Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tổng hợp chap năm 1446(end)

Chap 52
Tin tức Myung rời khỏi cung đã đến tai Hoàng thái hậu, người đàn bà này luôn nuôi hy vọng lật đổ Kim Myung để đưa người em trai của mình lên ngôi vua. Kim Quốc diệt vong, sẽ mở trang sử mới cho họ nhà Park. Hoàng thái hậu nhanh chóng cho mời Park tướng vào cung, bàn kế sách tuyệt mật.

- Tham kiến Hoàng Thái Hậu. - Pảrk tướng được triệu vào cung, biết chắc là tỷ tỷ có tin tức cần trao đổi liền nhanh chóng hồi cung.

- Biểu đệ, nơi này không có ai, đệ không cần phải đa lễ. - Hoàng thái hậu nhanh chóng nói.

- Tỷ tỷ gọi đệ vào trong cung gấp rút, là có chuyện gì muốn bàn bạc? - Park tể tướng nói.

- Tên Myung trong vài ngày tới sẽ di hành ra khỏi cung, lần này có lẽ nó sẽ về Sudong... với cái nơi hẻo lánh đó, chúng ta có thể dễ dàng hành thích hắn ta mà không ai hay biết. - Hoàng Thái hậu nói tiếp. - Park Cheol có lẽ cũng đi theo, cứ đổ hết tội lên đầu nó... sẽ không còn ai quá nguy hiểm nữa.

- Đại tỷ, tin tức này nếu là chính xác, nghĩa là cơ hội của chúng ta đã tới. - Park tể tướng nói. - Thằng nhãi ranh đó miệng còn hôi sữa, lại ra oai sai khiến bổn quan... thật là tức chết đệ.

- Phải nhẫn nhịn một chút, để hoàn thành việc lớn. - Hoàng Thái Hậu khẽ nhếch môi nói. - Rồi Park gia chúng ta sẽ có được thiên hạ, Kim Quốc sẽ thuộc về tỷ đệ chúng ta.

- Đại tỷ, đệ sẽ nhanh chóng quay về phủ... sai những tên sát thủ võ công cao cường nhất để giết chết bọn chúng... không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này. - Park tể tướng nhanh chóng cáo lui... giang sơn này, đã là ao ước của lão ta.

Park Tể Tướng quay về phủ tể tướng, nhanh chóng ra lệnh cho bọn sát thủ của mình chuẩn bị sẵn sàng... chỉ cần ông ra lệnh sẽ nhanh chóng trừ khử bọn người của Myung khi vừa bước chân ra khỏi kinh thành.

******************************

Soo Man bắt mạch cho Jihyun, cặp chân mày của ông khẽ nhíu lại vì hiện tượng kì lạ này, đập lúc mạnh lúc yếu, sắc khí của Jihyun cũng đã chuyển biến mà hồng hào hơn. Bao nhiêu năm trải qua nghề y, ông chưa từng phải suy nghĩ đắn đo nhiều như vậy.

- Soo Man, nàng ấy đã ổn chưa? - Myung lo lắng nói.

- Hoàng Thượng, Jihyun bên ngoài sắc mặt hồng hào, tâm trạng cũng có đôi phần tốt hơn... xem như đã không còn gì phải lo lắng. - Soo Man nói, thật ra không muốn Hoàng Thượng và con gái nuôi quá lo lắng...

- Như vậy thì đã quá tốt rồi, J... à không, Jihyun... trẫm sẽ đưa nàng quay về Sudong... - Myung nói, vì Jihyun đã nhất quyết yêu cầu anh phải gọi cô bằng cái tên đó... không được phép gọi là Jisoo.

Jihyun ngạc nhiên bèn hỏi:" Hoàng Thượng, về Sudong ư... người vì sao phải đích thân vi hành đến nơi ấy."

- Không có gì quan trọng, chỉ hy vọng Jihyun quay về nơi chốn cũ có thể lấy lại kí ức đã mất. - Myung không muốn nói cho Jihyun biết rằng triều thần không muốn anh lập cô làm hậu

- Sudong ư, Tịnh Yên sinh ra ở nơi có tên là Sudong sao? - Cô khẽ nói.

- Thật ra, chuyện là Mingyu một lần lên núi tìm thuốc đã phát hiện ra con bị ngất trong rừng nên đưa con về nhà... Còn con là người ở nơi nào ta đều không biết, vì con trước kia nhất định không nói.

Jihyun dù suy nghĩ thế nào cũng không nhớ ra, trong đầu cô chỉ lảng vảng hình ảnh của những tòa nhà cao tầng, những làn xe chạy khắp mọi nẻo đường... và cả người đàn ông có gương mặt hệt như Myung, nhưng cô có cảm giác rằng người đó không phải anh.

- Nếu sức khỏe của nàng không còn gì đáng lo ngại, trong đêm nay trẫm và Cheol sẽ rời khỏi Hoàng cung... Sooman, khanh hãy đưa Jihyun đến cổng thành... giờ tý sẽ gặp nhau.

- Vâng, thưa Hoàng Thượng. - Soo man nói.

Myung quay về lại Hoàng cung để sắp xếp một số công việc, tấu chương cũng đã giải quyết nhựng chuyện hệ trọng. Myung chợt nghĩ chuyến đi này sẽ mất thời gian dài liền gọi thân cận của anh là Lee Joon vào mà căn dặn.

- Trẫm ra ngoài lần này sẽ khá lâu, vẫn là cách cũ... nói rằng Trẫm cần tịnh tâm đọc kinh cho Tiên đế, rõ chưa. - Myung nói.

- Hoàng Thượng, người có thể đừng đi được không ạ. - Lee Joon khẽ nói. - Lee Joon trước kia có học qua thuật xem quẻ, lần này quẻ nói rằng người ra ngoài sẽ lành ít dữ nhiều.

- Xằng bậy, ngươi muốn chết hay sao lại mang những thứ đó vào cung. - Myung không tin mà nói. - Trẫm còn chưa nói xong, Park Tể tướng chắc chắn sẽ nộp những tấu chương quan trọng... ngươi hãy thay Trẫm mà duyệt, những gì Tể Tướng đề ra... cứ thế mà loại bỏ.

- Hoàng Thượng, thần không dám... việc phê chỉ... là tội chết. - Lee Joon sợ xanh mặt mà nói.

- Nếu không nghe lệnh Trẫm, cái đầu của nhà ngươi sẽ giữ được quá hôm nay ư? - Myung đe dọa.

Không thể không nhận, Lee Joon khẽ tự nhủ, lần này thì thảm hại rồi... quẻ của hắn ta chưa bao giờ sai chỉ là không thể nào ngăn cản được ý của Hoàng Thượng... chỉ mong là lần này sai sót... Hoàng thượng sẽ bình an vô sự.

Đầu giờ tý, Myung mặc trên người bộ y phục của thái giám... mà đi theo xe của Cheol mà rời cung. Tứ vương gia ra vào Hoàng cung là đặc lệnh của Hoàng Thượng nào ai dám ngăn cản. Không mảy may nghi ngờ, bọn họ trót lọt rời khòi Hoàng cung nguy nga tráng lệ.

- Vui quá, lại được xuất cung rồi. - Giọng nói của một tiểu thái giám đi phía sau vang lên.

Cả hai huynh đệ nhà họ Kim ngạc nhiên quay đầu lại nhìn... Bọn họ ra ngoài chỉ hai người, vì sao lại có giọng nói quen thuộc kia.

- Hai huynh nhìn cái gì, dám bí mật xuất cung mà không cho muội theo... Muội phải canh mãi bên ngoài phủ Tứ ca để len lén đi theo hai huynh. - Shannon nũng nịu.

- Muội ra ngoài như thế, Hoàng Thái Hậu sẽ phát hiện... - Myung thật bó tay với tiểu muội này. - Muội lại sắp thành thân với nhà họ Yoo, không có tân nương... Kim gia sẽ ăn nói thế nào đây.

- Tưởng huynh lo chuyện gì, chúng ta bắt JinYoung đi theo... Họ không có tân lang, chúng ta không có tân nương... sẽ chẳng ai dám hỏi hang. - Shannon tinh nghịch đáp. - Tứ ca, huynh mau đến Yoo phủ bắt tên đó đi.

- Ta đưa muội quay về lại Hoàng cung. - Cheol ngán ngẩm với trò tinh nghịch của Shannon. - Lần này không thể đưa muội đi cùng được.

Bị đuổi về cung, Shannon nhanh chóng diễn trò... Cô bắt đầu tuông lệ khóc òa lên nép vào lòng Myung mà nói:" Hoàng huynh, huhuhu... huhu.... muội sắp thành thân về nhà họ Yoo làm dâu... không biết bao lâu mới được ở bên cạnh Hoàng huynh... Muội chỉ muốn tận dụng thời gian này để huynh muội chúng ta thoải mái ở bên nhau... huhu...huhu... Muội sẽ ngoan ngoãn nghe lời huynh mà, Myung ca....."

Khoanh tay lại, Cheol lắc đầu với cái chiêu trò mè nheo của cô nàng, ấy vậy mà lần nào cũng thắng được Hoàng huynh.

- Thôi được rồi, đã lỡ ra ngoài rồi... chúng ta đi thôi... - Myung mủi lòng, ôi cái cô tiểu công chúa này khi nào cũng là kẻ chiến thắng.

Bọn họ chia ra hai hướng... Myung và Shannon hướng ra cổng kinh thành để đón Jihyun... còn Cheol sẽ đến Yoo phủ một chuyến.

