Chương 75: Du Tiên Phách Hoa Giải
- Đại trưởng lão... Cần thuộc hạ xuất động sao?
Hai vị cường giả mặc hắc bào theo sau Hồn Thiên Vẫn mở miệng hỏi.
Trong đôi mắt của Hồn Thiên vẫn như có một ngọn lửa linh hồn đang nhảy nhót, tạo nên một cỗ cảm giác âm u khác thường, phảng phất như là đang đối mặt với oán linh đang bò ra từ địa ngục.
- Lẽ nào các ngươi không nhìn ra Vũ Vương điện hạ đang thăm dò chúng ta sao? Tuy là Vũ Vương cùng Hồn Tông chúng ta liên thủ, nhưng dù sao hắn cũng là người của triều đình, mà chúng ta là môn phái đệ nhất một phương, vốn như nước với lửa. Nếu không phải dã tâm Vũ Vương này lớn, muốn cái ngôi hoàng vị kia thì hắn tuyệt đối sẽ không liên thủ với chúng ta.
Hồn Thiên Vẫn thản nhiên nói, mỗi lần hắn nói một câu là một lần ngọn lửa trong mắt hắn nhảy lên.
- Con người, luôn có tham vọng, bí quá hóa liều, dù ngươi có thân phận như thế nào đi chăng nữa.
- Kia... Ý của Đại trưởng lão là...?
Hai vị cường giả Hồn Tông có chút không hiểu, hỏi.
- Mấy ngày trước Hồn Thiên Đoạn cùng Tiếu Kiếm Vương chạy trốn tới cái tiểu điếm đó, dựa vào sự che chở của tiểu điếm mới tránh thoát được truy sát của Tiếu Mông cùng tên Liên Phúc kia. Thực lực của tiểu điếm thần bí kia không ai trong chúng ta có thể tưởng tượng được, nghe nói nơi đó còn có Cửu Giai Chí Tôn Thú trông coi. Mục đích của Vũ Vương là để chúng ta thăm do thực hư của cái tiểu điếm đó, còn có giết... Một cách tự nhiên nhất...
Hồn Thiên Vẫn chậm rãi nói.
- Bất quá, ngay cả hai vị Thất Phẩm Chiến Thánh Tiếu Mông và Liên Phúc đều bị cản lại, Lục Phẩm Chiến Hoàng các ngươi đi ám sát người ta, quả thực nực cười, chẳng khác nào là đi chịu chết...
Đôi mắt hai vị cường giả Hồn Tông kia nhất thời co rụt lại, hàn khí đột nhiên từ lòng bàn chân truyền đến.
- Để A Long, A Hổ đi đi, hai người bọn họ là Ngũ Phẩm Chiến Vương, dựa vào công pháp Hồn Tông có thể ám sát thành công, nếu như thất bại... Tổn thất cũng chỉ là hai vị Chiến Vương a.
Hồn Thiên Vẫn xoay người, âm trầm nói.
...
Đêm tối phủ xuống, gió đầu đông mang theo hàn ý lạnh thấu xương vi vu ngoài trời. Những tầng mây mờ ảo đang chậm rãi di động, che đi hai vầng trăng rằm nối liền nhau trên bầu trời kia, loáng thoáng ánh kim.
Bên trong Phương Phương tiểu điếm.
Bộ Phương đã thay xong một thân y phục bình thường, tóc dài dùng một sợi dây nhung trói gọn lại, không để dư ngọn tóc thừa nào xõa trên trán.
- Du Tiên Phách Hoa Giải, ừm..., là một món chú trọng nhất chính là chất lượng nguyên liệu cùng với kỹ thuật nắm giữ lửa.
Bộ Phương nỉ non một câu, đi tới trong phòng bếp, lúc này hắn dự định bắt đầu luyện nấu món ngẫu nhiên bốc được kia, Du Tiên Phách Hoa Giải*.
Loài cua được chọn là một loại cua ở vùng biển sâu. Mai cua hình thoi, trên xác ngoài là những hoa văn xinh đẹp, thịt cua non mịn, hơn nữa lại dài mảnh trắng nõn, đẹp như cá bạc, chứa đựng những thành phần dinh dưỡng nhất.
Đương nhiên... đây không phải là loài cua thông thường.
Lấy hiểu biết của hắn đối với hệ thống, Bộ Phương chắc chắn rằng đây không phải là loại cua bình thường, mà là thịt linh thú.
Vào trong phòng bếp liền thấy một chiếc chum to trên sàn, trong chum không có nước, nhưng lại có một con cua bị trói càng vô cùng to nằm đó.
Con cua này rất đẹp, cả người là màu lửa đỏ rực rỡ, trên đó là những hoa văn sẫm màu chen chúc nhau, tạo nên một bức tranh mãn nhãn.
- Phách Hoa Giải(1), sống tại Man Hoang Hải Vực, là Ngũ Giai Linh Thú, lực công kích rất mạnh, chiến lực vô cùng đáng sợ. Sống theo kiểu quần cư, là một trong những quần thể đáng sợ nhất Man Hoang Hải Vực, nhưng thịt ngon, là nguyên liệu nấu ăn cực kì tốt.
Hệ thống nghiêm túc mà đem tư liệu của Phách Hoa Giải ra nói hết cho Bộ Phương.
(1) Hoa giải trong đây nghĩa là cua. Một số đoạn ghi là cua, một số đoạn ghi là hoa giải vì nó là nguyên liệu nấu ăn.
Bộ Phương híp mắt, quả đúng như hắn đoán, đây chẳng phải là loại cua bình thường. Hệ thống lấy đệ nhất mỹ thực làm mục đích, đương nhiên nguyên liệu nấu ăn phải thuộc hàng đỉnh cấp.
Bộ Phương mặt không thay đổi từ trên bàn lấy một con dao bầu, đầu nhọn dao bầu lóe lên hàn quang. Bộ Phương thuận tay di chuyển, đánh ra một đường ảnh.
Phách Hoa Giải bị trói chặt, thành thật khúm nhúm nép vào mé chum, thật khó tưởng tượng được rằng đây là Ngũ Giai Linh Thú.
Bộ Phương xoay con Phách Hoa Giải lại, nó còn phì phì phun bong bóng, trông khá ngây ngô vô tội.
Lật bụng con Phách Hoa Giải, Bộ Phương đem đầu nhọn dao bầu hướng phía trên bụng nó một nhát đâm vào, con cua liền giãy dụa.
Mắt cua không ngừng quay tròn, miệng cũng phun càng nhiều bong bóng.
Đại khái hơn nửa canh giờ, con Phách Hoa Giải này cũng ngừng giãy dụa, hai cái càng lớn bị trói có chút buông thõng.
Bộ Phương xóc phần bụng nó lên, xé bỏ, bắt đầu rửa sạch và xử lý con cua này.
Khi xử lý tất cả xong xuôi, Bộ Phương lấy một cái chảo gang bầu** lớn rồi đổ dầu vào, bật lửa, để cho chảo nóng.
Bộ Phương lấy con dao chuyên dụng hay dùng để luyện Lưu Tinh Đao mỗi sáng ra, đem dây trói trên người con cua cắt sạch.
Chờ đến lúc dầu đủ nóng, con mắt Bộ Phương bỗng trở nên sắc sảo, con dao trong tay hung hăng chặt xuống, trực tiếp đem con Phách Hoa Giải chia làm đôi, nhanh đến mức chỉ thấy một đạo quang.
Tốc độ tay của Bộ Phương rất nhanh, trong nháy mắt vừa cắt đôi xong con cua, thừa dịp nước thịt còn chưa kịp chảy ra ngoài liền để nó vào trong chảo gang.
Xìi Xìi...
Trong nháy mắt từ trong chảo gang truyền ra một cỗ hương thơm nồng nàn, đó là phản ứng khi gặp nhau của nước thịt cua và dầu sôi.
Tiếp đến là bước giữ lửa, với điểm này thì Bộ Phương có chút đắc ý. Tuy con cua này có chút to nhưng đối với hắn một chút vấn đề cũng không có.
Rất nhanh, món Du Tiên Phách Hoa Giải hoàn thành.
