Tổng hợp chap năm 1446(8)
Còn 2 phần nữa là kết thúc năm 1446 nhé =)))
Chap 48:
- Myungie... đợi em. - Cô gào lên gọi tên anh, cũng không thể xác định vì sao trái tim mình lại đau đớn đến như vậy... cô chỉ cố gắng mà chạy theo người đàn ông kia.
Người đàn ông kì lạ, mang gương mặt của Myung nhưng không hề nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, nó bao chứa rất nhiều yêu thương và trìu mếm. Anh đưa bàn tay mình vuốt lên mái tóc dài của cô, đôi môi khẽ mỉm cười:" Tóc đã dài lại rồi, em thật sự rất xinh."
Đưa đôi mắt long lanh nhìn về phía anh, lời anh vừa nói ra nhẹ nhàng không hề chứa bất cứ đau đớn nào. Vậy mà, tại sao tim cô lại đau đớn như vậy, tại sao nước mắt cô nhìn về phía anh lại rơi nhiều như vậy.
- Chúng ta từng yêu nhau, phải không? - Jihyun khẽ hỏi.
Anh bật cười, đôi môi đặt vào môi cô hôn nhẹ:" Tim em có đập mạnh không?"
Cô gật đầu.
- Điều đó chứng mình, em yêu anh. - Anh độc đoán mà tuyên bố.
Cô khẽ cười, đưa bàn tay mình lên ngực của anh mà nói:" Vậy tim anh, có đập mạnh không?"
Anh ôm cô chặt vào lòng mình, khẽ hôn lên mái tóc dài của cô mà nói:" Dù trái tim anh có ngừng đập, em hãy nhớ rằng anh luôn yêu em và mong muốn em được hạnh phúc."
Cô nhắm mắt lại tựa đầu vào bờ ngực săn chắc kia, người đàn ông này có mùi hương quen thuộc, bờ ngực săn chắc kia... cô dường như đã từng tựa vào... Anh ta là Myung thật sao, nhưng vì sao anh ta lại ăn mặc kì lạ như vậy, kể cả cử chỉ cũng không giống như tên Hoàng đế lạnh đãm kia...
- Em có thể hỏi anh một câu. - Cô vẫn nhắm mắt, tựa vào ngực anh.
- Em hỏi đi. - Anh đáp.
- Anh là ai, vì sao luôn xuất hiện trong những giấc mơ của em. - Cô hỏi.
- Em hãy mở mắt ra, sẽ nhìn thấy câu trả lời. - Anh khẽ cười...
*************************
Trong cung của cung phi Hyomin, Jisoo vẫn mê man không có dấu hiệu tỉnh lại... Myung vì vậy mà cũng không rời khỏi cung của Huoni , cứ thế mà ngồi cạnh cô ra vẻ rất lo lắng.
- Hoàng Thượng, không xong rồi, không xong rồi. - Lee Joon nhanh chóng chạy vào, nét mặt thản thốt.
- Có việc gì, ngươi từ từ nói cho Trẫm. - Myung nhíu mày nói.
- Việc người ở trong cung của cung Hyomin đã lan truyền đến tai Thái Hâu... Thái Hậu đang đi đến nơi này... Hoàng Thượng, người phải nhanh chóng rời đi. - Lee Joon hớt hải tâu.
Myunh có chút lo lắng, không phải là lo lắng việc Thái Hậu trách mắng rằng anh đến nơi không nên đến này mà là lo lắng cho an nguy của Jisoo. Một cô gái không phải người trong Hoàng cung, thật là không thể nào thoát tội.
- Mau... cho người tìm cách ngăn Thái Hậu lại. - Myung đứng lên, nhìn về Jisoo mà bế thốc trên tay. - Lê Joon , đường nào quay về cung Yooyu không chạm mặt Thái Hậu.
- Hoàng Thượng, cô nương này... - Lee Joon hỏi
- Đừng nhiều lời, mau dẫn đường cho Trẫm. - Myung nói.
Lee Joon cũng không dám hỏi nữa, cô nương này là ai lại được cả Hoàng thượng bế trên tay như vậy. Trước nay đều nghĩ rằng Hoàng thượng chỉ sủng một mình cung phi Hyomin mà không chịu lập Hậu, nào ngờ không phải là như vậy, đây cũng là một điều tốt cho Kim Quốc, Hoàng thượng sẽ sớm sinh Thái tử.
Cô được Myung bế trên tay, đầu cô tựa vào trong lòng ngực anh vô cùng ấm áp...
Lời nói của người đàn ông trong mơ... chỉ cần cô mở mắt ra sẽ nhìn biết được câu trả lời sao, như vậy thì cô sẵn sàng mở mắt ra, cô rất muốn anh là ai - người khiến trái tim cô đập mạnh như vậy.
- Kim Myung - Jihyun khẽ nói, hiện tại người trước mắt cô chính là Myung... anh ta đang bế cô di chuyển rất nhanh.
- Hổn xược, dám gọi tên của Trẫm. - Myung gằng giọng, cái tên Jisoo chết tiệt dù đã quên hết kí ức vẫn không bỏ được kiểu cách xưng hô vô phép.
- Thì ra... là Kim Myung ư? - Jihyum đưa tay sờ vào gương mặt anh. - Hoàng Thượng, thật sự là người ư?
Đến cung Yooyu, thật là mệt chết đi được... suốt đường đi Jisoo kia luôn hỏi một câu hỏi giống như kẻ mất trí... à, nàng ta là mất trí thật.
- Lee Joon, truyền ý chỉ của Trẫm... Trẫm đang nghĩ ngơi, không một ai được làm phiền. - Myungvừa thở vừa nói.
- Dạ, Hoàng Thượng. - Lee Joon liền lùi ra ngoài.
Jihyun vẫn không thể nào quên được giấc mơ kia, người đàn ông trong mơ quả thật rất ngọt ngào và âu yếm... không hề giống Myung kia một chút nào... Nhưng anh đã nói, cô hãy mở mắt ra sẽ có câu trả lời... và câu trả lời đó chính là Myung.
- Hoàng Thượng, người có thể cho thiếp biết... trước kia có phải chúng ta đã từng yêu? - Jihyun hỏi.
- Chẳng phải nàng đã quên đi kí ức sao, vì sao nàng biết trẫm và nàng yêu nhau. - Myung đưa mắt nhìn cô. - Vả lại chẳng phải hiện tại là hôn thê của Cheol, vì sao lại có suy nghĩ kì lạ như vậy.
Jihyun khẽ mỉm cười, cô bước lại gần phía anh sau đó đưa bờ môi mình đặt vào môi anh... rất nhẹ nhàng và buông ra cũng rất nhanh. Sau đó từ từ đưa bàn tay anh đến vị trí trái tim cô đang đập thổn thức...
- Hoàng Thượng, người có cảm nhận được trái tim thiếp đang đập rất mạnh không... đó chính là lí do thiếp hỏi người điều đó. - Sau đó cô cũng đặt tay mình lên bờ ngực anh mà nói. - Còn trái tim của Hoàng Thượng, có rộn lên vì thiếp.
Myung bị mê hoặc bởi ngữ điệu, cử chỉ của Jihyun... anh giật mình vì nụ hôn nhẹ nhàng kia, anh nghe được nhịp đập rất nhanh từ sâu trong trái tim cô và cũng cảm nhận được sự loạn nhịp trong bờ ngực của mình.
Ánh mắt cô nhìn sâu vào ánh mắt anh, đôi mắt anh hiện tại đã bớt đi sự lạnh lùng mà chất chứa rất nhiều cảm xúc dành cho cô. Họ im lặng, không nói một lời mà cảm nhận nhịp trái tim thổn thức của đối phương.
Myung từ từ đưa đôi môi mình tiến lại gần đôi môi cô, đó chính là một nụ hôn ngọt ngào không hề gượng ép, không phải là một giấc mơ... chính là Myung thật sự muốn hôn người con gái trước mặt mình.
Môi chạm môi, Jihyun nhắm đôi mắt lại để cảm nhận trọn vẹn sự ngọt ngào hiện tại...
***********************
Cheol đi khắp kinh thành tìm kiếm cũng không tìm thấy Jisoo, anh nào đâu biết rằng dù anh cố gắng thế nào để có được cô thì số trời vẫn không thể thay đổi, là cô không phải là một nữ nhân bình thường... ông trời mang cô đến nơi này, chỉ dành cho một nam nhân duy nhất.
Sau khi anh quay về lại Vương phủ thì nhận được lệnh triệu của Hoàng Thượng, Cheol nhanh chóng vào cung...
- Kim Cheol tham kiến Hoàng thượng, thần ra ngoài thị sát nên đến chậm trễ, mang Hoàng thượng lượng thứ. - Cheol nói.
- Tứ đệ, trẫm triệu đệ đến nơi này... là muốn hỏi đệ một số việc.
- Cheol phụng mệnh lắng nghe.
- Lần đó ta ban rượu độc cho Jisoo, đệ có đích thân mang đến cho hắn hay không?
- Là đích thân Cheol mang đến...
- Tận mắt Hoàng đệ nhìn thấy hắn ta uống.- Myung lại hỏi.
- Vâng, thưa Hoàng Thượng.
- Tứ đệ, đệ biết khi quân phạm thượng... là tội gì không? - Myung nhíu mày nói.
Cheol có chút lo lắng... chuyện lần đó chẳng lẽ Hoàng huynh đã tận tường, nếu không chắc chắn đã không dò hỏi như vậy.
- Là phạm tội chết, Thưa Hoàng Thượng.
- Đệ biết đó là tội chết, đệ vẫn dám làm ư? - Myung có chút tức giận.
Cheol quỳ xuống khẽ nói:" Xin Hoàng Thượng ban tội, là Cheol đã làm trái ý người."
- Từ sau khi mẫu thân qua đời, Trẫm chỉ tin tưởng vào một mình Tứ đệ... Lần này là vì lí do gì, đệ lại hành xữ như vậy. - Myung nói.
- Hoàng Thượng, xin người hãy ban tội cho Cheol... Cheol vì tình riêng đã không hoàn thành lệnh cùa người.
- Tình riêng. - Cheol khẽ hỏi. - Vì sao lại nói là tình riêng.