Đột nhập Yoo phủ, Cheol nhẹ nhàng di chuyển không có một tiếng động... bắt một tên tiểu đồng trong phủ liền hỏi:" Mau nói phòng của Yoo công tử nhà các người ở đâu, không nói thì ta giết."

- Ở... ở... bên kia. - Tên tiểu đồng sợ hãi, nhanh chong chỉ về hướng phòng của JinYoung.

Cheol diểm vào nguyệt đạo khiến cho hắn ta ngất đi tránh bị động tĩnh... Anh nhanh chóng bước vào phòng của JiYoung thì Yoo công tử kia đang say giấc ngủ trên giường... có lẽ vì động tác của Cheol quá nhanh... khi phát hiện có kẻ đột nhập vào phòng thì đã bị anh điểm nguyệt sau đó dùng khinh công và rời khỏi Yoo phủ không một dấu vết.

- Tứ vương gia, sao lại là người. - JinYoung được giải huyệt đạo khi Cheol đã đưa anh ra khỏi Yoo phủ.

- Đừng hỏi nhiều, mau đi theo ta. - Cheol bước đi.

- Vì sao tôi phải đi theo người... không có một lý do muốn người khác phục tùng ư?

- Võ công ngươi không bằng ta, nếu không muốn phí sức thì nên ngoan ngoãn theo ta... còn không, sẽ bị áp giải đến trước mặt công chúa thật không hay cho lắm.

JinYoung nghe đến tên công chúa liền ngay lập tức nổi điên, dù có bại trận cũng không tự nguyện đến gặp cô công chúa đanh đá đó. Là anh đang tận hưởng nhưng tháng ngày bình yên để khi rước cô ta về Yoo phủ, có lẽ ngày nào cũng không được yên thân.

- Không... ta nhất quyết không đi. - JinYoung quay đầu bỏ đi.

Cheol đưa tay đặt lên vai anh, bóp mạnh như muốn khống chế... cuối cùng thì JinYoung cũng không nể nang là Tứ vương gia nữa mà cũng xuất chiêu đánh trả. Qua vài chiêu thức, JinYoung bị Cheol dùng dây trói lại... mà lôi đi về phía cổng thành. Đã nói võ công không lại nên ngoan ngoãn nghe lời, lần này mất mặt trước hôn thê của nhà ngươi, là do ngươi tự truốt lấy.

Mọi người tập trung ở phía cổng kinh thành, Myung và Shannon cũng đã thay y phục thường dân, còn có cả Jihyun đứng bên cạnh Myung. Shannon nhìn thấy JinYoung bị trói mang tới liền hứng khỏi mà cười thích thú... cô nhìn JinYoung bằng ánh mắt trêu ngươi mà nói:" Không phục ư, bổn công chúa sẽ còn nhiều trò khiến ngươi sống chết không an."

- Lục muội, đừng nghịch ngợm nữa... mau cởi trói cho Yoo công tử. Chúng ta cần phải lên đường trước khi qua giờ Sửu... - Myung nói.

JinYoung là không buồn để ý đến lời Shannon nói, ánh mắt chỉ dán vào cô nương còn lại đang đứng bên cạnh Hoàng Thượng... nàng ấy, chẳng phải là con gái của Kim đại phu sao... thật không ngờ duyên phận của anh và cô vẫn còn day dưa, vẫn cứ mãi gặp gỡ.

Được Shannon cởi trói, JinYoung nhanh chóng đi về phía Jihyun mà nói:" Đã lâu không gặp, nhỉn muội càng ngày càng xinh đẹp... ta rất vui."

Myung không hài lòng câu nói đầy tình ý của JinYoung, kéo Jihyun về phía sau lưng anh mà nói:" Jihyun hiện tại không nhớ ngươi, vì vậy tránh xa nàng ấy ra một chút."

Nghe lời Hoàng Thượng nói, JinYoung cũng không dám nhìn Jihyun nữa... không nhớ anh ư, sao có thể quên anh nhanh như vậy?

Năm người bọn họ lên đường đi về Sudong, JinYoung vì có Jihyun cùng đi nên cũng bỏ ngay ý định quay về Yoo phủ... Dù sao cũng kéo dài được việc thành thân cùng công chúa Shannon, cũng là một điều tốt.

Ở phủ Tể Tướng, ông ta cũng đang triệu tập những tên sát thủ khét tiếng nhất ở kinh thành mà bàn kế hoạch giết vua cướp ngôi.

- Nếu các ngươi lấy được đầu tên trong bức ảnh này, một ngàn vạn lượng bạc sẽ thuộc về các ngươi. - Tể tướng nói. - Còn thất bại, nhất định không được phép khai ra ta.

- Tể tướng, đó là quy luật của những sát thủ, ngài không cần bận tâm. - Tên cầm đầu nói, sau đó cầm trên tay bức họa Myung, ánh mắt sắt lên sự chết chóc lạnh người.

*****************************

Năm 2015...

Trường trung học Kim Hwang...

Như mọi ngày, Sana vẫn đến trường với chiếc balo hình kitty màu hồng cùng chiếc kẹp quen thuộc mà cô yêu thích. Đến ngôi trường này đã hơn một tuần, cô vẫn không hề có lấy một người bạn... cũng đúng thôi ai lại thích dính lấy một cô bạn mà cứ kè kè hai tên vệ sinh phía sau.

- Tiểu thư, tài liệu cô cần. - Tên vệ sinh đưa cho Sana một sấp tài liệu.

Cô mở ra xem... đây là tài liệu điều tra vềs.Coups kia.. Cô nhếch môi đọc qua liền khẽ nói:" Giờ thì đã hiểu vì sao hắn ta chảnh cún như vậy, nghĩ bổn tiểu thư thích hắn ư... có mà nằm mơ."

- Cha mẹ mất từ bé, sống với ông nội... Anh trai duy nhất gần đây phải sống thực vật vì bị tai nạn giao thông. Con người lạnh lùng ít nói, hiện tại là người đứng đầu MBK ent, thay ông nội làm mọi việc lớn nhỏ trong công ty. - Cô khẽ đọc sau đó gấp xấp tài liệu kia lại, bước mắt cô tự dưng lại buông rơi, cảm thấy S.Coup kia thật đáng thương...

- Tiểu thư, là ai ức hiếp cô... vì sao cô lại khóc.- Thấy Sana khóc, tên vệ sĩ liền hỏi.

Đúng là hai tên làm mạch cảm xúc của cô bị tụt xuống thê thảm, cô lườm hắn rồi khẽ nói:" Thật sự hai chú sẽ đánh người khiến tôi khóc phải không?"

- Đó là nhiệm vụ của chúng tôi, phải bảo vệ đại tiểu thư.

Sana quay đầu lại, chỉ vào tên vệ sĩ còn lại liền nói:" Đấy, chú đánh chú này đi... là chú ấy làm tôi khóc đó."

Cô nói xong liền tức giận bỏ về lớp, hai người vệ sĩ không hiểu chuyện gì nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy theo phía sau cô.

Cả buổi học cô đều nghĩ vể S.Coups... gia cảnh của hắn ta còn thê thảm hơn cô hiện tại vậy mà hắn ta vẫn không hề tỏ ra một chút yếu đuối. Lại còn đứng đầu cả một công ty lớn như MBK... nếu là cô có lẽ cô đã ngã gục tự khi nào. Tiếng chuông reo đến giờ ra chơi, Sana không xuống cantin như mọi ngày mà lảng qua khu lớp 12-2, cô nhìn vào nhưng không tìm thấy S.Coups đâu cả... cũng không tiện hỏi bất cứ ai... cứ thế ngày này qua ngày kia đều đi qua tìm nhưng không thể gặp.

- Kì lạ, hắn ta không đi học ư? - Cô khẽ nói.

- Em gái, để ý ai trong lớp bọn anh ư... bọn anh để ý ngày nào em gái cũng đến đây nhìn vào lớp nhé. - Một bọn con trai trêu chọc, vì dáng vẻ của Sana như một cô bé cấp hai chưa chịu lớn...

- Các người xem lại mình đi, là tôi tìm SeungCheol. - Sana tức giận đáp.

Bọn con gái trong lớp nghe vậy đều đưa mắt nhìn cô... còn bọn con trai thì cưới rú lên như gặp phải chuyện gì thích thú.

- Thì ra là muốn tìm SeungCheol tỏ tình sao... mới chuyển đến đây ư? - Bọn con trai cười lớn. - Cả trường ai chẳng biết cậu ta chẳng bao giờ học hành gì, đến trường là chui vào phòng y tế mà ngủ.

- Sao các cậu biết tôi không học hành gì? - Giọng nói từ phía sau Sana vang lên, khiến cả đám con trai trước mặt cô lảng đi, không còn dám cười đùa nữa.

Sana quay lại, nhìn thấy chính là S.Coups đang đứng phía sau lưng mình.

- Tôi...

Cô chưa kịp nói gì, S.Coups đã xách chiếc ba lô của mình ra phía sau... bước ngang qua cô như không quen không biết mà vào lớp.

- Yah.. - Cô quay lại gọi.

S.Coups đứng lại, nhưng không quay lại nhìn.

- Tôi có chuyện cần nói với anh đó. - Sana nói.

- Tôi không muốn nghe. - Anh nói xong bước thẳng vào lớp.

Cô nhanh chong bước theo anh, nắm lấy ba lô của anh mà kéo lại:" Nya nếu nói về chuyện con của chúng ta, anh có muốn nghe không?"

