Chương 98: Nghe lời Cẩu gia, buông nhóc con kia ra...
Âu Dương Tiểu Nghệ trừng to mắt, nhìn chằm chằm nam hài với ngạo khí ngút trời trước mắt. Nàng biết tới nam hài này, là một công tử vô cùng nổi tiếng ở Đế Đô. Nhưng tại sao thằng nhóc lại xuất hiện ở chỗ này?
Dương Thần, là nhi tử thứ bảy của Dương gia, là đứa con trai của Bình Tây Hầu Dương Mặc. Nói đến Dương gia thì đương nhiên không thể không nói tới những sự tích oai hùng của gia tộc này. Gia chủ Dương gia, Dương Mặc có bốn đứa con. Ba đứa đầu đều là những thiên tài kinh diễm, từng phong vân một thời ở Đế Đô. Đáng tiếc rằng cả ba đứa đều đi chinh chiến, cùng chung một số phận là đổ máu nơi sa trường, thành kẻ da ngựa bọc thây*. Cuối cùng, Dương gia chỉ còn Dương Thần làm người nối dõi. Vì vậy Dương gia vô cùng quan tâm tới Dương Thần, tuyệt đối không để điều gì xảy ra với tiểu tử này.
"Con bé nhà ngươi sao lại xuất hiện ở chỗ này?" Dương Thần rất ngạo kiều. Sở dĩ hắn như vậy là vì hắn luôn đem các đại ca của mình ra làm mục tiêu phấn đấu, cố gắng tu luyện nên giờ đã đạt tu vi Tứ Phẩm Chiến Linh. Trong nhóm bạn cùng tuổi, trình độ này đã được coi là đứng đầu rồi.
Âu Dương Tiểu Nghệ nhìn gương mặt non nớt đầy kiêu ngạo của Dương Thần, không khỏi liếc mắt đi chỗ khác, bĩu môi nói: "Ngươi cho rằng bổn tiểu thư muốn tới chỗ này sao? Nơi này ngay cả một món ăn ngon cũng không có... Chẳng khác nào là địa ngục trần gian a!"
Dương Thần tựa hồ có chút không rõ mấy lời nói của Âu Dương Tiểu Nghệ. Tuy là bị nhốt ở chỗ này nhưng bọn hắn căn bản là chưa bao giờ bị ngược đãi, một ngày ba bữa đều được hầu hạ, mấy món ăn mùi vị cũng rất tốt, hắn ăn rất nhiệt tình cơ mà.
"Mấy loại thức ăn này ngươi còn có thể ăn hăng hái như vậy liền chứng tỏ rằng ngươi còn chưa trải sự đời đâu." Âu Dương Tiểu Nghệ hai tay ôm ngực, khinh thường liếc mấy món ăn trên bàn cùng với Dương Thần miệng đầy mỡ.
"Bổn công tử chưa trải sự đời? Con bé nhà ngươi mới chưa từng trải sự đời! Bổn công tử đây đã đi đến Phụng Tiên Lâu vô số lần đấy nha!" Dương Thần không vui, miệng dù đầy thức ăn mà vẫn quay sang lầm bầm với Tiểu Nghệ.
"Phụng Tiên Lâu?" Nhắc đến Phụng Tiên Lâu, Tiểu Nghệ liền càm ràm một tiếng, mắt trợn trắng lên, tràn đầy sự khinh thường.
"Nga? Ngươi dám xem thường Phụng Tiên Lâu?" Dương Thần trợn to hai mắt, nhìn Âu Dương Tiểu Nghệ.
Âu Dương Tiểu Nghệ bĩu môi nói: "So với món ăn của lão bản thối nhà ta, Phụng Tiên Lâu cũng chỉ là rác rưởi. Ngươi ngay cả món ăn của lão bản thối còn chưa nếm qua mà cũng tỏ vẻ sự đời... Ta hỏi ngươi, liệu ngươi đã ăn Cá Nấu Đậu Hủ có thể tăng tu vi rồi sao? Ngươi đã nếm thử Túy Bài Cốt mà chỉ cần ngửi thôi cũng thèm thuồng rồi ư? Ngươi đã ăn qua món Cơm Chiên Trứng lấp lánh hả?"
