Chương 132 : Tông môn đây là muốn gây chuyện a...
Bộ Phương rời giường, vặn eo bẻ cổ đi vào trong phòng bếp sớm đã không còn bóng dáng của Cơ Thành Tuyết. Nuốt nửa cây Hoàng Huyết Thảo trong tình trạng như vậy mà vẫn còn có thể gượng dậy được, bản lĩnh đúng là không tồi mà.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chuông du dương mang theo bi ai, lúc này Bộ Phương mới chợt nhớ tới, hôm nay là ngày đưa tang lão hoàng đế.
Do dự một hồi, Bộ Phương cuối cùng cũng quyết định đi về chỗ Thiên Huyền Môn nhìn một chút. Dù sao cảm nhận hắn đối với hoàng đế cũng không tệ lắm. Hoàng đế này đúng thật là một hoàng đế tốt, lại còn là một lão hoàng đế thích ăn hàng nữa chứ....
Bộ Phương chuẩn bị hai cái Hải Lệ Bao làm bữa sáng, sau đó khoác áo lông vũ, đóng cửa tiểu điếm cẩn thận rồi đặt một tấm gỗ ghi tạm ngừng buôn bán trước cửa, chậm rãi đi tới Thiên Huyền Môn.
Hôm nay tuyết cũng như bao ngày qua, lẳng lặng như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống khắp đế đô, tạo nên một bức tranh mỹ lệ...
Bộ Phương lấy ra một cái Hải Lệ Bao nóng hổi, thổi một hơi sau đó liền trực tiếp cắn một ngụm lớn. Lớp vỏ giòn bị cắn nát, hương thơm nồng đậm trực tiếp tỏa ra, không khỏi khiến chính hắn càng thêm thèm thuồng.
Vừa đi vừa ăn, rất nhanh hắn đã đi tới trước Thiên Huyền Môn. Nơi đây sớm đã chật kín người, xếp thành mấy hàng dài, không ít người ngóng trông về phía cửa, muốn nhìn rõ cảnh tượng bên trong một tí.
Bộ Phương thì không gấp chút nào, xếp cuối hàng, thong thả ăn sáng. Mùi hương kia tỏa ra, chẳng mấy chốc đã có người nhìn vào hắn.
Cái mùi gì mà thơm vậy chứ!
Ánh mắt nhìn về cái bánh trên tay Bộ Phương đúng là tràn đầy khát vọng, đã không ít người liếm liếm môi rồi... Mới sáng sớm, chưa có ăn gì, gặp phải cảnh này đúng là tra tấn mà... Không ít dân chúng cảm thán.
Rộp rộp rộp.
Bộ Phương vẫn là gương mặt không biểu tình ngàn năm không đổi đó, thảnh thơi cắn Hải Lệ Bao, hồn nhiên không biết là đã kéo thù hận từ dân tình xung quanh.
Cho nên rất nhanh, xung quanh Bộ Phương đã bớt đi khá là nhiều người. Ai cũng muốn né xa Bộ Phương một chút, miễn để cái mùi thơm đó dụ dỗ tra tấn.
Bộ Phương mặt không biểu tình nhìn mấy người xung quanh, có chút mơ hồ. Mấy người này rốt cuộc là có ý gì đây?
Đã có chỗ trống, Bộ Phương rất tự nhiên mà đi lên phía trước. Mỗi khi hắn đi đến đoạn nào, mọi người đều cố tình tránh đi, thế là rất nhanh, hắn đã có một chỗ đứng rất đẹp trước Thiên Huyền Môn.
"Hmm? Tên kia chạy nhanh như vậy, hóa ra là tới chỗ này hả?" Bộ Phương cắn một miếng bánh, nhìn cảnh ba vị huynh đệ Cơ Thành Tuyết đang tranh giành trên Đại Hùng Điện.
....
Khí chất cả người Cơ Thành Tuyết đã thay đổi rất nhiều. Dù sao đi nữa hắn cũng đã qua cảnh suýt chết, tâm tư đương nhiên là phải biến đổi. Trước kia khi giáp mặt với thái tử và Vũ Vương hắn đều có chút sợ hãi cúi đầu, nay lại thảnh thơi đối mặt, thậm chí còn nhìn thẳng vào mắt hai người kia, khiến bọn họ có hơi lùi bước.
"Ta là người thừa kế, đương nhiên việc nghênh quan tài cứ để ta đi..." Cơ Thành Tuyết liếc nhìn hai người, châm chọc nói.
Vũ Vương và thái tử động tác nhất thời trì trệ, nhìn hằm hằm vào Cơ Thành Tuyết. Tên tiểu tử này, mới qua một đêm mà đã trở nên lớn mật như vậy?!
Liên Phúc gật đầu, dẫn tam hoàng tử lên trên điện thờ Đại Hùng Điện, bắt đầu nghi thức. Nghi thức bắt đầu không tính là rườm rà, chỉ một lát là đã xong.
Lúc này, việc nghênh quan tài mới thực sự bắt đầu...
Cái gọi là nghênh quan tài, chính là truyền thống mấy đời của hoàng tộc Thanh Phong. Người kế thừa ngôi vị đứng đầu đoàn người nghênh quan tài, đưa đoàn đi ra khỏi Thiên Huyền Môn, biểu thị cho sự công nhận của cựu hoàng đế, chính thức nhận được ngôi vị.
