Hạnh phúc đại kết cục - phần 1.
Bốn năm sau, tại biệt thự của Kim Myungsoo.
Park Jiyeon nhìn con trai của mình - Kim Jisoo đang tức giận bắt chéo tay trước ngực, ngồi trên sofa. Park Jiyeon lập tức tới quan tâm hỏi cậu: "Bảo bảo, con sao vậy? Ai chọc tức con hả?"
"Mẹ à, con nói rồi, mẹ đừng gọi con là bảo bảo nữa, con bốn tuổi rồi, là một tiểu nam tử hán đó. Mẹ gọi con vậy người ta sẽ chê cười con đấy. Con sẽ mất mặt..."
Mặt Kim Jisoo phớt tỉnh nói.
"Không đâu, mẹ cảm thấy tên này rất hay, rất dễ nghe."
Park Jiyeon cười với Kim Jisoo nói.
"Mẹ ~!"
Kim Jisoo có chút nhức đầu kêu lên.
"Được rồi, biết rồi tiểu tử thối, con nói cho mẹ biết sao lại tức giận?"
Park Jiyeon quan tâm hỏi.
"Còn không phải là do cha sao? Mẹ, con nghiêm túc nghi ngờ con không phải là con của cha."
Kim Jisoo tỉnh bơ nói với Park Jiyeon. Park Jiyeon đang uống cà phê, nghe thấy lời của con trai suýt chút nữa phun ra.
"Nói cái gì đó tiểu tử thối."
Park Jiyeon cố ý làm bộ như tức giận.
"Là như vậy đó mẹ. Nếu mẹ lén nói cho con biết cha ruột của con là ai, con đảm bảo sẽ không nói với cha. Con nhất định là con của người đàn ông khác, nhất định là vậy.
Kim Jisoo càng nghĩ càng thấy đúng.
"Tiểu tử thối, chuyện này đừng để cha con nghe được nếu không hai chúng ta không gánh nổi hậu quả đâu." Park Jiyeon cảnh cáo Kim Jisoo.
"Cái gì, rõ ràng đúng mà mẹ còn không thừa nhận. Nếu như con là con ruột của hai người, hai người đã không vứt con ra nước ngoài. Con phải đi theo ông nội bà nội, đi Italy cùng tằng gia gia. Con bốn tuổi rồi nhưng thời gian ở cạnh hai người chưa tới một năm."
"Cha còn không cho phép con ôm mẹ ngủ, con muốn bú sữa ông ấy cũng không cho, cái này rõ ràng là cha ghẻ? Không phải là con ruột của hai người mà chỉ là nhặt được ở ven đường."
Kim Jisoo nói đạo lí.
Kim Myungsoo không cho Kim Jisoo bú sữa vì đó là đồ của riêng Kim Myungsoo, sao có thể cho người đàn ông khác. Con trai trong mắt anh cũng là một trong những số đó.
Mà Kim Myungsoo chỉ cần vừa nghĩ muốn cùng Park Jiyeon làm chút gì đó thì Kim Jisoo giống như muốn phá hỏng chuyện của anh, nhất định khóc oa oa lên. Cho nên Kim Myungsoo vì ngày mai tốt đẹp của mình đã đem Kim Jisoo cho Kim Yujin đưa đi du lịch.
Bởi vì tiểu tử này mà ở nhà sẽ làm Kim Myungsoo tức chết.
Park Jiyeon nghe thấy lời con trai nói cũng cảm thấy mình có lỗi, những năm gần đây thời gian ở cùng con trai cô có chút ngắn. Cô đi tới bên cạnh cậu bé, cười nói:
"Con trai, không thể nghi ngờ con là con của cha mẹ. Về sau mẹ sẽ không để con rời xa mẹ nữa."
Park Jiyeon ôm Kim Jisoo nói. Chỉ thấy ở trong ngực Park Jiyeon, Kim Jisoo nâng lên nụ cười thắng lợi.
"Lại chạy loạn khắp nơi nữa rồi."
Kim Myungsoo xuống lầu thấy hai mẹ con đang ôm nhau, anh lạnh giọng nói:
"Các người đang làm gì đó?"
"Cha."
Thấy Kim Myungsoo xuống lầu, Kim Jisoo lập tức rời khỏi ngực của Park Jiyeon, chạy đến chào hỏi anh. Đâu còn bộ dạng căm phẫn lúc này nữa, Park Jiyeon lúc này mới biết mình bị lừa:
"Lại bị tiểu tử thối này lừa."
Đừng xem Kim Jisoo mới bốn tuổi, nhưng hiện tại cũng đã tương đương với một người lớn, chỉ số phúc hắc không sai biệt lắm so với Kim Myungsoo.
"Cha, hôm nay đưa con đi tới Ám Dạ đi. Con muốn chú Minho dạy con võ công."
Kim Jisoo vui mừng nói với Kim Myungsoo.
"Ừ, đợi lát nữa tài xế đưa con đi."
Kim Myungsoo trầm thấp nói.
Park Jiyeon cũng không phản đối đứa bé nhỏ như vậy liền tiếp xúc với súng, trước kia cô bị thương cho nên cô hi vọng con mình có thể tự bảo vệ mình. Cho nên cậu bé nên học cách tự vệ, có Kim Myungsoo dạy cô không phản đối.
Kim Myungsoo đối với con trai mình khá lãnh đạm, nhưng với vợ mình thì lại hoàn toàn khác, dịu dàng lên tiếng;
"Vợ ơi, em sao vậy?"
"Không có gì, em muốn đến phòng tập vũ đạo."
Park Jiyeon cười nói. Park Jiyeon mở một phòng luyện vũ đạo, ngày ngày dạy những đứa bé khiêu vũ.
