Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Chap 3] Ghen??

Hắn rốt cuộc cũng đồng ý cho cậu đi học trường công rồi!!! Cậu mừng đến phát khóc, cứ nghĩ đến viễn cảnh quanh quẩn quài trong ngôi biệt thự lớn tồng ngồng kia chắc chán chết! Lúc đầu cậu hỏi thì hắn bảo mướn gia sư về, cậu một mực không chịu, cãi um trời rồi rốt cuộc hắn cũng giơ tay xin hàng. Mà tại sao hắn cứ khăng khăng giữ mình bên cạnh ấy nhỉ? Cậu không biết, lần nào hỏi hắn cũng trả lời đúng 1 câu duy nhất, "Tôi muốn thế." Chấm hết. Thế nên cậu cũng chả thèm hỏi nữa, cứ ngoan ngoãn bên hắn thấm thoát 1 tháng.

- Em ăn đi, sữa đây này. Trời trở lạnh rồi nên mặc đồ ấm một chút, đừng đi ra ngoài nhiều, sẽ cảm lạnh đấy. Ăn uống nhớ để ý đừng ăn đồ ăn đóng hộp đã hết hạn... - hắn lúc nào cũng như thế, lúc nào cũng sẽ dặn dò cậu kĩ lưỡng như cậu là con nít không bằng. Lại còn bảo vệ nâng niu cậu như một nữ nhân, cậu thật rất ghét bị hắn đối xử như thế!

- Tôi không phải nữ nhân, cũng chả phải con nít lên ba! Anh có mắt để nhìn tôi là nam nhân không hả?! Nam nhân đội trời đạp đất là tôi đấy!!!! - cậu tức giận gân họng mà la mắng...Chà, SungYeol à, cậu là người đầu tiên cả gan mắng hắn đấy.

Hắn cười mỉm nhìn cậu âu yếm - Em chỉ là một đứa học sinh cấp 3 thôi. Để tôi lo lắng cho em một chút chứ.

- Sao anh giữ tôi bên mình lâu vậy? Sao lại tốt với tôi? Tại sao...? - cậu bị ánh mắt đó làm ngại ngùng

- Chỉ vì...tôi muốn thế. Đối tốt với em là chuyện tôi muốn làm. Chỉ cần em đừng bao giờ rời xa tôi, tôi sẽ lo lắng chăm sóc cho em mãi. - hắn thấy mình thật điên rồi, không phải sẽ làm cậu đau lòng sao? Tại sao hắn lại đối xử với cậu tốt như vậy? Hàng trăm hàng ngàn câu hỏi vây lấy hắn kể từ hắn đem cậu về nhà mình, hắn thấy mình rất khác lạ...

- Tôi và anh vốn là người xa lạ...- cậu nhẹ giọng

- Bây giờ thì không phải nữa rồi, em yên tâm. Thôi ăn đi, không phải em có hẹn với MinKyung sao?

- Á! Tôi quên nữa!!! - cậu cuống cuồng tống đồ ăn vào miệng, kết quả là sặc lên sặc xuống (==')

- Từ từ thôi, uống nước đi. Em thật là, không trễ đâu, cứ từ từ đi! - xót? Hắn không biết...

- Tôi có việc phải đi trước, em cứ từ từ đừng vội không lại tự làm đau chính mình nữa đó. - hắn khẽ ôm cậu rồi rời đi

- Tôi xin lỗi nếu làm em đau...- những lời này hắn chỉ nói cho chính mình nghe

~~~~~~~

- Cậu hành động chưa đó?! Hay là yếu lòng rồi?!?! - đầu dây kia giận dữ hét lên trong điện thoại

- Đừng vội! Hắn vẫn chưa tin tưởng tôi lắm đâu!! - đầu dây bên này là người con trai rất quen thuộc đối với hắn. Hắn sẽ không bao giờ ngờ được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đâu. 'Sau tất cả, hắn cũng phải trả giá chứ nhỉ?' người con trai cười khẩy.

- Uổng phí thời gian quá! Cậu mau mau xử gọn đi, trả thù cho cha cậu! Tôi muốn cậu kết thúc chuyện này trong vòng 8 tháng, vì sau đó tôi sẽ hết án treo và có thể quản được tập đoàn hắn để lại nữa chứ! Hahahahaha - người con trai khinh bỉ người đàn ông bên kia đầu dây, hắn tưởng cậu đây sẽ dễ dàng trao tập đoàn cho hắn sao? Tưởng bở rồi!

- Đã biết, cứ chờ đi - 'chờ đến lượt ông đi' vế sau cậu tự nói với mình sau khi cúp máy.

Đợi đến khi hắn tin tưởng cậu, cậu sẽ làm hắn hối hận. Kim MyungSoo à, thù này tôi muốn trả hết vốn lẫn lời, anh đã cướp mất gia đình tôi! Vậy thì bị một người mình tin tưởng phản bội thì sao nhỉ? Tôi không chờ được khi thấy nét mặt anh lúc đó đâu. Nếu xuống dưới, nhớ gửi lời chào tới ba mẹ tôi...

Người con trai cười nhạt, nụ cười yếu ớt tựa như chính cậu. Ai nha, cuộc đời sao lắm trắc trở thế này!

