Chương 10
Ngay trong nháy mắt Myungsoo đưa tay nhận lấy hộp cháo thì JiYeon chợt nhận ra — trừ thân phận giao hàng ra thì kỳ thực cô cũng có thể tính là người thăm bệnh. Thế nhưng trừ hộp cháo thịt nạc trứng muối mấy đồng ra thì cô cứ thế mà đến tay không, ngay cả hoa quả cũng chẳng mua trái nào.
Thế này có tính là quá thất lễ hay không…?
Mất bò mới lo làm chuồng cũng không muộn. Nhân lúc đại thần vẫn đang thưởng thức vị ngon của cháo thịt nạc trứng muối mua ở căn tin, Jiyeon lặng lẽ cầm túi, từ từ di chuyển ra cửa: “Sư huynh, em chợt nhớ ra mình bận chút chuyện, sẽ về ngay thôi!”
Còn chưa dứt câu thì người nằm trên giường đã phản ứng lại. Tuy Myungsoo vẫn còn suy yếu nhưng tốc độ phản ứng của thần kinh không phải để đó trưng cho đẹp. JiYeon còn chưa kịp dang chân ra thì anh đã lẹ tay bắt được cô. Một giây sau, lại nhanh chóng buông ra.
Nhìn cô, anh khẽ giọng: “Em tới là mừng rồi, khỏi mua quà cáp.”
Bởi vì hành đồng đột ngột của Myungsoo mà đầu óc của JiYeon lập tức trống không. Không kịp phản ứng với câu nói của đại thần mà ánh mắt nhìn theo cái nhìn của anh. Quả nhiên cạnh giường đã xếp đủ vỏ trái cây lớn nhỏ, vừa nhìn là biết hàng cao cấp. E là cô sinh viên nghèo như cô không mua nổi trái gì tốt hơn mấy hàng nhập khẩu này rồi.
Myungsoo thấy cô ngẩn người nhìn vỏ trái cây thì nói tiếp: “Anh vẫn thích húp cháo hơn.” Anh chỉ chỉ cái hộp không trên tay của mình: “Ăn ngon hơn thức ăn ở bệnh viện nhiều.”
Chỉ là một chén cháo thịt nạc trứng muối thông thường mà thôi đã khiến đại thần khen ngợi như thế làm cho JiYeon trái lại cảm thấy ngượng ngùng: “Hồi sáng do em hại anh chịu đói, thật xấu hổ…”
Myungsoo: “Nếu như anh nhớ không lầm thì người gửi sai tin nhắn là anh. Em muốn giành lấy trách nhiệm sao?”
“Không phải…” Chỉ tại cô không muốn để anh chịu đói, không muốn thấy anh bị bệnh…
Tuy chỉ là tiểu phẫu cắt bỏ phần ruột bị viêm thế nhưng Jiyeon vẫn cẩn thận hỏi han bệnh tình của nam thần. Cũng nhờ vậy mới biết cha mẹ của anh đã đến Los Angeles công tác từ mấy năm trước, còn anh thì quyết định ở lại trong nước hoàn thành chương trình đại học. Chuyện lần này xảy ra quá đột ngột nên người nhà không kịp về nước nên hai ngày nay do bà con thân thích ở thành phố A chăm bệnh.
Ngày thường ở trong trường học nam thần luôn có thần thái sáng láng thế nhưng có ai biết thực ra anh cũng là một con người bình thường, lúc bị bệnh cũng cần có người chăm sóc chứ? Nghĩ tới đây, JiYeon nhất thời trầm mặc, bầu không khí trở nên xấu hổ.
Rõ ràng đau lòng cho người đang ở trước mắt nhưng lại chẳng biết biểu đạt bằng cách nào. Vì vậy Jiyeon đành phải trông mắt đợi Myunngsoo lên tiếng. Nhưng hết lần này đến lần khác nam thần lại chẳng chịu nói chuyện vào lúc này. Chỉ lẳng lặng ngồi tựa lưng lên giường bệnh, đón lấy ánh nắng ấm áp của mùa thu mà lặng yên nhìn cô, làm Jiyeon càng bó tay bó chân.
Bầu không khí thật quái đảng. Jiyeon OS trong lòng: không thể cứ như vậy được! Phải nói chuyện gì đó!
Người như Jiyeon dù ngày thường không hay nói chuyện nhưng tuyệt đối không phải là nữ sinh hướng nội. Mà cũng nói thật, hiểu biết của cô về nam thần không phải đến từ những tin tức nho nhỏ của nữ sinh thì cũng có từ mấy tin tức bát quái trên diễn đàn. Myungsoo gần gũi là không sai nhưng thực ra anh là hạng người gì? Thích những gì? Cô lại chẳng hề biết gì cả…
Nhịn cả buổi trời, chủ đề không ngoài nơi mà họ cùng xuất hiện một lúc – diễn đàn đại học F.
“Sư huynh, anh có biết mấy hôm trước diễn đàn bị càn quét chứ?”
“Ừm, có biết.”
