Chương 18: Âm mưu của Yoon Heejun.
Park Jiyeon cùng Lee Junki đi tới trước bia mộ của mẹ mình. Lee Junki vừa nhìn thấy mộ của con gái cũng đã lã chã rơi lệ, đau lòng nói: "Con gái, cha đã chậm rồi, không có đến gặp con một lần cuối, con có tha thứ cho cha không?"
Thấy ông cụ khóc đau lòng như vậy, Park Jiyeon liền an ủi: "Ông ngoại, mẹ trên trời có linh thiêng nhất định sẽ tha thứ cho ông. Vì mẹ biết ông thật lòng từng đi tìm bà. Các người không phải cố ý vứt bỏ bà ấy, mà là do đi xa, mẹ nhất định sẽ hiểu cho ông."
Trên đường trở về, Park Jiyeon hỏi:
"Ông ngoại, hiện tại ông đang ở đâu?"
"Chúng ta đang ở khách sạn Khải Duyệt."
Lukes đáp.
"À như vậy hai người đến đây cũng không phải dễ dàng gì, không bằng đến biệt thự của chúng con ở. Dù sao biệt thự còn nhiều phòng trống, rảnh rỗi không có việc gì làm." Park Jiyeon đề nghị.
"Có thật không? Em thật sự có thể ở cùng chị" Lukes kích động nắm tay Park Jiyeon.
"Tiểu tử thúi, đem cái tay cậu cách xa tay vợ tôi ra một chút."
Kim Myungsoo lên cơn ghen.
"Tôi nói Kim Myungsoo anh thật không có chút sức lực nào, quan hệ của chúng tôi là gì mà còn ăn dấm, anh thật chán chết." Lukes châm chọc.
"Quan hệ thế nào là thế nào, tôi biết cậu là đàn ông, vợ tôi là phụ nữ, hai người nam nữ thụ thụ bất thân."
Kim Myungsoo nhìn Lukes cưỡng từ đoạt lí mà nói. Ông cụ nghe được Park Jiyeon muốn mời tới ở cùng không khỏi vui mừng: "Nha đầu, cám ơn con."
"Ông à, đều là người một nhà, có gì mà phải cảm ơn."
Park Jiyeon cười nói. Kim Myungsoo biết ông cụ muốn ở với Park Jiyeon để có nhiều thời gian chung đụng, nghĩ tới Park Jiyeon bỏ lỡ tình thân cho nên cũng không phản đối.
"Ông ngoại, có chuyện vui con còn không biết có nên nói cho ông biết không đấy?"
Park Jiyeon vuốt ve bụng của mình.
"Chuyện gì?" Ông cụ tò mò hỏi.
"Con mang thai, cũng chính là tiểu tôn tử của người đó."
Park Jiyeon cười hướng về phía ông cụ nói.
"Được được, thật đúng là chuyện vui."
Ông cụ vuốt râu bạc trắng của mình vui vẻ nói.
"Có thật không, nói như vậy em trở thành cậu nhỏ!"
Lukes kích động nói, thấy anh kích động như thế, Kim Myungsoo không nhịn được nói:
"Vợ tôi mang thai cậu kích động gì chứ, có bản lĩnh cậu cũng cưới vợ sinh con đi."
Nghe được lời của Kim Myungsoo, Lukes tức không chịu được:
"Anh, chị ơi, chị xem anh rể hắn luôn khi dễ em."
Lukes nhìn Park Jiyeon làm bộ đáng thương. Ở bên ngoài Lukes có thể là một Heejunng giám đốc lạnh lùng nhưng ở trước mặt Park Jiyeon, cậu ta chính là một đứa em trai chưa trưởng thành cần phải có chị chở che.
"Dựa vào câu nói này của anh rể em, anh rể em về sau chắc chắn sẽ không khi dễ em."
Park Jiyeon đùa giỡn.
Bộ dạng vui vẻ của cô lúc nào cũng thấy được từ khi hai ông cháu đến ở biệt thự của Kim Myungsoo. Park Jiyeon hiện tại cảm thấy rất hạnh phúc, có nhiều người quan tâm mình như vậy cô cảm giác rất tốt.
