Ánh Sáng Cuối Giảng Đường
Giảng đường khoa Văn học chiều nay lặng như một trang giấy chưa viết. Ánh nắng xiên qua cửa sổ, rọi lên tấm bảng đen nơi có dòng chữ "Chủ nghĩa hiện sinh trong văn học hiện đại – Thầy Phainon."
Mydei ngồi ở hàng ghế thứ ba, mắt không rời khỏi người đang đứng trên bục giảng.
Phainon có một cách giảng rất riêng – không đọc chép, không gượng ép, mà như đang kể lại những nỗi niềm trong những trang sách cũ, bằng chất giọng trầm khàn và ánh mắt lúc nào cũng như đang nhìn xa xăm về một nơi nào đó trong ký ức.
Lần đầu tiên Mydei gặp thầy là trong lễ khai giảng. Giữa đám đông thầy trò, Mydei đã thấy một người đàn ông khá nhỏ bé, ăn mặc giản dị nhưng có nét gì đó khiến cậu không thể rời mắt. Khi biết người ấy là giảng viên môn Văn – môn học mà cậu vốn đã yêu từ lâu – cậu thấy trái tim mình khẽ nảy lên một nhịp.
Kể từ đó, từng buổi học trở thành một cuộc đối thoại thầm lặng giữa trái tim của cậu và ánh mắt của người thầy không biết đến điều đó.
---
Có lần sau giờ học, Phainon gọi Mydei ở lại.
– Em có vẻ rất thích văn học hiện sinh, đúng không? – Thầy hỏi, trong lúc đang gom lại giáo án.
– Dạ, em... em thích cách những tác phẩm đó đặt con người vào giữa sự vô nghĩa mà vẫn gắng tìm ra ý nghĩa. – Mydei đáp, cố giữ giọng bình tĩnh.
Thầy nhìn cậu, gật đầu, nở một nụ cười nhẹ. – Đúng là một góc nhìn rất... thành thật.
Chỉ một câu nói đó thôi cũng đủ khiến Mydei thao thức suốt cả đêm.
---
Nhưng tình cảm mà Mydei mang không dễ gọi tên. Đó không chỉ là sự ngưỡng mộ, mà là một thứ tình yêu im lặng, một thứ mà cậu biết mình không thể dễ dàng chia sẻ.
Không phải vì cậu là nam. Không phải vì thầy cũng là nam. Mà vì ranh giới giữa thầy – trò, giữa lý trí và cảm xúc, giữa ảo mộng và hiện thực.
---
Cuối học kỳ, Mydei nộp bài tiểu luận về "Nỗi cô đơn của kẻ tỉnh thức trong thế giới vô cảm". Thầy Phainon gọi cậu lên sau khi chấm bài.
– Em viết rất thật. Và đau.
– Có lẽ vì em đang sống như thế, thầy ạ. – Mydei nói, mắt nhìn xuống nền gạch.
– Mydei... – Thầy thở nhẹ. – Em còn rất trẻ. Và tình cảm của em, nếu có, cũng đáng được trân trọng. Nhưng hãy để nó là điều giúp em viết nên điều đẹp đẽ, chứ không phải là xiềng xích cột em lại.
Cậu sững người. Lời thầy không gọi tên bất cứ điều gì, nhưng như một cái chạm nhẹ vào vùng kín đáo nhất trong lòng cậu.
Mydei ngẩng đầu, mỉm cười nhẹ, lần đầu tiên dám nhìn vào mắt Phainon mà không sợ bị nhìn thấu.
– Em hiểu rồi, thầy.
---
Năm tháng sau đó, Mydei không còn ở lại sau giờ học nữa. Cậu vẫn viết, vẫn học, và đôi khi vẫn nghĩ đến thầy – như nghĩ về một người đã thắp lên ngọn đèn đầu tiên trong con đường dài tăm tối của mình.