- Là... tình huynh đệ. - Cheol không muốn Myung biết Jihyun là Jisoo, một mình anh chịu tội cũng không sao... chỉ cần cô được sống một cuộc sống yên bình... giống như cái tên mà anh đã nghĩ ra cho cô.
- Hiện tại Jisoo đang ở nơi nào? - Myung hỏi tiếp.
- Thần thật sự không biết... sau khi thoát được nhà giam, Jisoo và thần đã từ biệt... Có lẽ cậu ấy đã rời đi một nơi nào đó rất xa kinh thành. - Cheol nói.
Myung dò xét Cheol... Vì sao Hoàng đệ lại một mực muốn bảo vệ Jisoo kia như vậy, rõ ràng là giữ bên mình với cái tên Jihyun... Nhưng, từ khi nào Cheol biết được Jisoo là nữ nhi, sau hay trước khi anh ban rượu độc.
- Cheol, trước khi mẫu thân lâm chung luôn dặn dò Trẫm phải chăm sóc cho đệ, không cho kẻ khác ức hiếp đệ... Hôm nay, Trẫm nắm giang sơn trong tay Trẫm muốn cùng đệ trị vì Kim quốc, muốn hết mực tin tưởng vào người huynh đệ duy nhất kề cận. Cheol, đệ đã làm Trẫm quá thất vọng. - Myumh nói. - Cả ngày hôm nay, Đệ rời khỏi cung để đi tìm Jisoo phải không, nàng ta chưa rời khỏi Hoàng cung... đệ đã mất công cả ngày rồi.
Cheol cả kinh... xem ra Hoàng Thượng đã biết ngọn ngành đầu đuôi..
- Nhưng vì sao nàng ta lại quên hết đi kí ức. - Myung nói.
- Hoàng Thượng, việc này Cheol thật sự không biết... sau khi tỉnh lại Jisoo bỗng nhiên không nhớ được điều gì. Nhưng hiện tại nàng ấy đang ở đâu.
Myung khẽ cười mà nói:" Jisoo mãi mãi là Jisoo, tuy bị mất đi kí ức nhưng vẫn không hề thay đổi... là một cô nàng không biết sợ là gì."
- Hoàng Thượng, Jisoo trẻ người non dạ... xin Hoàng Thượng đừng trách tội nàng ấy, chỉ vì không hiểu phép tắc trong cung đã làm Hoàng Thượng tức giận. Mong Hoàng Thượng cho phép Cheol đưa Jisoo về lại phủ vương gia để dạy bảo, và xin Hoàng Thượng tác hợp cho Jisoo và Cheol.
Myung lúc này mới chợt nhớ ra, Jisoo chính là Jihyun - người mà Cheol xưng là hôn thê của đệ ấy.
- Cheol đệ yêu nàng ấy ư?
- Hoàng Thượng, thật ra đệ đã biết Jisoo là nữ nhi vào cái ngày mà Shannon mất tích... Đệ đã để mắt cô nương ấy từ rất lâu, lần đó khi mang rượu độc đến... đệ cũng vì không nỡ thấy người mình yêu phải chết nên đã làm trái ý người. - Cheol nói.
Nghe lời Hoàng đệ nói, trong lòng Myung thật sự phiền muộn... Cớ gì hai huynh đệ của anh, một lần nữa lại yêu thương cùng một nữ nhân.
Hai huynh đệ nhà họ Kim hướng về cung Yooyu, nơi mà Myung giấu cô bên trong và lệnh cho không ai được phép ra vào. Nếu để lộ chuyện Jisoo ở trong phòng ngủ của Hoàng Thượng, có sẽ mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối.
Không ngờ, Thái Hâu kia đã nghe tin từ nơi nào mà đến cung Yooyu. Vì bị bọn thị vệ cản lại không cho bước vào nên bà ta đứng ngay trước cung Yooyu mà đợi Hoàng Thượng quay về...
- Hoàng nhi tham kiến Hoàng Thái Hậu. - Myung thật sự không ngờ, vừa bước vào cổng cung đã thấy Hoàng Thái Hậu đang hướng mắt nhìn anh.
- Cheol tham kiến Hoàng Thái Hậu. - Cheol cũng ngạc nhiên không kém.
- Hai con bình thân, ai da đã đến nơi này để chờ đợi Hoàng Thượng từ rất lâu... con có thể mời ai da vào bên trong ngồi xuống.
Chuyện này là không thể từ chối, ai có thể không mở cửa đề bề trên như Hoàng Thái Hậu đi vào... Nhưng, Jisoo là đang ở bên trong.
- Lee Joon ngươi lẻn đi đâu vậy hả. - Bà ta nhìn Lee Joon đang lẳng lặng lẻn vào bên trong trước nhưng đã thất bại.
Không còn cách khác... thị vệ đành mở cửa để Hoàng Thái Hậu bước vào... theo sau là Cheol và Myung và các cung nữ và thái giám...
Jihyun kia bị nhốt trong phòng cảm thấy vô cùng nhàm chán... khi nghe tiếng động mở cửa liền nghĩ Myung quay về mà vui vẻ lao ra... không ngờ lại đâm vào người Hoàng Thái Hậu khiến cả hai cùng té ngã...
Chap 49
Hoàng Thái Hậu ngồi trên ghế đưa mắt liếc nhìn cô nương đang nụp phía sau Hoàng Thượng mà khép nép cúi đầu. Cô nương ta là con cái nhà ai, Hoàng thượng cho cô ta bước vào nơi này xem ra là một cô nương rất quan trọng với Hoàng thượng.
Jihyun hoảng hốt sau cú va chạm vừa rồi, không ngờ không phải là Myung quay về mà lại có rất đông người bước vào, cô lại va phải người phụ nữ có gương mặt tràn đầy nét khó chịu, bà ta đang nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống... Lần này, lành ít dữ nhiều...ngay cả Myung còn có chút e dè.
- Boyoung ngươi đứng bên cạnh ta... chỉ rõ cho ta biết kẻ nào đã lao vào người ta. - Hooang2 Thái Hậu lên tiếng.
Cung nữ là thân cận của Hoàng Thái Hậu, bên ngoài cô ta tuy có nét hiền lành nhưng tâm địa không hề đơn giản. Boyoung nhìn về phía Hoàng Thượng liền đáp:" Thưa Hoàng Thái Hậu, là nữ nhân đang đứng phía sau Hoàng thượng."
- Hoàng Thượng, nữ nhân đó là ai... vì sao lại từ bên trong cung của người mà lao ra... khiến ai da vô cùng kinh sợ. - Hoàng Thái Hậu nhìn về phìa Jihyum mà nói.
- Thưa Hoàng Thái Hậu, đây là hôn thê của nhi thần. - Cheol quỳ xuống nói. - Là Cheol không quản chặt nữ nhân của mình, để nàng ấy chạy lung tung là tội của nhi thần, xin Hoàng Thái Hậu trách phạt.
Jihyun tính tình khẳng khái, ai làm người đó chịu... và lại cũng không hề muốn Tuấn Quốc lấy danh nghĩa hôn thê ra để bảo vệ cô... Cô thật không thể thành thân cùng anh, vì cô tin vào trái tim mình mách bảo.
- Hoàng Thái Hậu, không phải như Tứ vương gia nói, ai làm người đó chịu... đã khiến Hoàng Thái Hậu kinh ngạc, xin người hãy trách tội thảo dân. - Jihyun bước ra quỳ xuống mà nói.
- Ai da hỏi Hoàng Thượng, ai cho phép nư nhân thấp kém như ngươi đáp lời, phạt tát mồm 20 cái. - Hoàng Thái Hậu nhếch môi nói.
Boyoung vừa nghe xong, liền đi về phía Jihyun định ra tay... nhưng bàn tay kia vừa giơ lên liền bị Cheo và Myung ngăn lại...
- Hoàng Thái Hậu, nàng ta đã khiến người kinh sợ là một việc đáng tội, nhưng là một Hoàng thượng nhi thân phải xem xét và phân xử mọi việc theo đúng tình đúng lý, không để người đời dèm pha Hoàng nhi thiên vị. - Myung hất tay Boyoung ra, bước lên một bước đã che toàn bộ Jihyun bằng dáng người cao lớn của mình.
- Ai da xem Hoàng Thượng phân xữ. - Hoàng Thái Hậu khẽ đáp.
- Là Hoàng Thái Hậu đột nhiên bước vào không hề báo trước, nàng ta cũng chạy ra ngoài không hề báo trước... cả hai đâm vào người nhau và cùng té ngã. Nhi thần thiết nghĩ là một việc do tự nhiên tạo nên không hề cố tình khiến người phải kinh sợ... người ta nói không biết không có tôi, không có lý do nào trách phạt nàng ấy.
- Coi như lời Hoàng Thượng nói là đúng, vậy còn nữ nhân đó là ai... vì sao có mặt trong cung của người.... Hoàng Thượng nên nhớ, nữ nhân nào bước vào nơi này chỉ có hai loại... một là cung phi, hai là cung nữ, vậy nữ nhân đó là loại nào? - Hoàng Thái Hậu nói.
Jihyun đưa mắt nhìn Myung... câu trả lời của anh sẽ là gì??
- Hoàng Thái Hậu, nàng ấy là hôn thê của nhi thần, không phải là cung nữ cũng không phải là cung phi của Hoàng Thượng. - Cheol đáp.
Hoàng Thái Hậu đập bàn, tức giận nói:" Là nữ nhân của nhà ngươi, tại sao lại chạy vào cung Yooyu, còn ra thể thống gì nữa."
- Tứ vương gia, Jihyun mang ơn người đã cứu Jihyun nhưng Jihyun đã nói rằng sẽ không thành thân với người...xin Tứ vương gia đừng nói Jihyun là hôn thê của người nữa... Jihyun biết mình nói những câu này ra rất là khó nghe, sẽ khiến vương gia không hài lòng, nhưng Jihyun không thể nào ép bản thân mình không nghe lời trái tim mách bảo. - Jihyun nhìn Che mà nói, cô cảm thấy vô cùng có lỗi với anh... và cũng không muốn anh vì cô mà lần này chịu phạt.
- Các người làm ai da hồ đồ rồi, Hoàng Thượng... mau trả lời ai da là chuyện này là như thế nào? - Hoàng Thái Hậu tức giận nói.
