#10. Mập mờ và sự căng thẳng
Sau cuộc trò chuyện hôm qua, Jake không thể ngừng suy nghĩ về những lời Sunghoon đã nói. Đặc biệt là những ánh mắt đầy sự dịu dàng của anh khiến trái tim cậu càng thêm loạn nhịp. Cậu đã không biết rõ mình cảm thấy thế nào, hay nói đúng hơn, cậu không biết mình có thể tin tưởng cảm giác ấy hay không. Là tình bạn? Hay là điều gì đó sâu sắc hơn? Sự mập mờ trong ánh mắt của Sunghoon, trong những cử chỉ của anh, khiến Jake không thể khẳng định được mọi thứ. Cảm giác lạc lõng và bất an dâng lên trong cậu, nhưng lại không thể phủ nhận sự thu hút lạ kỳ mà Sunghoon dành cho mình.
Buổi sáng hôm nay, khi bước vào lớp học, Jake không thể không nhìn về phía Sunghoon đang đứng gần cửa sổ. Anh đang nhìn ra ngoài, những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu vào mái tóc đen mượt của anh, khiến anh càng trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết. Jake không thể rời mắt khỏi anh. Dường như trong không gian này, mọi thứ đều ngừng lại, chỉ còn lại hình bóng của Sunghoon, thật gần mà lại thật xa.
Khi Jake tiến lại gần, ánh mắt của Sunghoon lập tức chuyển về phía cậu. Một khoảnh khắc im lặng, nhưng rồi nụ cười của anh xuất hiện, mỉm nhẹ, nhưng ánh mắt anh lại không hề giống như mọi khi. Không phải là sự tự tin mà Jake đã quen thuộc, mà là một chút gì đó e dè, một sự nhẹ nhàng khiến cậu không biết phải làm gì tiếp theo.
Jake cố gắng làm bình tĩnh, nhưng trái tim cậu đập nhanh hơn, từng nhịp đập như muốn xé toạc không gian này ra. Sunghoon bước tới gần cậu, bước chân anh nhẹ nhàng, nhưng từng bước lại khiến khoảng cách giữa họ ngày càng gần hơn. Jake có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, như thể có một sợi dây vô hình đang kéo họ lại gần nhau, nhưng đồng thời cũng đang giữ họ ở một khoảng cách khó có thể vượt qua.
"Jake," Sunghoon lên tiếng, giọng anh trầm ấm, nhưng lại có chút gì đó lo lắng. "Em không cần phải cảm thấy như vậy. Anh không muốn khiến em bối rối."
Jake đứng im, không biết phải nói gì. Cậu chỉ có thể nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, nơi chứa đựng cả sự dịu dàng và kiên nhẫn mà Jake không thể lý giải. Lời nói của Sunghoon như một lời an ủi, nhưng cậu vẫn cảm thấy có một khoảng trống giữa họ mà cậu không thể lấp đầy. Cậu không thể trả lời ngay, cũng không thể thốt ra điều gì. Cậu chỉ đứng đó, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lại không thể kiểm soát nổi cảm giác trong lòng.
Một lúc lâu sau, Sunghoon tiến thêm một bước nữa, ánh mắt của anh không rời khỏi Jake. Cậu có thể thấy sự kiên nhẫn trong mắt anh, và một chút gì đó không nói nên lời. Rồi anh khẽ vươn tay ra, đặt nhẹ lên vai cậu, cái chạm tay ấy khiến Jake giật mình, nhưng cũng khiến cậu cảm thấy một luồng điện chạy qua người.
"Anh không muốn em cảm thấy bị ép buộc," Sunghoon tiếp tục, giọng anh thì thầm, như thể muốn chắc chắn rằng Jake hiểu được cảm giác này. "Anh chỉ muốn em biết, dù thế nào, anh vẫn ở đây. Nếu em muốn, anh sẽ luôn ở đây."
Jake nhìn bàn tay của Sunghoon đang đặt trên vai mình, cảm giác ấm áp từ sự tiếp xúc ấy lan tỏa trong cơ thể cậu. Jake không biết phải phản ứng như thế nào. Cậu muốn trả lời anh, muốn thổ lộ tất cả những cảm xúc trong lòng, nhưng cậu lại sợ. Sợ rằng mình sẽ làm điều gì đó sai, sợ rằng Sunghoon sẽ không hiểu.
Ánh mắt của Sunghoon không rời khỏi cậu. Cậu có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong ánh mắt ấy, nhưng lại không thể không thấy sự chờ đợi. Cảm giác như anh đang đợi cậu lên tiếng, đợi cậu để ra khỏi vỏ bọc của mình, để cậu nói ra điều mà cả hai đều biết rõ ràng trong lòng nhưng chưa dám thừa nhận.
"Jake..." Sunghoon nhẹ nhàng gọi tên cậu, rồi anh vươn tay lên, nhẹ nhàng vén một lọn tóc của Jake ra khỏi mặt. Động tác ấy thật nhẹ nhàng, nhưng lại đầy sự quan tâm. Cảm giác bàn tay anh chạm vào làn da Jake khiến trái tim cậu đập mạnh. Dù rất muốn bước tới, nhưng một cảm giác ngại ngùng và bối rối lại khiến cậu không thể làm gì thêm.
"Anh sẽ không vội vàng," Sunghoon tiếp tục, nhưng lần này, giọng anh có chút gì đó khẩn thiết. "Anh chỉ muốn em biết rằng anh sẽ luôn đợi em, Jake. Dù em sẵn sàng hay không, anh sẽ ở đây, chờ em."
Jake đứng đó, bất động. Mặc dù những lời nói của Sunghoon khiến cậu cảm thấy dễ chịu, nhưng lại có một phần trong cậu vẫn chưa thể vứt bỏ sự lo lắng, sự bất an. Cậu nhìn vào đôi mắt của anh, và lần này, cậu không thể che giấu cảm xúc trong lòng
mình. Những gì Sunghoon đang làm, những hành động đó, đã khiến trái tim Jake rung động theo một cách mà cậu không thể lý giải.
Nhưng ngay cả khi có tất cả những cảm xúc này, cậu vẫn không thể bước tới. Jake biết rằng mối quan hệ này sẽ không thể xảy ra một cách dễ dàng. Mọi thứ sẽ phải diễn ra từ từ, từng bước một.
Sunghoon nhìn cậu, đôi mắt anh đầy sự kiên nhẫn, nhưng cũng đầy sự lo lắng. Đưa tay lên, anh nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Jake. Cái chạm tay ấy thật nhẹ, như thể anh đang sợ sẽ làm tổn thương cậu nếu anh quá mạnh mẽ.
Jake cuối cùng cũng buông một hơi thở dài. "Em sẽ cần thời gian," cậu nói nhỏ, giọng cậu có chút run rẩy. "Anh có thể chờ, đúng không?
Sunghoon mỉm cười dịu dàng, không vội vã, chỉ khẽ gật đầu. "Anh sẽ chờ. Dù có bao lâu, anh sẽ luôn chờ."
Cảm giác ấm áp từ những lời nói của Sunghoon khiến Jake có một cảm giác nhẹ nhõm. Dù mọi thứ vẫn còn mập mờ, nhưng ít nhất Jake biết rằng mình không phải một mình trong những cảm xúc này. Cậu có thể không hiểu hết về những gì đang diễn ra, nhưng ít nhất, Sunghoon đã ở đó, và đó là điều quan trọng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com