"Ừ, đợi anh đưa em đi, không nên vất vả quá."
"Cha, cha quá phân biệt đối xử rồi. Đối đãi với con trai mình lại lạnh nhạt nhưng với vợ thì dịu dàng, con nghiêm túc nghi ngờ cha bị vợ chèn ép." (nguyên văn thê quản nghiêm)
Đứng ở bên cạnh, Kim Jisoo hai tay khoanh lại tỉnh táo nói.
"Tiểu tử thối, dám nói chuyện như vậy với lão tử, lão tử thấy con muốn ăn đòn rồi."
Kim Myungsoo nói xong liền muốn động thủ đánh Kim Jisoo. Kim Jisoo lập tức trốn được sau lưng Park Jiyeon nói:
"Mẹ ơi cứu con, con đã nói ông ấy không phải cha ruột con mà? Mẹ xem kìa ông ấy còn muốn đánh con đấy."
Thấy hai cha con nhà này sắp đánh nhau, Park Jiyeon bất đắc dĩ nói: "Hai người náo đủ chưa, tôi sắp trễ hẹn rồi đây này."
Tiết mục biểu diễn hàng ngày của hai cha con này, chỉ cần hai cha con gặp mặt nhau là nhất định phải gây nhau.
Buổi tối Kim Myungsoo tắm xong ra ngoài, thấy Park Jiyeon nằm trên giường lập tức vén chăn lên chui vào. Một cái tay không kịp chờ đợi đã đưa vào trong quần áo của Park Jiyeon.
"Anh làm gì đó?"
Park Jiyeon nhìn anh hỏi.
"Vợ ơi, kể từ khi tên tiểu tử thúi Kim Jisoo kia trở về, chúng ta đã lâu không có ân ái rồi, không được hôm nay anh nhất định muốn ân ái cùng em." Kim Myungsoo nói xong vội hôn lên môi cô. Anh nhẹ nhàng cởi quần áo của Park Jiyeon xuống, định tiến hành bước tiếp thì nghe thấy tiếng Kim Jisoo ngoài cửa nói:
"Mẹ, mẹ, mẹ nhanh lên mở cửa cho con, con sợ..."
Nghe tiếng thét của Kim Jisoo, Park Jiyeon lập tức mặc quần áo vào đi tới mở cửa. Lúc Kim Myungsoo nghe tiếng của con trai thật hận không thể giết cái tên tiểu tử thối này, không biết có phải nó cố ý muốn đối phó với chính mình không mà mỗi buổi tối cứ giờ này thì đến báo danh.
Đang như thế mà phải nhịn xuống sớm muộn gì anh cũng nội thương mất. Kim Myungsoo dùng ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm Kim Jisoo. Kim Jisoo ngược lại không sợ mà còn nhìn thẳng vào anh, ngọt ngào gọi mẹ:
"Mẹ, một mình con ngủ con sợ lắm, con muốn ngủ với mẹ có được không?" Kim Jisoo tỏ vẻ đáng thương nói.
Nghe con trai nói sợ, lại thấy bộ dạng thật đáng thương, thiên tính làm mẹ phát huy nói:
"Bảo bảo ngủ chung với mẹ đi."
Hoàn tàn không để ý tới Kim Myungsoo bên cạnh lửa dục khó nhịn. Anh nhìn Kim Jisoo nghĩ nhất định phải nghĩ cách đuổi tên tiểu tử này đi mới được, nếu không về sau phải sống những ngày tháng của hòa thượng rồi.
Lúc con gái Nam Woohyun hai tuổi, một nhà ba người Kim Myungsoo tới ăn sinh nhật cô bé Nam mijoo. Nhắc tới Nam Woohyun cũng đủ đáng thương, ban đầu vì tính tình phong lưu của mình, làm cho Park Hyomin tức giận bỏ đi, Nam Woohyun tốn gần hai năm mới đưa Park Hyomin trở về.
Dáng dấp Nam mijoo vô cùng đáng yêu cho nên Park Hyomin chỉ lấy nhũ danh một chữ. Kim Jisoo lần đầu tiên nhìn thấy cô bé đã vô cùng thích.
Nhìn người lớn đang nói chuyện phiếm, cậu bé hướng về phía Nam mijoo hung hăng hôn cô bé môt cái. Nam Woohyun bắt gặp liền nói với Kim Myungsoo:
"Con trai cậu dám chiếm tiện nghi của con gái mình!"
Kim Jisoo rời môi của Nam mijoo, nhìn về phía Nam Woohyun nói:
"Chú Nam Woohyun, về sau Kawaii là vợ của Kim Jisoo cháu."
Nam mijoo ở bên cạnh giống như nghe hiểu được lời của Kim Jisoo, liền cười "Ha ha ha".
Nghe thấy lời của Kim Jisoo nói, lại thấy con gái bên cạnh cười vui vẻ, điều này làm cho người cha yêu con gái như sinh mệnh suýt nữa ngã xuống đất, anh nói với Kim Jisoo:
"Cái gì mà vợ của con, chú không cho."
Sau đó nói với Kim Myungsoo: "Kim Myungsoo cậu khi dễ mình cả đời thì coi như xong, nhưng tại sao còn muốn con trai cậu khi dễ con gái mình. Nụ hôn đầu của con mình cứ như vậy bị cướp mất, cậu nói đi."
Nam Woohyun khóc thầm trong lòng, Park Hyomin bên cạnh không nhìn nổi nữa nhìn chằm chằm Nam Woohyun:
"Không nói nữa, anh đi chào hỏi khách bên kia đi, ở chỗ này giao cho em, thật mất mặt quá!"
Sau đó dịu dàng nói với Kim Jisoo: "Mavin, mẹ nuôi đồng ý gả Kawaii cho con được không?"
