[MyPhai] Giận
Bối cảnh: Cả hai đã về chung một nhà. Nhưng Mydei có tính cách kiểm soát khá cao, điều đó khiến Phainon không cảm thấy thoải mái. Chính Mydei cũng thấy được nhược điểm của bản thân và đang cố gắng hạn chế nó một cách âm thầm. Phainon vì nghĩ Mydei kiểm soát cậu quá nhiều nên sinh cảm giác phản kháng, muốn có một chút gọi là quyền lực trong nhà, đôi khi cả hai cãi nhau vì lí do này, nhưng vẫn sẽ được hoà giải vì Mydei biết mình quá đáng. Ngọn nguồn để giọt nước tràn ly là cậu đi uống rượu với bạn, không thông báo, không tin nhắn, không gọi điện, như khẳng định bản thân, nhưng lần này Mydei hoàn toàn tức giận.
WARNING: Fic viết trong lúc bị khùng, nên người đọc có thể khó chịu. Cân nhắc trước khi đọc.
__________________________________
22:47
Mydei ngồi trên ghế sofa, lưng thẳng tắp, tấm lưng cứng như thể được đúc từ đá. Đèn phòng khách vẫn rực rỡ đến chói mắt, nhưng không xua đi được bóng tối đang vờn quanh vầng trán căng thẳng của anh. Tiếng đồng hồ quả lắc tích tắc, khô khốc và đều đặn, mỗi nhịp đập như một nhát dao vô hình cứa vào sự tĩnh mịch ngột ngạt của không gian, đếm ngược từng khắc trôi trong nỗi chờ đợi mòn mỏi.
Lần thứ hai mươi mốt anh đưa điện thoại lên tai, và cũng là lần thứ hai mươi mốt, chỉ có tiếng chuông dài vô vọng vọng lại từ đầu dây bên kia, không một ai bắt máy. Nỗi sốt ruột không ngừng gặm nhấm, biến thành vị đắng chát nơi đầu lưỡi.
Phainon chưa về. Không một lời báo tin, không một tin nhắn trấn an, không một dấu hiệu cho sự trở lại. Cậu ta đã bỏ mặc anh một mình trong căn nhà lạnh lẽo này từ chiều tà, cho đến tận gần mười một giờ đêm, khi màn đêm đã hoàn toàn bao trùm thành phố và sự lo lắng đã hóa thành một cục đá nặng trịch trong lồng ngực Mydei.
Không rõ là bao lâu sau nữa, khi sự kiên nhẫn trong Mydei đã gần như cạn kiệt, chỉ còn lại sợi tơ mong manh, thì tiếng chuông cửa chợt vang lên, giật nảy anh khỏi những suy nghĩ hỗn độn. Mydei bật dậy, nhanh như một cái bóng, lao về phía cánh cửa. Vừa hé mở, một luồng hơi bia nồng nặc, cay xè xộc thẳng vào mũi anh, kèm theo đó là tiếng cười gượng gạo, có phần ngượng nghịu và xin lỗi của một chàng trai trẻ đứng bên ngoài, vẻ mặt mang đầy sự ái ngại:
"Chào anh, em là bạn của Phainon. Cậu ấy say quá nên em đưa cậu ấy về."
Ánh mắt Mydei lướt qua người bạn kia một cách hờ hững, không một tia cảm xúc, thậm chí không một lời đáp lại. Anh tiến lên một bước, chẳng đợi đối phương nói hết câu, đã vươn tay đỡ lấy Phainon từ vòng tay của người bạn. Cơ thể Phainon mềm nhũn, nặng trịch đổ dồn vào Mydei, tiếng "Cảm ơn" buốt lạnh, gần như bị nuốt chửng bởi sự căng thẳng như tảng băng mà Mydei tỏa ra, vang lên hờ hững đến độ khiến không khí càng thêm nặng nề. Mydei nhìn cậu ta: chiếc áo khoác rộng thùng thình hoàn toàn xa lạ, đôi môi nhợt nhạt gần như không còn chút sắc hồng, và đôi mắt sưng đỏ mọng, lờ đờ vì hơi men.