Tình yêu đầu ấy, như ánh sáng cuối giảng đường – không rực rỡ, không chói lòa, nhưng đủ để soi đường cho một trái tim trẻ bước tiếp, không còn sợ hãi điều mình cảm thấy.
___
Mùa thu năm đó, Okhema dịu hơn mọi năm. Gió chậm và vàng. Mydei bước dọc theo con phố quen dẫn vào khuôn viên trường cũ, nơi cậu từng dành những năm đầu đại học để viết những dòng văn đầu tiên, và để yêu thầm người đầu tiên.
Giờ cậu đã là một nhà văn trẻ, có một vài tập truyện ngắn được in, đôi bài tiểu luận xuất hiện trong các tạp chí văn học. Cậu được mời về trường cũ để chia sẻ với sinh viên – một buổi tọa đàm nhỏ. Cũng chỉ là một dịp ngẫu nhiên, nếu không có cái tên trong thư mời ký phía dưới: Phainon – Phó trưởng khoa Văn học.
Tim Mydei đập khẽ. Cậu tưởng mình đã để mọi thứ lùi vào quá khứ – một ký ức đẹp, kín đáo, đã khép lại. Nhưng chỉ cần một cái tên thôi, tất cả như sống lại, như mới hôm qua.
___
Khi cậu bước vào phòng hội thảo, Phainon đã đứng đó. Vẫn chiếc sơ mi trắng giản dị, ánh mắt vẫn vậy – trầm lặng, điềm tĩnh, xa mà gần.
Họ bắt tay nhau như những người đồng nghiệp.
– Em trưởng thành nhiều rồi, Mydei. – Thầy nói, và lần đầu tiên gọi tên cậu mà không kèm theo vai vế giảng viên – sinh viên.
– Cảm ơn thầy. Em... cũng có nhiều thứ muốn cảm ơn thầy.
Phainon chỉ mỉm cười. Nhưng Mydei thấy trong ánh mắt ấy có chút gì khác ngày xưa. Không còn là ánh nhìn của một người thầy dành cho học trò, mà là cái nhìn của một người hiểu – và đồng cảm.
___
Buổi tọa đàm trôi qua trong không khí nhẹ nhàng. Mydei nói về quá trình viết, về những điều làm anh day dứt, và những cảm xúc không thể gọi tên trong các truyện ngắn của mình. Người nghe chăm chú. Và có một ánh mắt từ hàng ghế đầu, Mydei vẫn cảm nhận được – không cần nhìn cũng biết là của ai.
Khi buổi nói chuyện kết thúc, họ cùng bước dọc hành lang giảng đường xưa.
– Ngày xưa, có một cậu sinh viên viết về sự cô đơn của kẻ tỉnh thức. Em còn nhớ không? – Phainon lên tiếng.
– Nhớ chứ. Vì cậu ta yêu thầy giáo của mình. – Mydei đáp, như nửa đùa nửa thật, nhưng giọng lại hơi run.
Phainon dừng bước. Gió thu khẽ lùa qua hành lang.
– Và thầy giáo ấy cũng đã từng rất sợ. Không phải vì bị yêu, mà vì sợ mình không đủ can đảm để lắng nghe, để đáp lại một điều đúng người nhưng sai thời điểm.
Mydei ngẩng lên. Lần đầu tiên sau nhiều năm, hai ánh mắt gặp nhau mà không còn lớp kính mờ của vai vế hay cấm kỵ.
– Còn bây giờ thì sao, thầy?
Một khoảng lặng. Rồi Phainon cười nhẹ, chậm rãi như thể đã chờ câu hỏi đó từ rất lâu.
– Bây giờ... thời điểm đã khác. Và nếu ánh sáng ấy vẫn còn, thì có lẽ nó đáng để ta bước tới, dù muộn màng.
____
Đêm đó, Mydei đứng trên ban công khách sạn, nhìn thành phố rực rỡ trong ánh đèn vàng. Một tin nhắn đến:
"Ngày mai, em có muốn đi uống cà phê không? Chỉ là hai người trưởng thành, nói chuyện như những người từng viết nên cùng một câu chuyện dang dở."