"Có thật không?"
Kim Jisoo có chút không xác định hỏi.
"Đương nhiên rồi, mẹ nuôi đã nói dối con bao giờ chưa." Park Hyomin cười nói.
"Mẹ nuôi vạn tuế, từ sau em chính là vợ của Kim Jisoo. Ha ha ha."
Kim Jisoo nắm tay nhỏ bé của Nam mijoo vui vẻ nói.
"Ha ha ha."
Nam mijoo cũng vui mừng cười.
Nam Woohyun nghe thấy vợ mình nói đồng ý, không khỏi đau lòng:
"Bà xã, vất vả lắm mới có con gái, cứ như vậy tặng cho người ta sao?"
"Hừ, con gái là em sinh, em muốn gả cho ai thì gả, nếu không anh tìm người khác sinh đi."
Park Hyomin tức giận nói với Nam Woohyun.
"Bà xã anh nào dám, em muốn gả con gái cho ai thì gả, anh nghe em mà."
Nam Woohyun đúng là bị vợ quản nghiêm rồi. Trước kia Park Hyomin nghe Nam Woohyun nhưng từ khi Park Hyomin trốn đi rồi được Nam Woohyun đưa về, trong nhà Park Hyomin là lớn nhất.
Park Jiyeon cũng vui vẻ hôn sự này, cô rất thích Kawaii. Kim Myungsoo không có ý kiến gì, đều do con trai mình làm chủ.
"Đúng rồi, Hoya cùng Eunji làm sao mà không có tới."
Park Jiyeon thấy bữa tiệc sắp bắt đầu nhưng lại không thấy hai người kia đâu.
"A, nghe nói Eunji sắp sinh rồi, Hoya ngày đêm canh ở bên cạnh cô ấy, làm sao có thể tới đây."
Park Hyomin cười nói với Park Jiyeon. Tiếp theo hai người liền tán gẫu chuyện nhà cửa.
Buổi tối Park Jiyeon vừa về tới nhà mở máy tính lên, chat video với Ahn Sojin đang ở Paris. Bốn năm trước Ahn Sojin trúng đạn may mắn thoát chết, liền quyết định không dây dưa với Yoon Heejun nữa, khi xuống giường được cô quyết định bỏ đi.
Những năm này chỉ có liên lạc cùng người bạn duy nhất là Park Jiyeon. Đã có lần Park Jiyeon đưa Kim Jisoo đi Paris thăm cô. Kim Jisoo tắm xong tới phòng của mẹ thấy mẹ mình mở video liền nhìn thấy Ahn Sojin:
"Dì Sojin!"
"A... Mavin có nhớ dì không?" Ahn Sojin cười hỏi.
"Đương nhiên là có, con rất nhớ dì, mẹ nói chờ có thời gian mẹ sẽ đưa con đến thăm dì."
Kim Jisoo vui mừng nói.
"Ừm, bảo bảo nói đúng lắm, ý định của tôi vài ngày nữa sẽ đưa nó đến thăm cô."
"Mẹ, con đã nói bao lần rồi, đừng có gọi con là bảo bảo, như vậy rất mất mặt."
Kim Jisoo bất mãn.
"Được rồi, con đi ra ngoài đi, mẹ có mấy lời muốn nói với dì Sojin."
"Dạ..."
Nói xong liền đi ra ngoài, thật ra Kim Jisoo không chịu đi mà núp ở chỗ Park Jiyeon không nhìn thấy lén nghe hai người nói chuyện.
"Sojin, cô thật sự quên Yoon Heejun rồi sao?"
Park Jiyeon thận trọng hỏi, chỉ sợ đụng đến vết thương của Ahn Sojin.
"Tôi...tôi cũng không biết nữa, chỉ là không muốn gặp lại anh ấy nữa. Có lẽ vết thương quá sâu."
Ahn Sojin đau lòng nói.
"Nói thật nếu cô đối với anh ta còn cảm giác, bốn năm cũng đã khảo nghiệm đủ rồi, anh ta cũng đi tìm cô bốn năm, vì tìm cô công ty cũng giao cho thuộc hạ quản lí, cô cũng biết công ty đó anh ta đánh đổi bằng bao nhiêu máu tươi, quan trọng với anh ta cỡ nào, hiện tại anh ta chỉ vì cô mà đã buông bỏ tất cả. Có thể thấy anh ta đã sớm yêu cô rồi không phải sao?"
Những năm qua nếu không phải Myungsoo che giấu giúp cô, lấy lợi thế của anh ta đã sớm tìm ra cô rồi. Hiện tại tôi cũng không biết ban đầu giúp cô che giấu là đúng hay sai."
Park Jiyeon khuyên nhủ, cô cảm thấy người có tình sẽ nên thân thuộc, nhìn hai người yêu nhau lại hành hạ nhau như thế, người khác cũng đau lòng thay.
Ban đầu đau lòng cho Ahn Sojin nên mới giúp cô ấy nhưng Yoon Heejun giờ trở nên như vậy Park Jiyeon không nhẫn tâm. Cô sợ vì sai lầm của mình khiến cho hai người yêu nhau phải xa cách.
Nghe được lời của Park Jiyeon, Ahn Sojin trầm mặc.
"Tôi biết những năm qua nếu không có cô và Myungsoo tôi sẽ không đến được như hiện tại. Cũng vì lúc đầu quá yêu nên bị tổn thương sâu sắc."
Tôi không biết nên làm cái gì, tôi không biết có nên tin anh ấy một lần không. Tôi không biết tôi rốt cuộc muốn nghe theo cảm giác hay lí trí của mình. Jiyeonie, hiện tại tôi rất mâu thuẫn. Tôi không biết làm cái gì? Cô để tôi suy nghĩ một chút đi, hôm nay nói tới đây thôi."