Câu nói của Sana, khiến cả lớp 12-2 trố mắt lên nhìn cả hai người... hai tên vệ sĩ cũng giật mình khi nghe tiểu thư lại nói như vậy... bọn họ theo cô 24/24 làm sao có thể như thế được.

S.Coup nhếch mép cười đểu, anh không quay lại nhìn cô, tay thả luôn chiếc cặp mà bị cô giữ lại, bàn tay cho vào túi quần thông thả nói:" Để nó mang họ mẹ đi."

Câu nói của anh, làm cả lớp như bị lao xuống vực thảm... tin sốt dẻo này, có lẽ ngày mai sẽ in đầy trên các mặt báo....
Chap 53
Cả lớp học trong một giây đứng hình trước câu trả lời bá đạo của chàng trai mơ ước của ngôi trường Kim Hwang. Cô nàng kia vừa mới chuyển trường đến đây, lại vô cùng lập dị khi đi đến đâu cũng kè kè theo hai người đàn ông bặm trợn. Ấy vậy, cô ta còn dám công khai chuyện có con với S.Coups... thật là làm tất cả nữ nhân trong trường phẫn uất.

Còn Sana, cô bỗng dưng bật cười lớn trước câu trả lời hài hước của S.Coups... Cô quay lưng vừa đi vừa cười khiến cho cả lớp 12-2 và những kẻ hiếu kì đứng bên ngoài trố mắt nhìn.

- Cô ta làm sao vậy, có phải quá sock nên bị thần kinh rồi không? - Mọi người bắt đầu bàn tán.

- Cho đáng đi, dám dụ dỗ Cheol của chúng ta. - Một cô nàng chải chuốt nói.

- Nhưng... bọn họ thật sự có con ư... cô gái đó hình như học khối 11 đó... - Một cô nàng ôm mặt mà nói. - Ôi... bọn họ đã làm nên chuyện xấu hổ gì.

Mọi ánh mắt hiện tại tập trung nhìn về phía S.Coups đang dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra... Anh đưa cuốn sách úp lên mặt tựa lưng vào ghế như thể không hề quan tâm xung quanh.

Lúc này, tại MBK ent và JYP ent nhận được những cuộc điện thoại liên tục từ phóng viên để hỏi về vụ việc vừa rồi. Nếu hai tập đoàn này kết thông gia, quả là trai tài gái sắc, nhưng trước khi bọn họ kết thông gia chỉ e S.Coups khó lòng thoát khỏi bàn tay luật pháp.

Quay về lại lớp học, Sana nhận được ánh mắt nhìn chứa đầy sự ganh ghét từ các bạn học nữ. Cô đoán có lẽ tin đồn lan nhanh còn hơn bước chân của mình, Sana chỉ buồn cười... sau đó điện thoại cầm tay liền rung lên.

- Appa. - Cô đáp.

- Con đã gây ra chuyện gì hả, vì sao lại có chuyện có con với cháu trai của Kim gia chứ. - Cha cô tức giận, chuyện này dù tôt đến đâu cũng là xấu mặt cả họ.

- Không phải ba sau này cũng muốn gả con cho một giám đốc, hay một cậu ấm nào đó sao... con chọn nhầm đối tượng rồi sao thưa ba? - Sana chán nản nói.

- Nhưng... vì sao lại có thể tát tệ như vậy... con muốn ta phải nhìn mặt mọi người thế nào đây? - Ông tức giận nói. - Con vừa từ MỸ quay về, có phải tên Kim SeungCheol đó dự dỗ con không... cứ nói đi, ta sẽ làm chủ cho con... ta sẽ nói chuyện phải quấy với lão Kim đó...

- Ba à, không phải vậy đâu... ba đừng làm vậy? - Cô không muốn giải thích nhiều, nơi này thật không tiện.

Không may mảy lời con gái nói, CEO JYP đích thân ghé thăm biệt thự của Kim gia... Lần này cũng chỉ muốn làm dữ với bọn họ, mau chong cho bọn trẻ tiến đến hôn nhân không thì con gái ông sẽ làm thế nào?

S.Coups ngồi trong lớp học, nhận được cuộc điện thoại từ Kim gia nói rằng CEO JYP cùng Kim lão gia đang tranh cãi quyết liệt, hy vọng anh co thể quay về giải quyết... chỉ e hai người họ không giữ được bình tĩnh mà lao vào dần nhau...

Nghe tin, anh nhanh chóng xách balo đi ra khỏi lớp khi giáo viên vẫn còn đang giảng bài, tính cách của anh không ai không biết... nơi này tồn tại khi còn Myungsoo, S.Coups lại là tổng tài MBK, ai dám động vào cậu ấy. Anh đi đến bàn học đầu tiên, nắm áo tên ngồi đầu bàn - người vừa nãy trêu chọc Sana mà hỏi:" Cô nhóc khi nãy, học lớp nào?"

- Mình... mình không biết... chỉ biết cô ta học khối 11.

Buông cổ áo của người đối diện ra, S.Coups bước về dãy lớp của khối 11. Vì không học lớp 11 ở Kim Hwang nên anh không nhận ra đồng phục của Sana là dành cho lớp 11., hiện tại bước vào nơi này cũng cảm thấy xa lạ.

Không nhìn thấy Sana nhưng nhìn thấy hai tên ngố ngố ra vẻ mặt bặm trợn đứng ở cuối lớp, còn cô gái lười biếng kia đang bị giáo viên phạt quỳ gối ở góc lớp. S.Coups bông nhiển cảm thấy cô gái kia trông thật buồn cười với gương mặt bí xị, vừa quỳ gối vừa mếu như muốn khóc.

- Yah. - Anh khẽ gọi nhỏ.

Sana nhìn ra phía cửa, thấy S.Coups hướng về mình mà gọi.

Anh vẫy tay gọi cô....

- Tôi đang bị phạt. - Cô nói nhỏ như không, vơ tay múa chân cho anh hiểu.

- Ra đây mau lên. - S.Coups không quan tâm mà gọi tiếp.

Sana nhìn lên phía bảng, thấy cô giao đang quay đầu vào bàng mà giải bài tập cho cả lớp... cô cuối người xuống bò nhè nhẹ ra phìa cửa sau. Bọn cận vệ thấy vậy liền lúng túng... tố cô chủ cũng không được, nhưng đi theo cũng chẳng khác nào lật tây cô chủ.

Cô bò ngang qua bọn chúng mà nói:" Tôi sẽ không bỏ hai chú, hai chú đợi tôi thoát ra thì ra ngoài sau nhé." - Căn dặn trước.

Bọn họ tin tưởng cô chủ, nhưng không hề hay biết Sana kia gian xảo thế nao.

Bo ra đến cửa lớp, Sana vừa đứng lên trước mặt S.Coups thì liền nghe tiêng hét của giào viên:" Sana, ai cho phép em ra khỏi lớp hả?"

- Chạy thôi. - S.Coups kéo lấy tay cô mà bỏ chạy xa.

Họ chạy về phía cổng trường mặc cho tiếng hét của giáo viên cộng thêm tiếng gọi của hai tên vệ sĩ... Chiếc xe hơi màu xanh chuối của S.Coups đang dừng sẵn ở trước cổng trường., một phần sợ quay lại bị cô phạt, một phần vì có cơ hôi thoát được hai chú nghiêm túc kia nên Sana quyết định đánh liều chạy theo S.Coups.

- Cảm ơn anh, dù sao anh cũng đã tách bọn họ ra khỏi tôi. - Sana thoải mái hét lên. - Tự do rồi, ôi... tôi yêu tự do. - Cô vô cùng sung sướng.

- Tôi sẽ không nhận lời cảm ơn của cô. - S.Coups nhún vai lắc đầu.

- Ôi... không cần khách khí... tôi biết ơn anh là đủ rồi. - Sana cười cười nhìn S.Coups mà nói. - Nhưng... chúng ta đang đi đâu vậy?

- Về nhà tôi. - S.Coups thờ ơ nói.

- y... chuyện khi sáng tôi nói là đùa thôi... không cần anh mang tôi về nhà đâu. - Sana nghĩ rằng S.Coups đang đùa.

S.Coups nhếch môi cười... chẳng lẽ có hay không anh không biết ư... trên đời sao lại có cô nhóc ngốc nghếch như cô ta... Ôi,... ôi nhìn cái kẹp tóc hình con mèo đáng chết kia, thật sự chỉ muốn đạp cô ta xuống xe... Nữ nhân bước lên xe anh, tất nhiên phải xinh đẹp... không xinh đẹp thì cũng phải thông mình. Đằng này cô nàng ta... ôi nghĩ tới anh chỉ cảm thấy đang tự sỉ nhục mình.

Thấy S.Coups không đáp, Sana cũng không hỏi gì thêm tự ý bật tung mui xe ra mà đứng lên đón gió... hôm nay được tự do nên cô rất vui và định sẵn một chuyến đi phía trước vô cùng thú vị.

- Đây là đâu? - Chiếc xe dừng trước một căn biệt sự sang trọng.

- Nhà tôi. - S.Coups xuống xe đáp.

- Mang tôi đến nhà anh để làm gì chứ? - Sana liền ngây người hỏi.

- Vào thôi. - Không muốn giải thích nhiều, anh nắm lấy cổ tay cô như lôi vào nhà.

Bên trong, cha cô và Kim lão gia như hai nước đang chiến đấu trong cuộc chiến tranh thế giới, gương mặt cả hai căng thẳng không ai chịu nhường ai. Chỉ khi nhìn thấy hai trẻ nắm tay nhau chạy vào, khiến hai bật tiền bối đều kinh ngạc.

