Chương 156: Phần thưởng là một hạt giống.
"Đây chính là giải thưởng?" Bộ Phương mặt không biểu tình nhìn Cơ Thành Tuyết đang rất trịnh trọng đem một hạt giống to như hạt lạc cho hắn, cảm thấy thật hạn hán lời.
Cái này rõ ràng là một hạt lạc mà!!?
Bộ Phương nhịn xuống cái cảm giác xúc động muốn phang nguyên đôi giày đang xỏ vào bộ mặt đẹp trai của Cơ Thành Tuyết.
Hắn bận rộn cả nửa ngày như vậy, tất cả là chỉ vì một hạt lạc thế này thôi ư? Hắn thật không muốn nói chuyện nhân sinh nữa....
Nhìn qua nhìn lại thì có thể thấy rõ hạt giống đen kịt trông có chút nát và lâu đời, bên trên bề mặt là những đường vân vàng chằng chịt, trông có vẻ rất huyền ảo... Nhưng mà, m* n*, đây vẫn chỉ là một cái hạt không hơn không kém!
"Bộ lão bản, đây chính một trong mười bảo vật của Thanh Phong đế quốc, lúc còn sống phụ hoàng ta rất thích nó. Nay ta tặng nó cho ngài, mong rằng ngài có thể quan tâm nó, giúp nó nảy mầm." Cơ Thành Tuyết vừa cười vừa nói.
Bộ Phương nhìn hạt giống trong tay, lại nhìn vẻ mặt tươi cười của Cơ Thành Tuyết, liền cảm thấy mình bị lừa rồi. Hắn thở dài một hơi, tâm vừa động, hạt giống liền được cho vào không gian của hệ thống.
Tuy là cái cảm giác là Cơ Thành Tuyết đang hố hắn một trận rất là cao, nhưng niềm tin vào hệ thống của hắn còn cao hơn. Nếu như hệ thống không thông báo, hắn còn lâu mới tham gia trận Bách Yến Gia này.
Hệ thống quyết tâm bắt hắn giành được cái hạt này thì có lẽ nó không tầm thường chút nào.
Hai huynh đệ trấn Thanh Dương đứng ở đằng xa, A Lỗ thì không ngừng thưởng thức thịt gà, còn A Uy lại nhìn chằm chằm Bộ Phương, vẻ mặt không mấy cam lòng.
"Ca ca, nhiệm vụ sư phụ giao cho chúng ta thất bại rồi, chúng ta không thể mang giải nhất về cho sư phụ được rồi." A Lỗ nhẹ giọng nói.
A Uy không nói gì, chỉ giương cằm, trong đầu hàng trăm suy nghĩ đang xoay chuyển, tất cả đều liền quan đến giải nhất mà Bộ Phương đã giành được.
Trực tiếp cướp đoạt?
Không được, tu vi của hai người bọn họ tuy có hơn Bộ Phương, nhưng cũng không có hơn bao nhiêu, một khi ra tay cướp đoạt giữa đế đô, nhất định sẽ bị thủ vệ ngăn cản, gánh chịu hậu quả to lớn.
Ngay lúc này xông lên cướp? Đừng nghĩ tới, bọn hắn còn chưa bị hỏng não.
"Tìm Bộ lão bản trao đổi? Thế nhưng là trên người chúng ta cũng không có cái gì đáng tiền có thể trao đổi?" A Uy nhíu mày, thầm nghĩ.
"Ca ca, nghĩ nhiều như vậy làm gì, chúng ta trực tiếp trở về trấn Thanh Dương đi, nói hết toàn bộ sự tình với sư phụ. Nếu như ngài thật sự cần đến hạt giống đó thì hẳn sẽ đưa đồ tốt tới trao đổi, còn nếu không thì chúng ta cũng không cần lo lắng gì nữa." A Lỗ tay nắm một cái đùi gà, nói.
A Uy kinh ngạc nhìn A Lỗ, gương mặt tràn đầy vẻ khó tin. Tên mập ngốc nghếch này hôm nay sao lại hiểu chuyện thế?
Chẳng lẽ trải qua một hồi thi đấu như vậy... liền biết điều hả?
