Chương 9
Một khi tính cố chấp của Park Jiyeon nổi lên, thì mười con ngựa cũng không thể kéo đi được.
Cô ở nhờ nhà họ Kim, không chịu về nhà.
Ban ngày cô dính chặt lấy Kim Myungsoo đến phòng thí nghiệm; tối ngủ lại chen lên giường với chị gái.
Kết quả, chẳng những cô làm náo loạn phòng thí nghiệm của Kim Myungsoo, không có một người đàn ông nào ở phòng nghiên cứu có tâm tư làm nghiên cứu nữa, cũng khiến Kim Woohyun phải ngủ một mình trên sofa trong phòng khách hàng đêm, khiến tính khí bắt đầu có chút ít nóng nảy.
Kim Myungsoo vốn đã sớm có chuẩn bị, anh biết nhất định bởi vì Park Jiyeon cứ ở nhà anh mà không chịu trở về, sẽ khiến cha Park Jiyeon tức đến muốn đuổi theo giết anh.
Không ngờ cha Park đúng là có tìm tới, nhưng là ủ rũ cúi đầu, một ít sát khí cũng không có.
"Myungsoo, ta có thể nhờ cháu một chuyện được không?"
"Dạ... Cháu?" Kim Myungsoo cẩn thận từng li từng tí chỉ chỉ chóp mũi mình.
Cha Park bị kích thích quá lớn rồi sao?
Hay là bị người ngoài hành tinh nhập vào?
Phản ứng của cha Park Jiyeon thật sự kỳ lạ khiến trong lòng anh cảm thấy sợ hãi.
"Hiện tại Jiyeonie không chịu nói chuyện với ta." Cha Park khổ sở nói.
Hu hu... Nuôi con gái hai mươi năm, thế nhưng giờ gặp mặt lại như nhìn thấy kẻ thù. Hiện tại Park Jiyeon thấy ông, một từ cũng không nói, cũng không chịu trở về nhà họ Park, khiến cho ông thấy thật đau lòng.
Chưa bao giờ cha Park dùng lời nhỏ nhẹ nói chuyện với Kim Myungsoo như vậy dọa anh sợ không nhẹ, nhìn ánh mắt cha Park nháy một cái, lại nháy một cái.
"Chuyện này... Cháu đã từng khuyên cô ấy." Anh chột dạ gãi gãi đầu.
Anh đã từng thử khuyên cô hòa giải với cha, nhưng mà cứ mỗi lần khuyên, cuối cùng hai người sẽ không nhịn được uốn éo thành một đoàn rối loạn...
Hoàn hảo cha Park không có thuật đọc tâm, nếu không, nếu ông biết anh thường cùng con gái ông uốn qua uốn lại, quan hệ thân mật, chắc sẽ cao huyết áp mà mất mạng mất.
"Hiện tại, nó chỉ nghe lời cháu, cháu giúp ta cố gắng khuyên bảo nó với." Cha Park thấp giọng thỉnh cầu.
Để trưởng bối cúi đầu trước mặt mình, Kim Myungsoo cảm thấy vô cùng lúng túng. Nhưng vì Park Jiyeon, anh vẫn phải kiên trì gánh vác trách nhiệm khai thông tình cảm hai cha con họ.
"Cha Park, Jiyeonie rất biết quan tâm, là người hay lo nghĩ, cũng bởi vì như thế, cho nên cô ấy rất dễ để tâm đến chuyện vụn vặt. Cô ấy không mở miệng đề cập với bác chuyện không muốn học đàn, chỉ vì sợ bác thấy thất vọng vì cô ấy."
"Ta đã suy nghĩ kỹ, nó có muốn trở về trường học hay không, đều tùy nó đi. Ta cái gì cũng không cần nữa, chỉ cần nó vui vẻ là tốt rồi. Ta nuôi con gái, không phải nuôi để lấy mặt mũi, mà là từ đáy lòng yêu thương nó. Chỉ là tính khí của ta nóng nảy, nói thẳng, rất dễ làm hư việc." Cha Park nặng nề than một tiếng, vẻ mặt hết sức mệt mỏi.
Đột nhiên, khóe mắt Kim Myungsoo phát giác một bóng dáng quen thuộc.
Anh ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Park Jiyeon lén lút núp ở cầu thang nghe lén.
"Jiyeonie, xuống đây! Cùng cha nói chuyện một chút đi." Anh cười cất giọng gọi.