Một tuần sau khi đi du lịch vòng quanh thế giới, Lee Joon nghe nói ông cụ tìm được con gái của mình liền mang theo vợ mình là Lieza đến xem cháu gái mình là Park Jiyeon.
Vì Park Jiyeon đang mang thai nên không có tiện đành phải để bọn họ đến đây. Lee Joon từ lúc nhỏ cũng biết mình có chị gái nhưng thất lạc với cha mẹ. Hiện tại dù không có chị gái ở đây nhưng cháu gái vẫn còn đúng là chuyện vui.
Lee Joon là con trai của Lee Junki, là cậu của Park Jiyeon. Người Italia thường lãng mạn cho nên khi Lukes được 19 tuổi đã có bằng Thạc sĩ kinh tế học nên Lee Joon đem tập đoàn giao cho cậu con trai của mình.
Còn mình và vợ thì đi du lịch vòng quanh thế giới. Vì hạnh phúc cha mẹ Lukes đành phải gánh vác trọng trách của tập đoàn.
Tập đoàn mang tên Lukes vì năm đó Lee Junki vừa tới nơi không dám dùng tên mình đặt tên sợ kẻ thù đuổi giết, sau khi có danh tiếng rồi đổi tên sau. Tập đoàn Luke là một tập đoàn tư nhân, một trong những tập đoàn nhất nhì nước Ý. Tập đoàn Lukes trực tiếp ảnh hưởng tới mạch máu kinh tế của Italy, nếu như bây giờ tập đoàn Lukes đóng cửa, vậy thì kinh tế sẽ gần như tê liệt.
Park Jiyeon thường nói đùa với Kim Myungsoo:
"Hiện giờ em có thế lực nhà mẹ đứng phía sau lưng rất lớn, anh coi thường em thì em sẽ trốn đi."
"Được rồi, anh nào dám bắt nạt em, em bắt nạt anh thì có. Anh đem em trở thành Từ Hi thái hậu rồi còn gì nữa." Kim Myungsoo cười nói.
"Cái này không tệ lắm."
Nói đến Park Jiyeon liền tự hào. Bây giờ Park Jiyeon không còn cảm giác cô đơn rồi, bởi vì cô có ông ngoại, cũng có cậu, còn có một đứa em đẹp trai phong độ. Hơn nữa ở đây tương lai còn sẽ có một đứa nhỏ là kết tinh tình yêu của cô và Kim Myungsoo.
Lee Junki nhìn thấy người một nhà của mình cuối cùng đoàn tụ ở cùng một chỗ, xúc động không kìm được rơi nước mắt.
Ông nghĩ đến người vợ ở trên trời đã có thể được an lòng mà nghỉ ngơi. Ông tin tưởng vợ mình ở trên trời nhất định đã nhìn thấy con gái, bởi vì bọn họ đều là những người thiện lương.
Phải nói ông cụ đối với người cháu rể Kim Myungsoo này có hài lòng hay không? Đương nhiên rất hài lòng. Bởi vì Kim Myungsoo đối với Park Jiyeon đã đạt đến trình độ sủng ái cưng chìu lên trời rồi.
Câu nói cửa miệng của Kim Myungsoo: "Vợ của anh, anh không cưng chiều thì để ai cưng nữa."
Mặc dù Kim Myungsoo xuất thân hắc đạo, nhưng ông cụ cũng không có để ý quá nhiều cái này. Bởi chính ông cụ ban đầu cũng là xuất thân từ hắc đạo, sau lại vì người ta đuổi giết mới quyết định rửa tay gác kiếm, vừa vặn nghiêm chỉnh chuyển qua làm thương nhân.
Ông cụ cũng không phải là một người có tư tưởng phong kiến, chỉ cần cậu ta đối với cháu gái mình thật tốt, cho dù cậu ta có thân phận gì, ông cụ cũng sẽ không ngại.