Con của bị cắt thành hai phần đặt trong mâm, vỏ ngoài càng đỏ tươi so với lúc đầu. Dưới sự bao trùm của lớp dầu, qua ánh đèn chiếu xuống, lóe ra chút ánh quang.
Mùi hương vô cùng thơm tỏa ra, hơn nữa do hắn giữ lửa rất tốt khiến thịt cua trông trắng nõn như chưa từng chiên qua, chỉ có nhiệt khí đằng đằng tỏa ra làm bí mật đó bại lộ, thật khiến người ta muốn ăn ngay.
Bộ Phương liếm môi, rửa sạch tay rồi bắt đầu ngồi vào bàn thưởng thức mỹ vị ấy.
- Quả nhiên so với món Du Tiên Hoa Giải của Phụng Tiên Lâu thì ngon hơn nghìn lần. Sao trù nghệ của mình lại tuyệt vời như vậy?
Bộ Phương vừa ăn, vừa mặt không đỏ tim không đập nghĩ.
Nửa con Phách Hoa Giải là đủ cho hắn nên nửa còn lại liền đi vào chiếc bụng bự của Tiểu Bạch.
Dọn dẹp xong xuôi, Bộ Phương duỗi người, ngáp một cái. Đi ăn cả một ngày khiến hắn có chút mệt mỏi, nên nghỉ ngơi sớm một chút, bảo trì giấc ngủ là một điều quan trọng trong quá trình trở thành thần bếp.
Đèn bị tắt, tiểu điếm một lần nữa chìm vào trong bóng tối.
...
Đêm khuya, ngoài hẻm nhỏ bỗng dưng truyền đến tiếng xé gió, hai bóng người lao vút qua, gần như là không thể nhìn thấy.
Hai người thân thủ hết sức nhanh nhẹn, lướt trên tường đá mà đi, hầu như là không tạo nên tiếng động nào.
Phương Phương tiểu điếm chia làm hai tầng, tầng thứ nhất chính là nơi buôn bán, còn tầng thứ hai là nơi sinh hoạt của Bộ Phương. Đương nhiên phòng của hắn cũng ở đó. Hắn rất thích căn phòng này, không vì nó là phòng cũ ở thế giới của hắn mà do nó có một cánh cửa sổ rất lớn. Ánh nắng buổi sáng qua đó mà chiếu rọi vào khiến cả căn phòng liền trở nên ấm áp thư thái hơn hẳn.
Bất quá, bởi vì hôm nay là ngày trời đông giá rét, nên Bộ Phương khóa chặt cửa sổ, tránh gió lạnh thổi vào.
Khí tức hai bóng người kia gần như là thu liễm hoàn toàn, bọn họ mỗi người một bên, vây kín cái cửa sổ đó.
Trước cửa tiệm, Tiểu Hắc đang ngủ say sưa bỗng dưng khẽ động mũi, mở cặp mắt mông lung lèm nhèm ra, thoáng nhìn lên cái cửa sổ.
- Di ? Hai tên nhãi Ngũ Phẩm nửa đêm nửa hôm chạy tới đây làm gì? Công pháp cũng thật đặc biệt, đáng tiếc lại gặp phải Cẩu Gia ta... Nhưng mà chỉ là hai tên nhãi Ngũ Phẩm, khiến ta lười ra tay... Ngao ô~
Tiểu Hắc thở hổn hển một tiếng, tiếp tục đặt đầu xuống, ngủ say.
Ánh mắt hai vị cường giả Ngũ Phẩm Chiến Vương Hồn Tông lóe lên lam quang, một người trong đó đặt tay lên cửa sổ, không tiếng động đem nó mở ra.
Hai người nhìn nhau, tựa hồ không ngờ sự tình cư nhiên lại dễ dàng như vậy, bất quá bọn họ cũng không nghĩ nhiều, lặng yên như chim yến mà tiến vào.
***
*Du Tiên Phách Hoa Giải: Cua Biển Chiên
**Chảo gang bầu/ Chảo trũng lòng: hình ảnh minh họa cho mấy bạn không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com