Cha Park vừa nghe, ngẩng đầu lên thật nhanh, trông đợi nhìn xung quanh.
Sau khi bị phát hiện Park Jiyeon sờ sờ mũi, luống cuống co quắp đứng lên, oán hận trừng mắt nhìn Kim Myungsoo một cái, tựa hồ đang mắng anh dám bán đứng cô.
Sau khi cãi nhau với cha, cô không biết nên làm thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc, cha cũng bưng mặt thối trừng cô, cho nên hai người không thể làm gì khác hơn là "mặt thối" đối diện với "mặt thối", càng nhìn thấy nhau càng khó chịu, kết quả dẫn đến tình cảnh khó có thể thu dọn hiện tại.
"Jiyeonie, tới đây, cùng cha em nói chuyện một chút." Kim Myungsoo đứng lên, ngoắc tay muốn cô đi xuống.
Park Jiyeon nhìn vẻ mặt phức tạp của cha một chút, nghĩ đến những lời cha vừa nói, lòng của cô không khỏi mềm xuống, từng bước từng bước xuống lầu.
Nhưng khi cô đi xuống cuối cầu thang thì lại bởi vì hèn nhát mà dừng bước.
Kim Myungsoo đi tới, đưa tay ra sau lưng cô đẩy, đẩy cô đến trước mặt cha Park.
"Jiyeonie, em cùng cha hòa giải thật tốt đi, coi như gây gổ cũng nên ra một kết quả đi, nếu không sẽ thật lãng phí thời gian." Kim Myungsoo vỗ vỗ bả vai Park Jiyeon, truyền một chút dũng khí cho cô, sau đó liền rời đi, để lại một mình Park Jiyeon ở lại với cha Park.
Đầu tiên Park Jiyeon cúi đầu không nói, hít thở sâu mấy hơi, lấy đủ dũng khí mới dám ngẩng đầu lên.
"Cha..." Cô ở trong đầu tự hỏi, phải làm thế nào để đem ý nghĩ và cảm giác thất bại của mình nói cho cha.
Không ngờ cha lại cắt đứt cô, nói trước.
"Jiyeonie, nếu như con muốn quay về, thì quay về đi." Nét mặt già nua của ông cứng ngắc, vẻ mặt không được tự nhiên.
Park Jiyeon ngơ ngẩn, mắt đỏ lên, mũi đau xót, nước mắt liền ào ào chảy xuống.
"Con... Con biết rõ con rất tùy hứng, nhưng là, hiện tại con ở học viện âm nhạc thấy thật thống khổ, suy sụp, thật sự con không biết phải làm sao đây..."
"Không sao, không sao. Mẹ con nói, con có thể trở lại, chúng ta tìm giáo viên ở đây tiếp tục dạy con đàn. Chỉ cần con vui, con muốn làm gì cũng được. Chúng ta thật vui mừng khi thấy con trưởng thành, đã tự có chủ kiến, chúng ta sẽ tôn trọng con." Ông vội vàng đem "bài giảng cha con hòa hảo" mà Park Hyomin nói đến suy nghĩ thật kỹ.
Park Hyomin nói, nếu ông tôn trọng ý kiến của Park Jiyeon, Park Jiyeon nhất định sẽ ngồi xuống nói chuyện cùng ông.
Mặc dù lời của cha nghe rất giả, vừa nghe đã biết có người dạy ông nói trước. Nhưng là cha nhọc lòng như vậy, cô cũng rất cảm động...
"Cha, thật xin lỗi..." Cô nức nở nghẹn ngào ra tiếng.
Nước mắt như vòi nước bị mở ra, sau khi một giọt rơi xuống, tiếp theo là hai giọt, ba giọt, sau đó lách ta lách tách ào ào rơi xuống.
Cô vừa khóc vừa không ngừng xin lỗi với cha.
"Được rồi, được rồi! Khóc cái gì? Đã hai mươi tuổi rồi, có chuyện gì thì cứ nói, khóc cái gì? Huhu... Đừng khóc, huhu..." Ông đúng lý hợp tình mắng, mình cũng là người dày dặn kinh nghiệm rồi, vậy mà so với con gái khóc còn lớn tiếng hơn.
Cha con ôm nhau thành một khối, khóc đến không có chút hình tượng nào.
Vợ chồng nhà họ Kim từ bên ngoài trở về, nhìn thấy lão hàng xóm cả đời ầm ĩ cùng con gái của ông thế nhưng lại ở trong phòng khách nhà mình, trình diễn bộ phim gia đình ấm áp thì hoàn toàn không biết nên làm gì.