- Ông còn chối cãi, còn dám nắm tay con gái tôi. - Cha cô nói như rít lên.

S.Coups kéo được cô vào nhà, liền buông ra.

- SeungCheol chuyện này là thế nào? - Kim ông hỏi.

Anh nhúng vai:" Cũng không có gì to tát."

- Ba, sao ba lại có mặt ở đây? - Cô xoa xoa cổ tay mình, nhìn về phía hai người bọn họ.

- Con còn hỏi nữa ư, là ta đến đây đòi lại công bằng cho con. - Ông nói.

Cô nhanh chóng chạy về phía cha mình như muốn kéo ông ra khỏi nơi này, chỉ vì một cậu đùa giỡn mà khiến cha cô phải mất mặt như vậy, bỗng nhiên cảm thấy có lỗi vô cùng.

- Ba, chúng ta về thôi ạ, chỉ là con đùa thôi, con làm sao có thể có thai với tên bán nam bán nữ ấy được. - Cô vừa nói vừa chửi xéo. - Con rễ của ba, phải là một người đàn ông lý tưởng.

S.Coups bỏ hai tay vào túi quần, cũng không bận tâm đến lời của Sana mà đi lên lầu.

*************************************

Kim Quốc...

Ra khỏi cổng thành, đi một đoạn đường dài liền gặp một thị trấn nhỏ. Nơi này về đêm thanh vắng không một bóng người, họ ghé vào một khách điếm có lẽ là duy nhất tại nơi này. Cheol gọi tiểu nhị, từ bên trong hắn ta chạy ra niềm nổ đón khách.

- Khách quan, mời vào mời vào. - Hắn ta nhanh tay lau dọn chiếc bàn cũ kĩ. Đôi mắt liếc nhìn Myung.

- Cho ta năm phòng thượng hạng. - Cheol nói.

- Không cần năm phòng đâu, chỉ cần bốn thôi. - Shannon cản lại.

- Chúng ta đi năm người, vì sao lại lấy bốn. - Cheol nhíu mày nói. - Muội chưa thành thân, không thể ở cùng một phòng với phò mã được.

Shannon lắc đầu nói:" Ai nói muội muốn ở cùng phòng với hắn ta, là muội muốn cùng với Jihyun ở một phòng. Từ ngày muội ấy gặp nạn, muội và muội ấy chưa có cơ hội trò truyện... Chẳng phải trước kia rất thân thiết ư?"

Đồng ý ở cùng một phòng với Shannon, bọn họ lấy bốn phòng.

- Khách quan, mời dùng trà. - Tiểu nhị mang trà ra nói

Cheol dùng thanh bạc thử độc trước khi uống, bên ngoài thảo khấu rất nhiều... lại nhìn tên tiểu nhị kia ánh mắt lém lỉnh trong lòng không an tâm.

- Không có độc, mọi người có thể uống. - Cheol nói.

- Cheol, huynh có quá đa nghi không? - Jihyun khẽ hỏi.

- Nơi này vắng vẻ, khách điếm này cũng vắng người... chúng ta ngủ lại đây một đêm ngày mai sẽ đi sớm. - Myung đáp. - Cheol làm vậy lo lắng cho sự an toàn của mọi người.

Bên trong, tên tiểu nhị đang đứng cùng một cặp vợ chồng trong vai chủ quán... hắn ta khẽ nói:" Đúng như tin từ trong cung nhận được, chính là Kim Myunh. Ngoài ra còn có Kim Cheol, hắn ta là một người khó mà đối phó bằng độc dược... chỉ là chung trà cũng khiến hắn nghi ngờ."

- Võ công của ba chúng ta, e là không đấu lại bọn chúng. - Người đàn bà kia nói.

- Quyết tâm phải giết chết Cheol, chúng ta sẽ lấy được giang sơn. - Người đàn ông nói.

- Bọn chúng có mang theo hai nữ nhân... xem ra cũng không có võ công. Chúng ta có nên lấy điểm yếu mà uy hiếp chúng.

Cả bọn cùng nhau bàn bạc kế hoạch... cơ hội lần này không thể bỏ qua.

Mờ sáng, ngoài trời sương mù dày đặc khó mà nhìn thấy được ở phía xa. Không hiểu vì lí do gì nhưng cô vẫn duy trì thói quen ngủ dậy từ rất sớm, nằm trên giường cũng không thể chợp mắt được. Jihyun bước xuống giường, nhìn thấy Shannon vẫn còn ngủ say... cô bước ra khỏi phòng vẫn nhìn thấy sự yên tĩnh nơi này, xem ra chỉ có bọn họ là khách của nơi này.

- Muội vẫn không có gì thay đổi nhỉ, vẫn dậy từ khi trời chưa kịp sáng. - JinYoung bước đến nơi Jihyun đang đứng, anh đoán biết cô sẽ thức dậy từ rất sớm nên cố tình thức giấc để trò chuyện cùng cô... Lúc tối vì Hoang thượng luôn bên cạnh mà chưa có cơ hội.

- Trước đây, tôi và công tử có quen biêt ư? - Jihyun đáp.

- Đúng là muội đã quên hết mọi chuyện thật. - JinYoung khẽ cười. - Nhưng không sao, nhìn muội vẫn bình an ta cũng an lòng.

Cô không đáp, lặng lẽ đứng bên cạnh JinYoung, họ cùng nhìn về một hướng ngắm những hạt sương ban sớm li ti trắng trong, cô khẽ đưa tay ra đón lấy đôi môi khẽ nở một nụ cười tươi như hoa mùa xuân chớm nở.

- Nhưng cũng phải nói, trước đây muội toàn mặc y phục nam nhân huynh thật không thích nay nhìn muội chỉ y phục của nữ nhân hằng ngày... cảm thấy muội thật xinh đẹp..

- Nếu thật sự công tử và tôi có quen biết... công tử có thể nói cho Jihyun biết... trước đây Jihyunlà người như thế nào?

- Cô nương là một nữ nhân có thể vì người khác mà hy sinh bản thân, lại thích cải nam trang khiến một chút nữa làm JinYoung tôi nhầm tưởng. - JinYoung nhớ lại chuyện xưa bổng mỉm cười. - Nếu không phải vì cha huynh quay về đúng lúc, có lẽ chúng ta đã bái đương thành thân.

- Bái đường thành thân? - Cô kinh ngạc.

- Chỉ là chuyện đã qua, hiện tại muội là người của Hoàng thượng rồi, muội xứng đáng có được những điều tốt đẹp. - JinYoung đáp. - Jihyun? cái tên rất có ý nghĩa... huynh hy vọng cuộc đời của muội cũng sẽ như cái tên này.

- Vậy trước kia, muội mang tên gì?

- Mọi người gọi muội là Jisoo vì họ nghĩ muội là nam nhân, còn ta gọi muội là Kim Yeon vì ta biết muội là nữ nhân ngay từ khi vừa gặp gỡ. Nhưng sau đó ngay cả Shanon và Tứ vương gia cũng biết muội là nữ nhân... họ không kể cho muội nghe ư?

- Vậy ý của huynh nói, muôi chính là Jisoo đó ư?

- Không phải là như vậy sao? - JinYoung hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ cô ấy không biết điều gì?

JiHyun hơi xoay người về phia JinYoung mà nói:" Đây là một việc quan trọng, huynh chắc chắn chứ?"

JinYoung một lần nữa khẳng định:" Huynh chắc chắn, dù muội có tan thành tro ta cũng có thể nhận ra muội chính là Jisoo - một tiểu cô nương vô cùng đáng yêu."

Jihyun không nói gì, chỉ xoay người chạy vào bên trong... cô bước đến gần phòng của Myung liền nhìn thấy tên tiểu nhị khi tối đang lảng vảng bên ngoài.

- Ngươi làm gì ở đây? - Cô cất giọng hỏi.

Tên tiểu nhị không lên tiếng, cúi đầu đi về phía cô. Jihyun không đề phòng, bị hắn ta chụp thuốc mê nhanh như cắt... ngay lập tức bế cô vào một căn phòng khác... Ngay lúc đó, vợ chồng tên chủ quán cũng đột nhập phòng Shannon mà bắt công chúa đi không một tiếng động.

Nghe giọng của Jihyun, Myung thức giấc đi ra ngoài nhưng bên ngoài vắng lặng không có ai... cứ ngỡ tự minh mơ màng nghe nhầm quay đầu vào lại trong phòng.
Chap 54:
Trong một căn phòng tối, cả cô và Shannon đều bị trói vào một chiếc cột lớn. Khi thuốc mê tan hết, cô tỉnh lại thì phát hiện mình đã bị bắt cóc... mọi thứ xung quanh đều mờ mịt không nhìn rõ nơi bị nhốt là chốn nào... chỉ nghe mùi ẩm móc rất kinh khủng. Cựa quậy người, toàn thân cô bị trói vào cột nhà rất chắc chắn khiến cô không thể nào cử động nỗi... lần này là vì lí do gì mà bị bắt đi đây.

- Đây là đâu, có ai không cứu tôi với... - Shannon mở mắt ra, trong lòng vô cùng sợ hãi... trước kia từng ở trong ngục thất cũng không đáng sợ như hiện tại.

- Công chúa... là công chúa phải không? - Jihyun bị trói phía sau lưng Shannon, nghe giọng liền nhận ra.

