tình ra thế này, người thương tâm nhất không ai khác chính là hắn.

"Liên công công, tại hạ muốn gặp mặt phụ hoàng...." Cơ Thành Tuyết hít sâu một hơi, cung kính khom người với Liên Phúc, nói.

Liên Phúc hữu khí vô lực giơ liên chỉ hoa, liếc nhìn Cơ Thành Tuyết một cái, trực tiếp cự tuyệt, "Không được, bệ từng hạ lệnh, chưa tới thời gian đưa lễ, sẽ không gặp mặt bất kì ai...."

"Chẳng lẽ để nhi tử nhìn mặt một lần cuối cũng không được ư?" Cơ Thành Tuyết nhíu mày, hỏi.

"Tam hoàng tử, vẫn là mời ngài rời đi cho. Ngài hẳn phải rõ ràng, tạp gia không thể làm trái ý của hoàng thượng, cho dù ngài ấy đã đi về cõi tiên."

Cơ Thành Tuyết nhìn qua thái độ kiên quyết của Liên Phúc, thở dài trong lòng, cũng không dây dưa gì mà quay người rời đi.

Liên Phúc nhìn bóng lưng của Cơ Thành Tuyết, ánh mắt thâm thúy.

........

Thình thình thình!

Tiếng đập cửa kịch liệt vang lên, phá ngang buổi luyện tập Bắc Đẩu chạm trổ của Bộ Phương. Hắn quay đầu, nhìn về phía cánh cửa bị đập cho run rẩy kia.

Mới sáng sớm, kẻ nào rảnh rỗi đến đập cửa tiểu điếm nhà hắn vậy?

Bộ Phương rửa sạch cánh tay thon dài, lau cho khô rồi mới di chuyển, ra mở cửa.

Đập vào mắt chính là một chiếc mạng che mặt, con ngươi khuynh sắc khuynh thành lưu động, tràn đầy thần sắc hưng phấn.

"Bộ lão bản cuối cùng cũng mở cửa, nhanh để ta đi vào nào!" Nghê Nhan chờ không kịp mà nói ra.

Thế nhưng Bộ Phương lại không hề di chuyển, đứng chặn trước cửa, nhìn lấy nàng:"Còn chưa tới buôn bán thời gian, ngươi tới sớm như thế làm cái gì?"

Nghê Nhan sững sờ, giơ tay lên, đem nguyên liệu cầm trong tay giơ lên trước mặt Bộ Phương, nói: "Hôm qua nếm qua thức ăn của Bộ lão bản, trong lòng nhất thời ngứa ngáy khó chịu. Ta đã tìm được rất nhiều lợi ích, nay cũng muốn mượn tay nghề của Bộ lão bản nếm thử qua, cho ý kiến."

Nghê Nhan rất tự tin với trù nghệ của mình. Chẳng phải là toàn bộ Thiên Cơ Tông đã bị mỹ vị đỉnh cấp của nàng chinh phục hết rồi hay sao...

Bộ Phương giật nhẹ khóe miệng, nữ nhân này có bị bệnh không vậy?...Mới sáng sớm đã chạy tới đòi nấu ăn, đây là tình tiết muốn mượn nhà bếp của ta hả?

"Ta không muốn, nhà bếp cũng không cho người ngoài mượn." Bộ Phương từ tốn nói. 

Nghê Nhan đương nhiên là nghẹn một cục ngay sau khi nghe được câu này. Nàng đương nhiên là muốn mượn nhà bếp, không có nhà bếp thì làm sao nấu ăn được.

Lúc thấy Bộ Phương đang định đóng cửa lại, Nghê Nhân nhất thời gấp gáp, chân khí bắn ra, chặn cửa lại, không cho Bộ Phương tiếp tục đóng cửa. 

"Ngươi chờ một chút đã!" Nghê Nhan khẽ kêu lên.

"Ngươi muốn gây chuyện?" Bộ Phương cảm thụ được lượng chân khí bành trướng trên người Nghê Nhan, nhàn nhạt nói một câu. Ngay sau đó, bên cạnh hắn lóe lên một đạo quang màu đỏ, thân ảnh béo ì ục của Tiểu Bạch liền xuất hiện. 

"Người gây chuyện, lột sạch thị chúng." Đôi mắt Tiểu Bạch lóe ra hồng quang, giọng nói máy móc vang lên.

"A....Ngươi đúng là không hiểu phong tình, lão nương....Bản cô nương thành tâm thành ý định nấu cho ngươi một bữa, ngươi lại không cho! Ngươi sao lại có thể nhẫn tâm như vậy với một mỹ nữ!" Nghê Nhan giương đôi mắt trong veo như nước, bộ dạng lã chã chực khóc.

Từ trên thân thể của Tiểu Bạch, Nghệ Nhan đã sớm cảm nhận được khí tức đáng sợ. Quả không hổ là tiểu gia hỏa có thể lấy được Hoàng Huyết Thảo......