~~~~~~~~~~~~~~

- CÁI GÌ?!?! - MinKyung mém phụt nước vào mặt cậu

- Ờ... Kyungie à, cậu phải tìm cách cho tôi gặp thằng DaeYeol đi~~ Tôi thiệt không biết nó dạo này sống ra sao nữa! Tôi lo đến chết mất! Anh ta thì chả bao giờ cho tôi ra ngoài cả - giọng cậu rấm rức như bị uỷ khuất nhiều lắm cơ.

- Anh ta gay à? - cô lo sợ

- Chắc vậy...Tôi không biết!!! Nhức đầu quá a! - cậu ôm lấy đầu lắc lắc

- Cậu...có thích đàn ông không...? - nếu câu trả lời là có chắc cô chết đứng ngay tại đây luôn!

- YAH JANG KYUNGMIN!! Cậu điên rồi sao?!?!? - xì xì...khói bốc lên từ đầu ai đó...

- Phù, cứ tưởng...- chắc cô nghĩ quá lên thôi - Này! Hiếm có dịp 2 đứa được đi riêng như vầy, hay là tôi với cậu đi chơi đi!

- Đi chứ!!!! Nhưng mà thằng DaeYeol...

- Cậu đi với tôi, tôi hứa sẽ liên lạc với nó giùm cậu! OK? - cái này có được tính là hẹn hò không nhỉ?

- Được rồi!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cả hai chơi đến mệt lả, cuối cũng cậu cũng tạm biệt MinKyung rồi cuốc bộ về nhà. Chết tía! Cậu nào biết nhà hắn ở đâu đâu!!! Tất cả là tại hồi nãy lanh chanh trốn đàn em của hắn mà đi chơi với MinKyung nên thành ra thế này đây! Gay go rồi!!!

Cậu đang suy đi nghĩ lại tính kế thì người bị ai đó kéo và cả người cậu nằm gọn trong lòng ngực của người kia.

- Em đi đâu mà lại trốn đàn em của tôi thế hả? Tôi tìm em như người điên em biết không? - hắn ghì chặt cậu vào người, như muốn đem cậu nhập vào người mình.

- Tôi...ơ...xin lỗi. - cậu ấp úng khi thấy hắn khẩn trương như vậy.

- Tôi đã tưởng em lại bỏ đi rồi...- giọng hắn toàn điểm lo lắng ngập tràn.

- Tôi không đi, không đi đâu. Không sao, tôi sẽ ở đây, sẽ ở đây với anh. - cậu đưa tay vỗ vỗ lưng hắn như dỗ con nít nín khóc vậy. Nếu người trong tổ chức mà thấy cảnh này khẳng định sẽ hoá đá! Cái người mà suốt ngày mặt lạnh tanh như tiền, uy nghiêm ra dáng đại ca thế mà giờ chỉ chực oà lên vì một người! Đúng rồi nha, trái đất nằm giữa vụ trụ luôn rồi, đến mặt trời cũng phải tự mình quay quanh hành tinh này rồi.

- Mai mốt có đi cũng phải để tụi nó đi theo chứ em có chuyện gì tôi sẽ...- anh bỏ lửng câu nói

- Sao tốt với tôi như vậy? - lúc nào cũng là câu này.

- Tôi muốn thế. - và câu trả lời từ hắn luôn luôn chỉ có một.

- Cám ơn - cậu khẽ thấy lòng mình có một chút gọi là rung rinh thì phải...Hai nam nhân có thể sao? Dù không thể cậu cũng đã hơi, chỉ là hơi thôi, đã thích hắn... Tình cảm con người phức tạp quá!!!

- Trời lạnh rồi, chúng ta về - hắn nắm tay cậu đẩy vào xe, rồi khẽ thắt dây an toàn cho cậu, tiện thể thấy được mặt cậu đỏ bừng nên hắn cười thích thú.

- Yah! Đừng cười!! - thẹn quá hoá giận đây mà~

- Được được, không cười nữa! - hắn cực thích khi cậu đỏ mặt nha!