- Là muội ư? - Shannon có chút mừng rỡ, dù sao cô cũng không ở nơi này một mình. - Chúng ta đang ở đâu, Hoàng huynh và Tứ huynh đâu... còn JinYoung nữa...

- Muội không biết... là tên tiểu nhị tẩm thuốc mê bắt muội đến nơi này, Công chúa... chủ quán có lẽ là người xấu, họ muốn dùng chúng ta tống tiền Hoàng thượng ư?

- Chỉ e không đơn giản như vậy. - công chúa nói. - Chẳng lẽ chúng ta đã bị lộ thân phận.

- Ý của công chúa là... - Jihyun run người nói tiếp. - Người họ nhắm đến không phải là công chúa, cũng không phải là muội.

- Đúng, đó chính là Hoàng thượng. - coong chúa gật đầu đáp. - Nếu chỉ cần tiền, bọn chúng sẽ không cất công bắt cả hai người...

Hiện tại cô không còn lo lắng cho bản thân mà chính là lo lắng cho Myung, tính khí của anh cô có thể đoán được... huynh ấy sẽ không từ nan nguy hiểm mà đánh đổi sự an toàn cho cô và công chúa.

- Công chúa, chúng ta phải trốn đi trước khi Hoàng thượng gặp nguy hiểm?

- Chúng ta bị trói chặt, đừng làm những việc vô ích mà phí sức. - Lục công chúa lắc đầu. - Đã lâu rồi ta và muội không trò chuyện, chúng ta trò truyện trước khi Tứ huynh đến cứu thôi.

- Người chắc chắn rằng Tứ vương gia sẽ đoán biết mà đến ư?

- Trong mọi tình huống, muội hãy suy nghĩ đến con đường tốt đẹp nhất thì tinh thần sẽ thoải mái hơn. Muội hãy nhắm mắt lại và sẽ thấy người đầu tiên muôi muốn gặp nhất hiện tại, và hy vọng chính người đó sẽ cứu mình. - Lục công chúa nói xong khẽ nhắm mắt lại.

Jihyun cũng nghe theo lời Shannon mà khẽ nhắm lại... cô nhìn thấy Myung, quả nhiên là anh mà, người mà cô hy vọng được gặp nhất hiện tại.

- Chết tiệt, vì sao lại là hắn ta chứ? - Shannon mở mắt ra ngay sau khi nhắm lại, làm sao có thể là tên JinYounh kia chứ.

- Công chúa sao vậy? - Jihyun hỏi.

- Tỷ không sao. - Shannon lắc đầu. - Nhưng ta vẫn thích gọi muội là Jisoo hơn cái tên Jihyun... Ôi Jisoo luôn khiến ta mỉm cười, luôn trấn an mỗi khi ta gặp chuyện buồn.

- Công chúa, người có thể kể cho Jihyun nghe những chuyện trước kia hay không? - Cô khẽ hỏi.

Shannon ngồi kể lại những kỉ niệm trươc kia giữa bọn họ... vừa kễ vừa cười rất vui vẻ khi nhớ đến chuyện cũ... Chẳng ai có thể tin được hai cô gái nhỏ này, nguy hiểm cận kề có thể ngồi tán gẫu như không có chuyện gì xảy ra.

Về phần ba chàng trai kia, họ đang đứng ngồi không yên vì sự mất tích của Jihyun và Shannon. JinYoung kể lại chuyện lúc sáng có gặp Jihyun ngoài hiên... nhưng khi cô chạy đi anh cũng không chạy theo nên không có một dấu vết nào. Myung hết đi ra rồi lại đi vào, tại sao có thể mất tích không một dấu vết như vậy... liệu có gặp nguy hiểm.

Trong lúc bọn họ đang lo lắng, một chiếc phi tiêu được phóng từ cửa sổ vào phòng Myung gim vào chiếc cột nhà. Trên phi tiêu có dấu hiệu của Bắc hội, Myung và Cheol nhìn nhau có thể đoán ra được câu chuyện, liền đọc mãnh giấy được giấu trên phi tiêu.

- Hoàng huynh, là Phương Bắc, bọn chúng muốn một mình huynh đi vào trong khu rừng phía nam... vào giờ Tuất đêm nay. Nếu không đến thì sẽ nhận xác của Jihyun và shannon.

- Quả nhiên là việc ta rời khỏi Hoàng cung đã bị lộ ra ngoài. - Myung tức giận. - Bọn phản loạn này, dám động vào Hoàng hậu và tiểu muội của Trẫm... quả là ăn gan trời.

- Hoàng thượng, đêm nay để Cheol thay người đến đó.

- E là không được, người bọn chúng muốn là Hoàng thượng... Tứ vương gia đến nơi đó bọn chúng cũng không thả người... chuyện lần này tôi có một mưu kế. - JinYoung đứng lên, phẩy quạt mà nói.

- Khanh nói đi. - Myung đáp.

JinYoung đóng hết cửa phòng lại, khẽ thì thầm vào tai Cheol và Myung...

Cả ba cùng gật đầu... bắt đầu thực hiện kế hoạch mà JinYoung bày ra.

Cả ngày hôm ấy, JinYoung rời khỏi khách điếm mà không quay về, còn Myung Và Cheol đều ở trong phòng không hề bước chân ra ngoài nữa bước.

Vào giờ mùi, Myung và Cheol bước ra ngoài đi vào bên trong chợ đông người... bọn người của Phương Bắc nhanh chóng cho người theo dõi... Đến khi cả hai bước vào một tửu lầu, gọi nữ nhân vào trong phòng thì bọn chúng không thể theo được mà chỉ ngồi trước cửa uống rượu. Không lâu sau, cả hai và các cô nương đó bước xuống vô cùng vui vẻ mà rời đi... không một chút nghi ngờ bọn chúng tiếp tục bám theo.

Họ quay về lại khách điếm kia và tiếp tục bước vào căn phòng của mình mà đóng cửa lại, bọn người của Phương Bắc lại nhếch môi kháo nhau rằng có lẽ biết sắp tìm đến chỗ chết nên lại muốn phong lưu một lần, đúng là một tên vua ham mê dục sắc.

Đến giờ Tuất, một mình Myung bước ra khỏi khách điếm và bước về phái bìa rừng hướng nam, bọn người của Phương Bắc cũng đưa Shannon và Jihyun đến nơi đó. Lần này là bọn chúng muốn giết hết một lần, không trừ bất cứ kẻ nào... chỉ muốn dùng hai cô nương kia làm mồi nhử Myung.

- Kim Myung, quả nhiên ngươi cũng đã đến. - chủ của Phương Bắc hội nói lớn.

- Ta từng tưởng Phương Bắc các người là nơi hội tụ các anh hùng trong võ môn, nào ngờ cũng chỉ là hư danh... lại đi ức hiếp hai vị cô nương trói gà không chặt... thật khiến người đời chê cười.

- Vì đại sự, dù phải dùng bất cứ cách hèn mọn nào ta đều làm... chỉ vì muốn lấy đầu tên họ Kim nhà ngươi. - Hắn ta đáp.

Shannon và Jihyun nhìn nhau khó hiểu, gương mặt kia quả nhiên giống hệt Myung nhưng giọng nói này... rất quen thuộc.

- Nếu chỉ cần mạng sống của ta, thả hai cô nương họ ra trước. - Anh nhìn Shannon và Jihyun mà nói.

- Trước khi đến nơi này nhà ngươi còn mua vui ở tưởu lầu mà... ta còn nghĩ ngươi sẽ không đến....thật là biết hưởng thụ. - Hắn ta cười lớn. - Bỏ gươm xuống, nếu không ta giết cô ta.- Hắn đưa lưỡi gươm về phía Shannon.

Myung quăng thanh gươm xuống đất mà nói:" Ngươi không được động vào muội ấy."

Người của Phương Bắc nhanh chóng đưa gươm về phía Myung, chỉ cần anh làm sai lời sẽ giết ngay lập tức.

- Mau thả bọn họ ra. - Myung nói.

- Thả người đi. - Tên chủ nói.

Shannon và Jihyun được cởi trói... nhưng vẫn bị giữ lại không thả ra...

- Kim Myung... nhặt gươm ngươi lên cho ta.

Anh cúi đầu nhặt gươm...

- Mang gươm của ngươi... tự mình kết liễu. - Hắn hét lên.

Jihyun run người lo sợ, nhưng bị bọn chúng giữ chặt không thể chạy đến ngăn anh... chỉ biết gào khóc van xin anh đừng làm như thế.

- Shannon, muội nhìn thấy không... bên tay trái muội là thứ rất cần thiết... nhiệm vụ của muội là bảo vệ Jihyun. - Myung nói nhanh như gió, vung gươm chém những tên bên cạnh.

Shannon hiểu rõ lời Hoàng huynh, cô dùng sức đẩy mạnh tên đang giữ mình rút lươm gươm từ trong người hắn ta... sau đó quay sang chém tên đang giữ Jihyun... từ nhỏ đã luyện võ công cùng hai đại huynh, Shannon trong người võ công cũng không thua kém kẻ nào.

Từ phía trong bìa rừng khuất tối, hài người đàn ông trên tay cầm hai thanh gươm mà bước ra... cùng nhau chiến đấu.

- Ngươi... còn ngươi... vì sao lại có hai Myung. - Tên chủ không thể tin vào mắt mình.

Myung mà hắn ta theo dõi từ tửu lầu đến hiện tại đứng ngay trước mặt hắn đang cười to, JinYoung tháo lớp mặt nạ trên gương mặt mình ra mà cười lớn:" Đúng quả là sư phụ của ta, khiến cả đám người các ngươi không thể nào nhận diện."