Cuối cùng, bọn họ không thể làm gì khác hơn là sờ mũi một cái, len lén từ nhà mình lui ra ngoài, "Tôi muốn ông Park phải trả phí tổn!" Cha Kim ở bên ngoài thở phì phò buông lời, không ngừng oán trách với vợ.
Sau khi xóa bỏ hiều lầm với cha, Park Jiyeon chính thức suy tính chuyện tạm thời nghỉ học.
Vài chục năm học đàn, đâu phải nói không học là không học, thật ra vẫn sẽ có cảm giác mất mát. Cộng thêm giáo viên trong học viện, đều là người đứng đầu giới ấm nhạc, cơ hội như thế bỏ qua thật rất đáng tiếc.
Nhưng là, ngồi trước đàn piano, cô lại cảm thấy thiên phú của mình bình thường, bây giờ không có đầy đủ năng lực cùng các bạn có tư chất ưu tú trong học viện cạnh tranh, như vậy cô có nên tiếp tục đi học tại học viện âm nhạc tiếp không?
Vì vậy, cô bắt đầu vật lộn giữa buông tha và không buông tha.
Kim Myungsoo nhìn thấy cô phiền muộn, tìm một ngày, cùng cô đi công viên chơi một chút.
"Còn chưa quyết định được sao?"
Kim Myungsoo khoác vai cô, ở đường mòn của công viên đi dạo.
"Em cảm thấy em rất kỳ quái. Trong lòng lo lắng cha không để em tạm thời nghỉ học thì ý niệm đó cứ chặt chẽ quấn quanh trong đầu. Nhưng sau khi được cha đồng ý, ngược lại em lại thấy do dự với ý niệm tạm thời nghỉ học."
"Em không biết phải làm thế nào cho đúng sao?"
"Lý trí nói cho em biết, rời khỏi học viện âm nhạc là một chuyện rất ngu xuẩn, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới bạn học cùng tính cạnh tranh kịch liệt giữa bạn học chung lớp, em lại cảm thấy vô cùng chán ghét."
"Chỉ cần có người ở đâu, nhất định sẽ có cạnh tranh ở đó. Ở trong phòng nghiên cứu của anh, cạnh tranh còn kịch liệt hơn!"
"Ai, lớn lên thật không tốt, thật nhiều chuyện phiền não." Cô cong môi lên.
Kim Myungsoo mặc cho cô oán giận, biết cô chỉ đang nói đùa.
Trên thực tế, tâm tình cô khôi phục lại bình tĩnh, ý nghĩ sẽ dần dần không để tâm đến chuyện vụn vặt nữa.
Không được bao lâu, cô sẽ có lựa chọn tốt hơn, hơn nữa sau đó sẽ chuẩn bị đối mặt với tất cả trách nhiệm.
Ai ai, tại sao anh cảm giác mình giống một người cha, đang vui mừng nhìn con gái lớn lên nhỉ?
Không được, không được! Anh muốn thay đổi loại tâm trạng này, nếu không tương lai cùng Park Jiyeon kết hôn anh nhất định sẽ lâm vào cảm giác loạn luân!
Kim Myungsoo âm thầm nắm quyền, không ngừng tự nhắc nhở mình.
"Em cảm thấy thật kỳ quái, trước kia đi du học, rõ ràng cho là mình giỏi nhất, nhưng sau khi du học, làm sao lại hoàn toàn mất hết sự tự tin nhỉ? Chẳng lẽ em lúc đó, vẫn chưa qua giai đoạn trẻ con sao?" Hai tay cô nâng gò má, nhìn người bạn nhỏ đang chơi cầu trượt cách đó không xa.
"Anh sẽ giải thích suy nghĩ của em. Trước khi anh và Capu nhảy lớp, thành tích luôn luôn đứng đầu lớp, nhưng sau khi nhảy lớp bị sắp xếp vào lớp có tư chất nổi trội, thời điểm thi lần đầu tiên, thế nhưng anh và Capu cùng nhau đứng cuối, khi đó quả thật đau đến không muốn sống, cảm giác mất mặt đến chết."
Nghĩ đến năm đó mặt anh em hai người phờ phạc nhìn tình hình phiếu điểm của nhau, cho đến bây giờ anh vẫn hoài nghi mình làm thế nào mà sống qua được loại đả kích kinh khủng đó?