Âu Dương Tiểu Nghệ nói liên tiếp mấy món ăn nổi tiếng ở Phương Phương tiểu điếm. Là một nhân viên "chân chính", Âu Dương Tiểu Nghệ vô cùng tự tin về việc ghi nhớ thực đơn của quán. Nắm rõ như lòng bàn tay, nhắm mắt cũng có thể liên thuyên giới thiệu.
Dương Thần ngốc manh nhìn Âu Dương Tiểu Nghệ. Mấy món này hắn chưa từng được nghe qua a... Thế nhưng tựa hồ như là rất lợi hại, ăn một bữa liền có thể tăng cường tu vi?
"Hừ! Lợi hại không?! Những món này á... ta đều nếm qua hết rồi!" Âu Dương Tiểu Nghệ ngạo nghễ nói.
Dương Thần gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: "Nghe không tệ chút nào. Cái chỗ đó ở đâu, ngươi hôm nào đem bổn công tử đi thử một chút."
Âu Dương Tiểu Nghệ nghe thấy lời này liền đảo mắt một cái, sau đó trên gương mặt khả ái bỗng lộ ra vẻ tươi cười. Nàng cười hì hì, hướng Dương Thần thân thiết nói: "Chúng ta đi bây giờ đi! Mấy món này không hợp khẩu vị của ta. Ta đã một ngày một đêm không ăn gì rồi!"
"Bây giờ?" Dương Thần ngơ ngác. Bọn họ đang bị nhốt đấy, làm sao mà ra được?
"Cái tên đang canh chừng chúng ta chỉ là Ngũ Phẩm, lấy tu vi của ta và ngươi thì có thể dễ dàng giải quyết hắn. Lúc đó chúng ta liền trốn đi!" Âu Dương Tiểu Nghệ nói, con mắt lóe sáng.
Dương Thần nhíu mi, bỗng nhiên hứng thú hừng hực đứng lên, gật đầu.
Sau đó Âu Dương Tiểu Nghệ không nói hai lời, ngồi xuống đất, bắt đầu duỗi chân khóc lóc om sòm, khóc rống không ngừng, trong nháy mắt đem khoe ra kĩ năng diễn xuất hù cho Dương Thần sửng sốt.
Thủ vệ nghe được động tĩnh thì ngay lập tức đạp cửa đi vào trong phòng, liền chứng kiến được một cảnh khóc la làng la xóm như vậy.
"Làm sao hả? Náo cái gì!" Thủ vệ không nhịn được nhíu mày. Hai nhóc con này chẳng chịu an phận được tí nào.
"Nàng nói thức ăn quá khó ăn, nàng nói đầu bếp các ngươi ngu như heo." Dương Thần thành thật khai báo.
Thủ vệ nhất thời dở khóc dở cười, đi tới chỗ thức ăn trước mặt Âu Dương Tiểu Nghệ, gắp một đũa, bỏ vào mồm! Hắn mở miệng, "Mùi vị cũng không tệ lắm mà?"
Dương Thần tới gần thủ vệ kia, gật đầu nói: "Ta cũng thấy nó không tệ... Thế nhưng nàng cứ thấy tên đầu bếp quá ngu ngốc, nấu không hợp khẩu vị nàng. Vì vậy nàng kiên quyết đòi ra ngoài để đi ăn."
"Hả?" Thủ vệ cảm thấy có chuyện gì không thích hợp, nhưng đã quá muộn. Trong một khắc đó, trên người Dương Thần tóe ra chân khí, quấn chặt lấy tứ chi của thủ vệ. Tuy tên thủ vệ là Ngũ Phẩm nhưng bị đánh lén trong khoảng cách gần như vậy cũng là trở tay không kịp.
Âu Dương Tiểu Nghệ nhảy bật lên, cử động cánh tay, một quyền liền bay tới mặt tên thủ vệ.
Phong cách của Âu Dương gia chính là cháy nhà hôi của, thừa dịp ngươi bị thương mà tới đòi mạng. Vì vậy Âu Dương Tiểu Nghệ hết sức phát huy phong cách đó, liên tiếp cho tên thủ vệ ăn đấm, cho tới khi hắn bất tỉnh thì thôi.
Sau đó Âu Dương Tiểu Nghệ nhanh chóng lôi kéo Dương Thần ra khỏi gian phòng nhỏ, âm thầm lặng lẽ đào thoát.
...
Đế Đô.