- Là huynh ư? - Shannon ngờ ngợ từ lúc nghe giọng nói, không ngờ lại là JinYoung thật.

Đúng quả không hổ danh là võ công thượng thừa, trong một nhoáng đã giải quyết gần một nữa bọn người của Phương Bắc... cảm thấy tình thế không thể duy trì, tên chủ nhanh chóng cho người rút đi trước đi tất cả mọi người đều không cầm cự được.

- Hoàng thượng, có đuổi theo không? - JinYoung nói.

- Không cần, cứu được người an toàn là tốt rồi. - Myung dùng một tay ôm Jihyun mà nói. - Lần này JinYoung là người có công lớn, cũng may là có khanh đi theo.

- Vì sự an toàn của Hoàng thượng, JinYoung chỉ góp chút sức nhỏ.

Từ trước đến nay, Shannon đều khinh thường cái tên kia vì nghĩ cha hắn ta lúc nào cũng nịnh bợ Hoàng Thái Hậu, không ngờ hắn ta cũng không xấu xa như cha hắn, lại còn giúp sức cho Hoàng huynh cứu cô...

- Ta muốn nói chuyện với nhà ngươi. - Shannon kéo tay áo của JinYoung là lôi đi...

Cheol nhìn Jihyun và Hoàng thượng có lẽ có nhiều lời để nói cùng nhau, anh cũng lùi bước để lại sự yên tĩnh cho hai người bọn họ...

Myung cầm tay Jihyun đi đến một con suối gần đó, tiếng nước róc rách làm sự yên tĩnh bớt đi nhàm chán, ánh trăng soi xuống mặt nước tạo lên những tia lấp lánh đẹp mơ hồ.

- Hoàng thượng, trước khi bị bắt... thiếp đã đến tìm người. - Jihyun nói.

- Nàng tìm ta ư, là có chuyện gì?

- Jihyun chỉ muốn nói một điều, chính là thiếp yêu người... là yêu một nam nhân ngồi trước mặt thiếp hiện tại, không phải là một Hoàng thượng của Kim Quốc.

Myung không hiểu vì sao Jihyun lại nói ra những lời kì lạ như vậy, nhưng những lời nói ấy quả nhiên rất ngọt ngào. Liệu nữ nhân nào có thể thật tâm yêu anh, không phải vì địa vị quyền lợi của chốn Hoàng cung.

- Jihyun... ta yêu nàng. - Myung nói...đặt đôi môi anh lên đôi môi cô... nụ hôn của họ dưới sự chứng kiến ảnh ánh trăng trên trời cao, dưới mặt hồ sống động.

Anh hôn cô như không muốn buông ra, cô đáp trả nụ hôn kia có phần cuồng nhiệt... Myung không cưỡng nỗi bản thân của một người đàn ông trẻ tuổi. Anh từ từ cởi bỏ lớp y phục của Jihyun... luồng bàn tay vào bên trong lớp áo mỏng.

- Người... không được... ở đây không được. - Jihyun đẩy bàn tay hư hỏng kia ra.

- Giang sơn này là của Trẫm, nàng cũng là của Trẫm... không gì là không được. - Myunh mặc kệ Jihyun... tiếp tục hư hỏng trên cơ thể cô.

Jihyun chóng trả quyết liệt thế nào cũng không thể thoát được sự nhẹ nhàng cưng chiều của Myung... Nụ hôn của con sói hoang kia giữa khư rừng đêm không ai qua lại... chỉ nghe tiếng rì rào của nước chảy.

- Myung người thật sự muốn ở nơi này ư? - Jihyun hiện tại đang nằm dưới thân Myung, gương mặt đỏ bừng là nói.

- Trăng thanh, gió mát... khung cảnh nên thơ như vậy... có gì là không phù hợp.

- Thật sự là thiếp rất ngượng. - Jihyun muốn ngồi dậy, dừng lại mọi thứ.

Anh đưa hai tay mình lên vai cô mà đẩy nhẹ người cô xuống khẽ nói:" Yên nào, Trẫm ra lệnh cho nàng phải nằm yên."

Jihyun biết mình không thể thoát đi, cô cũng cảm thấy bản thân chính là thuộc về Myung... Nữ nhân dù trước dù sau cũng chỉ nên phục vụ một nam nhân, nam nhân của đời cô chính là anh.

- Myung, nhẹ thôi... thiếp không muốn... - Cảm giác ê buốc hạ thể, sự cuồng nhiệt của anh khiến cô có cảm giác đau đớn.

Myung nhìn thấy nét đau đớn trên gương mặt Jihyun, khẽ hôn lên đôi mắt, hôn lên đôi môi cô... sau đó khe khẽ nói bên tai:" Trọn đời trọn kiếp, ta chỉ sủng một mình nàng."

Câu trọn đời trọn kiếp của anh, khiến trái tim cô rung động liên hồi... nếu thật sự trọn đời trọn kiếp được bên cạnh huynh ấy... một chút đau đớn kia, cô cũng mặc kệ...

Cuộc hoan ái giữa trời đất kết thúc khi Myung hét lên như sói tru giữa một bờ sông trong cánh rừng, khiến thú rừng giật mình chạy toán loạn, những con chìm trên câu đang ngủ cũng giật mình mà bay lên cao... Còn Jihyun... đã không còn cảm giác đau đớn, cô đã bắt đầu hòa quyện cùng anh, bắt đầu đáp trả sự nhiệt tình từ anh.

Bàn tay Jihyun đưa lên bờ lưng của anh, cô chạm vào vết sẹo trên tay anh khẽ hỏi:" Vết thương này, do đâu mà có vậy?"

- Đó là vết thương rất xứng đáng, nhờ nó mà ta đã yêu nàng tự lúc nào? - Myung đáp.

- Là do thiếp gây ra cho chàng ư?

- Không... . - Anh lắc đầu. - Nhưng Jihyun , nàng quên hết quá khứ cũng là chuyện tốt... trước kia Trẫm luôn nghĩ nàng là nam nhân... trong lòng vô cùng tức giận.

- Haha, vậy theo như người nói... là người đã yêu nam nhân ư?

- Không... ta chỉ yêu một mình nàng mà thôi. - Myung lại ôm ngang bụng cô... đưa bàn tay sờ lên cặp gò bông đảo kia, đôi môi bắt đầu không ngừng hôn lên cơ thể cô.

Jihyun hơi giật mình... không phải là anh ấy, lại muốn động chạm vào người cô chứ...

Đoán không sai... chính là con sói hoang kia lại lộ diện nguyên hình... muốn ăn thịt con mồi đang tự nguyện hiến dâng.
Chap 55
- Công chúa, cô muốn nói điều gì hãy nói ra đi, đừng kéo tôi như vậy. - JinYounh gạt tay, không muốn bị Shannon kéo đi nữa.

- Yoo công tử, khi nãy bọn người của Phương Bắcu kia nói, trước khi ngươi đến đây có vào kỉ viện... có đúng như vậy không? - Shannon hỏi.

JinYoubg thành thật gật đầu, là tương kế tựu kế mà vào kỉ viện tráo người qua mặt bọn chúng.

Lục công chua nghe xong, sẵn gươm đang cầm trên tay vung lên cổ JinYoung mà nói:" Nhà ngươi đường đường là phò mã Kim quốc, lại dám đến những nơi ô uế như thế... ta giết ngươi."

- Gươm sắt bén không có mắt, Lục công chúa nên thận trọng.- JinYoung lùi về sau một bước, thật không thể hiểu nổi trong đầu cô nàng ta đang suy nghĩ điều gì, nam nhân vào kỉ viện là chuyện không có gì to tát, có phải là thích tức giận là tức giận. - Vả lại, công chúa là tức giận chuyện gì chứ... ta và nàng cũng không có chút tình cảm nào, ta có thật ôm nữ nhân khác vào lòng, nàng quan tâm ư?

Shannon nhớ đến lúc bị bọn Phương Bắc bắt cóc, khi cô nhắm mắt lại lại nhớ đến JinYoung, muốn người đàn ông đó đến cứu cô. Quả là bản thân không thể tự lừa dối mình nữa, chính là cô để mắt đến JinYoubg... sau những cuộc cải vã lại càng cảm thấy thú vị.

- Ta mà thèm quan tâm ư? - Cô đỏ mặt vứt thanh gươm xuống đất. - Chỉ sợ ngươi làm tổn hại đến thanh danh của bổn công chúa.

Nói xong Shannon bỏ đi một mạch về phía trước, JinYoung liền từ tốn bước chân theo sau mà hỏi:" Công chúa kéo tôi ra đây chỉ để hỏi điều đó ư?"

- Không phải?

- Vây người muốn nói gì nữa?

- Ngươi câm miệng đi, phiền chết ta được. - Shannon nhanh chóng bỏ đi, đêm tối nên JinYoung không thể nhỉn thấy gương mặt đỏ ửng của cô.

- Công chúa, đường rất khó đi... cẩn thận. - JinYoung thấy Shannon bỏ chạy liền nói lớn.

Quả đúng như lời anh nói, cô vừa vấp phải một chiếc rễ cây lớn trồi lên mặt đất.... tưởng chừng lao về phía trước nhưng anh kịp thời đỡ cô vào lòng mình. Shannon gương mặt như quả cà chua, từ từ rời khỏi lòng ngực của anh.

- Công chúa, người không sao chứ? - JinYoung hỏi.