Chớp mắt năm tháng trôi qua. Hiện giờ đã bảy tháng Park Jiyeon ở nhà an tâm dưỡng thai.
Ông cụ cũng ở nơi đây bảy tháng qua, nhìn người một nhà này đầy vẻ hạnh phúc, Lukes cứ ngày ngày la hét mình không muốn đi, nhưng chuyện công ty ở Italy cần cậu ta trở về xử lý.
Cho nên Lukes chỉ còn một tháng ở lại đây, hơn một tháng nữa bảo bảo sẽ chào đời. Park Jiyeon cùng Kim Myungsoo không đến bệnh viện để xác định giới tính của đứa bé, họ chờ giây phút con được sinh ra.
Mấy tháng nay bên Yoon Heejun không có động tĩnh gì.
Kim Myungsoo cũng không muốn con anh sinh ra trong cảnh rối ren. Sáng sớm hôm đó, ông cụ nghĩ tới chắt của mình sắp chào đời nên phải đi mua vài thứ cho đứa bé. Sáng sớm ông liền ra ngoài.
Trời sắp tối nhưng ông cụ chưa về Park Jiyeon trong lòng lo lắng, cầm điện thoại gọi cho ông cụ.
Thì ra ông cụ đến trung tâm mua sắm, trên đường đi bị người ta theo dõi, đi tới ngõ hẻm, ông cụ lạnh giọng nói:
"Đi ra đi."
"Ơ, lão già này hẳn là biết chúng ta theo dõi lão."
Trong đó một tên đàn ông có vẻ là người cầm đầu lên giọng phách lối.
"Các ngươi là ai, muốn làm cái gì?"
Chỉ thấy ông cụ không có bối rối chút nào hỏi.
"Chủ nhân chúng tôi muốn gặp ông, làm phiền ông đi theo chúng ta một chuyến."
Khẩu khí nói chuyện giống như đó là chuyện dĩ nhiên.
"Chủ nhân các người tên gì?"
Người đàn ông vừa định trả lời thì tiểu đệ bên cạnh nhắc nhở.
"Lão đại đừng tin ông ta nói nhảm, chủ nhân vẫn còn đang chờ chúng ta trở về."
"Đúng, các anh em lên cho tôi."
"Hừ..."
Ông cụ bất mãn lên tiếng. Chốc lát sau tiếng đánh nhau ngưng, chỉ thấy mình ông cụ anh tuấn đi ra, không hổ năm đó là bá chủ một phương, bãn lĩnh không nhỏ, nhìn bọn họ khinh bỉ nói:
"Hừ, lão già ta lúc lăn lộn thì các người vẫn còn bú sữa mẹ, đúng là không biết tự lượng sức mình."
Nói xong ông cụ lại trở về, vì món đồ chơi đã bị đánh hỏng, ông cụ lại đến trung tâm chọn lại. Mà trong quá trình đánh nhau, điện thoại của ông đã rớt ra ngoài. Park Jiyeon lo lắng chờ điện thoại, tiếng chuông vang lên Park Jiyeon không nhìn đã vội bắt máy:
"Ông ngoại?"
"A,..tôi không phải ông ngoại làm thế nào? Nếu muốn biết ông của cô, tôi lệnh cô một mình đến bến tàu Tân Hải, quá giờ sẽ không kịp."
Chỉ thấy đầu dây bên kia giọng một người đàn ông vang lên.
"Anh là Yoon Heejun, tại sao tôi phải tin lời anh?"
Park Jiyeon tỉnh táo nói.
"Cô đã biết tôi là ai vậy thì dễ dàng rồi. Có tin hay không thì tùy cô, chẳng qua nếu như cô không tới, tôi nghĩ cô sẽ hối hận cả đời. Nhớ đừng thông báo với những ai khác, nếu không cô sẽ nhìn thấy thi thể mà thôi, cô còn 57 phút."
Nói xong Yoon Heejun cúp điện thoại.