Nói xong Ahn Sojin ngắt video.
"Ừ."
Biết Ahn Sojin cần một khoảng thời gian nữa để suy nghĩ tình cảm của mình, Park Jiyeon không nói gì thêm cũng tắt video.
Park Jiyeon ngồi trước máy vi tính không khỏi suy nghĩ nhiều, bốn đôi bọn họ chỉ còn sót Yoon Heejun còn chưa xong.
Haizz, sớm biết hôm nay thì lúc trước đừng như thế. Thấy Park Jiyeon đứng dậy rời đi, Kim Jisoo lập tức chạy tới giường, bên lòng suy nghĩ tà ác:
"Chờ mình có cơ hội nhìn thấy cái người phụ tâm đó, mình nhất định phải làm cho ông ta đẹp mặt."
Kim Jisoo không biết Yoon Heejun nhưng biết anh ta có một phần huyết thống Italy, mắt màu xanh dương.
Kim Myungsoo tắm xong ra ngoài thấy tên tiểu tử thối Kim Jisoo chiếm giường của mình, không khỏi tức giận:
"Tiểu tử thối, con không về phòng mình ngủ đi, ở chỗ này làm gì?"
"Con muốn ngủ với mẹ."
Kim Jisoo ôm Park Jiyeon nũng nịu nói.
"Tiểu tử thối, hôm nay con không phải vừa mới tìm được vợ rồi sao, tối nên đi ôm vợ của con ngủ đi, con ôm vợ cha làm gì?"
Kim Myungsoo có chút ngây thơ nói. Nghe lời của anh, Park Jiyeon thật sự cười đến kích động.
"Cái gì chứ, vợ của cha là mẹ của con. Lại nói nữa, cha phải đưa vợ con tới dây, ngày ngày ngủ cùng con, con mới không quấy rầy hai người. Hiện tại không có con phải đi ngủ với mẹ."
Kim Jisoo nói xong ngã đầu nằm ngủ. Chính vì ngày mai tốt đẹp của mình, Kim Myungsoo không biết đã dùng mưu kế gì đúng là đã đem con gái Nam Woohyun về nhà, như vậy có thể thanh tịnh được một tháng.
Mà bên kia Nam Woohyun biết Park Hyomin tự tiện đưa con gái cho người ta, tức giận muốn chết. Tới nhà nhân vật quan trọng là Kim Myungsoo để hỏi thăm, Kim Myungsoo nói thẳng không quen biết Nam Woohyun.
Nam Woohyun tức đến phát điên nhưng căn bản không có ai để ý đến anh.
Kim Jisoo thấy cha thật đã đưa dâu về nhà cho mình, vô cùng hưng phấn, mỗi ngày đều quay quanh vợ Kawaii nói chuyện. Kim Myungsoo buồn cười không chịu được.
Cuối cùng cũng không còn ai tranh vợ của anh nữa. Nhưng một tháng sau Nam mijoo bị ôm đi, tên tiểu tử Kim Jisoo lại tiếp tục quấy rầy cuộc sống ngọt ngào của hai người.
Hôm nay trên bàn cơm, Kim Jisoo phớt tỉnh nói với Kim Myungsoo:
"Cha, cha đáp ứng con ngày mai hẹn Kawaii ra ngoài chơi, con đồng ý tối nay không ngủ cùng mẹ."
Nghe được lời con trai nói, Kim Myungsoo cắn răng nghiến lợi nói.
"Tốt."
Không hổ là con trai anh, còn biết cách uy hiếp anh nữa.
Buổi tối Kim Myungsoo tắm xong liền vội vã đi tới giường đè lên người Park Jiyeon. Thấy anh như vậy Park Jiyeon vội ngăn cản:
"Anh đừng như vậy, con trai thấy sẽ mất mặt lắm."
"Không sao đâu, tên tiểu tử kia hôm nay không vào đây."
Kim Myungsoo vừa cởi quần áo cô vừa nói.
"Không có vào sao?"
Park Jiyeon kinh ngạc hỏi, tên nhóc kia dính mình chặt thế sao lại không vào chứ.
"Bởi vì anh đồng ý ngày mai đưa nó đi đến nhà Nam Woohyun gặp vợ nhỏ của nó, mai không cần tới nhà trẻ, nên nó đã đồng ý."
Kim Myungsoo vui mừng nói.
"Cái gì, anh lại đi uy hiếp con, anh làm cha thế à?"
Park Jiyeon tức giận nói.
"Anh nào có uy hiếp nó, chính tên tiểu tử đó uy hiếp cha nó đó chứ. Vợ à, đừng có tức giận nữa, đừng nói chuyện về nó nữa. Vợ này, dù sao con trai đã đồng ý với anh hôm nay không quấy rầy chúng ta nghỉ ngơi, không bằng chúng ta đem tư thế ngày hôm trước thử một lần, được không?"
Kim Myungsoo cười đề nghị.
"Kim Myungsoo, anh thật là...chuyện như vậy mà cũng nói được." Park Jiyeon đỏ mặt nói.
"Ha ha ~."
Thấy Park Jiyeon đỏ mặt Kim Myungsoo càng thêm hưng phấn, Kim Myungsoo yêu chết bộ dáng Park Jiyeon đỏ mặt. Kim Myungsoo cúi đầu liền hôn lên đôi môi đỏ kiều diễm ướt át của cô.
Park Jiyeon bị Kim Myungsoo hôn dịu dàng nên rên rỉ ra tiếng, một đêm nay vừa điên cuồng vừa triền miên.