Tính toán thời gian thì có lẽ lúc đó Myungsoo đã nhập viện rồi, chẳng lẽ anh luôn chú ý tới những bài viết có dính líu tới anh trên diễn đàn hay sao?
“Em còn tưởng rằng anh chưa biết, thì ra anh cũng theo dõi nhỉ.”
“Không có.” Myungsoo nói rất chắc nịch: “Mấy bài viết đó, anh chẳng thấy hứng thú.”
Jiyeon: “Vậy tại sao anh biết được?”
Myyngsoo: “Anh bảo họ dọn dẹp lại đấy.”
“A?!” JiYeon rất ngạc nhiên: “Là do anh là quản lí diễn đàn?”
Myungsoo cười cười: “Không chỉ thế thôi đâu, năm đó anh cũng tham gia lập trình diễn đàn.”
Đây là lần thứ n Jiyeon thấy giật mình trong ngày hôm nay. Trời ạ, nam thần quá mạnh mẽ rồi! Thì ra diễn đàn đại học F nổi tiếng gần xa cũng có sự góp mặt của anh. Có điều nghĩ lại cũng thấy bình thường, ngay cả website Kỳ Thuật cũng có thể bắt đầu kiếm ra tiền rồi thì chuyện quản lí diễn đàn thực sự dễ như chơi.
Jiyeon mắt trái tim: thật lợi hại…
Chắc hẳn Myungsoo đã quen đủ cách lấy lòng của người khác nên chỉ nhún vai, hơi lơ đễnh. Sau đó lại dời đề tài: “Em xem rồi hả?”
Jiyeon nghi hoặc: “Xem gì?”
Myungsoo: “Mấy bài viết này đó đó.”
Jiyeon chợt hiểu mấy bài viết đó mà anh nói là gì, đồng thời bởi vì tin bát quái của mình mà xấu hổ: “Ừm, đã xem.”
Thế nhưng dáng vẻ đó của Jiyeon lọt vào mắt của Myungsoo lại biến tấu thành một dáng dấp khác. Nhìn ánh mắt nhẹ nhàng của cô xem có vẻ không để ý tới mấy lời đồn đãi bên ngoài lắm khiến Myungsoo bất chợt cảm thấy xúc động.
Giống như muốn làm sáng tỏ vậy: “Vừa nhìn tiêu đề là đã thấy rất giả rồi, đứng ở đầu trang càng thấy ngứa mắt nên xóa hết rồi.”
Rất giả sao? Vì thế, ý của nam thần là…
“Anh muốn xóa bài nào thì có thể xóa bài đó được hả?”
“Không khác mấy.”
Jiyeon lập tức nghĩ: vậy thì… tại sao bài viết gửi hình ‘nắm tay nhau’ ở thư viện anh không xóa chứ?!
Thấy cô trầm tư, Myungsoo ở đối diện hắng giọng một cái: “Đừng tin mấy chuyện trên diễn đàn.”
“A?”
Vào lúc Myungsoo muốn mở miệng lần nữa thì ngoài cửa tới thêm một nhóm người, cuộc trò chuyện bị buộc phải gián đoạn. JiYeon thấy có người đi vào thì lập tức đứng dậy ra khỏi ghế, cung kính đứng thẳng người. Myungsoo quay đầu lại, nhìn thấy người tới cũng lộ ra nụ cười sáng láng.
“Xem ra chúng ta tới không đúng lúc rồi.” Người đàn ông mặc quần tây áo sơ mi đi trước nhất giống như người thành đạt. Khi thấy Myungsoo cùng Jiyeon ở gần đó thì không khỏi ghẹo.
Myungsoo đang chào hỏi với hai người đàn ông đi ở phía sau, còn chưa kịp phản kích thì đã thấy Jiyeon quẫn bách nói: “Sư huynh, có khách đến, em đi trước đây!”
Myungsoo lại ngăn cản: “Em ngồi thêm một lát, đợi lát nữa anh sẽ gọi người đưa em về.”
Jiyeon đang định từ chối thì đúng lúc gặp người thứ tư bước vào cửa, gã đang cầm hộp lớn hộp nhỏ thức ăn dinh dưỡng, dáng đi lại khiến cô cảm thấy rất quen.
“Mập! Cậu cũng tới nữa à?” Tìm được một gương mặt quen thuộc trong đám người xa lạ, Jiyeon hệt như nhìn thấy cứu tinh vậy.
“Ố! Sao cậu lại ở đây?” Khi Mập nhìn thấy cô thì cũng cảm thấy rất lạ: “Thì ra cậu cũng biết Myungsoo nằm viện hả? Sao chẳng chịu nói cho tớ biết?” Trước kia cũng hay gặp tình huống Myungsoo tăng ca mấy ngày không về phòng ngủ vì thế cậu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ nói giỡn với các bạn trong lớp rằng anh đi đêm không chịu về ngủ. Mãi tới hôm nay khi chơi bóng rỗ với sư huynh Kỳ Thuật mới biết hóa ra anh nhập viện vì viêm ruột thừa rồi.