"Nói đi, mục đích của ngươi là gì, đừng vòng vo...." Bộ Phương nhíu mày, liếc Nghê Nhan một cái, nói. 

Lời vừa nói ra, bộ dáng lã chã khóc kia cũng không còn, Nghê Nhan khôi phục thần sắc xuất trần như cũ.

"Ta muốn học kỹ năng làm cho linh khí không bị xói mòn khi nấu ăn của ngươi." Nghê Nhan nói thẳng. 

Bộ Phương bình tĩnh nhìn thẳng vào Nghê Nhan, Nghê Nhan cũng không cam lòng yếu thế nhìn chằm chằm. Ánh mắt hai người như vậy mà cứ va chạm vào nhau trong không khí.

"Ầm!!"

Được rồi, cuối cùng vẫn là hắn nhận thua. Ánh mắt cô gái này quá sắc bén, hắn lựa chọn việc đóng cửa thôi vậy.

"Không dạy."

Sau khi đóng sập cửa, âm thanh nhàn nhạt của Bộ Phương mới truyền đến bên tai Nghê Nhan, Nàng bây giờ là ngạc nhiên đến mức ngây ngốc trước cửa luôn rồi.

Qua một hồi lâu, Bộ Phương cuối cùng cũng luyện tập xong, đem một đạo Túy Bài Cốt ra, mở cửa.

Trước cửa là Nghê Nhan đang mặc đại bào ngồi xổm, vừa thấy hắn, ánh mắt đã bừng bừng hứng thú đứng lên.

Bộ Phương có chút đau đầu, nữ nhân này sao vẫn còn ở đây a.

"Tiểu Hắc, ăn cơm." Không thèm để ý nàng ta, Bộ Phương kêu một tiếng với Tiểu Hắc, đưa cơm cho nó, sau khi vuốt bộ lông mềm mại ấm áp kia một phen, hắn liền xoay người vào tiểu điếm.

Thời gian buôn bán chính thức bắt đầu.....

.......

"Thối lão bản, ta trở về rồi đây!"

Trong hẻm nhỏ truyền đến một loạt tiếng bước chân, âm thanh của Âu Dương Tiểu Nghệ từ xa truyền tới, vang vọng bên tai Bộ Phương.

Bộ Phương vừa mới đem món ăn bưng lên cho Kim Bàn Tử xong, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy thân ảnh lanh lợi của Tiểu Nghệ đã vắng bóng mấy ngày nay.

Nhìn bộ dáng hoạt bát vui sướng này của nàng, cứ như là con chim nhốt trong lồng cuối cùng cũng đã được thả tự do....Mà đúng là như vậy thật.

"Ngươi là ai!" Âu Dương Tiểu Nghệ vừa vào tiểu điếm đã thấy ngay một nữ tử mang mạng che mặt đi sau lưng Bộ lão bản, nhất thời trừng to mắt, nghi hoặc cất tiếng hỏi. 

Xú lão bản nhanh như vậy đã tìm nhân viên mới rồi? Nhanh như vậy mà đã có mới nới cũ?

"Bé con này là ai?" Nghê Nhan chỉ nhìn qua Tiểu Nghệ một chút, lẩm bẩm rồi lại tiếp tục đi theo Bộ Phương.

Bộ Phương đi vào nhà bếp, nàng cũng muốn đi theo, bất quá lại bị Tiểu Bạch băng lãnh vô tình ngăn cản ở bên ngoài.

Nếu như không phải cục sắt này mang đến quá nhiều áp bức, nàng hẳn đã sớm một chưởng đánh bay nó rồi.

Âu Dương Tiểu Nghệ như là biết rõ chuyện, lòng đau đến mức khó thở. Xú lão bản thế mà lại có mới nới cũ, đi tìm nhân viên mới. Nhất thời, nàng có cảm giác như cả thế giới đã bị vứt bỏ.

"Tiểu Nghệ, bưng thức ăn"

Lúc Âu Dương Tiểu Nghệ không còn kìm được nước mắt nữa, cứ như hồng đê bị vỡ sắp chực trào, âm thanh nhàn nhạt của Bộ Phương từ trong phòng bếp truyền ra.

Âu Dương Tiểu Nghệ sững sờ, sụt sịt cái mũi, sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi, hấp ta hấp tấp chạy tới trước cửa sổ lấy đồ. Xú lão bản không có đổi nhân viên a!

Đưa món ăn cho tiểu nha đầu đang không biết vui hay buồn ra sao xong, Bộ Phương đưa mắt nhìn sang Nghê Nhan, cau mày nói: "Ngươi một mực đi theo ta không phiền a?"

"Ngươi dạy ta kỹ xảo khống chế linh khí, ta liền không quấn lấy ngươi." Nghê Nhan lẩm bẩm nói, có chút không thèm nói đạo lý.

"Vậy ngươi nấu một món ăn mà ngươi tâm đắc nhất đi. Làm ta thỏa mãn được, ta liền dạy ngươi. Còn không, đừng quấn lấy ta nữa."

Bộ Phương dừng một chút, rồi nghiêm túc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com