- Chân ta, đau... - Cô đáp.

JinYoung xem qua nhưng không thể nhìn thấy rõ ràng vết thương... đường rừng khó khăn, một vị cô nương ngày đêm sống trong Hoàng cung như cô nương ta sẽ không thể nào đi lại an toàn... JinYoung đành cỗng Lục công chúa trên lưng mà ra khỏi khu rừng. Shannon vì quá mệt mỏi lo lắng khi bị bắt, nay mọi thứ đã được vẹn toàn liền cảm thấy vô cùng buồn ngũ... sẵn được JinYoung cỗng về... cô tựa đầu vào bờ vai anh mà thiếp đi.

JinYoung đưa cô về một khách điếm mà anh đã đặt sẵn tiền, nơi này anh đã điều tra kĩ càng, không phải của bọn người của Phương Bắc. Đặt Shannon xuống giường, nhìn gương mặt cô tiểu công chúa đanh đá khi ngủ cũng thật sự hiền lành và đáng yêu như thế... vậy mà tính cách lại một trời một vực, thật khiến anh xoay một vòng không lường trước phương hướng.

Khi anh đứng lên rời đi, một bàn tay nhỏ nhắn bắm lấy cổ áo JinYoung, Shannon khẽ hé mở đôi mắt mình ra mà nói:" Yoo công tử, đa tạ huynh đã đến cứu ta... và đã cỗng ta về."

- Lục công chúa, nàng mệt rồi... ngủ một chút đi... - JinYoung nhẹ nhàng nói, trên môi lộ lên một nụ cười nhẹ.

- Ta muốn huynh canh cho ta ngủ, ta sợ sau khi thức giấc lại bị bắt đến một nơi xa lạ đầy mùi hôi ghê tởm. - Shannon khẽ nói.

JinYoung ngồi bên cạnh giường Shannon khẽ đáp nhẹ nhàng:" Công chúa an tâm... có JinYoung ở đây... sẽ không cho kẽ nào ức hiếp nàng."

Shannon an tâm nhắm mắt lại, bàn tay vẫn không chịu buông cổ áo của JinYoung...

******************

Trời thanh gió mát, Cheol một mình cô đơn ngồi trong quán rượu rót từng chung một mà uống cạn. Đối với Jihyun, chỉ cẩn một viên thuốc giải của anh cô có thể lấy lại hết tất cả kí ức. Có một loại tình cảm rất kì lạ, tuy anh không có được cô nhưng luôn hy vọng cô sống hạnh phúc, vì anh biết... Hoàng huynh sẽ chăm sóc tốt cho Jihyun... để cô quên hết mọi chuyện trong quá khứ, liệu anh có làm đúng hay sai.

*********************

Sáng hôm sau, bọn họ bắt đầu lên đường về Sudong... một phần Myung muốn đưa Jihyun về nhà một chuyến theo mong ước trước kia của cô... lại muốn có lẽ nhìn thấy những nơi quen thuộc sẽ nhớ lại mọi chuyện...

Đi trên đường, ngang qua một thị trấn nhỏ... nơi đây tuy chỉ vài trăm hộ nhưng buổi sáng chợ rất đông đúc người mua kẻ bán... có thể nhìn thấy một cuộc sống thái bình no đủ tại nơi này. Myung hài lòng với những thứ mà anh đang nhìn thấy, ra ngoài mới có thể nhìn thấy thần dân của Kim quốc sống ra sao... chỉ đọc tấu chương thì hiều được bao nhiêu.

Ở phía gần cuối chợ, đông người quay quanh nhìn ngó bàn tán về phía một cô gái đang quỳ giữa đường trên người có treo tấm biển ghi " bán thân chôn mẹ", trên gương mặt cô ta hiện lên một nét buồn rười rượi...

- JinYoung, phía trước có chuyện gì mà đông người như vậy? - Myung hỏi.

- Myung ca, phía trước là một vị cô nương đang muốn bán thân chôn mẹ, xem ra hoàn cảnh thật đáng thương.

Jihyun nghe vậy liền quay về phía Myung mà nói:" Myung ca, chúng ta nên qua giúp cô nương ấy... thật quá tội nghiệp."

Myung nhanh chóng bước về phía trước, nhìn thấy tấm lòng hiếu thuận kia thì vô cùng cảm động. Anh đi về phía vị cô nương kia, đưa về phía cô nương ta một túi bạc mà nói:" Cô nương mang về mà lo hậu sự cho mẫu thân... sau đó hãy lấy một tấm chồng mà nương nhờ."

- Tiểu nữ khấu đầu cảm tạ đại ơn đại đức của công tử, cả đời tiểu nữ sẽ hầu hạ người... sẽ làm trâu làm bò cho người sai bảo? - Cô ta quỳ lạy Myung, nhận số tiền kia xem như Myung là chủ nhân của mình.

- Đây là ta cho cô nương... ta không cần cô nương phải làm gì cả... - Myung nói xong liền cáo từ rời đi cùng mọi người.

Không ngờ, cô nương kia lại chạy đến quỳ dưới chân Myung mà nói:" Công tử, gia đình JiEun chỉ có một mẹ một con, này mẹ đã qua đời không còn nơi nào nương tựa chỉ mong bán mình đi để tìm chủ nhân JiEun hầu hạ... Này người bỏ tiền ra mua JiEun, xin thu nhậnlàm người hầu, a hoàn của người... JiEun không còn nơi nào để đi nữa."

- Chúng ta không cần người hầu... cô nương không thể đi cùng. - Shannon từ chối.

- Công tử, tiểu nữ thật sự không thể đi nơi nào, xin người hãy thau nhận tiểu nữ... Bọn chủ nợ đòi bán tiểu nữ vào lầu xanh, tiểu nữ van xin người.

Cảm thấy cô gái này quá đáng thương... nơi lầu xanh nhơ nhuốt kia sẽ hại cả đời của cô ấy... JiHyun khẽ nói:" Myung ca, hay là cứ thu nhận cô nương ấy... đến một nơi khác tạo điều kiện cho cô ấy buôn bán kiếm sống."

- Đó là điều nàng muốn. - Myung có chút lưỡng lự, nhưng Jihyun đã lên tiếng liền nghe theo lời cô.

Jihyun gật đầu.

JiEun được thu nhận đi cùng bọn họ, sau khi an táng mẹ già... cô tắm rửa sạch sẽ không còn lấm lem như trước kia nữa... Mọi người đều ngỡ ngàng trước một cô nương hoàn toàn khác xa khi nãy, quả nhiên là vịt hóa thiên nga vô cùng xinh đẹp.

- Chúng ta lên đường thôi, đoạn đường còn rất xa. - Myung ra lệnh, mọi người đều bắt đầu xuất phát.

Bên trong chiếc xe ngựa kia, gồm có Shannon, Myung, Jihyun và có thêm JiEun. Còn JinYounh và Cheol ở bên ngoài dẫn ngựa. Nhìn thấy Myung đặc biệt quan tâm đến JiHyun, JiEun tuy bên ngoài vui vẻ nhưng có chút ghen tỵ... cô nương ta thật may mắn... được một nam nhân có dung mạo sáng láng lại là công tử nhà giàu yêu thương, quả nhiên là số tốt.

- JiHyun, tựa vào đầu huynh đi... đường đi có vẻ không tốt. - Myung ôm Jihyun mà nói.

- Thiếp không sao, huynh đừng lo. - Jihyun khẽ lắc đầu.

- Jihyun... đúng rồi... tỷ chưa hỏi muội đêm qua muội ngủ ở nơi nào vậy... buổi sáng tỷ thức dậy đi tìm khắp nơi đều không thấy muội. - Shannon ngây ngô hỏi.

- Muội... muội... - Jihyun hơi đỏ mặt.

- Là huynh đưa nàng ấy đi thưởng trăng cả đêm... - Myung đáp. - Trăng đêm qua rất đẹp, nhưng nàng khi ấy còn đẹp gấp bội lần.

Jihyun xấu hổ cúi mặt, chuyện đêm qua cả đêm triền miên cùng anh tại nơi đó... nói ra thật đáng xấu hổ.

Đường khó đi, chiếc xe lắc lư liên tục khiến Jieun ngồi xe không quen mà ngã nhào về phía trước... Myung tiện ay đỡ lấy cô nương ta, không ngờ JiEun thấy vậy mà ngã nhào vào lòng Myung.

- Tiểu nữ xin lỗi... - Myung vờ như vô tình, nhanh chóng lùi về sau.

Jihyun cũng nghĩ đơn giản, rằng mọi chuyện là vô tình...

- Không sao... cẩn thận một chút. - Myung khẽ đáp, sau đó nhìn về phía Jihyun. - Muội không sao chứ?

Jihyun mỉm cười lắc đầu.

Ở bên ngoài, từ phía xa có những cung tên bắn về phía họ... Cheol và JinYoung nhanh chóng rút gươm chém hạ từng đoạn cung... thật không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật lại dám hành thích Hoàng thượng.

- Tứ đệ, đã xảy ra chuyện gì? - Myung hỏi.

- Hoàng huynh cẩn thận, có người truy sát. - Cheol đáp...

Không thể để một mình Cheol và JinYoung đối phó bọn chúng... Tuấn Myung nhanh chóng ra ngoài giúp bọn họ. Khi Myung xuất hiện, nhưng cung tên đã dừng lại... bọn người mặc áo đen bịt kín mặt nhanh chóng phi thân từ tứ phía đến mà giao chiến cùng ba người bọn họ.