- Hoàng Thái Hậu, nàng ấy không phải cung nữ trong cung... cũng không phải nữ nhân của Trẫm. - Myung đáp. - Nàng ấy là nữ nhân của Cheol, vì chưa quen đường đi trong Hoàng cung nên đã lạc chân đến nơi này, nhi thần liền đưa nàng ấy vào cung Yooyu mà nhốt lại sau đó truyền Cheol đến đón về. - Myung khẽ đáp. - Mọi chuyện là như vậy, xin Hoàng Thái Hậu đừng quá bận lòng.
Cả Cheol va Jisoo đều bất ngờ trước câu trả lời của Myung... chẳng phải anh biết cô yêu anh ư, chẳng phải anh cũng yêu cô ư... tại sao lại muốn đẩy cô vào tay một nam nhân khác, là anh xem trọng tình thân hơn tình cảm của cô dành cho anh ư?
- Cheol khanh mang nữ nhân của mình về vương phủ mà quản lí cho kĩ đừng để nàng ta chạy lung tung nữa. - Myungkhông nhìn qua cô, khẽ nói
- Cheol tuân lệnh. - Cheol nhanh chóng mang Jihyun đi... không đợi Hoàng Thái Hậu kịp ngăn lại.
Hoàng Thái Hậu cứ ngỡ lần này trách tội được hai anh em bọn chúng nhưng lại bị lý lẽ của Myung khiến cho không thể nói được một lời. Đúng là tiên hoàng thật khéo chọn người kế vị, cái đầu của tên Hoàng thượng trẻ tuổi đó, không thể xem thường được.
- Hoàng Thái Hậu, người đến tìm con có việc gì... - Myung khẽ hỏi.
- Vừa nãy vì quá kinh sợ ta đã không còn nhớ nữa, Boyoung... hồi cung. - Hoàng Thái Hậu cũng nhanh chóng rời đi, còn ngồi lại đây cũng khiến bị anh chọc đến tức giận.
Cheol và Jisoo đi cạnh nhau nhưng hai người không ai nói câu nào, không gian yên lặng này khiến trái tim anh vô cùng đau nhói. Đến một lúc, đi ngang qua Ngự hoa viên, cảnh đẹp rực rỡ với hàng trăm loại hoa đang đua nở khiến cô ngây người một chút, cô nhìn một cánh hoa Tường vi nhỏ nhắn nhưng xinh đẹp đang đua nở lại khẽ cười... nhưng trong nụ cười kia chứa đầy sự chua chát.
- Tứ vương gia, ngài sẽ mặc cho tôi không muốn mà thành thân với tôi ư?
Cheol lắc đầu mà nói:" Ta sẽ không làm những điều mà nàng không muốn."
- Ngài yêu Jihyun đến như vậy ư?
Cheol không đáp... im lặng ngắm nhìn Jihyun đang thưởng hoa.
- Hoàng huynh của ngài... con người huynh ấy là như thế nào chứ... Vừa mới cách đó không lâu vô cùng ngọt ngào với Jihyun, sau đó liền nói ra những câu vô tình đến mức khiến trái tim của tôi dày xéo. - Cô đưa tay lên ngực mà nói, giọt lệ trực chờ trên mi đã rơi xuống đất.
Cheol biết bản thân mình thất bại trong cuộc chiến tình ái này, Jisoo kia dù trước hay sau đều không chấp nhận tình cảm của anh dành cho nàng. Nàng ta yêu Hoàng huynh ư, điều này anh nên mừng hay lo lắng cho nàng... thâm cung hiểm ác liệu một mình Jisoo ngây ngô kia có thể vượt qua.
- Nàng yêu Hoàng huynh của ta ư?
Jihyun gật đầu:" Nhưng... liệu có ý nghĩa gì?"
- Jihyun... vì những câu khi nãy của Hoàng thượng mà nàng đau lòng ư. - Anh khẽ cười mà nói. - Chỉ là Hoàng Thượng đối phó cùng Hoàng Thái Hậu nên sai ta mang nàng đi trước, Hoàng Thái Hậu nhất định sẽ không tha cho nàng nếu nàng còn ở nơi đó.
Cô quay đầu lại nhìn Cheol mà nói:" Tứ vương gia, ngài không tức giận khi người Jihyunyêu là Hoàng huynh của ngài ư, ngài không oán trách Jihyun sao?"
- Jihyun... nàng hãy nhớ cho rõ lời Cheol nói... Vì yêu nàng, ta sẽ khiến nàng hạnh phúc... dù người bên cạnh nàng không phải là ta. - Cheol vuốt mái tóc Jihyun mà nói. - Ta sẽ khiến nàng trở thành mẫu nghi thiên hạ, vì nàng xứng đáng ngôi vị đó hơn ai hết.
**************************
Cheol không đưa Jihyun về phủ vương gia mà đưa nàng cung Hoàng phi, đây là nơi mà ngày còn bé thơ anh và Hoàng huynh sinh sống cùng mẫu thân... Nay vì mẫu thân đã mất, Hoàng huynh lên ngôi nên trang hoàng lại nơi này để làm kỉ niệm, Hoàng cung rộng lớn duy chỉ nơi này là chỉ có anh và Hoàng thượng được phép bước vào.
- Tham kiến Tứ vương gia. - Thị vệ bên ngoài thi lễ.
Cheol đưa Jihyun vào bên trong, anh chỉ lên bàn bài vị của mẫu thân được đặt ngay ngắn trên bàn... Điều này là cấm kị trong cung, nhưng Hoàng huynh vì quá thương nhớ mẫu thân nên không làm theo mà lập bài vị trong Hoàng phi nương nương ngay tại cung.
- Jihyun, nàng hãy ở lại nơi này... đêm nay Hoàng huynh sẽ đến gặp nàng. - Cheol nói.
- Đây là nơi nào? - Jihyun hỏi.
- Đây là nơi rất an toàn, dù Hoàng Thái Hậu cũng không thể bước vào... nàng cứ an tâm.
Cheol rồi khỏi cung Hoàng phi, nếu nàng ta đã không yêu anh hà cớ gì anh phải ép buộc Jisoo, một mực thành thân cùng nàng càng khiến nàng đau đớn mà ghét anh hơn. Người nàng ấy yêu thương lại là Hoàng huynh... chi bằng tác hợp cho bọn họ, cả hai đều là người mà Cheol yêu thương.
Myung đang ngồi trong ngự thư phòng, trước mắt cứ để Jisoo ở phủ vương gia để anh một thời gian bình tâm mà suy nghĩ... Cheol xem ra rất yêu Jisoo, anh không thể vì tình riêng mà cướp đi người đệ ấy yêu thương như vậy, Myung thật sự cảm thấy thật khó lòng để anh và cô có thể được phép trao tình cảm cho nhau.
- Hoàng thượng, Tứ vương gia cầu kiến. - Lee Joon báo.
- Cho Tứ vương gia vào. - Anh đáp.
Cheol bước vào, trên tay cầm theo một chung nữ nhi hồng thượng hạng nhìn Myung khẽ cười:" Hoàng huynh, hôm nay đệ muốn say cùng huynh, muốn chúng ta giống như trước kia... lén mẫu thân uống rượu cho đến say khướt báo hại mẫu thân lần đó chăm sóc cho cả hai huynh đệ."
- Được, ta tiếp đệ. - Myung nhếch môi cười...
Rượu thịt được bày trên mâm, họ bắt đầu uống... từng chung rượu cạn dần cạn dần cho đến khi Cheol đứng lên,0tự tay rót từ bình một chung rượu vào ly rồi đưa về phía Myung mà nói.
- Hoàng huynh, tưởu lượng của Hoàng huynh quả nhiên không ai sánh bằng... đệ chịu thua, chịu thua... Đây là ly rượu đệ tự mình rót kính huynh, đệ mời huynh.
Myunh đưa tay... cầm lấy ly rượu từ trong tay Cheol mà uống cạn...
- Hảo tửu lượng, hảo tửu lượng. - Cheom nói lớn. - Hoàng huynh, chúng ta đến nhận tội với mẫu thân thôi... vì đã uống quá nhiều rồi.
Myung chưa hề say nhưng lại cảm thấy Cheol thật sự đã quá say rồi, xem ra tưởu lượng của Hoàng đệ cần phải cố gắng hơn. Vì Cheol nhất định đòi đi đến cung Hoàng phi nên anh đành chìu ý mà dời bước. Theo thói quen, khi đi đến cung Hoàng phi, Myung đều không mang theo người, vì không thích bọn họ biết quá nhiều.
Đứng trước cửa cung Hoàng phi, Cheol bất chợt lại nói:" Hoàng huynh, đệ chợt nhớ ở phủ còn một việc quan trọng chưa giải quyết... đệ phải về phủ ngay lập tức."
- Đệ say như vậy, có cần trẫm đưa đệ về?
Cheol xua tay:" Dù sao cũng đã đến đây, Hoàng huynh vào xin mẫu thân tha tội giúp Cheol...Đệ đi đây." - Nói rồi nhanh chóng rời đi.
Cũng đã lâu không ghé qua nơi này, từ lúc đăng cơ công việc triều chính bận rộn khiến anh không có nhiều thời gian viếng thăm mẫu thân. Myung bước vào bên trong, anh đứng trước bài vị của mẫu thân mà cảm thấy xót thương... ngày xưa bà chết tức tưởi, không một thái y nào đoán được bệnh của bà, khiến bà chết trong uất hận của anh.
- Mẫu thân, Myung đến nhẫn lỗi. - Anh quý xuống trước bài vị.
- Ta tha lỗi cho con, mau đứng lên đi. - Từ phía trong, Jihyun bước ra nói.
Myung nhìn thấy Jisoo thì thật sự ngạc nhiên, chẳng phải nơi này đã ra lệnh không ai được phép bước chân vào ư... Nhưng cô nương này, cà cung Yooyu cũng lẻn vào được, huống hồ chi nơi không có người này.
- Nàng làm gì ở đây? - Myung hỏi.
- Tứ vương gia bảo tôi ở đây, nói là Hoàng thượng sẽ đến... không ngờ là người đến thật. - Jihyun đáp. - Nhưng sao, mặt ngài đỏ như vậy... đêm nay khí trời rất mát mẻ mà.