Đây cũng chính là nguyên nhân thái tử và Vũ Vương tranh nhau vị trí người nghênh quan tài.
Nhạc sư cung đình lần nữa nổi nhạc, từ dưới chỗ sâu của Đại Hùng Điện, tám Ngũ Phẩm Chiến Vương khôi ngô nâng lên một chiếc quan tài lớn.
Bọn họ tốc độ mười phần kiên cố, mỗi một bước đi đều là có thể khiến đất tuyết run lên.
Trên quan tài vẽ rất nhiều đồ án kì dị, có cả thần thú thượng cổ, có cả những loài hoa không biết tên, đủ thứ trên đời...
Cơ Thành Tuyết đi tới chỗ tám vị Chiến Vương, khuôn mặt nghiêm túc, từng hành động đều vô cùng cẩn thận.
Tám vị Chiến Vương, mỗi một bước đi là mỗi lần hừ ra bạch khí, từng bước từng bước như vậy, cứ như là đạp lên con tim dân chúng.
Trên đường lớn Thiên Huyền Môn, cảnh tượng này không khỏi khiến quần chúng dân nhân như ngừng thở, như khiến tuyết ngừng rơi, bầu không khí nặng nề không thôi...
Triệu Mộc Sinh híp mắt, nhìn cỗ quan tài, trong mắt như có ánh quang lưu chuyển. Đệ nhất cường giả đế đô, nay lại ngủ say như vậy, đúng là bi ai cỡ nào.
O...O...Oong linh linh!
Lúc cả đoàn người đi được đến giữa sân, từ đâu bỗng vang lên một tràng âm thanh.
Vũ Vương sắc mặt lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn Cơ Thành Tuyết đứng đầu đội ngũ, thản nhiên nói: "Ngươi chỉ là tam hoàng tử mà giành được ngôi vị, Vũ Vương ta đương nhiên không phục..."
Rầm rầm rầm!
Giọng Vũ Vương không lớn, nhưng lại quanh quẩn không dứt giữa Thiên Huyền Môn. Sau lưng hắn, từng đạo khí tức đáng sợ xuất hiện, lại có mấy thân ảnh nhanh chóng lao đi, bay tới chỗ Cơ Thành Tuyết.
"Lớn mật!!" Liên Phúc đứng trên đài cao của Đại Hùng Điện tức giận quát một tiếng, như sấm nổ ngang tai, phất trần vung lên, chính là xuất thủ.
Ánh sáng lưu chuyển, lưu quang đen nhánh lấp lóe, hư ảnh Nhất Tôn Minh Vương đột nhiên xuất hiện, vô cùng to lớn, ngạo nghễ đứng giữa Thiên Huyền Môn. Linh hồn chi hỏa trong hốc mắt Hồ Thiên Vẫn nhảy lên, dẫn động năng lượng từ hư ảnh Minh Vương vào trong bản thân, khí tức tăng vọt, hóa thành quyền đáp lại Liên Phúc đang lao tới.
Cả hai đụng vào nhau, trong nháy mắt gây nên bạo động năng lượng ngập trời. Ngoài ý muốn của mọi người, Liên Phúc thế mà run lên dữ dội, phun ra một búng máu, thân hình bay ngược về phía sau, đập mạnh vào tường, khí tức liền trở nên yếu ớt.
Tiếu Mông nhướng mày, đây rõ ràng không phải là thực lực chân chính của Liên Phúc... Thế nhưng ngay lúc thấy Hồn Thiên Vẫn còn đang ý định giết chết Liên Phúc, Tiếu Mông cũng không còn nghĩ ngợi gì nhiều mà xông tới cản.
Tiếng cười ngọt ngào vang lên, năm tỷ muội Hợp Hoan Phái cùng xuất thủ, mục tiêu... Cơ Thành Tuyết.
Mà bạch cốt điện hạ thì lại nhắm vào tám vị cường giả đang khiêng quan tài.
Ánh mắt Vũ Vương thay đổi, lạnh giọng quát: "Không được phép phá hư quan tài!"
Mục đích của Vũ Vương chỉ là tranh ngôi vị. Trường Phong Đại Đế dù sao cũng là phụ hoàng của hắn, phá hư nơi nghỉ ngơi cuối cùng của phụ hoàng, việc này, hắn không làm được.
Nhưng tiếng quát lớn của hắn cũng không đủ để đám người bạch cốt dừng tay. Lúc này, sắc mặt hắn liền triệt để biến hóa...
"Khặc khặc kiệt! Trường Phong Đại Đế năm xưa càn quét biết bao tông môn, vật phẩm thu về nhiều không kể xiết. Từ xa đã cảm nhận được khí tức Bán Thần Khí của Tang Hồn Điện.... Khặc khặc, có Bán Thân Khí chôn cùng, quả không hổ là thiên cổ đệ nhất đế a!"
Bạch cốt điện hạ Cốt Vương cười lạnh, ánh mắt đột nhiên sắc bén, mấy tiểu đệ bên người hắn đột nhiên vỡ nát thành những khối xương, nhanh chóng tập hợp lại xung quanh hắn, nháy mắt biến thành một đại khô lâu.
Khí tức cường thịnh, là của Thất Phẩm Chiến Thánh...
***
Lão Đại Đế says: Muốn ngủ cũng éo yên...
Editor says: Lão còn chưa được ngủ đâu...
***
Thật, lão đế chết rồi mà cũng không yên, tội vl :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com