Park Jiyeon bấm số điện thoại của ông cụ nhưng điện thoại lão gia tử không gọi được. Park Jiyeon trong lòng vừa khẩn trương vừa lo lắng lại không dám nói cho Kim Myungsoo.
"Làm thế nào? Làm thế nào?"
Park Jiyeon lo lắng nghĩ cách. Cuối cùng vẫn quyết định đi đến chỗ Yoon Heejun. Thời điểm đi ra bị Kim Yujin nhìn thấy, bà lo lắng hỏi:
"Jiyeonie con muốn đi đâu?" Hiện tại bụng cô đã hơn tám tháng sắp đến tháng thứ chín rồi, bụng lớn đi ra ngoài ai mà không lo.
"Mẹ, Hyomin có chuyện hẹn con ra ngoài một chút, con đi rồi sẽ trở lại."
Park Jiyeon nói xong không đợi Kim Yujin nói tiếp đã chạy ra ngoài.
Đi tới bến tàu Park Jiyeon định cầm điện thoại di động lên gọi cho Yoon Heejun thì phát hiện vừa rồi mình hốt hoảng không có mang theo. Cô định kêu người thì phía sau bị người ta làm cho hôn mê. Park Jiyeon kể từ khi mang thai độ nhạy bén cũng kém đi.
"Hừ, Kim Myungsoo, lần này sẽ là ngày tận thế của mày."
Ôm Park Jiyeon trong ngực, Yoon Heejun lạnh giọng nói.
Kim Yujin chờ mòn mỏi vẫn không thấy Park Jiyeon trở lại, không yên lòng nên báo cho Kim Myungsoo.
Kim Myungsoo đang trên đường về cũng đã gọi cho Park Hyomin, cô nói Park Jiyeon không có hẹn gặp cô ấy. Nghe xong lời nói của Park Hyomin, lòng Kim Myungsoo càng thêm nặng nề.
Sau khi về đến nhà nghe được mẹ thuật lại mọi chuyện lúc Park Jiyeon đi, Kim Myungsoo về phòng ngủ nhìn thấy điện thoại ở trên giường bên trong nó có cuộc gọi được ghi lại, Kim Myungsoo đại khái đoán được chuyện đã xảy ra. Đúng lúc đó thì ông cụ trở về, vui vẻ nói:
"Jiyeonie, con mau xem này, ông đã mua cho con cái gì?"
Kim Myungsoo thấy ông cụ, có chút tức giận.
"Ông à, ông rốt cuộc đã đi đâu, tại sao Jiyeonie gọi cho ông lại không được?"
"A hôm nay ra cửa gặp phải mấy tên ngán chân nên làm hỏng điện thoại rồi."
Ông cụ cẩu thả nói.
"Cái gì, ông à, tại sao ông không về sớm chút như vậy Jiyeonie không cần đi cứu ông rồi."
Kim Myungsoo tức giận nói.
"Cái gì cứu ta, con nói rõ xem nào."
Sau đó Kim Myungsoo đại khái nói chuyện cho ông cụ nghe, ông cụ hối hận hôm nay rảnh rỗi ra ngoài làm gì.
"Ông à, hiện tại việc cấp bách là cứu Jiyeonie. Ông đừng lo lắng." Sợ ông cụ tự trách mình, cho nên Kim Myungsoo an ủi ông trước.
Kim Myungsoo đang trên đường trở về Ám Dạ liền gọi điện cho Hoya và Nam Woohyun.
"Làm sao lại không lo chứ? Tất cả là tại ông. Vậy con biết đó là do ai làm không? Ông cụ lo lắng hỏi.
"Con biết, bây giờ ông lên lầu ngủ đi, con đồng ý với ông nhất định sẽ mang Jiyeonie trở về an toàn. Tin tưởng con."
"Ừ."
Ông cụ có chút áy náy nói. Biết mình ở chỗ này không giúp được gì nên không làm phiền thì tốt hơn.
Chốc lát Nam Woohyun và Hoya còn có Tứ đại hộ pháp đến.