"Đó là bởi vì tư chất nổi trội của mọi người trong lớp quá là ưu việt! Coi như chỉ đứng cuối cùng, trở lại ban phổ thông, vẫn là số một mà!" Cô nhíu nhíu mày.
"Không phải em cũng giống như vậy sao? Tất cả các bạn học của em đều là tinh anh từ các nơi trên thế giới đến, có lẽ em ở trong tập thể đó, biểu hiện không phải là tốt nhất, cho nên cảm giác thành công vô cùng thấp, nhưng kỳ thật em vẫn như cũ đứng ở trên cao nhất tỏa sáng, chỉ là chính em không cảm thấy mà thôi."
Park Jiyeon mở to mắt nhìn anh.
"... Rất trừu tượng nha, thầy giáo Kim."
Kim Myungsoo nhíu mày, biết mình vừa lãng phí nước miếng rồi.
Hơn nữa, anh lại quên ý nguyện kiên định của mình: không muốn trở thành cha cô.
Nhưng khi cô vừa nói ra nghi vấn, anh liền không nhịn được mà kể về cuộc sống của mình để khuyên bảo cô! Aiz!
"... Anh Myungsoo, anh xem cái cầu trượt đó, bên trái nó là lạ phải không?" Park Jiyeon đột nhiên kéo kéo tay áo anh.
Kim Myungsoo cau mày cẩn thận quan sát, cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Bất chợt, chiếc cầu trượt chậm rãi nghiêng lệch đi trong tầm mắt bọn họ, mà ở trên vẫn còn hai đứa trẻ không biết chuyện, vẫn đang lúc lên lúc xuống chơi đùa.
Bọn họ song song thở dốc vì kinh ngạc, không hẹn mà cùng nhấc chân chạy về phía trước.
"Nguy hiểm! Người bạn nhỏ mau xuống đây!" Bọn họ kêu to.
Người bạn nhỏ không nhận thấy được tình huống nguy hiểm, vẫn vui vẻ đứng ở đỉnh cầu trượt, đang muốn trượt xuống.
Sau đó, đứa trẻ thét lên nắm lấy lan can, kinh sợ khóc to.
Bọn họ chạy tới, Kim Myungsoo mạo hiểm đưa tay chụp lấy, đỡ được một đứa bé, cũng không quay đầu lại ném ra sau lưng cho Park Jiyeon.
Sau khi Park Jiyeon nhận lấy đứa trẻ, ôm chặt nó dỗ một lát, lại tiếp tục xoay người, muốn giúp đỡ Kim Myungsoo.
Kim Myungsoo đạp lên một ống sắt, muốn ôm một đứa trẻ khác xuống thì cầu trượt oanh một tiếng sụp đổ.
Kim Myungsoo ôm đứa trẻ, thân thể nghiêng một cái, thiếu chút nữa thì đụng phải một ống sắt bị biến dạng đang nhô ra.
"Myungsoo!" Park Jiyeon nóng lòng kêu to, bất chấp tất cả xông lên phía trước kéo Kim Myungsoo.
Không ngờ khi cô kéo Kim Myungsoo, trọng tâm dưới chân mình lại không vững, cứ như vậy thẳng tắp ngã về phía trước Kim Myungsoo thiếu chút nữa đụng vào ống sắt biến dạng kia...
"Bác sĩ nói thế nào?" Mọi người vây quanh Kim Myungsoo vừa mới nói chuyện với bác sĩ xong.
"Bác sĩ nói, cánh tay cô ấy không bị gãy xương, nhưng bị rách một đường, nhất định phải bó thạch cao trong một tháng trước. Một tháng sau, mới có thể bắt đầu làm trị liệu"
"Tay của nó sẽ không sao chứ?"
"Sẽ không có gì đáng ngại."
Sau khi mọi người yên tâm, cha Park liền bắt đầu oán giận.
"Myungsoo, cái đồ tiểu tử thúi này! Vì sao không bảo vệ tốt con gái ta? Tay của nó quan trọng cỡ nào, hiện tại, may mà chỉ cần bó thạch cao một tháng là khỏi, nếu như tay của nó không thể đánh đàn, thì ngươi định làm thế nào?" Cha Park kích động mắng Kim Myungsoo.
Kim Myungsoo không nói gì, chỉ cúi đầu chịu đựng chỉ trích.
Cha Kim nhìn con trai bị chửi, không nhịn được đứng ra nói chuyện.