Thời gian lại vội vã trôi qua một tháng nữa, hôm nay Park Jiyeon cùng Kim Myungsoo đưa Kim Jisoo đến nhà trẻ. Ở trên xe Kim Jisoo không vui vẻ nói:
"Mẹ, con không muốn đi nhà trẻ, con không muốn ở cùng đám người ngu ngốc đó."
"Nhưng bảo bảo à, vườn trẻ là nơi tuổi thơ trải qua, mẹ muốn cho con có một tuổi thơ hoàn mỹ. Muốn cho con giống với những bạn nhỏ khác."
Park Jiyeon nhìn con trai, nghiêm túc khuyên nhủ.
"Vậy cũng tốt."
Thấy mẹ thực sự hi vọng mình tự đi, Kim Jisoo không muốn làm mẹ buồn nữa. Cậu bé ngồi ở trong vườn trẻ nghe cô giáo nói những thứ đơn giản kia:
"Làm ơn đi, những thứ này từ lúc hai tuổi mình đã học rồi, ở chỗ này thật đúng là lãng phí thanh xuân quá."
Kim Jisoo không nhịn được đành nói, kiến thức bây giờ của cậu có thể nói là bằng với trung học cấp 1. Đột nhiên cậu giơ tay đứng lên, hướng về phía cô giáo đang giảng bài nói:
"Cô ơi, con có thể hỏi một chuyện được không?"
"Ừ, mời bạn nhỏ Kim nói nào."
Cô giáo dịu dàng trả lời.
"Xin hỏi cô, 3x+5x-8= x. Vậy x tương đương với mấy?"
Vấn đề này thật sự làm khó cô giáo rồi, nhưng không muốn mất mặt trước các bạn nhỏ khác, cô giáo đành nói:
"Cái này, cái đó, bạn nhỏ Kim à, vấn đề này không thích hợp hỏi bây giờ, vẫn nên đợi về sau con lớn lên lúc đó cô giáo sẽ nói cho con biết."
Cô giáo cười đáp, ai biết đâu Kim Jisoo không tôn trọng mà còn lạnh giọng đáp lại:
"Cô giáo, cô nói không đúng lắm, nhưng em cũng không làm khó cô nữa, cần gì phải nói dối trước mặt các bạn nhỏ ở đây. Cô như vậy sao có thể làm giáo viên dạy chứ."
Kim Jisoo nói xong cũng đi ra ngoài.
Thấy Kim Jisoo đi ra ngoài, cô giáo kia đè ép lửa giận trong lòng dịu dàng hỏi:
"Người bạn nhỏ Kim, cô đang dạy em lại đi đâu?"
"Cô đừng giả vờ nữa...."
Nói xong Kim Jisoo liền chạy đi ra ngoài.
"Em . . . . ."
Cô giáo tức điên người khi nghe Kim Jisoo nói. Sau khi chạy ra ngoài, cậu chờ đến khi hết giờ sẽ về lại vì không muốn thấy vẻ mặt đau lòng của Park Jiyeon, nên cậu mới đồng ý tới nhà trẻ.
Nhưng nơi đây quá buồn bực...
"A ——."
Vừa chạy ra ngoài Kim Jisoo đã đụng phải một người đi đường.
"Cháu không sao chứ?" Người kia hỏi.
"Không có việc gì.....Ah, dì Sojin..."
Kim Jisoo nhìn thấy ví tiền người kia làm rơi trên đất trong đó có hình của dì Sojin, không kiềm được kêu lên.
Mà người đàn ông kia nghe thấy Kim Jisoo kêu tên Sojin liền kích động, không sai người đàn ông này chính là Yoon Heejun.
Bốn năm trước Yoon Heejun đã xác định được rốt cuộc mình yêu ai, nhưng khi anh nghĩ mình nên thổ lộ với Sojin thì cô đột ngột rời đi, cho nên bốn năm qua anh đi khắp nơi tìm cô đến cả công ty cũng không đoái hoài tới.
Nhưng vẫn không tìm được tin tức gì của cô giống như không còn cô trên đời vậy, có lúc anh hoài nghi có ai giở trò gì cho nên vài năm rồi vẫn không tìm được cô. Nghe lời nói của Kim Jisoo, Yoon Heejun kích động cầm tấm hình trong ví ra hỏi:
"Cháu biết người này à?"
Kim Jisoo vừa kêu lên thì thấy hối hận, liền phủ nhận:
"Thật xin lỗi chú, cháu không biết người kia."
Sau đó xoay người liền muốn rời đi. Yoon Heejun làm sao có thể dễ dàng để cậu rời đi như vậy, liền đổi giọng uy hiếp:
"Trẻ con không được nói dối, sẽ mách cô giáo đó."
Yoon Heejun dùng phương pháp hù dọa trẻ con nhưng ai biết lại không có hiểu quả với Kim Jisoo:
"Làm ơn đi chú à, cái này không lừa được con nít hai tuổi sao có thể lừa được cháu. Đúng là vũ nhục trí thông minh của cháu."
Kim Jisoo có chút xem thường.
"Cháu....:"
Yoon Heejun tức không nhịn được nhưng không phản bác được, sau đó lại dụ dỗ:
"Cháu nói cho chú biết đi, chú mua kẹo cho cháu có được không?"
Anh nghĩ trẻ con thường thích ăn kẹo nên có lẽ chiêu này có tác dụng. Nhưng bạn nhỏ Kim Jisoo không chút nào để ý, quệt mồm đáng yêu nói:
"Nhưng chú à, mẹ nói không cho con ăn kẹo, nếu không mẹ sẽ đánh mông."
Kim Jisoo nói tỉnh bơ giống như mẹ cậu là con cọp cái rất hung dữ.