Nghe Jisoo nói, Myung mới nhận ra cơ thể mình đang nóng dần lên... như muốn cởi bỏ tất cả y phục trên người... Trong người bỗng chốc có những ý nghĩ không đứng đắn khi nhìn thấy Jisoo...
- Hoàng thượng, người sao vậy... không khỏe ư? - Jihyun bước tới, đưa tay lên trán Myung. - Ôi, nóng quá... để tôi gọi thái y.
Myung không thể nào kiểm soát được nữa... anh không cho Jisoo kia đi, bàn tay nắm chặt lấy tay cô mà kéo cô vào lòng mình. Anh bế thốc cô lên... bước vào bên trong giường ngũ mà đặt cô xuống...
- Hoàng thượng, người làm sao vậy... có chuyện gì đã xảy ra. - Cô nhìn vào mắt anh mà nói.
- Có lẽ... Cheol đã chuẩn bị sẳn sàng mọi thứ... - Myung toàn thân như muốn nổ tung khẽ tức giận mà nói. - Nếu như ta không làm như vậy, có lẽ ta không thể sống qua đêm nay... Thứ lỗi cho ta...
Không hiểu lời Myunh nói là gì... cô trơ mắt nhìn anh thì bàn tay của anh ta... đả xé bỏ y phục trên người cô không chút thương tiếc...
Mọi ý chí cuối cùng cũng bị thuốc loại bỏ... Myung biến thành một con sói chính hiệu đang nhìn thấy một con mồi thơm béo bở...
Chap 50
Cặp đồng tử trên gương mặt ngây ngô của Jihyun mở tròn xoe, trong lòng đầy bấn loạn trước hành động của người đàn ông đang ở thật gần cô. Đưa bàn tay che đậy hờ hững những vùng nhạy cảm trên người, Jihyun dùng chân đạp thật mạnh vào người Myung, bởi cô không hề có danh phận gì bên cạnh anh, tấm thân này không thể để anh làm nhơ nhuốt.
- Hoàng thượng, xin người đừng chạm vào Jihyun... - Cô kéo chiếc mềm gần đó mà che những vùng hở hang trên cơ thể. - Chẳng phải Jihyun là hôn thê của Tứ vương gia sao, chẳng phải người đã nói như vậy.
Myung cảm thấy toàn thân như muốn bóc cháy, dục vọng trong cơ thể không còn có thể khống chế. Cú đạp vừa rồi của cô chỉ càng khiến con sói trong anh vùng lên mạnh mẽ hơn, sự va chạm thể sát càng khiến lý trí của anh mất đi hoàn toàn.
- Trẫm mặc kệ nàng là ai... chỉ cần nằm dưới thân Tẫm ắt sẽ là nữ nhân của Trẫm. - Myung nắm chặt lấy tay Jihyun, đôi môi bắt đầu hôn vào hôn cô. Nó không còn là một nụ hôn nhẹ nhàng mà mang đầy sự chiếm đoạt và dục vọng. Anh như đang muốn cắn đứt bờ môi mỏng của cô, như muốn nuốt trôi chiếc lưỡi nhỏ nhắn và lấy đi toàn bộ hơi thở.
Cô không thể thở được, một mùi tanh từ trong miệng dội lên mũi... khiến cô ho sặc sụa. Con sói hoang nhìn cô đổ máu, là do anh đã cắn bờ môi cô đến bật máu... tưởng chừng như anh sẽ có chút động lòng nhưng nó lại càng khiến anh phấn khích hơn khì nhìn thấy máu từ trên bờ môi cô chảy xuống.
- Hoàng thượng, xin người... Jihyun không muốn... - Jihyun khóc lớn, cầu xin được bỏ qua.
Anh phớt lờ đi, từng giọt máu kia được anh nuốt trọn vào miệng, bờ môi mơn trớn từ bờ môi đầy mùi máu tươi kia xuống chiếc cổ trắng trẻo của cô. Mùi máu tươi, mùi hương trên cơ thể Jihyun hòa quyện, khiến Myung không còn muốn đùa nghịch nữa mà chính là muốn đánh trận.
Mặc cho cô van xin, mặc cho tiếng nấc trong sự sợ hãi của Jihyun đến nhường nào, Myung vẫn không hề có chút bận tâm. Hiện tại, Myung đã không còn là chính mình nữa, anh đã bị thuốc trong ly rượu của Cheol sai khiến, người con gái dưới thân anh... là người sẽ chịu nhiều uất ức nhất.
Ngăn cho sự chống trả của cô, anh dùng tay mình khống chế bàn tay yếu ớt của Jihyun đang cố gắng che đôi gò bông đảo trên thân. Anh nhếch môi cười khi khinh khi, sau đó lại từ từ thưởng thức cơ thể không chút hấp dẫn... Như một con sói bắt phải một con nai gầy.
- Hoàng Thượng... xin dừng lại... - Jihyun cảm thấy hạ thể đau buốt... cô hét lên vì giât mình hoảng sợ...
Hiện tại có là Hoàng Thái Hậu giá lâm hay tiên hoàng sống lại anh cũng không thể nào dừng lại, là quá mức phấn khích khi cùng cô hòa hợp... Myung mãnh mẽ tiến sâu hơn vào trong cơ thể cô, mặc cho cô van khóc mặc cho cô đau buốt anh cũng không còn lý trí để nhận ra... cứ thế kích tình không một chút thương hoa tiếc ngọc mà mạnh mẽ chiếm lấy.
Thuốc trong người tan hết, cũng là lúc mà cơ thể Jihyum như một thay ma không còn một chút sức sống. Cô đau đớn từ trong tâm hồn và thể xác... Cô như một đóa hoa Tường vi mong manh bị vồ dập và dẫm đạp không thương tiếc... Cô mệt mỏi và không thể nào suy nghĩ nhiều hơn, khi cô chợp mắt thì giọt nước mắt cũng từ khóe mi mà rơi xuống...
Đau đớn, tủi nhục khiến cô có ngủ cũng không an giấc... nữ nhi ở chốn dương trần chính là không thể để thân thể nhơ nhước trước khi xuất giá. Nếu cơ thể hoen ố chỉ có thể tìm đến cái chết mà rửa sạch mọi thứ, tuy tâm cô đang ngủ nhưng những giọt nước mắt vẫn không thôi rơi...
Khi anh tỉnh lại, nhìn thấy Jisoo đang nằm bên cạnh anh... cả hai đều không có một mảnh vải che thân thì vô cùng sững sốt... Vệt máu dài trên chiếc giường cũng đủ khiến anh hiểu chuyện gì đã xảy ra đêm qua... Anh nhìn cô một lúc rất lâu, những vết thâm tím trên cơ thể cô, vết máu đã khô trên bờ môi cô và... vệt máu kia khiến Myung vô cùng ân hận.
Anh đưa tay chạm vào cơ thể Jisoo... khiến cô giật mình tỉnh lại giống như một sự phản kháng yếu ớt, sự sợ hãi đến tột độ khi bàn tay ghê tởm đó lại động vào cơ thể cô... Cô co người lại, trừng mắt nhìn về phía anh... toàn thân co rúm về phía góc giường như muốn tự vệ.
- Đừng động vào người tôi... - Cô như muốn hét lên.
- Trẫm... trẫm không cố ý... chỉ vì... - Myung muốn giải thích, nhưng nhìn thấy nét sợ hãi trên người Jisoo thì không biết phải nói từ đâu, rõ ràng cô như vậy là do anh gây ra.
Ba từ " không cố ý" của anh càng khiến cô chua xót hơn... Cả một đêm anh ta không biết đã khiến cô đau đớn ra sao, là anh ta không có ý động vào cô ư. Nghĩa là anh ta cũng không muốn nhưng là do có lý do nên buộc lòng động vào cơ sao?
Myung dùng áo choàng muốn choàng lên ngươi cô vì y phục của cô đêm qua đã bị anh xé nát. Cuối cùng lại bị cô hất ra, cô chính là sợ Myung đến gần mình.
- Jisoo trẫm sẽ cho nàng danh phận... nàng đã là người của trẫm, trẫm hứa sẽ sũng ái nàng. - Myung tự cảm thấy mình phải có trách nhiệm.
Cô đưa đôi mắt đầy hận ý nhìn anh, anh vừa gọi cô là " Jisoo" ư... Nghĩa là trước nay anh đều xem cô là một Jisoo nào đó ư. Vì sao cô phải chịu bao nhiêu uất ức tuổi nhục cho một cô nương khác để rồi khi người đàn ông kia lại không phải gọi tên cô, là tên của một nữ nhân xa lạ nào đó.
- Người mau cút đi. - Jihyun hét lên.
- Nàng dám. - Myung khẽ nói, đường đường là một Hoàng thượng, lại bị một nữ nhân không thân phận bảo cút đi.
- Người có cút đi không? - Jihyun nhìn thấy chiếc trâm cài tóc trên giường, nhanh tay cầm lấy sau đó dùng đầu nhọn đưa lên cổ mà nói. - Mau cút đi.
Myung giật mình... lùi về sau một bước sợ nàng ta kích động quá mức mà làm liều...
- Jisoo, trẫm sẽ phong nàng là Hoàng Hậu... nàng đừng liều mạng. - Myung khẽ nói. - Nàng thất thân với Trẫm, không phải là một diễm phúc của nàng sao?
- Ngươi mà còn nói nữa, ta chết trước mặt ngươi. - Jihyun hét lên. - Mau cút đi cho ta. - Cô kê sát kim nhọn vào cổ mình đến bật máu.
- Đừng... rất nguy hiểm... Trẫm sẽ rời đi... - Anh thoái lui. - Nàng hãy bình tĩnh lại, Trẫm sẽ đến thăm nàng...
Sau khi anh rời đi, cô ngồi ngây người một lúc rất lâu. Thì ra người mà Myung yêu không phải là cô mà một cô nương tên Jisoonào đó, cô chỉ là vật thế mạng giúp cô nương ta trãi qua sự tủi nhục và đau khổ này.
************************
- Thưa Hoàng Thượng, cô nương ta không chịu ăn không chịu uống... chỉ ngồi ngây người ra không nói một lời nào như người vô hồn. - Lee Joon báo lại với Myung.
- Ngươi không thể ép được nàng ấy ư. - Myung lo lắng, xen chút tức giận.