"Ừm, chúng ta trở về trấn thôi, để vấn đề này cho lão sư phụ giải quyết đi, chuyện chúng ta có thể làm cũng đã làm rồi, thua cũng là do tài nghệ không đủ." A Uy đáp, sau đó liền vác nồi lên lưng, cùng A Lỗ rời khỏi đế đô.
Cả hai bọn hắn một khắc cũng không muốn ở lại đay nữa, đây là một nơi gây nhiều thương tâm a...
Bộ Phương nhìn bóng lưng của A Uy và A Lỗ, trong lòng không biết nghĩ gì, hắn cảm ơn Cơ Thành Tuyết, lại nói dăm ba câu rồi tạm biệt đám người Âu Dương Tiểu Nghệ, quay người đi ra Thiên Huyền Môn, thân ảnh dần khuất dạng trong khung cảnh gió tuyết.
Bách Yến Gia năm nay, kết thúc mỹ mãn.
Một đoàn thái giám đi ra từ Đại Hùng Điện, bắt đầu thu thập mọi thứ.
.................
Bộ Phương vuốt hạt gống đen xì trên tay, đi vào ngõ nhỏ.
Trên vòm trời tuyết vẫn nhẹ rơi, như lông ngỗng tung bay. Một bông tuyết lên qua khăn quàng, rơi vào sau gáy hắn. Cơn lạnh đột ngột lan ra, khiến hắn hít sâu một hơi, rụt cổ lại, bước chân càng lúc càng nhanh.
Tiểu Hắc vẫn nằm sấp trước cửa như cũ, hình như phát hiện Bộ Phương đã về, nó liền ngẩng đầu lên, hừ ra một làn khí trắng.
"Buổi sáng tốt lành, Tiểu Hắc." Bộ Phương tung hạt giống, khóe miệng hơi cong, chào một tiếng với Tiểu Hắc. Tuy bây giờ trời đã nhá nhem, chẳng mấy chốc nữa sẽ hết ngày, nhưng với kiểu mỗi ngày hết ăn rồi lại ngủ như Tiểu Hắc mà nói, sáng hay tối cũng không khác nhau là mấy.
Tiểu Hắc hơi đảo mắt một cái, không thềm để ý tới trò đùa nhàm chán của tiểu tử Bộ Phương, nhích người vài cái, lại chuẩn bị ngủ tiếp. Bỗng nhiên, Tiểu Hắc ngẩng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào hạt giống trong tay Bộ Phương.
Bộ Phương mở cửa, nhanh chóng đi vào trong tiểu điếm ấm áp, hạt giống cũng thuận thế đi vào trong không gian hệ thống.
Hắn căn bản không biết ánh mắt lúc này của Tiểu Hắc. Nếu biết, khẳng định rằng hắn sẽ cảm thấy hạt giống này rất không tầm thường.
Trong ánh mắt Tiểu Hắc tràn ngập vẻ nghi ngờ, mũi nhỏ ngửi ngửi vài cái, nghi nghi hoặc hoặc, vẫn không dám khẳng định được đó có phải là thứ nó đang nghĩ tới không. Cuối cùng, nó chẳng thèm nghĩ nữa, ngáp một cái rõ to, tiếp tục công cuộc nghỉ ngơi.
..........
Núi Vô Lượng, cao vút trong mây, giống như một tảng đá trụ xuyên thẳng trời xanh.
Trên đỉnh núi Vô Lượng, có một tòa sơn trang trông khá cũ nát, bên trong sơn trang là một quảng trường rộng rãi cùng vài tòa điện đình to lớn, tất cả đều bị mây khói phủ mờ, tạo nên một khung cảnh huyền bí.
Bên cạnh tòa điện đình to lớn lại có một ngôi nhà gỗ nhỏ bé không hợp với cảnh sắc. Ở đó có một lão giả đang ngồi xếp bằng, đôi bàn tay như gỗ mục trăm năm cầm mấy miếng ngọc phù vẽ những đường vân kì lạ.
Lão giả híp mắt, chóp mũi phát ra tiếng hít thở nhàn nhạt, tựa hồ là đang nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, ngọc phù trong tay hơi động, khiến lão giả bừng tỉnh, chậm rãi mở đôi mắt đục ngầu. Tròng mắt của lão thật kì dị, là một màu lam xám, dường như nhìn thấu chuyên hồng trần.