Đường về hôm đó, một trái tim đã lỗi nhịp...

~~~~~~~~~~

Mấy ngày nay hắn đi riết làm ai đó cứ nhấp nhỏm không yên ở nhà. Cái này gọi là chờ đợi...

- A, chị hai ơi là chị hai, chị đứng yên chút, em chóng mặt quá. - thằng nhóc Ricky tò tò theo chân SungYeol, lắc lắc cái đầu

- Cậu nói chừng nào anh ta mới về đây hả?! - cậu không thể phủ nhận được việc cậu đang nhớ hắn, ai nha, hắn là cái quái quỷ gì thế! Cứ lâu lâu xuất hiện mang cho cậu yêu thương rồi lại đột xuất biến mất không dấu tích! Làm người khác đứng ngồi không yên mới chịu được! Đồ tồi!

- Cái này...đại ca sẽ về sớm thôi chị hai đừng lo. Chiều giờ chị cũng chưa ăn gì ốm yếu đại ca về lột da bọn em mất nha~ - cậy nhóc nói như mếu. Thiệt không biết nếu hắn về nhìn thấy cậu ốm yếu thế này thì sẽ ân ái ban thưởng cái gì cho bọn đàn em nữa đây.

- Thứ nhất, tôi không phải nữ nhân!!!!!! Đừng kêu tôi chị hai, tên tôi là SungYeol! Thứ hai, có phải là tên tội đồ đó đã đi ra ngoài kiếm mỹ nhân rồi không hả?! Hay là hắn bị gì rồi? Đã mấy ngày không về rồi, chắc kiếm được cô nàng nóng bỏng nào rồi! - cậu suy luận viễn vông không để ý rằng Ricky đã im bặt ở sau lưng. Hắn đã về đúng ngay lúc nghe được những lời đậm chất ghen của cậu.

- Em ghen à? - hắn vòng tay ôm cậu từ phía sau, làm cậu mém chút nhảy dựng lên vì bị doạ

- Anh...Về từ khi nào?!? Tôi...tôi ghen hồi nào! Bậy bạ! Tôi là ai mà ghen, mà quản anh chứ!! - giọng vẫn ấm ức, pha lẫn một tí thẹn vì nghĩ hắn đã nghe lén hết rồi.

- Tôi có nhiều việc quá nên không về được, xin lỗi đã làm em lo. Hay là hôm nay chúng ta đi chơi bù? Em muốn đi đâu tôi cũng chịu! - hắn gạ gẫm

- Tôi muốn rủ MinKyung đi - tiện hỏi luôn tin tức của thằng DaeYeol!!!

- Cô ta là bạn gái em à? - mặt hắn như bánh bao chiều bị mốc

- Không! Thân hơn nữa! Chúng tôi lớn lên cùng nhau mà! Ba mẹ tôi chết sớm nên tôi ở cô nhi viện với em trai. MinKyungie thì nhà cậu ấy sát bên cô nhi viện, lúc nào cũng chạy qua xin mấy sơ cho vào chơi với chúng tôi, ba mẹ cô ấy cũng đối tôi rất tốt! Tôi thật cảm động lắm - nói gì chứ cậu xem MinKyung như người nhà luôn rồi!

- Bỏ đi. Không đi nữa. - mặt hắn đen sì

- Này!! Mới nói cho tôi đi chơi mà~~ - cậu không còn cách nào hơn là năn nỉ con người này.

- Ricky, cậu lo mà coi cậu ấy đi! - nói rồi hắn quay lưng về phòng làm việc đóng cửa cái rầm...Kim gia sẽ cần một cái cửa mới đây.

- Chị hai~~~ Chị chơi với thằng nhóc ChangJo được không? Em thấy...à...em thấy nhức đầu quá. Ai da! - thằng nhóc này rất dở diễn xuất. Ai bảo, tài năng là trời ban mà, không trách nó được a! [=)))))))))]

- Kêu ai là thằng nhóc đó con heo ú kia!!! - tới giờ xem hài rồi. 2 đứa này sáp vô là cãi long trời lở đất, chuyện bé chíu mà cũng ráng gân cổ cãi cho được nha.

- Chặc chặc. Tội chưa, bị người ta nói xấu ngứa nên định quay qua cạp người à? Xin lỗi nha, thử cắn tui coi tui núp sau lưng chị hai cho coi! Cắn trúng chị hai là vui lắm nha!!! - Ricky khiêu khích

Đến nước này cậu chỉ biết cười khổ, ai da, số Lee SungYeol này đã phạm tội gì mà đày đoạ tôi như vậy?! Ông trời mắt so le rồi saoooooo?! Sao lại đối xử với tôi như vậy?!!?????! Nghe hai đứa này cãi ghê quá chắc không để ý mình đi đâu đâu hen? Vậy thì đi thôi!!!!

Cậu nhón chân mở cửa, đúng thật, hai đứa lo cãi mà không biết đại hoạ đang đến gần a!!! Hai đứa nhỏ tội nghiệp, chỉ vì số nhọ phải đi canh chị hai con nít này...Thôi thì chúc hai em nó bình an vô sự vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: