Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 82: Thu thập đủ mảnh vỡ Trù Thần sáo trang!

Editor đây!!! Mình vẫn chưa chính thức quay lại đâu. Đang như con chuột làm việc đêm đây. Toàn trốn làm thôi á. Vì vậy thỉnh thoảng sẽ là vài chương thôi. Đừng mong đợi quá! Nhưng sẽ cố gắng làm nhanh, khoảng 3-4 ngày sẽ có một chương.

***

Không có biến động kinh trời, không có cuồng phong bão táp.

Dưới chân Tiểu Hắc chính là Minh Vương hư ảnh đã bị đánh cho gãy nát thành từng khúc, im hơi lặng tiếng tiêu tán.

Thời khắc mà Tiểu Hắc động thủ cũng chính là lúc tinh thần của sáu vị Chiến Vương bị sự sợ hãi che phủ. Uy áp từ Tiểu Hắc khiến bọn họ căn bản không nổi lên được chút dũng khí phản kháng nào.

Một con chó mực hiền lành trong nháy mắt biến thành ma vương đoạt mạng. Chuyển biến này nhất thời khiến thế giới quan* của bọn họ vỡ nát.

Trận pháp "Xoẹt xoẹt" một tiếng rồi bỗng dưng xuất hiện vết nứt, rồi dần dần vỡ nát. Sáu vị Chiến Vương quỳ thụp xuống đất, phun ra mấy búng máu. Tất cả bọn họ đều muốn chạy trốn nhưng thân thể lại cứng đờ, không nghe theo sai khiến của bọn họ.

Răng rắc!

Tiểu Hắc đập thẳng bàn chân chó xuống đất lần nữa, mặt đất rung chấn một cái, từ đâu xuất hiện mấy âm thanh của xương khớp bị nghiền gãy.

Xa xa, Hồn Thiên Vẫn bị hù tới mức mà hồn như muốn bay ra ngoài rồi. Tổ sư nhà nó... Nguyên lai, cái đáng sợ nhất của tiểu điếm này không phải là con khôi lỗi này, mà là con chó mực nằm sấp trước cửa?!

Rốt cuộc... Tiểu điếm này có lai lịch gì? Một chưởng của con chó mực đó liền đem Minh Vương Liệt Hồn Trận đánh tan, lấy luôn mạng của sáu vị Chiến Vương... Đến cùng là... tu vi con cẩu này cao đến mức nào rồi? Chẳng lẽ là Cửu Giai Chí Tôn Linh Thú?

Một con Cửu Giai Chí Tôn Linh Thú... làm chó trông cửa? Đùa nhau à?

Hồn Thiên Vẫn tức giận muốn thổ huyết, hắn không khỏi có chút hối hận. Đầu hắn khẳng định là bị kẹt cửa rồi mới dám tiếp tục gây sự với tiểu điếm. Sở dĩ nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn lại còn thích tìm đường chết, đi lôi thôi với lão bản này.

Hiện tại Hồn Thiên Vẫn hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh ăn trộm gà không thành lại còn mất nắm thóc. Sáu vị Chiến Vương liền dứt hơi tại đây, a... Không khéo, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của hắn.

Đôi chân khéo léo đẹp đẽ của Tiểu Hắc dần trở nên nhỏ lại, cho tới khi trở về kích thước bình thường. Nó vẫy vẫy chân, trên mặt hiện ra vẻ chán ghét không hề che giấu. Liếc mắt nhìn Hồn Thiên Vẫn một cái, Tiểu Hắc liền phủi mông bỏ đi, trở về chỗ cũ, gục đầu xuống, gáy o o...

Bộ Phương tựa hồ như đã sớm biết tính nết của Tiểu Hắc, cũng không tỏ thái độ hay vẻ mặt gì. Trang bức xong liền đi ngủ, cái tính lười biếng này cũng không phải là lần một lần hai.

Âu Dương Tiểu Nghệ từ trong tiểu điếm ló đầu ra, mắt to lấp lánh nhìn Tiểu Hắc, lóe ra tia sùng bái.

- Tiểu Hắc... Thật là lợi hại a! Thực sự muốn biết nó là giống chó gì?

Tiểu Hắc nheo con mắt đang giật giật, hơi mở ra, liền chứng kiến đôi mắt tỏa sáng sùng bái của Âu Dương Tiểu Nghệ, nhất thời rầm rì một tiếng, sau đó quay đầu.