Không nói thêm một lời nào, Mydei siết chặt cổ tay Phainon, kéo mạnh cậu vào trong nhà, gần như lôi xềnh xệch. Phainon còn chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra, cả người đã loạng choạng, rồi bị Mydei quăng mạnh xuống đệm giường, tạo ra một tiếng va chạm khẽ nhưng đầy dứt khoát.
"A… đau mà…!" – Phainon rên lên khe khẽ, giọng đầy ủy mị.
"Im đi." – Giọng Mydei trầm khàn, lạnh lẽo đến tận xương tủy, gần như đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của lý trí. Anh gằn từng chữ, như muốn đóng đinh Phainon vào chiếc giường.
"Đi đâu? Với ai? Uống cái gì? Ai cho phép?"
Phainon lắp bắp, từng lời như bị hơi men và nỗi sợ hãi chặn lại nơi cổ họng. Đôi môi cậu run run không kiểm soát, nước mắt đã chực trào:
"Tớ chỉ… đi với bạn thôi mà… Cậu lúc nào cũng kiểm soát tớ… Tớ nghẹt thở mất thôi…"
Sai rồi. Cậu ta đã nói sai câu đó rồi. Một tia lửa tàn độc bùng lên trong đôi mắt Mydei.
Mydei chống hai tay mạnh mẽ xuống hai bên người Phainon, tạo thành một cái lồng vô hình. Ánh mắt anh sắc lẹm, lạnh lẽo và tàn nhẫn như một lưỡi dao vừa được mài bén, ghim chặt lấy Phainon, đọc vị từng tia dao động trong tâm hồn cậu.
"Kiểm soát? Vậy cậu tưởng để mặc cậu biến mất nguyên một buổi tối, không liên lạc, không một tin tức, là yêu thương à?"
Phainon rướn người, cố gắng muốn ngồi dậy, muốn tìm một lời biện minh. Nhưng lập tức, cậu bị Mydei đè ghì trở lại giường, mạnh đến mức lưng cậu dính chặt xuống nệm. Giọng Mydei như gằn lên, mỗi từ ngữ đều mang theo sức nặng của sự thịnh nộ bị kìm nén:
"Nằm yên."
Phainon chưa kịp phản ứng, chiếc cà vạt lụa trên cổ Mydei đã bị kéo lỏng một cách thô bạo, chiếc áo vest đắt tiền của anh trượt xuống sàn nhà. Mydei giật mạnh, xé toạc từng chiếc khuy áo sơ mi của Phainon. Một tay anh giữ chặt hai cổ tay cậu, ấn mạnh chúng cố định trên đệm, không cho chút kháng cự nào. Tay còn lại, Mydei lướt qua từng đường cong trên da thịt Phainon, nơi đang nóng bừng lên vì men rượu, cảm giác bỏng rát như muốn thiêu đốt cả tâm can.
"Muốn tự do đến vậy?"
"Không… tớ chỉ…" – Phainon chưa kịp nói hết câu, những lời thanh minh còn đang mắc kẹt nơi cổ họng, Mydei đã cúi xuống, ngậm lấy đôi môi cậu. Nụ hôn thô bạo, không một chút nhẹ nhàng, mang theo sự chiếm đoạt và giận dữ, như muốn trừng phạt.
Mùi rượu vẫn còn vương nơi đầu lưỡi, nóng rát, gấp gáp, như một ngọn lửa đang bùng lên trong khoang miệng. Phainon vùng vẫy yếu ớt một chút trong vô vọng, nhưng nhanh chóng mềm nhũn ra, hoàn toàn bị giữ chặt dưới thân hình Mydei, như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng. Tiếng nức nở bắt đầu thoát ra từ cuống họng cậu, yếu ớt nhưng đầy tuyệt vọng.