"Thiên Cơ phù sao lại rung rung thế này? Ta còn chưa có làm gì... phải chăng, Tiềm Long đại lục sắp có kì trân dị bảo xuất hiện?" Lão giả cầm ngọc phù lên, đôi mày nhíu lại thành một đường thẳng, đôi mắt thấu sự kia cứ nhìn chằm chằm vào ngọc phù.
Lão giả tiện tay điểm một phát, ngọc phù liền trở nên yên tĩnh, im ỉm nằm trong lòng bàn tay lão giả. Lão giả nâng người, run rẩy đi tới cửa sổ nhà gỗ, hít sâu một hơi.
Lão giả đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng, nhìn qua cảnh sắc núi Vô Lượng chìm trong mây gió, đôi mắt lam sắc tựa hồ như có ánh quang lưu chuyển.
Lão thu hồi ánh mắt, lại nhìn sang Thiên Cơ điện tràn đầy các đệ tử đang luyện tập, mồ hôi tuôn như suối.
Đây là lực lượng tân sinh của Thiên Cơ Tông, cũng là tiền đề để cho Thiên Cơ Tông tồn tại.
Bỗng nhiên, ánh mắt lão giải ngưng tụ, hướng về nơi xa, nơi đó có hai thân ảnh đang phi không rất nhanh.
Người đi đằng trước là một lõa giả tuổi trung niên ăn mặc luộm thuộm, râu tóc m xùm, trong tay ôm một cái hồ lồ, súc địa thành thốn trên quảng trường.
Sau lưng lão giả là một mỹ nữ mặc váy lụa trắng mỏng, búi tóc đen như thác chảy, tướng mạo xinh đẹp, như tiên tử, xuất trần thoát tục.
"Lão Tửu Quỷ! Đứng lại cho ta! Ngươi đã đáp ứng cho ta một ly Long Thổ Tức rồi! Ngươi đây là muốn quỵt nợ!" Âm thanh tức giận vang lên, Nghê Nhan vừa hét vừa nhanh chóng tiếp cận lão Tửu Quỷ.
Lão Tửu Quỷ chóp mũi đỏ bừng, tóc trắng bạc đầu, quay đầu cười hắc hắc, nói: "Chính là tại ngươi nha, ta đã đáp ứng cho ngươi một chén rượu rồi, đó là với tiền đề ngươi uống tại đây. Ngươi biết quy củ của ta rồi đấy, muốn uống thì tới lấy, muốn mang đi ư, không có cửa đâu. Ai biết nha đầu ngươi muốn làm gì với Long Thổ Tức thân yêu của ta chứ!"
Nghê Nhan bắt đầu khơi động chân khí, phóng lên như tên bắt, tốc độ nhanh tới mức khó tin, dường như đã chạm tới lão Tửu Quỷ. Nhưng lão Tửu Quỷ lại không mấy lo lắng, còn cười hắc hắc, nhẹ nhún chân, súc địa thành thốn, trong nháy mắt đã kéo khoảng cách với Nghê Nhan.
"Ngươi... ngươi đúng là lão già xấu tính! Ta đường đường là tam trưởng lão của Thiên Cơ Tông! Muốn một ly rượu cũng không được à!" Nghê Nhan tức hổn hển nói.
"Ơ ơ, sao cũng được, ta đâu quản ngươi, tam trưởng lão gì gì đó... cho dù là thái thượng trưởng lão đi chăng nữa, muốn rượu của ta ư, ta không thích thì đừng mơ có được!!! Nguyên tắc của ta, nói được làm được!" Lão Tửu Quỷ cười hì hì không ngừng, giống như một lão ngoan đồng*, ôm cái hồ lô không ngừng lắc lư, nhìn Nghê Nhan đang nghiến răng nghiến lợi!
Lão giả trong nhà gỗ đột nhiên cười một tiếng, hơi hướng người, trường bào phất phới, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Oong.....
"Ngươi nói cho dù thái thượng trưởng lão muốn rượu của ngươi, ngươi cũng không cho?" Thanh âm già nua vang lên sau lưng lão Tửu Quỷ, khiến lão hét lên một tiếng, hồ lô trong tay cũng giữ không được vững.
Dọa người... Thực sự dọa chết người ta mà! Lão Tửu Quỷ oán thầm trong lòng.
***
*Lão ngoan đồng: Già đầu rồi mà vẫn như trẻ con.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com