- Đừng nhìn chằm chằm Cẩu Gia, Cẩu Gia đối với tiểu la lỵ nhân loại không có hứng thú... Gâu.

Bộ Phương mặt không thay đổi đi tới cái hố hình chân chó do Tiểu Hắc tạo ra, hắc khí nhàn nhạt bay lên.

Trong đó là huyết nhục của sáu vị Chiến Vương, nát đến mức không thể nát hơn nữa.

Hồn Thiên Vẫn sau khi mất đi Minh Vương hư ảnh thực lực giảm đi rất nhiều, hoàn toàn không phải là đối thủ của Thất Phẩm Chiến Thánh như Tiểu Bạch. Hắn bị Tiểu Bạch hung hăng đánh trúng một chưởng liền đáp mình trên vách tường đá, dính chặt vào trong đó.

Đôi mắt Tiểu Bạch lóe lên, mang theo sát ý lạnh như băng, đi tới chỗ Hồn Thiên Vẫn.

Bỗng nhiên, trong đống đổ nát chợt dâng lên một ngọn lửa lớn. Nó cuốn lấy một thân ảnh rồi tức tốc bay đi. Nháy mắt, đã không thấy bóng dáng.

Nguyên lai là Hồn Thiên Vẫn biết tình thế không thể xoay chuyển, vì thế liền thi triển bí thuật rút lui của Tông Môn. Bí thuật này rất cường hãn, mất không ít vốn chuẩn bị. Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ hắn cũng sẽ không sử dụng. Hắn tuyệt đối không muốn bị con khôi lỗi kia đánh cho sống dở chết dở đâu.

Mục tiêu biến mất, Tiểu Bạch ngốc lăng vài giây, giơ cánh tay cơ giới lên gãi gãi cái đầu tròn trụi lủi, sau đó con ngươi rút đi màu tử sắc, lần nữa trở về màu đỏ như bình thường.

Nhìn đống hỗn độn trong hẻm nhỏ, Bộ Phương bĩu môi. Xem ra khi Thái Tử tới đây phải nói hắn kêu người đến sửa chữa. Nếu không sinh ý của Bộ Phương hắn liền biến mất.

Thân thể Hứa Sĩ đã hóa thành thây khô, ngay cả linh hồn cũng tiêu tán hết, chỉ còn lại một bộ phục trang để nhận ra hắn.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Bộ Phương cũng là có chút bất đắc dĩ, hắn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể chờ Thái Tử tới tự mình giải quyết.

Thực khách trong tiểu điếm thấy cuộc chiến dường như đã kết thúc, cũng lục đục cáo từ Bộ Phương, ly khai hẻm nhỏ. Cuối cùng trong quán chỉ còn Bộ Phương cùng Âu Dương Tiểu Nghệ.

Chốc lát sau, đội tuần tra Đế Đô xuất hiện trong hẻm nhỏ, dẫn đầu là Tiếu Mông với gương mặt âm trầm. Hắn từ trên một mái nhà nhìn đống đổ nát trong này.

Chiến đấu tựa hồ có hơi kịch liệt. Tiếu Mông từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy vết tích hình chân chó kia, con ngươi chợt co rút, có chút kiêng kị nhìn Tiểu Hắc đang nằm sấp một góc.

Tại thời điểm Tiếu Mông trông thấy thân thể Hứa Sĩ, hắn bất đắc dĩ thở dài.

Đầu tiên, hắn sai người tới phủ Thái Tử thông tri cho Thái Tử, rồi bắt đầu điều hành quân lính dọn dẹp đống hỗn độn này.

- Cái này... một chưởng của con cẩu này đúng là bá đạo. Trực tiếp đem sáu vị Lục Phẩm Chiến Vương đánh thành thịt vụn... Ngay cả thân phận dù chỉ một chút cũng chẳng truy được.

Tiếu Mông có chút dở khóc dở cười.

Nhìn thấy thi thể Hứa Sĩ cùng với canh gà đổ đầy đất, Tiếu Mông đại khái cũng đã nắm rõ tình huống, con mắt hắn liền toát lên tia lạnh băng.

- Hứa Sĩ chết kiểu này, hẳn là do thủ đoạn của Hồn Tông. Thái Tử cùng Vũ Vương tranh giành ngôi vị chẳng lẽ liên lụy đến tông phái? Cái này... Cũng là chuyện tốt.