- Hoàng thượng, nô tài đã tự mình đút, cô nương ta không phản kháng nhưng cũng không mở miệng... không còn cách nào khác.
Anh đang phê duyệt tấu chương nhưng không tài nào tập trung mà đọc được nữa, nhanh chóng đứng lên tức giận mà đi về phía cung Hoàng phi... nơi mà anh để Jisoo ở lại mà bình tâm.
Trước mặt anh mà một nữ nhân không có chút thần thái, gương mặt không còn một chút cảm xúc. Cô nhìn qua anh rồi phớt lờ như không thấy, để lại trong lòng Myung bao nhiêu sự hụt hững. Rõ ràng là nàng ta thích anh, quấn lấy anh không buông... nay xảy ra cớ sự như vậy, phong này làm hậu cũng không muốn... Vậy trong lòng nữ nhi bọn họ, là muốn điều gì.
- Ít ra nàng cũng phải ăn đi chứ, có ghét Trẫm cũng phải ăn để lấy sức mà ghét. - Myung nhẹ nhàng nào, mang chén yến trên tay Lee Joon mà đút đến miệng cô. - Nào, Trẫm đút cho nàng.
Jihyun lặng lẽ quay đi...
Myung nén giận, một lần nữa dịu giọng:" Jisoo ngoan, mau há miệng ra nào?"
Jihyun lần này, dùng tay hất đổ chén yến xuống đất...
- Nàng... - Myung tức giận.
- Cút đi. - Jihyun khẽ nói.
Myung nắm lấy tay cô mà siết chặt, nàng ta vì mất trí nhớ mà điên loạn rồi ư...
- Muốn giết tôi ư, vậy mời ngươi ban lệnh. - Jihyun nhếch môi cười nhìn Myung.
- Được... là nàng muốn chết. - Myung rít lên. - Người đâu, từ nay không cho ăn, không cho uống... để xem nàng chịu được bao lâu, chết gục trong nơi này không ai hay biết.
Nói xong, anh liền bỏ đi trong tức giận... nàng ta thật là khó trị mà...
- Lee Joon
- Dạ, có nô tài.
- Truyền Kim thái y, bảo ông ta đến phủ Hoàng phi mang nàng ta về nhà đi... có lẽ về nhà ở cùng người thân tâm tình sẽ tốt hơn.
- Tuân chỉ.
************************
Vì bản thân làm chuyện không suy nghĩ trước nên trong lòng Cheol rất hối hận mà cảm thấy có lỗi với Jisoo ngày gặp cô ở nhà của Kim thái y cô như một người mất hôn... chỉ ngồi yên mặc cho anh có van xin cô lên tiếng ra sao... Tội này với Jisoo, anh không còn mặt mũi nào gặp cô.
Từ nhà Jisoo quay về kinh thành, Cheol lại vô tình gặp gỡ Chorong tiểu thư đang đi trên đường... Nhìn thấy Cheol Chorong mỉm cười tiến lại gần.
- Xem ra thật có duyên, lại được gặp Tứ vương gia ở nơi đông người qua lại thế này. - Chorong mỉm cười nói.
- Chorong tiểu thư, có thể bớt chút thời gian không? - Cheol u sầu.
- Tứ vương gia, ngài có điều gì khó khăn ư?
- Có thể cùng ta uống rượu. - Cheol nói.
- Cũng hay lúc muội đang khát... chúng ta vào quán rượu phía trước thôi...
Trong quán rượu, Cheol uống mãi không dừng từ chung này đến chung khác. Là anh muốn say khướt mà quên đi hết mọi chuyện, nhưng thật là lạ khi càng uống lại càng tỉnh táo. Chorong cảm thấy Cheol dường như đang có chuyện buồn phiền, nhưng người không tự nói ra cô cũng không tiện hỏi... được ngồi cùng anh như vậy cô cũng cảm thấy vui vẻ.
- Tứ vương gia, huynh đừng uống nữa... huynh đã uống quá nhiều rồi. - Chorong cảm thấy có chút lo lắng, không biết đã bao nhiêu bình rượu được mang lên.
- Đừng ngăn ta... ta muốn say, chẳng phải rượu sẽ khiến con người ta quên hết mọi chuyện ư, vậy vì sao ta càng uống lại càng không thể quên.
Chorong gương mặt đậm nét buồn mà nói:" Nỗi buồn của huynh là gì, muội có thể chia sẽ hay không?"
Cheol vì uống quá nhiều mà ngục ngay tại bàn, anh không còn biết mình đang ở đâu và cũng mặc kệ thân phận... men rượu thấm vào người, lý trí cũng đã đánh mất.
Mang anh về phủ, Cheol say khướt nằm trên chiếc giường rộng bên cạnh có Chorong tậm tâm chăm sóc. Trong cơn say anh khẽ nắm lấy tay Chorong mà ngỡ là bàn tay Jisoo luôn miệng xin lỗi, nét mặt tràn đầy sự bi thương...
Vì bàn tay của anh không buông ra, nắm chặt lấy tay cô... Chorong cũng không muốn rời đi, cô ngồi bên cạnh anh đến lúc gục ngủ trên bờ ngực anh...
*************************
Hôn sự của JinYoung và Shannon công chúa chính là được Hoàng Thượng ban hôn nên dù JinYoung có phản đối ra sao đều không có ý nghĩa, trừ phi anh không còn sống nữa... nếu không nhất định phải là phò mã của Kim quốc.
Lần này là JinYoung chủ động tìm tới để nói phải trái thiệt hơn với Shannon, cô nương ta vì sao rõ ràng là ghét anh lại nhất quyết muốn thành thân. Hôn sự là chuyện trọng đại, đâu thể mang ra trêu đùa như vậy.
- JinYoung tham kiến công chúa.
- Nghe nói phò mã đến tìm, trong lòng Shannon thật cảm thấy có nhiều phấn khích. - Shannon khẽ mỉm cười nói. - Phò mã, mời ngồi, mời ngồi.
- Công chúa, JinYoung đến đây là để nói về việc hôn sự của hạ thần và công chúa... Lục công chúa, người rõ ràng biết chúng ta không thể mà...
Shannon nhếch môi cười, phẩy tay cho bọn nô tỳ ra ngoài đóng cửa lại, sau đó tiến về phía JinYoung mà nói:" Không thể sao, sao phò mã biết là không thể... bổn công chúa lại cảm thấy rất hứng thú."
- Công chúa, đừng đùa nữa... hãy nói chuyện như một người đã trưởng thành.
- JinYoung, nói có ngươi biết... bổn công chúa đã quyết ngươi là phò mã thì ngươi không thể làm trái ý ta. - Shannon hất mặt nói, bàn tay đưa lên cằm JinYoung mà nói. - Mau quay về phủ mà chuẩn bị đón bổn công chúa, chỉ cần ta tâu lên Hoàng huynh nhà ngươi đối đãi không tốt... cái đầu nhà ngươi khó mà yên vị.
- Lấy phải con người như cô nương làm nương tử, ta thà bị lăng trì. - JinYoung lùi về sau một bước.
- Chỉ e cha của ngươi tuổi già sức yếu, không chịu nỗi ba ngày. - Shannon đáp.
- Được... nếu công chúa muốn thành thân... chúng ta cứ xem ai sẽ là người hối hận. - JinYoung hất tà áo mà bỏ đi, trong lòng tràn đầy tức giận... được thôi, hôn sự này cứ thế mà tiến hành, anh sẽ khiến cho cô ta... hối hận không kịp.
Chap 51
Bên ngoài, ánh trăng chen qua những rạng trúc đông đưa theo từng cơn gió nhè nhẹ thổi, Cheol sực tỉnh lại khi đầu anh nhức nhối khó chịu, toàn thân rã rời không còn chút sức lực. Nhìn về phía trước lại có chút kinh ngạc, đây không phải là phủ vương gia... vậy anh đang ở nơi nào.
Có một vật như đang nằm trên người anh, Cheol đưa mắt nhìn xuống dưới liền thấy một vị cô nương đang tự nhiên tựa vào ngực anh mà ngủ... vì Chorong quay mặt ngược phía nên Cheol không nhận ra cô. Anh đưa bàn tay mình như muốn đánh thức cô, hỏi người duy nhất trong căn phong hiện tại nơi đây là đâu, tuy nhiên chưa kịp đánh thức cô nương kia thì bên ngoài có tiếng cửa phòng đẩy vào, một nữ tỳ bước vào tiến về phía bọn họ. Cheol vờ nhắm mắt, như chưa hề thức giấc.
- Tiểu thư, tiểu thư... mau tỉnh lại. - Seunghee khẽ lay người Chorong mà gọi, giọng ra vẻ gấp rút.
Chorong nghe tiếng gọi thì giật mình tỉnh giấc... thì ra từ xế chiều cô đưa Cheol quay về phủ liền nằm trên ngực anh mà chợp mắt. Đúng là thật đáng xấu hổ, cô lại ngủ ngon lành như vậy... là vì bờ ngực kia quá rộng lớn và ấm áp ư?
- Seunghee, khẽ thôi... để cho huynh ấy ngủ. - Cô nói khẽ, không muốn gây ồn giấc ngủ của anh.
Bước ra khỏi giường ngủ, Chorong quay đầu lại hỏi Seunghee:" Có việc gì sao?"
- Tiểu thư, lão gia đang trên đường đến nơi này... nếu để lão gia biết tiểu thư cho vị công tử kia ngủ lại, sẽ không hay. - Seunghee nói.
- Cái gì, sao ngươi không nói sớm hả. - Chorong xanh mặt nói.
- Tiểu thư, là cô không cho Seunghee nói... sợ làm ồn giấc ngủ của người bên trong.
Chorong đi qua đi lại, Cheol say khướt như vậy có lẽ chưa tỉnh rượu làm sao có thể đánh thức được anh, nhưng nếu cha phát hiện sẽ lớn chuyện.
- Seunghee nếu cha ta hỏi ta đang ở đâu... cứ nói ta đang luyện kiếm ngoài vườn, nhất quyết không để ông ấy vào phòng. - Chorongnói xong, nhanh chóng rút gươm chạy ra khỏi phòng.
- Tiểu thư, luyện kiếm vào giờ này ư... lão gia sẽ không tin đâu. - Seunghee nói vọng theo.