- Hai người ở bên trong, ta phải giúp bọn họ. - Shannon cầm gươm, muốn ra ngoài.

Jihyun ngăn lại:" Bên ngoài rất nguy hiểm... chỉ e... tỷ không phải là đối thủ của chúng."

Đối phương khá đông, đã vậy bọn chúng ai cũng là cao thủ không thể xem thường... võ công cũng không hề thua kém ba người bọn họ.

JinYoung bị một tên từ phía sau chém trúng vào tay, Shannon nhìn thấy vậy liền từ bên trong xe cầm gươm lao ra ngoài một phát chém tên đã chém JinYoung khiến hắn ta ngã xuống ngay lập tức.

Cô chạy đến đỡ JinYoung, hai người tựa lưng vào nhau mà đối phó bọn sát thủ áo đen kia...

- JinYounh, huynh không được chết... huynh mà chết ta sẽ... ta sẽ... không tha cho huynh. - Shannon nhìn thấy máu trên người Jinyoung mà nói.

- Chết cái miệng nhà cô, JinYoung này chưa làm được đại sự, sẽ không thể chết được. - Chỉ là vết thương ở tay, cô ta lại làm mọi chuyện rối lên.

Myung và Cheil đứng quanh chiếc xẽ ngựa mà bảo vệ hai cô nương bên trong... bọn sát thủ kia càng lúc càng xuất hiện thêm đông, bốn người lần lượt tiêu diệt từng tên... nhưng dường như JinYoung vì mất máu nhiều đã quỵ xuống... gương mặt không còn chút sức lực... Shannon dù gì cũng là sức nữ nhi, toàn thân mệt lả không còn vung gươm được nữa lại thấy JinYoung như vậy mà lo lắng, cô ngồi xuống đỡ lấy đầu JinYoung mà xót xa.

Những tên còn lại đều bị Cheol và Myung tiêu diệt... không để bọn chúng động tới Jihyun đang ngồi bên trong...

Khi những tên sát thủ đã gục ngã... từ phía rừng sau còn một tên duy nhất vừa cười lớn vừa bước ra mà vỗ tay:" Không hổ danh là con cháu nhà họ Kim, võ nghệ của huynh đệ nhà ngươi đúng là không thể xem thường."

- Ngươi là ai? - Cheol hỏi.

- Là ai ư... xuống mà hỏi diêm vương. - Hắn ta vung gươm... tiến về phía hai người bọn họ.

Tên sat3 thủ kia võ nghệ cao cường, có thể nói cả Cheol và Myung đều không phải là đối thủ của hắn ta... Sau nhiều chiêu thức, cả hai đều bị đánh trọng thương khắp người... tên sát thủ kia cười lớn vung gươm về phía Myunh như muốn lấy đầu anh... Myung bị một chưởng của tên sát thủ kia đã không còn chút sức lực mà phản kháng... Cheol cũng nhận hai chưởng từ hắn ta mà phun máu ngất đi...

Tuy Myunh đã căn dặn dù bất cứ lí do gì cũng không được bước xuống xe, không được nhìn ra bên ngoài. Nhưng cô cảm thấy bên ngoài yên ắng không còn nghe tiếng ma st1 của gương đao... Jihyunmở tấm màng che ra xem, không ngờ lại nhìn thấy Myung đang nằm dưới đất tay ôm lòng ngực ra vẻ rất đau đớn... còn tên mặc áo đen kia, đang vung gươm về hướng anh.

********************************

Năm 2015...

Không ngờ chuyện tin tức giữa S.Coups và Sana được nhà báo thêu dệt như một chuyện tình đẹp như trong tiểu thuyết ngôn tình... Nào là nàng du học nước ngoài về liền trúng tiếng sét ái tình cùng chàng... cả hai yêu nhau cuồng nhiệt đến quên đi bản thân vẫn còn đang ở tuổi đến trường... Lại còn có tin tức thông báo ngày họ đám cưới, rồi S.Coups sẽ phải nhận hình phạt thế nào về tội quan hệ với vị thành niên....

S.Coups ngồi trong văn phòng tổng giám đốc vứt tờ báo vào sọt rác... đúng là các tay nhà báo thời này hết chuyện để viết nên thành nhà văn cả... Tuy nhiên việc lần này không phải là không tốt nha, cổ phiếu của MBK đột ngột tăng lên chóng mặt, xem như gỡ gạt được một chút.

- Tổng giám đốc, tôi có nên liên lạc với các tòa soạn yêu cầu họ đính chính không ạ?
S.Coups lắc đầu nói:" Mặc kệ bọn chúng đi."

- Dạ, nhưng cô gái đó thật sự có thai không ạ? - Thư kí khẽ hỏi.

S.Coups đưa tay lấy một quyển sách tùy ý trên bàn ném về phía thư kí là nói:" Có thai cái đầu anh đó... ra ngoài cho tôi."

Mọi thứ trở nên nhàm chán với S.Coups ... bác sĩ gọi điện đến thông báo rằng tình trạng của Myungsoo ngày càng xấu đi... có lẽ sẽ trut hơi thở bất cứ lúc nào. S.Coups nhêch môi cười, nhưng nước mắt lại rơi... người anh xấu xa đó, cũng theo cha mẹ mà bỏ anh lại nơi này, Seolhyun cũng đã rời đi... ngay cả JiYeon cũng không còn ở lại để anh trêu chọc.

Anh mở điện thoại, chọn vào danh bạ những tên thiếu gia mà anh thương xả giao chung đôi phần vì công việc làm ăn mà nhắn tin:" Tối nay, 12h... Club C."

Hàng chục tin nhắn gửi đến... S.Coups nhàm chán chẳng cần xem cũng đoán được nội dung... Anh rời khỏi phòng tổng giám đốc, đi một vòng trung tâm mua sắm của tập đoàn xem xét... Là một đại thiếu gia ăn chơi khét tiếng, nhưng trong công việc S.Coups là một tổng tài lạnh lùng quyết đoán... mỗi khi anh không đến trường mà đến trung tâm này, khiến mọi nhân viên đều trở nên căng thẳng.

Biệt thự chìm vào bóng tối khi đồng hồ điểm 12h đêm. Sana rón rén đi ngang qua phòng ngủ của cha mình một cách an toàn... sau đó len lén hai chú vệ sĩ kia mà rời ra được ngôi nhà... Cô đang trèo qua cổng thì một tiếng gọi khẽ từ phía sau.

- Tiểu thư, cô làm gì vậy?

- Vú à, con năn nỉ vú đó... để con ra ngoài một đêm thôi... ba cứ bắt con ở nhà.

- Tiểu thư, cô xuống đi... ông chủ sẽ rất tức giận.

Cô lắc đầu nói:" Vú biết con ở Mỹ quen sống tự do tự tại, chỉ đêm nay thôi... vú thương con nhất mà,"

Vú nuôi của Sana cũng không thể nói nỗi cô nữa, cái tính ngang bướng của cô bé đã có từ khi còn bé... thôi thì để con bé ra ngoài vui chơi một đêm... nhưng trời tối nguy hiểm như vậy...

Chưa kịp suy nghĩ xong, Sana đã trèo ra khỏi bức tường leo lên một chiếc taxi đậu sẵn.

- Cô đi đâu?

Sana suy nghĩ, cũng không biết đi đâu... chỉ là muốn thoát khỏi căn nhà đó mà thôi.

- Trung tâm thành phố. - Cô đáp.

Chiếc taxi chạy đi đến trung tâm thành phố náo nhiệt về đêm, Sana bước xuống xe hít thở không khí trong lành cảm thấy vô cùng tự do tự tại. Nhưng nhìn những con người đông đúc, lại không quen một ai... xem ra cũng rất là cô đơn.

- Club C. - Sana nhìn thấy một club được trang trí rất đẹp mắt, bên trong chắc rất thú vị, cô liền bước vào.

Vừa bước vào bên trong, tiếng nhạc xập xình khiến tim cô bỗng dưng đau nhói... cô từ từ lùi chân ra ngoài... tim cô bỗng nhiên nhói lên không thể đứng vững... Sana loạng choạng ngã xuống... không ngờ từ phía sau có một bàn tay đỡ lấy cô.

- Hello Kitty, là cô ư? - S.Coups nhíu mày nói.

- Tên bán nam bán nữ... anh làm gì ở đây. - Sana nén đau mà nói.

S.Coups buông tay khỏi người Sana, khiến cô không đứng vững mà té ngã xuống đất khiến mọi người đi cùng nhóm với anh rú lên cười.

- Cô em dễ thương, đi với bọn anh không? - Một tên đứng phía sau nói.

- Chiếc kẹp hello kitty dễ thương quá, đêm nay từ mèo kittty thành mèo hoang nhé cô bé. - Tên khác lại nói.

S.Coups nhếch môi cười:" Nghe có vẻ hay, cô muốn vào cùng không, mèo hoang."

Sana tức giận đứng lên... khẽ nói:" Vào thì vào, tôi sợ anh chắc."

Hai tay bỏ vào túi quần, anh mặc một chiếc áo thun ôm sát màu đen với nhiều hình thù kì quái cùng chiếc quần jean hơi rách màu đen, S.Coups nhìn rất khác mọi ngày hai tay bỏ vào trong túi quần mà đi vào...

Sana cũng đi phía sau... tiếng nhạc kia khiến tim cô bỗng dưng lại nhói lên... nhưng nhìn tên trước mắt mình, không muốn để hắn chê cười mà nhanh chóng bước theo.
Chap 56

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com