"Tiểu tử thối, tốt nhất là cháu nhanh lên một chút nói cho chú biết cái dì ở trong hình này đi"
Mềm không được, Yoon Heejun đành phải uy hiếp nhưng Kim Jisoo không yếu thế sợ hãi liền nói:
"Hừ nói không lại trẻ con, chú liền uy hiếp, một người lớn lại đi ăn hiếp trẻ con thật là mất mặt, mẹ con nói rất đúng loại người phụ tình như chú đúng là cho xuống mười tám tầng địa ngục."
Kim Jisoo tức giận nói.
"Mẹ, phụ tình, tiểu tử nói mau mẹ con là ai?"
Yoon Heejun lạnh giọng hỏi.
"Con không nói cho người xấu đâu."
Kim Jisoo không chút nào nhúng nhường.
"Hừ ~, tiểu tử thối, con không nói chú cũng biết mẹ con là ai?"
"Đừng khoác lác con không phải trẻ lên ba đâu."
Kim Jisoo hai tay khoanh đứng ở một bên mà nói.
"Cha con là Kim Myungsoo, mẹ con là Park Jiyeon đúng không?"
Yoon Heejun cười nói.
"Làm sao chú biết?" Kim Jisoo kinh ngạc hỏi lại.
"Đùng quan tâm tại sao chú biết, con nói chú nói có đúng không?"
Nhìn Kim Jisoo và Kim Myungsoo giống nhau như đúc, muốn không nhận ra cũng khó. Nhưng Yoon Heejun cũng hâm mộ Kim Myungsoo có một đứa con trai lớn như vậy.
Anh nghĩ nếu ban đầu sớm quý trọng người ta thì có lẽ con của anh còn lớn hơn con của Kim Myungsoo, nhưng trên đời không có nếu như.
"Chú nói đúng, thật sự con là con của Kim Myungsoo và Park Jiyeon, Nếu như chú nói cho con biết tại sao chú biết cha mẹ con thì con sẽ nói cho chú biết dì trong tấm hình."
Thấy cá rốt cuộc đã cắn câu, Yoon Heejun liền nói:
"Được, vì chú biết cha mẹ con, gặp con lại thấy con giống như một khuôn đúc ra nên chú nhận ra được. Được rồi con mau nói cho chú biết dì ở trong hình này đi."
"Con đương nhiên biết dì Sojin rồi."
Kim Jisoo cười nói.
"Vậy con biết bây giờ cô ấy ở đâu không?"
Nghe thấy Kim Jisoo nói biết, Yoon Heejun lo lắng hỏi tiếp.
"Chú à, đây là vấn đề thứ hai rồi, chú đã nói chỉ hỏi một mà thôi."
Yoon Heejun thật suýt bị nội thương với thằng nhóc này.
"Cháu...cháu nói đi, rốt cuộc là sao cháu mới trả lời cho chú biết."
Yoon Heejun bất đắc dĩ hỏi, anh vừa đấm vừa xoa nhưng tiểu tử này cũng giống rắm thúi như cha nó, thật đúng là mềm cứng đều không xong.
"Trừ phi chú trả lời con một câu thì con trả lời chú một câu, chúng ta làm như vậy mới công bằng."
"Được, con hỏi đi."
Yoon Heejun cắn răng nghiến lợi nói, thật đúng không hổ là con của Kim Myungsoo, cùng cha nó là một kiểu người làm người khác nhức đầu.
"Chú yêu dì Sojin không?"
Kim Jisoo nghiêm túc hỏi. Kim Jisoo muốn biết vấn đề của dì Sojin.
Thật ra thì lần đầu tiên nhìn thấy Yoon Heejun, Kim Jisoo cũng biết người đàn ông của dì Sojin là người đàn ông này. Bởi vì cặp mắt kia đã cho cậu biết.
Những năm này Yoon Heejun đi qua nhiều nơi trên thế giới cũng không tìm được Ahn Sojin, trực giác nói cho anh biết nhất định là ở trong nước nên anh quay lại.
"Yêu, rất yêu, chỉ là quá muộn mà thôi. Ah...nói với đứa bé như con có ích gì chứ, con lại không hiểu điều đó."
Yoon Heejun giống như chìm dần trong quá khứ.
"Hừ ~ cái gì gọi là đứa bé không hiểu a, thật đúng là xem thường trẻ con."
"Bây giờ có thể nói cho chú biết cô ấy đang ở đâu chưa?"
"Cái này con không biết."
Kim Jisoo xin lỗi.
"Cái gì? Tiểu tử dám đùa bỡn chú à?" Yoon Heejun tức giận.
"Con không thật không biết, mỗi lần đều mẹ đưa con đi làm sao con biết. Không có việc gì nữa thì con đi trước."
Kim Jisoo nói xong liền muốn đi. Yoon Heejun không thể dễ dàng cho cậu đi được, níu áo cậu lại.
"Con không biết không có nghĩa mẹ con không biết, chú nhớ mẹ con nhất định sẽ nói với Sojin."
Hiện tại anh đã hiểu rõ tại sao bốn năm không tìm được người, thì ra là do Kim Myungsoo âm thầm đảo loạn.
Thay vì mình đi khắp nơi tìm cô, không bằng nắm được chuyện để cho Sojin chủ động đi tìm anh. Coi như mình đi tìm cũng sẽ bị Kim Myungsoo ngăn cản, cho nên cách tốt nhất là ép Ahn Sojin lộ diện.
Park Jiyeon nhận được điện thoại từ trường học gọi về, Kim Jisoo làm cho cô giáo tức giận. Đây là cái trường thứ bảy mà Kim Jisoo chọc giận cô giáo rồi. Park Jiyeon đúng là đau đầu với con trai mình. Sau khi đến trường biết con trai mình bỏ ra ngoài, Park Jiyeon tức giận nói:
"Con tôi mới bốn tuổi, các người để cho nó ra ngoài một mình nếu như con tôi xảy ra chuyện gì tôi sẽ cho cái trường này biến mất theo."