Tất nhiên là cô biết là cha sẽ chẳng thể tin, nhưng không làm như vậy thì liệu còn cách nào khác để ngăn cha vào phòng mình. Chuyện lần này không những sẽ khiến cô mất hết thanh danh còn khiến Cheol khó xữ... cô tất nhiên phải nghĩ đến cảm nghĩ của anh, anh ấy đã rất đau buồn như thế mà.
Quả nhiên không lâu sau, ngự sử lão gia tiến tới phòng của Chorong thì Seunghee đã nhanh nhẹn chạy ra mà nói:" Lão gia, ngài đến tìm tiểu thư ạ, tiểu thư đang ở vườn hoa luyện kiếm..."
- Luyện kiếm vào lúc này ư?
- Có lẽ là tiểu thư mất ngủ, muốn vận động một chút. - Seunghee đáp.
Ngự sử đại nhân không bước vào phòng con gái mà rẽ sang vườn hoa của phủ ngự sữ, nơi đây do chính bàn tay của Chorong tiểu thư chăm chút từ khi cô còn bé. Nơi đây trăm hoa đua nở, bước vào bên trong đã nghe được mùi hương cũa những loại hoa xung quanh tỏa ra không khí, một cảm giác vô cùng dễ chịu. Một cô nương ra sức luyện kiếm, từng đường gươm sắc sảo và điêu luyện... khiến người làm cha như ông vô cùng an tâm, con gái của ông sẽ không bị nam nhân khác dễ dàng ức hiếp.
- Chỏrong, trời đã tối rồi... con không nên cố sức. - Ông nói.
- Cha... không phải đêm đã khuya rồi ư, sao cha lại đến đây?
- Cha có chuyện quan trọng muốn bàn bạc cùng con, trời đêm gió độc... chúng ta về phòng con nói chuyện. - Ông cởi chiếc áo khoát của mình khoát lên người Chorong mà nói.
- Có chuyện gì, để mai chúng ta nói được không ạ. - Chorong khẽ lo lắng. - Con hơi mệt, muốn nghĩ ngơi.
- Không được... ta phải nói trong đêm nay. - NGự sử đại nhân liền nói, đưa tay vòng qua vai con gái mà cùng nhau bước đi về phía phòng Chorong.
Cô không thể không làm theo lời cha, nếu cô cải lời há chẳng phải càng khiến ông nghi ngờ hơn... Phía sau cha Chorong có rất nhiều người hầu đi theo, lần này sẽ có rất nhiều người biết chuyện cô mang nam nhân về phòng, cho nằm lên chiếc giường của mình... lần này là cha hại cô rồi.
Cánh cửa phòng Chorong mở ra, cô nhắm mắt lại không dám đối diện với sự thật... bàn tay cô lạnh run, toàn thân mồ hôi đổ ra như tắm... tim đập mạnh như muốn nhảy ra bên ngoài.
- Chorong con sao vậy... con bị đau ở đâu ư? - Cha cô hỏi, nhìn thấy biểu hiện của Chorong lạ thường.
Cô mở mắt ra, chiếc giường trống trãi không còn Cheol nằm trên đó nữa... Cô giật mình khẽ nhìn về phía cha mình như không có chuyện gì mà nói:" Dạ không, có lẽ vì luyện kiếm nên con hơi mệt."
- Con ngồi xuống đây, ta có chuyện muốn nói.
Cô ngồi xuống chiếc ghế, rót tách trà bên bàn vào ly cha mình.
- Lần trước ta ép gả con cho Daehyun là ta không suy nghĩ thấu đáo khiến con không hài lòng. Quả nhiên nhà họ đó không hề xứng với chúng ta, con lại là con gái duy nhất của ta vậy nên ta nhất định sẽ gả con cho một gia đình thật tốt.
- Cha... con đã nói... - Cô đáp.
- Con cứ để ta nói hết, lần này là con trai của Ho Yang ngỏ lời muốn kết thông gia cùng chúng ta. Họ là quan nhất phẩm, con trai ông ấy lại là một tướng sĩ trong tay có rất nhiều binh mã và quyền hành. Không phải con luôn thích một nam nhân giỏi võ công ư, đây chính là thích hợp nhất.
- Cha... cha không nhớ Hoàng Thượng đã ban ý chỉ, việc hôn sự của con là do Hoàng Thượng định đoạt... vì sao cha lại ép buột con một lần nữa.
- Ta chỉ là muốn tốt cho con, có bao nhiêu nữ nhân xuất sắc của các đại thần muốn kết thông gia với Yang tướng nhưng ông ta nói rằng con trai ông ta để mắt đến con... Đây là một việc tốt, tương lai của thằng bé sáng lạng con thành thân với nó sẽ không phải chịu cực khổ.
- Con không thích. - Chorong lại nói. - Cha mà còn nhắc đến chuyện ép gả con, con sẽ tâu với Hoàng thượng... hiện tại con chính là Chorong quận chúa, chức tước cũng là hơn cha một bật.
- Con... đúng là muốn chọc ta tức giận. - Ông đập bàn đứng lên. - Uổng công mẹ con đã liểu mạng sinh ra đứa con cứng đầu như con, uổng công ta một mình nuôi con khôn lớn...
Cô không đáp, nhìn cha mình tức tối bỏ đi mà trong lòng đau như cắt... Cô rất hiếu thuận với ông, nhưng việc hôn nhân đại sự cả đời, không thể không màn tới.
Nhìn chiếc giường trống trơn, cô còn ngửi được mùi trên người anh phản phất xung quanh... cô cảm nhận được hơi thở của anh còn tràn ngập... Chorong ôm chiếc gối mà anh vừa gối đầu... như được ôm Cheol vào lòng.
**************************
Cũng vào đêm trăng ấy, Jihyun được mang về ngôi nhà xa lạ này cũng hơn bảy ngày. Bảy ngày qua cô không cười không nói, gương mặt không tỏ ra một chút cảm xúc nào. Chỉ khi nhìn thấy Myung, trong lòng cô chợt rộn lên một sự xúc động không kiềm được mà rơi nước mắt... giá như hôm ấy anh mang cô về vương phủ, giá như cô đừng gặp phải con sói hoang tàn ác kia dày xé thân thể cô.
Ánh trăng chiếu sáng khắp cái khoảnh sân của một phủ đường rộng lớn, đây là nơi Myung ban tặng cho Kim thái y khi ông được triệu vào triều đình phục vụ. Jihyun một mình ngồi nhìn về phía ánh trăng kia, cô chỉ nhìn về một hướng không tỏ ra bất cứ cảm xúc nào.
- Đêm khuya rồi, đệ đưa tỷ vào nhà. - Mingyu đi ngang qua liền thấy Jihyun một mình ngồi ngoài hoa viên liền bước đến gần.
Cô không đáp, cũng không nhìn về phía Mingyu... ánh mắt vẫn hướng về ánh trăng tròn xoe trên bầu trời rộng bao la.
- Đệ biết tỷ không nhớ đệ, nhưng đệ mãi nhớ đến những kỉ niệm của chúng ta. - Mingyu ngồi cách một khoảng khá xa với cô mà khẽ nói. Từ ngày đầu tiên cô quay về, cậu nhanh chóng chạy đến ôm cô vì quá thương nhớ, không ngờ cô hét cố hết súc đẩy Mingyu ra... ánh mắt nhìn Mingyu rất đáng sợ... giống như cậu là một kẻ háo sắc nhào tới cô. Từ đó Mingyu không dám đến gần cô, sợ cô hoàng sợ.
Mingyu cũng hướng mắt về ánh trăng sáng kia mà nói:" Cha nói, tỷ không phải là không thể nói chuyện mà là không muốn nói... cũng không cho bất cứ ai đến gần tỷ. Nhưng tỷ tỷ biết không, thời gian không có tỷ bên cạnh đệ cảm thấy rất nhớ tỷ... Nhưng khi gặp tỷ, tỷ lại không nói với đệ một câu nào như vậy, đệ cảm thấy thật khó chịu."
Cô vẫn không đáp, chỉ quay mặt nhìn về phía Mingyu... nhìn thấy giọt nước mắt của đứa trẻ này vì cô mà rơi ra bỗng dưng lại cảm thấy xót xa... Cô đưa bàn tay mình chạm vào Mingyu, khẽ lau giọt nước mắt kia đi.
- Jisoo, tỷ đã chạm vào đệ rồi ư, đệ rất vui. - Mingyu nhảy lên mà nói.
Jihyun lại nghe hai từ " Jisoo" kia, cô chợt cảm thấy xót xa vô cùng cho bản thân mình... Thì ra tình cảm cậu bé kia dành cho, cũng là cho một cô nương tên " Jisoo" nào đó.
Sáng hôm sau, người của Tứ vương phủ cho người mang những đồ của Jihyun đến cho cô. Khi mở ra, Jihyun nhìn thấy một quyển sách có hình thù khá kì lạ, loại giấy này hiện tại cũng không hề có... Cô mở ra bên trong, nhìn những nét chữ rất khác với loại chữ hiện tại, nhưng không ngờ cô lại có thể đọc hiểu hết mọi câu từ.
Đọc hết một lượt quyển sổ kia, Jihyun cảm thấy thế giới mà người viết bên trong đây rất khác với hiện tại cô đang sống. Và cô mường tượng ra những gì mà bên trong quyển sách có nhắc đến, đó là những nơi có vẻ cô đã đi đến hoặc đã được nhìn thấy. Jihyun khẽ nhắm mắt lại... những tòa nhà cao tầng, những con đường hiện tại cùng hàng ngàn chiếc xe qua lại hiện ra trong kí ức của cô... Cô nhìn thấy một nam nhân mặc mộ bộ vest màu đen sang trọng, ấy vậy mà lại ngồi trên một chiếc xe đạp cũ mèm kia chở một cô gái mặc một bộ đồng phục... và người con gái ấy chính là cô...
Đoạn kí ức chỉ được nhớ dang dở... Jihyun không nhớ tên mình, không nhớ người đàn ông trong kí ức mang tên gì... có lẽ không phải là Myung như cô từng đoán.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài, Jihyun khẽ cất đi quyển sổ kia sau đó lại ngồi im trên bàn...