Vì Park Jiyeon đang mang thai nên chân tay sưng vù, nhẫn cưới sớm bị cô tháo ra. Cho nên không cách nào dùng định vị xác định vị trí của cô được.
Park Jiyeon ngủ đến tối thì tỉnh lại, thấy một người phụ nữ bên cạnh giường, Park Jiyeon kinh ngạc hỏi: "Cô là ai?"
"Cô đã tỉnh rồi à?" Người phụ nữ dịu dàng nói.
"Cô còn chưa nói cho tôi biết cô là ai?"
"Tôi là thư kí của Yoon Heejun, Ahn Sojin."
Ahn Sojin tự nhiên nói không chút nào giấu diếm.
"Ahn Sojin, Yoon Heejun, cô có quan hệ gì với Ahn Sohee?"
Park Jiyeon lập tức nhớ đến Ahn Sohee, không khỏi có chút tò mò.
"Không ngờ Myungsoo lại nói cho cô biết những chuyện này, xem ra cô đã biết hết rồi. Tôi là em gái của Ahn Sohee."
Từ trong lời nói của Ahn Sojin, Park Jiyeon biết cô ta quen với Kim Myungsoo.
"Cô biết Myungsoo?"
"Ừ, chúng tôi là bạn từ nhỏ lớn lên." Ahn Sojin cười nói.
"Cô hận anh ấy, cô hận anh ấy giết chết chị cô?"
"Không, tôi biết rõ đây không phải lỗi của anh ây." Ahn Sojin khẳng định.
"Vậy tại sao cô còn giúp Yoon Heejun bắt tôi đến nơi này."
Park Jiyeon có chút không rõ nói.
"Tôi không biết Heejun bắt cô đến đây, là nghe người giúp việc nói mới biết. Heejun anh ấy không phải người xấu, anh ấy vì yêu làm cho mê muội, tôi tin trong lòng anh ấy không phải là người đàn ông ác độc."
"Cô thương anh ta?"
"Ừ, rất thích, nhưng anh ấy chỉ coi tôi là thế thân mà thôi."
Ahn Sojin có chút đau lòng nói.
"Vậy sao cô không rời khỏi anh ta?"
"Vì tôi vẫn còn yêu anh ấy, cho nên không rời khỏi được. Tựa như cá không thể rời khỏi nước, đợi đến môt ngày nào đó, tôi không còn thương, tôi chết tâm, tôi sẽ đi."
"Vì để có được tình yêu của anh ấy, tôi cam tâm tình nguyện buông tha tất cả, bao gồm tình yêu âm nhạc, mà ở bên cạnh anh ấy làm một thư kí nhỏ. Vì để được anh ấy yêu, tôi bỏ qua tính cách thật của mình, bắt chước tính của chị mình, không phải là mình nữa." Ahn Sojin có chút mất mát bi ai nói. Ahn Sojin cũng không biết tại sao khi nhìn thấy Park Jiyeon, lại đem chuyện chôn giấu trong lòng mình ra nói với cô. Có lẽ cảm thấy thân thiết với Park Jiyeon cũng nên.
"Vì anh ta mà hi sinh nhiều thứ, đáng sao?"
Park Jiyeon có chút đau lòng nói.
"Không có gì đáng giá hay không. Tôi chỉ không muốn mình tiếc nuối mà thôi. Tôi cố gắng vì đoạn tình cảm này sẽ không hối hận, vô luận tương lai ra sao." Ahn Sojin kiên trì nói, sau đó nhìn đồng hồ treo tường nói với Park Jiyeon:
"Hôm nay rất vui được biết cô. Anh ấy sắp trở lại, tôi phải rời đi. Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô thoát khỏi đây."
"Tôi không thể trốn được huống chi bộ dạng tôi thế này. Có thể thông báo cho Myungsoo được không? Nói cho anh ấy biết tôi ở đây, còn nữa cô có thể chuẩn bị cho tôi một khẩu súng nhỏ được không?" Giọng Park Jiyeon có chút cầu khẩn.