Park Jiyeon lạnh giọng nói, bây giờ cô không còn là người để mặc cho người khác xoa nắn như trái hồng nữa, ở nhà cô là một người vợ người mẹ tốt thay chồng dạy con, nhưng ở bên ngoài lại là một nữ cường.
Hiệu trưởng đương nhiên biết thân phận của Park Jiyeon, ông vừa lau mồ hôi trên trán vừa cung kính nói:
"Kim phu nhân yên tâm, chúng tôi biết nên làm sao, chúng tôi lập tức cho người đi tìm."
Tìm nửa ngày không được, Park Jiyeon ở bên ngoài trường phát hiện miếng ngọc bội của Kim Jisoo đeo từ lúc ra đời, một dự cảm xấu xông lên đầu.
Park Jiyeon bấm điện thoại gọi cho Kim Myungsoo, cho người tìm Kim Jisoo. Điện thoại vừa ngắt thì Yoon Heejun gọi tới, Kim Myungsoo nhận điện thoại:
"A lô?"
"Thế nào, cả tiếng của tôi mà cậu không nhận ra à?"
"Yoon Heejun."
"Không vòng vo với cậu nữa, con trai cậu đang ở trong tay tôi, Nếu muốn gặp con trai thì chiều nay 2h tới kho hàng bỏ hoang ở Đông Sơn, nhớ dẫn theo Ahn Sojin."
Yoon Heejun nói xong cúp điện thoại.
"Hừ, thật đúng là hèn hạ, cư nhiên dám bắt cóc trẻ con. Tốt bụng không cần báo đáp, sớm biết không nói cho chú biết con biết dì Sojin."
Kim Jisoo ngồi ở trên ghế ở quán rượu nói, không hề giống bị bắt cóc.
"Tiểu tử, coi như cháu giúp chú đi. Chú chỉ muốn thấy dì Sojin, nhưng dì ấy luôn trốn chú nên chú phải nhờ con thôi."
Yoon Heejun cười nói.
Sau khi đánh Kim Jisoo ngất xỉu Yoon Heejun đưa cậu bé tới khách sạn, anh không buộc Kim Jisoo, Kim Jisoo tương đối tự do.
Buổi tối Kim Myungsoo về đến nhà, Park Jiyeon vội chạy tới hỏi:
"Như thế nào? Tìm được bảo bảo chưa?"
Park Jiyeon lo lắng hỏi.
"Yoon Heejun trói bảo bảo đi rồi, em đừng lo lắng. Anh thấy Yoon Heejun chỉ muốn gặp Ahn Sojin cho nên mới bắt bảo bảo đi."
"Nhưng anh ta sao lại biết chúng ta biết tin tức của Ahn Sojin."
Park Jiyeon tỉnh táo phân tích.
Cô không còn là cô gái trước kia gặp chuyện là khóc lóc vô dụng, bây giờ đã biết tỉnh táo phân tích vấn đề.
Khóc cũng không giải quyết được vấn để, chỉ có tỉnh táo suy nghĩ mới có thể làm được nhiều việc.
Mặc dù nghe con trai bị bắt cóc Park Jiyeon lo lắng muốn khóc nhưng cô cố gắng để mình tỉnh táo lại. Vấn đề Park Jiyeon nói không phải Kim Myungsoo không nghĩ tới.
"Em nghĩ chắc bảo bảo lỡ miệng nói ra."
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có đáp án này thôi.
"Nhưng em còn lo Yoon Heejun không buông ân oán năm đó làm Heejunn thương con thì thế nào?"
Park Jiyeon lo lắng nói.
"Sẽ không đâu, nếu như cậu ta không buông bỏ thì bốn năm này đã không yên tĩnh thế. Anh thấy cậu ta chỉ muốn gặp Ahn Sojin. Việc trước mắt là liên lạc với cô ấy đi, đừng ở đây tự hù dọa mình."
"Anh nói đúng, em sẽ đi liên lạc với cô ấy."
Park Jiyeon nói xong liền đi gọi cho Ahn Sojin.
"Jiyeonie, có chuyện gì không?"
Buổi tối Park Jiyeon ít khi gọi điện cho cô, nên vừa nhận điện thoại cô liền hỏi.
"Sojin, tôi cần cô về nước một chuyến, Yoon Heejun bắt cóc bảo bảo đi và muốn gặp cô. Chúng tôi không có biện pháp nào nên đành báo cô về nước một lần. Có gì ngày mai gặp mặt nói rõ ràng sau."
Park Jiyeon lẳng lặng nói. Nghe được lời nói Park Jiyeon, Ahn Sojin lo lắng hỏi:
"Thật xin lỗi Jiyeonie, tôi không ngờ Heejun anh ấy lại cực đoan như vậy. Hiện tại tôi sẽ đặt vé trở về ngay, các người chờ tôi."
Ahn Sojin ngắt điện thoại sau đó thuê xe đến phi trường.
Ngày thứ hai, Kim Myungsoo mang Ahn Sojin tới kho hàng ở Đông Sơn.
Mặc dù Park Jiyeon đòi theo nhưng Kim Myungsoo không đồng ý, chỉ đồng ý với cô là nhất định sẽ mang con an toàn trở về. Cô đành ở nhà chờ đợi, chờ đợi hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời mình trở về an toàn.
Đi tới kho hàng, Yoon Heejun đã nhìn thấy Ahn Sojin, anh vội chạy tới:
"Sojin em đã đến rồi, rốt cuộc anh đã nhìn thấy em."
Bên kia, Kim Jisoo gặp được cha sợ hãi gọi:
"Cha."