- Tỷ, nghe nói phủ vương gia mang đồ đến cho tỷ phải không? - Mingyu nói. - Đệ cũng mang một thứ đến cho tỷ đây.
Cô đưa mắt nhìn thứ trên tay Mingyu...
- Nó là của tỷ, khi nào tỷ nhớ lại... tỷ sẽ nhớ lại hết mọi chuyện tỷ sẽ hiểu. - Mingyu đưa đồ xong liền quat ra cửa mà nói. - Đệ phải ra ngoài cùng cha, tạm biệt.
Đó là trang phục mà khi JiYeon xuyên không mặc trên người, là một bộ quần áo của bệnh viện. Jihyun nhìn qua trong rất quen mắt nhưng thật sự không thể nào nhớ ra được.
Cô vừa quay vào trong cất giữ những món đồ kì lạ kia, sau khi quay ra đã nhìn thấy Myung đang mặc trên người một bộ thường phục, không giống như một Myung ngày nào luôn mặc long bào... nhìn anh thật sự có sức hấp dẫn riêng. Nhưng điều đó, đối với cô đều vô nghĩa... nhìn thấy Myung cô chỉ cảm thấy nhục nhã ê chề và cảm giác tổn thương không có gì bù đắp nỗi.
- Nàng đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó nữa. - Myung thấy cô nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc xen chút căm ghét liền nói. - Nàng đã khỏe hơn chưa.
Cô không đáp... lùi ra xa anh...
- Không phải ở mãi trong phủ rất buồn sao, ta đưa nàng ra ngoài dạo chơi. - Myung mỉm cười nói, đưa bàn tay về phía cô như muốn nắm lấy.
Jihyun không đáp, cũng không nhúc nhích...
- Nàng biết đó, ta không có nhiều thời gian ở nơi này... đi thôi. - Myung không bị cô đuổi nữa, đó cũng là có tiến triển, không suy nghĩ nhiều liền chạy đến nắm tay cô mà kéo đi.
Dù dằn co ra sao, thì Jihyun cũng không thể không xuôi lòng với những cử chỉ ngọt ngào mà Myung dành cho mình. Anh không giống như con sói hoang kia, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng và cưng chiều cô.
- Ta tặng nàng. - Myung cài lên tóc cô một cây trâm mà nói.
- Không cần. - Cô rút cây trâm ra mà nói.
Tuy vậy, Myung đã kịp ngăn lại khẽ cười:" Cuối cùng cũng đã chịu nói chuyện."
- Đi thôi, chúng ta đến đó xem múa rối nước. - Myung kéo tay Jihyun đi.
Một màn múa rối nước vô cùng thú vị và đẹp mắt khiến mọi người đều háo hức... Jihyun nhìn xuống bàn tay của Myung vẫn đang nắm lấy tay cô giữa chốn đông người... anh ta... là loại người ra sao? Có lẽ đây chính là những gì mà anh đối với cô nương mang tên Jisoo kia ư, bỗng dưng cô lại ao ước... người anh yêu là Jihyun cô, không phải cô nương nào khác.
Anh đưa cô đến phía dưới chân cầu, đứng trước một con sông thơ mộng... cả hai nhìn về phía xa xa những con đò đang cập bến di chuyển hàng hóa.
- Đêm đó, ta thật sự tạ lỗi cùng nàng... là vì... ta uống phải độc dược khiến ta không thể nào kiểm soát được bản thân. - Myung nói.
- Thật ra, người xem Jihyun là gì... trong trái tim người. -Cô khẽ đáp nhỏ, chuyện này đã nghe Cheil nói qua nhưng vẫn không thể nào quên đi chuyện đêm đó Myung đã như thế nào.
- Ta yêu nàng, đã từ rất lâu...trái tim Trẫm chỉ tồn tại hình ảnh của nàng - Myung xoay người cô lại, nhìn vào mắt cô mà nói. - Jisoo, Trẫm sẽ phong nàng là Hoàng hậu.
Jihyun xoay người lại nhìn về phía con sông dài thăm thẳm trước mắt. Cô phải làm sao đây, cô muốn được bên cạnh anh hơn ai hết, muốn yêu thương anh hơn ai hết... chỉ là cô không phải là người anh thật sự yêu thương.
- Vì sao nàng không trả lời. - Myung hỏi.
- Jihyun lo sợ. - Cô khẽ nói, chính là cô sợ một ngày nào đó nếu anh biết cô không phải Jisoo, cô phải ra sao đây.
- Nàng đừng sợ, đã có trẫm bên cạnh, trẫm sẽ bảo vệ nàng. - Myung dùng một tay nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, dịu dàng nói.
Trái tim cô bỗng dưng thổn thức... người đàn ông này... mùi hương trên người anh vì sao lại khiến tim cô không thể làm chủ được nữa. Cô sẽ mặc kệ mọi thứ, ở bên cạnh anh... dù một giây cũng mãn nguyện.
Myung đưa cô về Kim phủ, từ biệt ra về Jihyun nhìn theo bóng dáng anh khẽ nói:" Myung thiếp nguyện làm kẻ thế thân, chỉ cần có chàng bên cạnh... dẫu mai sau có chuyện gì, thiếp cũng không hối hận."
Chap 52
Năm 2015.
Tại bệnh viện Quốc Tế...
Bầu trời trong xanh, tiếng cười rộn ràng của những đứa trẻ vui đùa bên ngoài khu công viên, những nụ hoa hé nở đón một mùa xuân đang đến. S.Coups mang một bó hoa hồng đỏ thắm bước vào bên trong bệnh viện, hướng về căn phòng đặc biệt mà Myungsoo vẫn đang mê man bất tỉnh nằm đó.
- Á á á mau tránh ra... tránh ra. - Tiếng hét của một cô gái vang lên.
Sau đó là sự xuất hiện của một cô gái đang mặc trên người trang phục của bệnh nhân mà tháo chạy, phía sau là những người đàn ông mặc những bộ vest màu đen đuổi theo. Không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy anh chưa kịp né thì cô ta đã lao vào người anh...
- Anh đến thăm em hả, còn mang cả hoa nữa. - Cô ta kéo S.Coups về phía góc tường, nép người trong bờ ngực anh mà khẽ nói. - Xin anh đó, làm ơn giúp tôi.
S.Coups nhếch môi cười, chuyện gì chứ nhờ anh giúp thì cô gái này xem ra đã nhờ sai người. Anh chính là kẻ không thích giúp người, càng không thích dính vào những cô gái phiền phức... Con gái kiểu gì gặp trai đẹp liền dở trò, thật nhàm chán.
- Các người, muốn tìm cô ta? - S.Coups hô gọi những tên đuổi theo cô gái đang đảo mắt tìm kiếm.
Bọn chúng nghe vậy, nhìn cô gái đang nép mình phía sau người đàn ông kia thật sự quen mắt... Khi nãy còn nghĩ là nam nữ yêu nhau ôm ấp tại bệnh viện thật chướng mắt, không ngờ đại tiểu thư lại giờ trò rồi.
- Anh... - Sana trợn mắt lên, gương mặt đen đi như muốn giết người.
- Trả lại hoa cho tôi. - S.Coups giật lại bó hoa kia mà lạnh lùng nói tiếp. - Chúc may mắn. - Nhếch môi bỏ đi.
muốn giết chết tên đàn ông trước mặt, cô la hét chửi rủa thế nào S.Coups vẫn không hề quay lại... Sau đó đành ngoan ngoãn bị bọn người kia bắt đi trong ấm ức, khó khăn lắm cô mới thoát được bọn chúng.
- Đại tiểu thư, mời cô về phòng bệnh đi ạ... chủ tịch mà biết sẽ không vui đâu.
- Không cần các chú phải nhắc. - Cô đáp.
Vài hôm sau....
Trường trung học Kim Hwang...
Sana đeo trên vai chiếc balo in hình hello Kitty, trên đầu kẹp một chiếc kẹp vẫn là hình con mèo kitty kia... Khi lên mười đã được mang ra nước ngoài trị bệnh, cô cũng ở đó theo học cho đến lúc mười sáu tuổi thì nằng nặc đòi về nước để thăm mẹ. Cuối cùng, khi vừa về đến nhà mới biết rằng cha mẹ đã ly hôn từ lâu... mẹ cô bạt vô âm tính, những món quà mà cô nhận được mang danh mẹ, nhưng thật ra đều là do cha cô tạo ra. Do quá kích động và căn bệnh tim tái phát phải vào bệnh viện, cô nuôi hy vọng đi tìm kiếm mẹ nhưng bị cha gạt đi... cuối cùng là cho người đi theo 24/24 để bảo vệ và canh chừng.
Mọi ánh mắt kì dị đều nhìn về phía Sana, vì phía sau cô còn có thêm hai người đàn ông gương mặt nghiêm nghị đi phía sau, dù là trường học họ vẫn không rời mắt khỏi cô.
Cô vừa đi đến cổng trường thì nhìn thấy nữ sinh bên trong ùa nhau chạy ra ngoài với gương mặt háo hức còn hơn nhặt được tiền. Tò mò quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc xe hơi màu xanh chuối vừa dừng lại... trên xe một nam nhân khá quen mặt bước xuống dưới sự trầm trồ của bao nhiêu nữ sinh trong trường... Sana khoanh tay lại, nhếch miệng đưa cây kẹo mút vào bên trong khẽ nói:" Thì ra đây gọi là oan gia ngõ hẹp, tên đáng chết nhà anh... tôi sẽ trả thù."
- Tiểu thư, chủ tịch dặn cô đến gặp thầy hiệu trưởng. - Tên bảo vệ nói.
Cô đến gặp hiểu trường trường để chào hỏi và nhận lớp, khi bước vào trong lớp 11-3... cô được sự đón nhận hời hợt của các cô ấm cậu chiêu, đặc biệt là nhìn hai người phía sau lưng Sana họ cũng đã không muốn dính vào cô.
Tìm một góc trong lớp học mà ngồi xuống, Sana chán ghét cuộc sống hiện tại... Vì sao mẹ cô lại bỏ đi không hề liên lạc, bà ấy không yêu thương cô ư. Cô càng nghĩ càng đau lòng, biết trước chuyện như vậy cô đã ở lại Mỹ... nhưng ở nước Mỹ xa xôi kia, người cô yêu cũng đã bỏ rơi cô... cuộc sống thật nhàm chán.