"Ông Park! Con gái ông có đủ tay đủ chân, không tự bảo vệ nổi mình sao? Con tôi lại không nợ nó cái gì, tại sao con gái ông bị thương, lại muốn con trai ta chịu trách nhiệm?"
"Các ông đủ rồi đó! Sau khi bị thương Jiyeon vẫn bị nhốt ở trong phòng không ra được, các ông không lo lắng cho nó, tính ở chỗ này gây gổ, muốn ầm ĩ thì ra ngoài mà ầm ĩ, không nên ở đây phá tâm trạng của mọi người!"
Mẹ Park phát uy, hai người đang gầm thét với nhau bỗng chốc câm miệng.
"Con vào xem Park Jiyeon thế nào." Park Hyomin không yên lòng, muốn đi vào.
Kim Myungsoo kéo Park Hyomin lại.
"Là em hại cô ấy bị thương, hay là để em đi vào trước nói chuyện với cô ấy."
Park Hyomin nhìn vẻ mặt Kim Myungsoo tự trách, không đành lòng nói gì, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.
Tâm tình tất cả mọi người đều không tốt, chỉ có Kim Woohyun cảm thấy phản ứng của mọi người quá phô trương.
"Lạy trời! Jiyeonie chỉ bị thương ở tay, không bị đứt rời, cũng không tàn phế, làm sao mọi người lại biến thành không khí âm u như vậy?" Kim Woohyun trợn mắt một cái.
"Nhưng là, trên tivi cũng nói nếu như tay của người đàn piano bị thương, sẽ giống như đến ngày tận thế. Cho nên chúng ta rất lo lắng sợ Jiyeonie sẽ nghĩ không thông!"
Kim Woohyun than thở trong lòng.
Tại sao người của hai nhà này đều có tính xót thương mãnh liệt như vậy?
... Park Jiyeon không đến nỗi sẽ... mắc bệnh tâm thần chứ?
"Hu hu ..." Park Jiyeon ở trong ngực Kim Myungsoo khóc đến thê thảm.
"Thật xin lỗi.... Đều là lỗi của anh." Kim Myungsoo khổ sở nói không ra lời.
"Liên quan gì đến anh? Em khóc là do tay em đau!" Park Jiyeon dùng áo anh để lau nước mũi.
"...À." Anh không biết nên yên tâm hay nên cười.
"Myungsoo..."
"Chuyện gì?"
"Em quyết định rồi!"
"Quyết định cái gì?" Anh giúp cô điều chỉnh lại khăn, săn sóc thắt lại một nút ở khuỷu tay.
"Tay của em phải nhanh chóng hồi phục!"
"Ừ, một tháng sau là có thể bỏ thạch cao rồi."
"Anh nguyện ý chờ em bao lâu?"
"Cái gì mà chờ bao lâu?"
"Trong nháy mắt em tưởng tay mình sẽ gãy, đột nhiên em cảm thấy cảm giác không thể tiếp tục đàn piano thật là đáng sợ, thật là đáng sợ."
"Cho nên?"
Park Jiyeon hít hít mũi.
"Cho nên em quyết định sau khi nghỉ hè, sẽ quay về học viện âm nhạc tiếp tục học đàn."
Kim Myungsoo nhàn nhạt nâng môi lên.
"Em không muốn từ bỏ piano! Những bạn học kia, em sẽ từng bước từng bước đánh bại, sau đó sẽ đứng trên đỉnh cao nhất tỏa sáng! Về phần cái người tóc vàng kia... Hừ! Em muốn cố gắng đánh bại hắn, đem hắn giẫm dưới lòng bàn chân, để hắn vĩnh viễn không dám đứng lên mà phách lối được nữa!"
"Có khí phách!" Anh cười đến càng thêm vui vẻ.
"Anh vẫn chưa trả lời em, anh nguyện ý chờ em bao lâu?"
"Anh nguyện ý chờ em trở về bên cạnh anh mới thôi."
Anh thành tâm thề, nghiêng người hôn cô.
---------------------------------------------------------------
Park Jiyeon học xong trở về nước được hai tháng, đang vui vẻ ở nhà làm con sâu gạo.
"Jiyeonie, nghỉ ngơi một chút đi! Con đàn lâu rồi đấy."
"Cũng được, còn tám tháng, còn có thể đàn tiếp."
"Tám tháng? Thế nào, con phải tham gia hội diễn gì sao?" Cha Park hỏi.