"Được, những thứ này tôi có thể giúp cô nhưng mà cô phải đáp ứng tôi một yêu câu, nếu như Heejun thua, hi vọng các người bỏ qua cho anh ấy."
Ahn Sojin cũng có chút cầu xin mà nói.
"Được tôi đồng ý với cô." Park Jiyeon khẳng định trả lời.
"Vậy thì tốt, tôi sẽ cố gắng hoàn thành ý muốn của cô."
Nói xong Ahn Sojin vội vàng đi ra ngoài. Yoon Heejun vừa về tới biệt thự đã hỏi:
"Người phụ nữ kia đâu?"
"Vẫn còn ở trên lầu nghỉ ngơi, thiếu gia."
Người giúp việc cung kính trả lời đến.
"Ừ, các người không có chuyện gì nữa, có thể đi xuống."
Nói xong Yoon Heejun đi lên lầu, Park Jiyeon mang thai nên thích ngủ, hơn nữa cũng không phân biệt thời điểm. Ở chỗ người khác cô cũng có thể ngủ ngon như bình thường.
Park Jiyeon cảm giác có người nhìn cô, lập tức mở mắt ra nhìn thấy Yoon Heejun đang nhìn cô. Park Jiyeon lên tiếng:
"Anh nhìn cái gì?"
"Tôi muốn xem thử cô có chỗ nào tốt hơn Sohee, Kim Myungsoo sao lại yêu cô như vậy, phát hiện kết quả...."
Yoon Heejun cố ý nói lấp lửng.
"Kết quả cái gì?" Park Jiyeon tò mò hỏi.
"Cô so với Sohee một nửa cũng không bằng, vóc người không đầy đặn bằng cô ấy, dáng dấp cô ấy rất xinh đẹp, không có khí chất như cô ấy, quan trọng nhất là cô ngủ còn chảy nước miếng. Tôi thật sự không hiểu có phải mắt của Kim Myungsoo có vấn đề không, người thập toàn thập mỹ thì không cần, lại muốn cô. Chẳng lẽ cậu ta thích người thiếu sót?"
Những lời này của Yoon Heejun làm Park Jiyeon tức giận vô cùng. Ở trước mặt mình khen ngợi tình địch của cô không chút lí trí. "Tôi rốt cuộc biết tại sao Ahn Sohee lại không yêu anh mà yêu Myungsoo rồi."
"Cô nói xem tại sao?"
Yoon Heejun vội hỏi. Chuyện này Yoon Heejun đã nghĩ tám năm không nghĩ ra, rốt cuộc hắn có gì kém Kim Myungsoo. Chỉ nghe Park Jiyeon dùng giọng nói gây tức chết người:
"Bởi vì anh không có đẹp trai như Myungsoo, không thông minh bằng Myungsoo, không có phẩm chất cao quý điển nhã bẩm sinh như anh ấy. Điều quan trọng nhất chính là anh hẹp hòi hơn Myungsoo, anh là một người đàn ông hẹp hòi."
"Cô....có tin hiện tại tôi có thể giết cô không?"
Nghe xong lời của Park Jiyeon nói Yoon Heejun tức giận, nắm lấy cổ của Park Jiyeon.
"Hừ, có bản lĩnh thì anh giết tôi liền đi, nếu thế thì anh làm gì còn lợi thế để uy hiếp."
Park Jiyeon thở hổn hển nói. Yoon Heejun buông cổ Park Jiyeon ra, lạnh giọng nói:
"Đừng cho là tôi không dám giết cô, chiều nay tôi sẽ cho gia đình ba người các người được đoàn tụ nhưng mà phải ở âm phủ được." Yoon Heejun vừa nói vừa lấy tay sờ bụng của Park Jiyeon.
"Khụ khụ ~, khụ khụ khụ ~, anh làm gì đấy?"
Yoon Heejun vừa buông cổ ra, Park Jiyeon có chút không thoải mái ho khan. sau đó hắn nói: "Tôi chỉ là cảm thụ thử một sinh mệnh sắp ra đời bị giết sẽ ra sao?" Yoon Heejun biến thái nói.