Mặt trời tỏa sáng ngời ngời, những tia nắng len lỏi qua tầng mây có chút vui thích, chiếu vào trên người, cảm thấy thập phần dễ chịu.
Bộ Phương chiêu đãi xong đợt khách nhân thứ nhất, tiểu điểm lại trở về vẻ yên ắng thường ngày. Như mấy ngày trước, Bộ Phương kéo ghế ra ngồi trước cửa tiệm. Hôm nay có ánh nắng mặt trời khiến hắn cảm thấy thích thú và buồn ngủ vô cùng.
Cuộc sống này cũng khá ổn đấy chứ. Kì thực là rất thoải mái.
"Lão bản thối! Cứu ta!" Trước hẻm nhỏ, một âm thanh tê tâm liệt phế vang lên, làm cho Bộ Phương vừa chợp mắt liền giật mình tỉnh dậy, nhìn lại đằng xa.
Chỗ ấy xuất hiện hai nhóc con đang cong chân chạy như điên. Đằng sau tụi nó là một đám cường giả sung hãn có tốc độ rất nhanh, một chút liền đuổi kịp hai nhóc con ấy.
"Xem các ngươi chạy được tới đâu!" Một vị Ngũ Phẩm Chiến Vương bước ra, trực tiếp bắt lấy Âu Dương Tiểu Nghệ, xách nàng lên, cười lạnh nói.
Bọn hắn thật không ngờ rằng hai con chim hoàng yến này lại phá lồng trốn ra được, thiếu chút nữa là khiến bọn họ đi đời!
"Ngươi không biết bổn tiểu thư là ai hả? Cẩn thận ta bảo gia gia lột sạch ngươi rồi treo lên tường thành Đế Đô đó!" Âu Dương Tiểu Nghệ cực kỳ tức giận a. Tiểu điếm của lão bản thối cách đó không xa, giờ cư nhiên lại bị bắt được, cái cảm giác xa tận chân trời gần ngay trước mắt này làm nàng phát điên a.
"Lão bản thối cứu ta! Tiểu Hắc cứu ta!" Vì vậy Âu Dương Tiểu Nghệ căng giọng kêu lên, hy vọng Bộ Phương có thể đi ra cứu bọn nàng. Bất quá nàng cảm thấy khả năng cao là Tiểu Hắc chứ không phải lão bản thối kia...
Tiểu Hắc đang nằm trên đất rầm rì một tiếng, lười biếng mở mắt, ngáp một cái, đầu lưỡi phun ra, nhả ra một trận bạch khí.
"Kẻ nào gọi Cẩu gia vậy hả?" Tiểu Hắc nghi ngờ dùng mắt chó liếc bốn phía, rất nhanh liền phát hiện Âu Dương Tiểu Nghệ đang giãy giụa trước ngõ nhỏ.
"Nha đầu kia tới đây không có việc gì kêu Cẩu gia làm gì vậy? Không biết rằng Cẩu Gia rất bận rộn sao..." Tiểu Hắc lười biếng đứng lên, cất bước chân mèo, chậm rãi đi tới đầu hẻm.
Bộ Phương tiêu sái đứng trước cửa tiểu điếm, nhìn ra đầu hẻm nhỏ.
"Tiểu Hắc cứu ta!" Âu Dương Tiểu Nghệ nhìn thấy Tiểu Hắc chậm rãi đi ra, hai con mắt nhất thời sáng lên, la lớn.
Dương Thần xoa cái mũi có chút bị đông lạnh, nghi hoặc nhìn con chó mực to lớn trước mắt.
Mấy tên thủ vệ cũng mang vẻ mặt kì quái nhìn Tiểu Hắc.
Lẽ nào nha đầu kia cho rằng một con chó có thể cứu nàng từ tay mấy Chiến Vương bọn hắn? Nên nói nha đầu này ngây thơ... Hay là vô cùng ngây thơ đây?
Nhưng mà, một lúc sau cả đám liền bị Tiểu Hắc làm cho giật mình.
"Nghe lời Cẩu gia, buông nhóc con kia ra..." Giọng nói ôn hòa của Tiểu Hắc cứ vang vọng như vậy...
***
*Da ngựa bọc thây: chết giữa chiến trường, dùng da ngựa bọc xác (nói về chí khí của người con trai thời xưa).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com