"Không có nha, con chỉ là muốn dưỡng thai thôi." Mọi người nghe vậy, nhất thời ngớ ra.
"Dưỡng thai? Hyominie lại có?" Tất cả mọi người nhìn về phía bụng Park Hyomin.
"Con không có! Không phải là của con!" Park Hyomin vô tội lắc đầu thật mạnh.
Kim Woohyun ôm con, cũng lộ ra vẻ mặt vô tội. Kế hoạch của bọn họ là một năm nữa, mới chịu nghênh đón đứa trẻ thứ hai.
"Vậy..." Cha Park không nhịn được nhìn về phía vợ.
Không thể nào? Vợ cũng đã mấy chục tuổi rồi, sinh ra đứa trẻ nữa sẽ bị người ta cười chết mất.
"Ánh mắt ông là ý gì vậy? Tôi dù muốn có, cũng phải có ông hùng phong triển đắc đủ lực mới được chứ!" Mẹ Park hừ lạnh một tiếng.
Mặt cha Park đỏ lên.
"Vậy... Vậy rốt cuộc là ai mang thai? Tự đứng ra!" Cha Park không dám đoán, không thể làm gì khác hơn là rống to, để nhân vật quan trọng tự mình ra đầu thú.
"Jiyeonie, con lui về phía sau! Đứng trước mặt như vậy làm gì? Không sợ mọi người hiểu lầm là con có đứa trẻ sao?" Cha Park đối với việc con gái dựa vào ông quá gần phất tay một cái, muốn cô lui về phía sau.
"Nhưng cha, chính là con có mà!" Park Jiyeon cười ngọt ngào.
"Có cái gì?" Cha Park đột nhiện trở nên ngu xuẩn, nghe không hiểu.
"Em có?" Kim Myungsoo nghe hiểu, nhưng lại ngu tại chỗ.
"Đúng nha!" Park Jiyeon lộ ra một nụ cười rất ngọt.
Lời này...
Buổi tối đầu tiên sau khi Park Jiyeon về nước, đêm hôm đó... bọn họ... thì có...
Kim Myungsoo cứng lưỡi há hốc mồm, không thể tin được.
A a a ___ sớm biết vậy nên chuẩn bị bao cao su trước, nên nhịn xuống nỗi khổ tương tư nha!
"Ô ô... Tiểu tử thúi! Ta đã sớm cảnh cáo ngươi, không cho phép ngươi vụng trộm quyến rũ con gái của nhà họ Park ta! Ngươi lại dám... Ngươi thật to gan... Tức chết ta, tức chết ta, tức chết ta rồi!"
Cha Park cầm cây chổi trong tay rượt đuổi, Kim Myungsoo luống cuống tay chân bảo hộ cho Park Jiyeon vẫn đang cười khanh khách, chạy ra khỏi nhà họ Park, chạy về nhà họ Kim.
"Em còn cười? Sao không nói trước với anh? Hại anh suýt bị hù chết!"
"Anh nghĩ, con của chúng ta nên đặt tên gì mới phải đây?"
"Gọi là bột gạo!" Anh tức giận thuận miệng trả lời, như cũ trêu tức cô vì gạt anh chuyện đứa bé.
"Giống như thịt viên á, là biểu tượng giữa hai nhà Park, Kim sao?"
"..."
"Thật đáng tiếc, thịt viên có quan hệ huyết thống quá nồng quá gần với bột gạo, nếu không, thật muốn đem chúng ghép thành một đôi, tạo thành một bộ đồ ăn vặt Đài Loan."
"Đủ rồi! Tên đứa trẻ không thể nói giỡn!" Kim Myungsoo tức giận cúi đầu, chặn cái miệng nhỏ nhắn của Park Jiyeon lại.
"Myungsoo."
"Chuyện gì?"
"Em yêu anh."
"Anh cũng vậy, ăn vạ em gái bánh ngọt."
Tiếp đó, bọn họ sẽ rất bận, rất bận.
Trước khi bụng của Park Jiyeon lớn lên phải đi chụp ảnh cưới, trước khi sinh đứa trẻ phải tổ chức xong rượu mừng, nếu không tam cô lục bà trong xã, nhất định sẽ đem chuyện Park Jiyeon mang bầu rồi cưới nhắc đi nhắc lại, nói năm năm không chịu đổi đề tài___
- Toàn văn hoàn -
itial;d~Ae
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com