"Hừ ~, tiểu tử thối, con đặt bẫy ra có nghĩ mẹ con rất lo lắng không hả?"
"Xin lỗi cha, con chỉ muốn thấy dì Sojin hạnh phúc thôi."
Kim Jisoo có chút đuối lý.
Kim Myungsoo nói không sai, từ đầu tới cuối đều là bẫy.
Mà lần trước Kim Jisoo nghe lén Park Jiyeon nói chuyện với Ahn Sojin, cậu quyết định tìm hiểu xem Yoon Heejun có yêu dì Sojin không.
Kết quả sau khi nói chuyện, Kim Jisoo biết Yoon Heejun yêu dì Sojin. Nhưng cô bị tổn thương nên giờ không tin tưởng lời của Yoon Heejun nói.
Ahn Sojin trốn tránh bốn năm không gặp Yoon Heejun, dù biết hiện tại Yoon Heejun yêu cô nên cậu nghĩ dì trở lại cũng không uổng phí.
Kim Jisoo lấy mình làm mồi dẫn để Yoon Heejun biết mẹ cậu biết nơi của dì Sojin. Kim Jisoo cho là làm vậy dì sẽ hạnh phúc, mỗi lần cùng mẹ đi thăm dì, cậu thấy dì cười nhưng trong mắt chứa bi thương. Không ngờ cái bẫy này lại bị Kim Myungsoo biết được rõ ràng.
Kim Myungsoo hiểu rõ con trai của mình. Kim Jisoo không muốn nói chuyện thì không ai cạy miệng được nó. Tiểu quỷ thông minh lắm trò, cậu cố tình nói cho Yoon Heejun biết mình biết dì Sojin. Phối hợp đặt bẫy để dì Sojin xuất hiện.
Kim Myungsoo bội phục con anh nhỏ tuổi lại mưu lược như vậy tương lai chắc sẽ phúc hắc không kém. Cũng vì mưu kế của tên tiểu tử này cho nên Kim Myungsoo không để Park Jiyeon tới.
Sợ Park Jiyeon không chấp nhận được mức độ phúc hắc của con trai mình. Ở trường học đã đủ làm cô đau đầu, nếu biết thêm chuyện này có khi sẽ phát điên mất. Cô chỉ hi vọng con trai mình như những đứa trẻ khác có thể có tuổi thơ bình thường.
Nhưng con cháu họ Kim nhất định phải trưởng thành sớm, biết mẹ lo lắng cho mình nhưng Kim Jisoo vẫn áy náy rất nhiều, cậu nói:
"Cha, chúng ta nhanh về nhà đi, về nhà chậm mẹ sẽ lo lắng hơn."
"Tiểu tử thối, hiện tại đã biết nóng nảy rồi à. Đi thôi."
Kim Jisoo đi ngang qua bên cạnh Yoon Heejun: "Chú Yoon thối, cố gắng lên, con về nhà trước nếu không mẹ sẽ lo lắng."
"Cảm ơn con."
Sau đó nhìn Kim Myungsoo nói: "Cám ơn cậu, còn chuyện trước kia, tôi thật xin lỗi."
Kim Myungsoo nghe xong lời này, không hề nói gì mà cho Yoon Heejun một quyền:
"Đây là tôi trả lại cậu năm đó ở bệnh viện, chúng ta huề nhau."
Kim Myungsoo nói xong cũng mang theo Kim Jisoo rời đi.
Kim Myungsoo lại vô cùng rõ ràng, hai người họ không thiếu nhau gì nữa, vẫn là anh em tốt của nhau.
"Đại ca, cảm ơn anh." Yoon Heejun nhìn theo bóng lưng của Kim Myungsoo thầm nói.
Ngồi trên xe, Kim Myungsoo nhìn Kim Jisoo nói:
"Con lỗ mãng như vậy mẹ sẽ rất lo, cha phạt con một tháng không được gặp con dâu."
Kim Myungsoo lạnh giọng nói. Trước kia tiểu tử này luôn chọc giận anh, hiện tại bắt được nhược điểm của nó, Kim Myungsoo đương nhiên phải dạy dỗ thật tốt.
"Cha báo thù riêng, con không thèm nghe cha."
Kim Jisoo bất mãn nói.
"Hừ, nếu con không nghe, cha sẽ đem chuyện này nói cho mẹ con biết, mẹ con ghét nhất ai gạt mẹ."
"Cha....cha bắt nạt con. Cha làm cha vậy sao? Ngày nào cũng khi dễ con trai mình...ô ô ô"
"Tiểu tử con, chiêu này lừa mẹ con còn được chứ lừa cha thì vô dụng."
Kim Myungsoo cười nói.
"Hừ....cha không phải chỉ muốn con đừng quấy rầy thế giới hai người sao? Lại giở nhiều thủ đoạn như vậy, con nghiêm túc khi dễ cha."
Kim Jisoo ra dấu ngón tay thể hiện sự khinh bỉ với Kim Myungsoo.
"A....tiểu tử con đã biết ý cha vậy con có đồng ý không nào?"
"Hừ ~."
Kim Jisoo nghiêng đầu không để ý Kim Myungsoo.
"Xem ra không đồng ý, hiện tại cha gọi cho chú Nam bảo chú đưa Kawaii đi nước ngoài, nghe nói giáo dục nước ngoài tốt hơn trong nước."
Kim Myungsoo làm động tác giả muốn móc điện thoại ra. Kim Jisoo cuống cuồng, ngăn cản:
"Con đồng ý là được chứ gì?" Kim Jisoo miễn cưỡng nói.
Kim Jisoo giờ đã hiểu được cha của cậu, đúng là gừng càng già càng cay.
Ӓ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com