Tiếu Mông nhẹ giọng nỉ non một câu.

Hồi lâu sau, Thái Tử cuối cùng cũng mang thuộc hạ xuất hiện. Nhìn thấy thi thể Hứa Sĩ cùng canh gà đầy đất, Thái Tử khó có thể che giấu bi thương. Hắn cắn chặt răng, muốn ngăn đi cảm giác đau thương và sự run rẩy trên gương mặt.

Hắn im hơi lặng tiếng đến bên thi thể Hứa Sĩ, bọc nó vào trong tấm chăn lớn mà thuộc hạ đưa cho rồi rời đi. Đồng thời hắn cũng nhận lời Bộ Phương rằng sẽ trả hết toàn bộ chi phí sửa chữa.

Cả đại đội ly khai hẻm nhỏ. Một lần nữa, hẻm nhỏ lại quay về sự yên ắng như bình thường.

Đương nhiên, đó là nếu như không nhìn đến mấy tảng đá vỡ nát lộn xộn cùng với hố chân chó khổng lồ kia.

Khi Âu Dương Tiểu Nghệ ly khai tiểu điếm, trở về Âu Dương cũng là lúc Bộ Phương đóng cửa tiệm, kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi.

Vừa mới đóng cửa tiệm xong, trong đầu Bộ Phương liền xuất hiện âm thanh nghiêm túc của hệ thống.

"Chúc mừng kí chủ đã thu được bốn ngàn Nguyên Tinh, hoàn thành mục tiêu ngắn hạn, hệ thống sắp ban thưởng. Bắt đầu ban thưởng..."

Bộ Phương ngẩn người, sau đó khóe miệng hơi vểnh lên, trên mặt cương cứng hiện ra một nụ cười, cuối cùng là thăng cấp a...

Bốn ngàn Nguyên Tinh, hắn đã tốn bao thời giờ để kiếm được, tuy trải qua vài gian nan, nhưng cuối cùng công sức của hắn cũng đã được đền đáp.

Hoàn thành mục tiêu, hắn có thể thăng cấp, đề cao thực lực. Tuy rằng sức chiến đấu rất yếu, nhưng mà ít nhất trình độ chân khí sẽ tăng theo. Đối với hắn như thế là đã đủ rồi.

"Vì mục tiêu trở thành Trù Thần đứng đầu chuỗi thực vật thế giới huyền huyễn, chúc mừng ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ ngắn hạn, càng thêm vững bước trên con đường trở thành Trù Thần, ban thưởng: Cách làm món Hồng Thiêu Nhục** cùng với phép huấn luyện chạm trổ Bắc Đẩu, một mảnh vỡ Trù Thần sáo trang."

"Chúc mừng kí chủ thu thập đủ bốn miếng Trù Thần sáo trang mảnh nhỏ, đem ngẫu nhiên rút ra Trù Thần sáo trang linh kiện một phần ."

"Bắt đầu ngẫu nhiên rút thưởng..."

"Rút thưởng hoàn tất, chúc mừng kí chủ thu được, Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao (Trù Thần sáo trang)"

Hệ thống liên tiếp thông báo khiến Bộ Phương nhất thời đình trệ. Sau khi sắp xếp lại một chút, hắn liền hiểu được chút đỉnh.

Lần này là thưởng món Hồng Thiêu Nhục sao? Bộ Phương sau khi nghe hệ thống nói ra từ này, nhịn không khỏi liếm môi một cái, trong đầu hiện ra hình ảnh từng khối thịt đỏ hồng bóng loáng dầu mỡ cùng nước sốt đang hầm hập tỏa khí trong nồi đất. Hồng Thiêu Nhục a... Chính là món hắn thích nhất!

Phép huấn luyện chạm trổ mang đến cho Bộ Phương một niềm vui ngoài ý muốn. Ở phương diện này hắn vô cùng yếu, giờ đây có thể cải thiện thì thật là tốt.

Thế nhưng thứ khiến Bộ Phương chú ý nhất vẫn chính là Trù Thần sáo trang mà hắn tâm niệm bấy lâu nay kia.

- Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao... Dùng xương rồng luyện chế sao? Tên này nghe thật khí phách.

***

*Thế giới quan: là định hướng nhận thức cơ bản của một cá nhân hay xã hội bao gồm toàn bộ kiến thức và quan điểm của các cá nhân hay xã hội.

**Hồng Thiêu Nhục: Thịt kho tàu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com