Jiyeon oan uổng nói: “Tớ cũng mới biết hôm nay…”
Mấy người khác thấy Mập với Jiyeon quen nhau nên có hơi tò mò, vỗ vỗ bả vai của Myungsoo: “Người anh em, giới thiệu chút đi!”
Myungsoo cười cười, ánh mắt lại tập trung nhìn Jiyeon.
“Vị này là Junhyung, là sư huynh khoa Vật lý của bọn anh. Còn có Lee Sungyeol cùng Nam Woohyun, đều là người tốt nghiệp từ trường của chúng ta, cũng là nguyên lão ở Kỳ Thuật.” Myungsoo giới thiệu rất chân thành: “Park Jiyeon, đàn em khoa điện tử.”
Ba người này… bọn họ chính là người sáng lập ra Kỳ Thuật nổi tiếng như sấm đánh ngang tai ở đại học F đó sao? Jiyeon có thể một lần nhìn thấy các vị đại thần cũng biết rất vinh hạnh, chào hỏi từng người một.
Mà đàng kia, sau khi nghe xong giới thiệu thì người được gọi là Woohyun lập tức ngân dài: “A~~~” rồi như có điều suy nghĩ nhìn Sungyeol ở bên cạnh ngay: “Khoa điện tử nha!”
Sungyeol như bừng tỉnh đại ngộ, lập tức lặp lại: “Khoa điện tử nha—!”
Sau đó, ba vị đàn anh liếc nhìn nhau, ào ào nở nụ cười.
Jiyeon cùng Mập bị vẻ bí hiểm của mọi người khiến cho mờ mịt, len lén nghi hoặc: khoa điện tử… khoa điện tử có vấn đề gì hả?”
Cuối cùng vẫn do Myungsoo kịp thời giải vây, giựt mất chủ đề, mấy người bọn họ cũng không làm khó đàn em khoa điện tử ở vấn đề này nữa.
Lúc rời khỏi, Myungsoo ném chìa khóa cho Mập: “Xe đậu ở dưới lầu, chú từng lái qua nên chắc đã biết rồi. Chú cần trở lại trường học, vừa lúc chở Jiyeon về luôn.”
Dường như Jiyeon có vẻ ngạc nhiên về chuyện Myungsoo có xe nhưng cô còn chưa kịp hỏi gì cả thì anh như đọc được tâm tư của cô: “Xe này là của công ty, hai tuần nay thường xuyên phải họp hành nên mới mua.”
Jiyeon nghe xong thì rất lúng túng. Biểu hiện của cô lộ rõ như thế cơ à…? Có phải hay không nhỉ… nếu không thì sao đại thần có thể nhìn thấu được ta?
Bên này khuôn mặt nhỏ nhắn của Jiyeon đỏ bừng không nói tiếp, bên kia Junhyung lại lên tiếng: “Thằng nhóc này, ngay cả việc ngươi có xe mà người ta cũng chưa biết hả? Thế thì làm sao lăn lộn được?”
Myungsoo không sầu mà trái lại càng vui. Jiyeon càng nghe càng thấy sợ: “Sư huynh, thực ra ngồi xe buýt rất tiện, tự em về được rồi!”
Woohyun: “Sư muội đừng lo, kỹ thuật lái xe của Mập tốt lắm đó. Bọn anh đều được chú ấy chở qua rồi.”
Sungyeol tung hỏa mù: “Đúng vậy, đúng vậy đó. Đương nhiên vẫn kém hơn Myungsoo một chút nhưng tính ra cũng rất tốt đó!”
Woohyun tiếp tục đổ dầu lửa: “Hử? Chẳng lẽ… sư muội muốn Myungsoo đưa về sao…?”
Jiyeon: “…”
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của bọn họ nên vẫn do Mập chở Jiyeon về trường.
Trên đường, nhớ lại mấy lời kỳ quặc của đám sư huynh đó thì Jiyeon thấy khó hiểu. Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt nhưng tại sao bọn họ lại nói chuyện buông thả như thế nhỉ, hoàn toàn không xem cô là người ngoài. Lẽ nào… tình hữu nghị giữa các bạn nam được biểu đạt như thế hả? Hay là… còn có nguyên nhân nào khác?
Vậy thì là nguyên nhân gì nhỉ?
Trong vấn đề này, JiYeon quyết định dùng cái đầu tính toán của một nữ sinh ngành kỹ thuật suy nghĩ.
Nếu như sinh viên khoa nhân văn khi yêu đương cần sự lãng mạn thì việc yêu đương của nữ sinh ngành kỹ thuật trực tiếp hơn nhiều lắm. Vì vậy, Jiyeon gồng hết sức suy nghĩ một thoáng về những sự kiện liên tiếp diễn ra: “Myungsoo nhắn sai tin — vô tình gặp được Mập trong bệnh viện — Mập chở cô trở về trường”. Cuối cùng đưa ra một kết luận khiến người nghe cảm thấy kinh sợ: Myungsoo cố ý tác hợp cô với Mập.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com