Mydei rít khẽ qua kẽ răng, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo của sắt thép và nỗi giận dữ tột cùng, vang vọng như một lời nguyền:
"Đã muốn tự do như vậy, thì đừng mong đứng dậy nổi nữa."
Tiếng vải rách "roẹt" một tiếng khô khốc, đến nhói lòng. Chiếc áo cũ Phainon đang mặc — chiếc áo khoác mà người bạn kia đã đắp cho cậu để che đi sự say xỉn — bị Mydei giật toạc, xé rách không thương tiếc và ném xuống sàn, như một lời tuyên bố kết thúc.
Một giây sau, chân Phainon bị Mydei kéo lệch lên một cách đột ngột. Thân người cậu xoay nghiêng không kịp phản kháng, toàn bộ phần lưng bị dán chặt xuống đệm, không thể nhúc nhích hay cử động. Tiếng nấc của Phainon ngày càng lớn, hòa cùng tiếng rên rỉ yếu ớt.
"M-Mydei—chờ đã… tớ say rồi… tớ mệt…" – Phainon thều thào, nước mắt đã lăn dài trên má.
"Tốt. Như vậy cậu sẽ không vùng vẫy nữa." – Giọng Mydei vẫn lạnh lùng, nhưng ẩn chứa một sự hài lòng quỷ dị.
Mydei không còn một chút kiên nhẫn nào, sự bình tĩnh đã tan biến như sương khói. Anh lạnh lùng đến đáng sợ, như một tảng băng trôi ẩn chứa dòng dung nham nóng chảy. Bàn tay anh mơn trớn trên hông Phainon, nóng đến bỏng rát, như in hằn những vết lửa lên làn da nhạy cảm. Lần đầu tiên trong đời, Phainon nghe tiếng khóa quần bung ra mà run rẩy khắp sống lưng, một nỗi sợ hãi tột cùng ập đến, nhận ra rằng không có đường lùi. Tiếng khóc nức nở của cậu càng trở nên dữ dội hơn, hòa lẫn với tiếng thở dốc và rên rỉ.
Không hề có chuẩn bị. Không báo trước.
"Á—! Đau… đau quá…!" – Phainon hét lên, tiếng hét bị bóp nghẹt bởi nụ hôn cưỡng bức đang ngậm lấy môi cậu, nhưng vẫn vang lên sắc lẹm, mang theo sự tuyệt vọng tột cùng.
Mydei không đáp lời, chỉ siết chặt vòng tay, đè ghì Phainon xuống. Mỗi cú thúc vào sâu hơn, mạnh hơn, như muốn nghiền nát mọi sự kháng cự. Nước mắt Phainon trào ra như suối, hòa cùng mồ hôi ướt đẫm gò má. Cậu vùng vẫy vô vọng, những tiếng rên rỉ nghẹn ngào bật ra từ cổ họng, hòa lẫn tiếng nức nở đến xé lòng. Cả cơ thể Phainon run rẩy không ngừng, từng thớ thịt như muốn co rút lại vì đau đớn và sợ hãi.
"Tớ… tớ không cố ý… tớ giận… nhưng tớ… không có… a… a—! Mydei… làm ơn… đau… tớ… tớ xin lỗi mà…!" – Phainon van xin trong nước mắt, giọng đứt quãng, từng lời như cứa vào không khí. Cậu cào cấu vào tấm đệm, tìm kiếm một điểm tựa vô hình.
Mydei vẫn lạnh lùng như bức tượng, không một chút dao động. Anh cúi xuống, cắn nhẹ vào cổ Phainon, một vết cắn vừa đủ để lại dấu ấn đỏ ửng trên làn da trắng ngần, như một lời khẳng định quyền sở hữu. Giọng anh khàn đặc, trầm thấp như tiếng gầm gừ của thú săn mồi, đầy đe dọa:
"Muốn tôi tha lỗi? Vậy thì nằm yên. Tôi chưa dạy xong."
