Chương 161: Quỷ trù trấn Thanh Dương
Hi! Maybe i'm back :'))
***
Man Hoang Chi Địa từ lâu đã được biết đến là chỗ đại hiểm của đế quốc Thanh Phong, từ tầng bên trong tới tầng bên ngoài Man Hoang, linh thú tồn tại nhiều vô kể, yếu có mạnh có, thậm chí còn tồn tại những cá thể khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.
Sát ngay đó có một thị trấn nhỏ tên là Thanh Dương, được coi là một quan ải mà đế quốc Thanh Phong thiết lập dành cho Man Hoang Chi Địa. Mang trọng trách trấn thủ, trấn Thanh Dương nhận không biết bao nhiêu là áp lực từ đám linh thú này.
Một khi số lượng linh thú gia tăng quá mức sẽ gây ra rất nhiều hậu quả, như là thú triều. Chúng phát điên, tàn bạo xông ra khỏi Man Hoang, cắn phá hết thảy những gì chúng thấy, gây ra đại nạn to lớn.
Cho nên những người sống trong trấn Thanh Dương ai cũng mang trên mình một thân tu vi không hề thấp, bọn họ đại đa số là người mạo hiểm từ Đại Lục Tiềm Long, số ít là dân tị nạn từ các tiểu quốc đến đế quốc Thanh Long tìm một cuộc sống kích thích.
Và chỗ này vừa phù hợp làm nơi luyện tập, vừa là nguồn thu không nhỏ.
Giết đám linh thú, vừa nhận được tiền thưởng từ triều đình, vừa thu được tài nguyên dị bảo, lợi ích trước mắt, dù thú triều có đáng sợ ra sao, dẫu có kẻ ngã xuống, thì vẫn có những kẻ khác tham lam tiến tới.
......
Trong trấn Thanh Dương có một quán rượu hai tầng khang trang, khung cảnh đông đúc huyên náo, người ra người vào không dứt. Mùi rượu, mùi đồ ăn ngập tràn, tiếng cười tiếng hò hét đan xen. Cảnh tượng đúng là náo nhiệt không thể tả hết.
"Ái chà, hai đứa A Lỗ và A Uy đã về rồi kìa! Thế nào? Việc lão già kia giao làm xong rồi à?"
Vừa mới bước vào cửa, hai huynh đệ A Uy đã được một mỹ nữ lả lướt tới chào hỏi.
"Chúng ta thua rồi Nguyệt nương, dù có móc hết tài nghệ ra nhưng vẫn không thể đánh bại được hắn. Đế đô Thanh Phong quả thực là ngọa hổ tàng long mà." A Lỗ chà tay lên tấm tạp dề, miệng u ơ mơ hồ nói với vị mỹ nữ kia.
A Uy thì hơi đen mặt, chỉ nhìn mỹ nữ một cái rồi quay người đi chỗ khác, kéo theo luôn cả A Lỗ. Hắn không nói gì, cũng chẳng dám nói điều gì, thua thì cũng đã thua rồi, chỉ trách là hắn học nghệ không tinh thôi.
Vị Nguyệt nương kia nghe xong liền không còn vẻ trêu đùa trên mặt nữa. Với tài năng của hai đứa nhóc này mà vẫn còn thua được, thì đầu bếp đế đô Thanh Phong đã thành yêu quái chốn nào rồi.
Suy cho cùng, hai cái đứa này chính là do một tay lão già kia dạy nên mà!
"Không có việc gì, thua cũng tốt, bớt cho hai đứa mơ mộng hão huyền mình là đầu bếp giỏi nhất đế đô, cất bớt chút nhuệ khí đi cũng không phải là chuyện xấu đâu." Nguyệt nương nhẹ nhàng cười lên, dẫn tới không ít ánh nhìn của thực khách.
A Uy và A Lỗ nhất thời sầm mặt lại, lườm nguýt đám người xung quanh rồi âm thầm hừ một tiếng, sau đó cùng nhau đi lên tầng hai.
Bọn hắn bước lên lầu, giẫm qua những tấm ván gỗ đã có chút mục nát, khiến mỗi bước đi đều vang lên những tiếng kẽo kẹt chói tai... Càng đi sâu lên lầu, lúc ánh sáng dần mờ đi, A Uy và A Lỗ quen thuộc đi tới chỗ cánh cửa nhỏ cuối góc.
A Uy cung kính gõ cửa, nét kiêu căng vốn hay hiện hữu trên mặt hắn giờ không còn thấy đâu.
"Vào đi." Khi trong phòng vang lên một tiếng đáp già nuy, hai huynh đệ mới nhìn nhau, thận trọng mở cửa đi vào.
"Sư phụ..."
A Lỗ, A Uy cúi đầu thấp xuống, nhẹ giọng chào lão già khoác áo vải đen.
Lão già ngồi tựa trên một chiếc võng, hơi lắc lư, trong tay cầm lấy một cái quạt lông vũ, nhẹ nhàng vung vung, gợi lên một trận gió.
"Hai đứa thua hửm? Không lấy được phần thưởng rồi?" Lão già ngả ngớn nói, giọng điệu tựa cười như không cười, không khỏi khiến A Uy phải ngượng đỏ mặt. Mới hôm trước hắn son sắt thề rằng hắn sẽ đem được quà về cho sư phụ, nhưng giờ lại thảm bại quay về như thế này.
"Lão phu đã sớm nói rồi, đại lục Tiềm Long rộng lớn vô biên, còn các ngươi chỉ là hai con ếch nhỏ thôi. Cứ ngồi mãi trong một cái đáy giếng mà quan sát thế giới rồi tự nhận bản thân đã đủ hiểu biết đủ tài năng, để rồi khi rời khỏi cái đáy đó, hai đứa ngươi mới biết thế nào mới là thế giới thật sự."
Lão già ngừng đung đưa, thản nhiên nói.
Sau đó lão đứng lên, nghiêng người nhìn hai huynh đệ A Uy, khóe mắt hơi cong lên, khẽ cười, "Không sao, hai đứa các ngươi không cần tự trách, cứ coi như là một lần rèn luyện đi. Một lần thất bại là một lần học hỏi, tranh thủ đi nghỉ ngơi rồi luyện tập đi, để mà lấy lại danh dự cho bản thân."
"Thực... sư phụ, thực ra nếu ta có thể dùng Nồi Bách Vị, ta nhất định sẽ không thua!" A Uy vẫn còn có chút không phục.
Lão già nhìn A Uy, lắc đầu, "Lão phu truyền cho ngươi Nồi Bách Vị, để ngươi chăm sóc nó mười năm, nếu như lần này ngươi dùng tới nó, nó sẽ mất đi linh khí, mà đã mất đi khí, cho dù ngươi có thắng thì sao, cái giá phải trả rất lớn. Cho nên hãy thấy may mắn rằng lần này ngươi không có dùng nó."
"A Lỗ, kể ta xem các ngươi thua ra làm sao." Lão giả không tiếp chuyện với A Uy nữa mà quay sang hỏi A Lỗ.
A Lỗ ngơ ngác, theo thói quen định lấy một cái đùi gà ra, nhưng nghĩa lại thì thôi, hắn cẩn thận kể lại mọi chuyện cho sư phụ hắn nghe.
Lão già nghe rất chăm chú, đến khi A Lỗ ngừng kể mới hỏi một câu.
"Tên đó dùng nguyên liệu bình thường nấu ra món Sủi Cảo Bảy Màu để thắng các ngươi?" Lão giả híp mắt, trên mặt xuất hiện một tia nghiền ngẫm, "Từ khi nào mà đế đô Thanh Phong lại xuất hiện một con quái vật như thế được nhỉ? Chỉ cần dùng nguyên liệu tầm thường mà lại có thể ăn đứt những nguyên liệu có thể chứa linh khí. Việc này, hắn hẳn phải hòa quyện nguyên liệu mới mức tận cùng hoàn hảo, việc này vốn khó như thế nào cơ chứ?"
"Rộp rộp, và sư phụ, phần thưởng đó cũng là do Bộ lão bản lấy đi đó." A Lỗ cắn đùi gà, buồn bực nói ra.
Lão giả gật đầu, về sau vỗ tay nhẹ cười rộ lên: "Không nghĩ tới giữa chốn Thanh Phong này lại có người muốn tranh giành đồ với Quỷ Trù này, ta thật sự muốn xem tên được gọi là Bộ lão bản này là ai rồi đó."
A Uy ngơ ngác, sau đó tròn mắt, nói kiểu này, chẳng lẽ sư phụ định tự thân xuất mã tới đế đô.
"Ngũ văn Ngộ Đạo Quả, ưm hừm, nếu hắn trồng được nó, biết bao nhiêu sóng gió sẽ nổi lên đây." Lão già âm thầm nỉ non.
...............
Sao vừa mất, mặt trời lặng lẽ len lỏi, buông nắng xuyên phá qua từng tầng mây, vương vãi đầy đất, dát từng dải vàng óng.
Tuyết sớm đã không còn rơi, nhưng khí trời vẫn lạnh lẽo như vậy.
Bộ Phương như thường ngày, nấu một phần ăn cho Tiểu Hắc, luyện tập đao công cùng chạm trổ. Có mục tiêu to lớn phía trước, hắn không thể nào lười biếng được.
Trong cái chậu đất kia, cái nụ cây đúng là có thể nói lớn nhanh như phổng. Hôm qua mới lên mầm, bây giờ đã cao bằng ngón út hắn rồi. Thật sự là hơi quá thần kì rồi.
Còn có, trên hai mầm lá còn có vô số hoa văn mờ mờ ảo ảo, khiến hắn nhìn mà có chút hoa mắt.
"Rốt cuộc cái hạt giống này là loại gì vậy? Có mọc lên thành thứ tốt gì không?" Bộ Phương duỗi ngón tay ra, nhẹ vuốt hai cái lá mầm, lầu bầu nói. Xong rồi hắn vươn người, bắt đầu mở cửa buôn bán.
Lão Kim mập mạp dẫn theo đội quân của hắn đi tới, Bộ Phương rất thân thuộc tiếp đón và phục vụ bọn họ.
Âu Dương Tiểu Nghệ cùng chị em Tiếu gia cũng tới. Tiếu Yên Vũ vẫn như ngày nào, trên mặt luôn đeo một cái khăn lụa mỏng, khí chất tiểu thư đài các.
Sau lưng đám người Tiếu Yên Vũ ấy thế mà lại là Lạc Tam Nương, còn có một thân ảnh đang vẻ xấu hổ khác nữa.
"Bộ lão bản, Quyển Nhi nhà ta tìm ngài có việc này. Ngài chắc rảnh phải không?"
Lạc Tam Nương vừa vào cửa liền hét lớn. Nàng ta đúng thật là chỉ có ngoại hình là nữ nhân thôi, chứ tính cách thì thật...
Quyển Nhi trên tay cầm một cái hộp gỗ, thẹn thùng cất lời chào, theo chân Lạc Tam Nương đi vào trong tiểu điếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com