Tim cô lại bắt đầu đau nhói, cô cảm thấy không được khỏe liền xin vào phòng y tế để nghĩ ngơi... Buổi đầu tiên đã như vậy, có lẽ thời gian sắp tới tại ngôi trường nhàm chán này cũng không mấy bình an.
Cô ngồi trên chiếc giường trong phòng y tế, bên ngoài là hai tên cận về đứng khoanh tay y hệt như canh tù nhân, ngay cả cô giáo cũng cảm thấy e ngại mà bỏ đi đâu mất... Cô vừa nằm vừa hát những bài hát quen thuộc.. để xoa dịu đi những gì đang cố gắng chịu đựng.
- Yah có biết tôi đang ngủ không hả. - Tấm màn cách hai giường được kéo ra... tiếng hét của S.Coups khiến cô giật mình.
Bốn mắt nhìn nhau...
- Là cô.
- Là anh.
Sau đó Sana nhếch môi cười nói:" Thật không ngờ tôi và anh lại có duyên như vậy."
S.Coups kéo chiếc màng che kia lại, sau đó cầm chiếc áo vest đồng phục đặt trên giường mà rời khỏi phòng y tế...
- Lạnh lùng quá nhỉ, đồ chết tiệt. - cô khẽ mắng, nhưng sau đó lại chạy theo.
Anh đi rất nhanh khiến cô đi như chạy, dù biết có người đuổi theo nhưng anh vẫn không hề giảm tốc đô.
- Yah anh tên gì.
S.Coups vờ như không nghe.
- Yah, anh học lớp nào?
S.Coup vẫn bước đi.
- Yah tên tóc vàng khốn kiếp. - S.Coups hét lên.
S.Coups rẽ sang con đường quay về khối 12.
- Hai người còn đứng đó, mau bắt hắn ta lại cho tôi. - Sana ra lệnh cho hai người cận vệ.
Bọn chúng đi về phía S.Coups, bị ánh mắt lạnh như tiền của anh nhìn qua mà có chút run sợ... nhưng tiểu thư đã ra lệnh không thể không làm theo.
- Này, tiểu thư của chúng tôi đang gọi cậu đó. - Tên cận vệ nói.
S.Coups là không muốn phiền phức, quay đầu lại nhìn Sana đang đứng khoanh tay lại hất mặt lên tỏ ra vẻ có uy quyền. Anh nhếch môi cười, sau đó quay về phía tên cận vệ mà nói:" Nhắn với tiểu thư nhà các người, nữ nhân đeo bám tôi có rất nhiều cô gái chân dài hơn cô ta... cô ta, không được đâu đừng cố gắng vô ích."
Nói xong S.Coups bước chân vào lớp 12-2 để lại hai tên cận vệ ngẩng người không hiểu chuyện gì xảy ra và một Sana với đôi mắt như muốn giết người.
********************************************
Năm 1446....
Trong buổi thượng triều, Myung tuyên bố sẽ lập con gái nuôi của Kim Soo Man thái y làm Hoàng Hậu liền gặp sự phản đối kịch liệt của bá quan văn võ. Trước nay ngai vị Hoàng Hậu kia đều dành cho các nữ nhân của các quan lớn trong triều, một thái y nhỏ bé không thể sinh ra được một mẫu nghi thiên hạ... Đã vậy là con gái nuôi, chính là thân phận không rõ ràng.
- Hoàng Thượng, Thần xin thay mặt bá quan văn võ mà phản đối việc lập Hoàng Hậu, cô nương kia xuất thân không rõ ràng, danh phận không xứng với ngôi vị Hoàng hậu... xin Hoàng thượng suy xét. - Thái Sư liền bước ra tâu.
- Xin Hoàng thượng xem xét lại. - Những kẻ đồng tình đều tuy hô.
- Hoàng Thượng, theo thần cảm thấy quyết định này của người thật sáng suốt. Jihyun tiểu thư là một cô gái đoan trang, nết na hiền thục, tuy thân phận không phải là tiểu thư nhà đại quan... nhưng không có luật nào nghiêm cấm con gái của hạ quan không được làm Hoàng hậu. - Cheol nói.
- Vương gia, nhưng từ cổ chí kim... các Hoàng hậu đều xuất thân từ các danh gia vọng tộc được dạy dỗ đức độ từ tấm bé. Còn tiểu thư nhà họ Kim kia, chỉ là vừa mới nhận nuôi... lại nói, cô ta xuất thân không minh bạch... lỡ như cô nương ta là người của phương Bắc hội đang muốn đánh phá triều đình... thật đáng lo ngại. - Thái Sư lại nói.
Vấp phải quá nhiều sự phản đối của các chư thần, ngẫm nghĩ lời bọn họ lo lắng nói ra cũng không phải không đúng...
- Thái Sư, Trẫm có lời khen khanh đã nghĩ đến sự hưng tồn của Kim Quốc, bọn người của Phương Bắc hội quả thật quá lộng hành... Nếu theo như lời các ái khanh nói, chỉ cần minh chứng Kim tiểu thư kia không phải là người của Phương Vắc hội... Trẫm có thể đường đường chính chính lập nàng ta làm Hoàng Hậu. - Myung nhướn mày nói. - Tứ Vương gia, khanh cho người đến Sudong điều tra thân phận của cô nương ta cho Trẫm. Bãi triều.
Myung bước vào nhưng không khí trong Hoàng cung vẫn còn khó thở... Họ không hề hài lòng với quyết định của Hoàng thượng nhưng không dám phản đối mạnh mẽ. Con gái của một thái y nhỏ bé, leo lên chức Hoàng Hậu chỉ e khiến thiên hạ chê cười.
Sau khi bãi triều, Myung quay về cung Yooyu đã nhìn thấy Hyomin đang đợi anh... Có lẽ vì tin tức anh muốn lập Hoàng hậu đã lan truyền khắp Hoàng cung, Hyomin tìm đến cũng không có gì là kì lạ, chẳng phải chức vị đó là niềm mơ ước của nàng ấy.
- Hoàng Thượng, người sẽ lập hoàng hậu thật ư? - Hyomin buồn bã nói.
- Cung phi Hyonin, Trẫm là Hoàng đế, việc lập Hậu để sinh con nối dõi là một lẽ thường tình. - Anh đáp.
- Tất nhiên muội hiểu điều đó. - Hyomin rơi lệ. - Nhưng có lẽ chỉ vì Hyomin quá yêu Hoàng Thượng nên không thể chấp nhận được. Có phải vì cô nương ấy xinh đẹp hơn muội, có phải huynh đã yêu cô nương ấy mất rồi.
Nhìn những giọt lệ trên gương mặt trang đài kia rơi xuống, Hyomin thật không thể đứng yên nhìn thấy... anh đưa bàn tay mình lau đi giọt lệ trên mi Hyomin mà nói:" Hyomin, muội đừng rơi lệ... Dù không phải là nàng ấy thì Trẫm và muội cũng không thể mãi duy trì tình cảm ấy... Chúng ta có duyên không nợ, xem như Trẫm không có phúc phần có được một nương tử xinh đẹp dịu dàng như muội."
- Bẩm Hoàng Thượng, Tứ vương gia cầu kiến.
- Cho vào. - Myung nói.
Cheol bước vào, lại đụng mặt Hyomin với ánh mắt đỏ hoe ứa nước mà đứng bên cạnh Hoàng thượng, cô ta có lẽ biết tin Hoàng thượng muốn lập Hậu mà chạy đến đây khóc lóc ngầm thay đổi ý định đó ư... đúng là nữ nhân không biết suy nghĩ, cô ta làm sao có thể có kết quả vơi Hoàng huynh.
- Việc điều tra thân phận của Jihyun Hoàng thượng... người có muốn căn dặn gì thêm?
Myung quay sang nhìn Hyomin khẽ nói:" Cung phi Hyomin, Trẫm có chuyện bàn bạc với Tứ vương gia... khi khác sẽ đàm đạo cùng cung phi."
Hyomin biết mình bị đuổi đi... không muốn làm phật lòng Myung mà lui ra ngoài...
- Tứ đệ, có lẽ lần này đích thân Trẫm sẽ đi đến Sudong mà điều tra về thân phận của nàng ấy, dù quen biết đã lâu nhưng cả Trẫm và đệ đều không biết chút gì về nàng ta. - Myung nói.
- Hoàng Thượng, Cheol sẽ đi theo hộ thể. - Myung đáp.
- Trước kia, Jisoo từng nói... muốn quay về nơi nàng ấy sinh ra. - Myung khẽ mỉm cười. - Có thể khi đưa nàng ấy về Sudong, nàng ấy sẽ nhớ lại mọi chuyện.
Cheol cúi đầu nhận lệnh, chuẩn bị cho Hoàng Thượng một cuộc di hành về Sudong... nơi mà Kim Soo Man nhận nuôi Jisoo... Chỉ là trong lòng Cheol, không hề muốn cô nhớ lại kí ức... vì chính anh đã cố tình khiến cô mất đi kí ức kia...
*********************************
Sau khi JiYeon uống ly rượu độc mà Myung ban cho, Cheol đứng ngay phìa sau qua mặt quan binh mà phong tỏa nguyệt đạo của JiYeon, khiến rượu độc từ trong miệng cô không thể qua được cuốn họng mà trào ra ngoài từ từ khi bọn binh lính ngỡ rằng cô đã chết mà khiêng đi... Tuy vậy, một lượng nhỏ rượu độc vẫn ngấm vào người cô... Cheol nhanh chóng vận công đẩy độc dược ra ngoài khiến cả anh và cô đều mệt mỏi.
Trong cơn mê man, cô cứ gọi mãi tên Myungsoo nào đó, sau đó liên tục xin lỗi, nước mắt trên bờ mi cô rơi mãi không dừng... Nhìn nét mặt đau đớn của cô, Cheol không thể nào kiềm lòng được, có lẽ đây chính là lý do mà cô ấy luôn tìm đến cái chết... Nếu quên đi mọi chuyện, quên đi mọi sự đau đớn có lẽ là tốt nhất với Jisoo... Cheil cho cô uống một viên độc dược... tác dụng chính là khiến con người sẽ quên mất hết kí ức và bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com