Phainon ngưng giãy giụa, cơ thể mềm nhũn ra, chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn ngào và hơi thở hổn hển. Cậu nhắm chặt mắt, nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng, mặc kệ cơ thể mình bị kiểm soát hoàn toàn, đón nhận từng cú thúc tàn bạo như một hình phạt. Tiếng giường cọt kẹt kịch liệt, trở thành bản giao hưởng tàn nhẫn của quyền lực và sự khuất phục.
Không có một chút khoảng nghỉ. Mydei không dừng lại, không cho Phainon cơ hội thở dốc. Anh lật người cậu, đẩy Phainon vào các tư thế khó khăn và đáng sợ hơn. Mydei nâng chân Phainon lên cao, để cậu hoàn toàn phơi bày nơi tư mật sưng đỏ đang ồ ạt chảy ra tinh dịch đặc sệt. Lỗ hậu không ngừng co rút, Mydei không chút do dự đâm vào, lút cán. Sau đó, anh xoay người cậu úp sấp, lưng Phainon cong lên tạo thành một đường cung đầy dâm dục, tiếng rên rỉ của cậu càng thêm thảm thiết.
Chưa dừng lại ở đó, Mydei lôi chiếc cà vạt của mình, lạnh lùng còng chặt hai cổ tay Phainon ra phía sau lưng, vô hiệu hóa mọi sự kháng cự. Cảm giác da thịt bị siết chặt, kết hợp với những tư thế ép buộc, khiến Phainon đau đớn đến tột cùng. Mydei còn dùng gối kê hông Phainon lên cao, tạo ra góc độ sâu nhất, rồi đè từ phía sau, kiểm soát hoàn toàn.
Mỗi lần Mydei đổi tư thế, Phainon lại nức nở gọi tên anh trong vô vọng, cầu xin một sự thương xót không bao giờ tới. "Mydei… đừng… làm ơn… Mydei… tớ… tớ mệt…!" Tiếng rên rỉ, tiếng khóc thút thít, và tiếng van xin đứt quãng của Phainon dường như không ngừng vang vọng khắp căn phòng, kéo dài đến vô tận. Cậu cắn chặt môi đến bật máu, cố gắng không bật ra những tiếng kêu quá lớn, nhưng chúng vẫn thoát ra, yếu ớt và đầy xót xa. Nước mắt cậu đã cạn, giờ chỉ còn là những tiếng nức nở khô khốc, xé họng.
Đến tận gần sáng, khi Phainon không còn nói được gì ngoài những tiếng thở ngắt quãng, đứt đoạn, nước mắt và mồ hôi hòa lẫn vào nhau, dính bệt trên gò má xanh xao của cậu, đôi mắt đã sưng húp, môi tái nhợt vì cắn chặt. Mydei mới nhẹ nhàng buông cậu ra, dường như đã thỏa mãn hoàn toàn.
"Chừa chưa?" – Giọng Mydei trầm khàn, mang theo chút mệt mỏi nhưng vẫn đầy uy quyền.
Phainon gật gật đầu lia lịa, nhanh chóng và vô điều kiện, như một chú gà mổ thóc. Cậu không thể nói thành lời, chỉ còn sức bật ra những tiếng thì thầm như tiếng muỗi kêu, lẫn trong tiếng nấc nghẹn:
"Chừa rồi… tớ không dám nữa… hức… không dám nữa đâu… Mydei…"
Mydei cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Phainon, một nụ hôn vừa mang ý nghĩa chuộc lỗi, vừa như một lời khẳng định quyền sở hữu tuyệt đối.
"Tốt. Sáng mai nấu cháo bù lại." Mydei nhếch mép, một nụ cười ẩn ý lướt qua. "Còn giờ thì…"
"Cậu vẫn còn chịu được một lần nữa đúng không?"
__________________________________
Toi dang viet cai deo gi vay?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com