Lời nói biến thái của Yoon Heejun khiến Park Jiyeon tức giận quát:
"Anh vì cái gì mà không buông tha Myungsoo, chuyện năm đó anh biết rõ Myungsoo không liên quan, Tôi thấy anh nên trách mình đi, trách anh lúc đó không giữ Ahn Sohee lại."
"Vì để cho nội tâm của anh thoải mái hơn cho nên anh mới không để ý tình anh em, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người của Myungsoo. Anh là đồ nhát gan, không dám đối mắt với sai lầm của mình, không dám đối diện thực tế, đồ nhát gan."
Park Jiyeon dùng ngôn từ sắc bén không lưu tình nói hết những suy nghĩ trong lòng của Yoon Heejun nhiều năm nay.
"Cô câm miệng cho tôi, câm miệng!!!"
Nghe thấy lời của Park Jiyeon, Yoon Heejun cực kì tức giận rống lên.
"Tại sao tôi phải câm miệng, miệng trên người tôi, tôi có quyền nói."
Park Jiyeon quật cường đáp lại.
"Đừng cố chọc giận tôi, tôi không phải Kim Myungsoo, tôi sẽ không thương hoa tiếc ngọc, nếu như từ trong miệng cô khạc ra lời tôi không thích nghe, tôi sẽ khiến cô cả đời không nói được." Yoon Heejun uy hiếp.
"Không nói thì không nói, chẳng qua tôi còn một chuyện?" Park Jiyeon trả treo thêm.
Yoon Heejun hận không thể giết được Park Jiyeon, hắn không hiểu sao Kim Myungsoo lại thích cô ta, Sojin còn được, không nói nhiều như vậy. Đáng chết, tại sao mình lai nghĩ đến cái thế thân đó, mình không phải chỉ thích Sohee thôi sao?
"Ai ~, tôi nói có thể không?"
Thấy Yoon Heejun đang ngẩn người, Park Jiyeon lên tiếng nhắc nhở.
"Bảo đảm một vấn đề cuối cùng?"
Yoon Heejun có chút hoài nghi nói.
"Ừ, tôi bảo đảm."
"Được, cô nói đi."
"Tôi muốn hỏi anh...anh có yêu em gái Ahn Sohee, Ahn Sojin không?"
Park Jiyeon tò mò hỏi. Thật ra thì Park Jiyeon chính là thấy mình nên hỏi Yoon Heejun thử cảm giác thế nào về Ahn Sojin. Park Jiyeon nghĩ Ahn Sojin sợ mất Yoon Heejun nên không dám hỏi thái độ của hắn như thế nào, những lời này sợ rằng Ahn Sojin cũng không hỏi.
"Tại đây tôi có thể xác định với cô, tôi không thương, hiện tại không, về sau cũng không, bởi vì cô ấy chỉ là thế thân, thế thân không cần yêu. Đúng rồi, thế thân không cần yêu."
Yoon Heejun nói cho Park Jiyeon nghe nhưng giống như đang nói cho chính mình nghe.
"Một ngày nào đó, anh sẽ vì câu nói hôm nay mà hối hận."
Park Jiyeon khẳng định.
"Tôi có gì phải hối hận, cô lắm lời. Cô tốt nhất nghỉ ngơi đi, ngày mai cô và người đàn ông kia sẽ chết cùng nhau, đây thực sự là một chuyện vui."
Yoon Heejun nói xong đi ra ngoài.
"Yoon Heejun, anh biến thái, tôi nguyền rủa anh một ngày nào đó phải đến cầu xin tôi."
Park Jiyeon tức giận quát lớn. Mà Ahn Sojin ở bên ngoài cửa nghe được đối thoại bên trong, đau lòng quay đi.
Trở về phòng, Yoon Heejun uống rượu,
"Mình yêu Sohee, không phải Sojin."
Nhưng vô luận Yoon Heejun uống bao nhiêu rượu trong đầu không hề có hình dáng Sohee mà là bóng dáng của Ahn Sojin.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com