Mydei mỉm cười.
Lần này, cậu không cần phải yêu thầm nữa.
____
Quán cà phê ở một góc phố cổ, trầm và kín đáo. Nhạc nhẹ du dương, mùi cà phê đậm quyện với mùi sách cũ trên kệ. Mydei đến sớm, ngồi cạnh cửa sổ. Tim đập như năm nào, khi cậu ngồi hàng ghế thứ ba nhìn về bục giảng. Chỉ khác là giờ đây, không còn ranh giới thầy – trò. Không còn những ánh nhìn tránh né. Không còn im lặng.
Phainon đến trong chiếc áo len mỏng màu xám tro. Có vẻ thầy vẫn giữ phong cách cũ – giản dị, trầm lặng, nhưng nét mỏi mệt trong mắt đã được thay bằng sự nhẹ nhõm lạ kỳ.
– Em vẫn chọn ngồi gần ánh sáng. – Thầy cười, ngồi xuống đối diện.
– Em từng ngồi gần thầy. Giờ ngồi gần ánh sáng, có vẻ cũng chẳng khác gì. – Mydei đáp, và cả hai cùng bật cười.
---
Họ nói về sách, về những lớp học cũ, về những sinh viên ngồi viết bài tiểu luận đêm muộn. Rồi họ bắt đầu kể về chính mình. Không còn che giấu.
Phainon kể rằng, vào năm ấy, thầy đã biết Mydei có gì đó đặc biệt. Không phải vì ánh mắt hay những câu trả lời trong lớp, mà vì bài tiểu luận cuối kỳ – như một lời thú nhận lặng lẽ. Nhưng khi ấy, thầy đang mang trong mình sự mâu thuẫn: giữa trách nhiệm và cảm xúc, giữa đạo đức nghề nghiệp và tiếng nói rất nhỏ của trái tim.
– Thầy nghĩ... nếu khi đó thầy yếu lòng, có lẽ em sẽ không viết được như bây giờ. – Thầy nói, mắt nhìn thẳng.
– Và nếu khi đó em không giữ im lặng, có thể chúng ta đã không còn gặp lại.
Cả hai lặng đi.
Rồi Phainon rút ra một cuốn sổ tay. Đặt lên bàn.
– Anh đang viết một tập tản văn. Về những điều lỡ dở. Về ánh sáng trong lòng người. Anh nghĩ... em có thể cùng viết với anh.
Mydei nhìn cuốn sổ, rồi nhìn Phainon. Lần đầu tiên thầy xưng "anh", và trong giây phút ấy, mọi thứ như thay đổi.
– Một cuốn sách chung?
– Một cuộc sống chung, nếu em muốn.
___
Hai năm sau, “Giữa Hai Mùa Ánh Sáng” – một tập tản văn song tác giả – xuất hiện trên kệ sách mùa xuân. Trang đầu là lời đề:
"Dành cho những trái tim dám yêu khi đã đủ trưởng thành để hiểu rằng: tình cảm đẹp nhất không phải là tình yêu đến đúng lúc, mà là tình yêu được giữ vững cho đến khi thời điểm đúng tìm về."
Ở buổi ra mắt sách, Phainon ngồi bên cạnh Mydei. Không còn rào cản. Không còn gì phải giấu.
Một sinh viên trẻ tiến đến, hỏi:
– Thầy Phainon, thật ra hai người có từng yêu nhau từ trước không ạ?
Mydei cười, nhìn Phainon, rồi khẽ nói:
– Không. Chúng tôi từng lặng thầm đi qua nhau. Nhưng rồi chúng tôi quay lại, và viết nốt đoạn còn dang dở.
Phainon đặt tay lên tay Mydei, nhẹ như thể vẫn là ánh sáng của buổi chiều năm nào, nơi giảng đường cũ.
___
Hết truyện
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com