Chap 39 + 40:
Anh mang tới bệnh viện một bộ đồ cho nó, thiếu điều anh chỉ muốn thay đồ cho nó hoặc tệ hơn là quăng nó lên xe và đưa về nhà. Suốt một tiếng chờ tin ngoài phòng cấp cứu, nó không nói không rằng, hệt như búp bê gỗ. Anh ghét thế. Anh thấy nó quá thảm thương, quá tội nghiệp. Anh không muốn nó như thế.
Mãi một lúc sau, vị bác sĩ mặc áo blu trắng nước ra, nhìn nó và anh rồi hỏi:
-Hai người là người nhà của bệnh nhân?
Nó gật đầu.
Vị bác sĩ thông báo cho hai người tình hình của Yeon Hyun. Nó mở to mắt, người run run rồi bật khóc. Ngay sau đó là nụ cười hứng khởi. Nó quá xúc động. Thật may mắn, Yeon Hyun được cấp cứu kịp thời nên không sao dù vẫn phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm nhiều ngày.
-Giờ thì em an tâm về được rồi chứ?- Anh cười nhìn nó.
-Vâng, em muốn về nhà, tắm rửa và ăn chút gì đó.- Nó nói.
-Mọi nguyện vọng của em sẽ được đáp ứng, thưa công nương.- Anh chòng ghẹo.
Nó chỉ cười.
*
-Anh định đi đâu vậy?- Nó hỏi khi thấy anh đi về phía garage lúc sáng sớm. Nó nhớ lịch làm việc của anh vào hôm nay không có gì cả.Trông anh như đang suy nghĩ kiếm cớ gì đó. Thế nhưng trước khi anh mở miệng bịa đặt điều gì, nó đã nói luôn.- Đừng nói dối em.
-Trông em mệt mỏi quá, thầm quầng dưới mắt khiến em giống con gấu trúc rồi đấy. Anh nghĩ em nên lên phòng nghỉ đi.
-Đừng đánh trống lảng với em.- Thật ra nó đã mất ngủ thật dù được anh ôm từ phía sau. Nó lại mơ thấy viện trưởng. Việc này thật sự khủng khiếp mà!- Anh định đi đâu?- Nó lặp lại câu hỏi của mình.
-Anh...anh định đi tới nhà giam.
-Nhà giam?- Nó nhướn mày.- Anh tới đó làm gì?
-Cảnh sát báo với anh là ba ngày nay...Krystal- anh có nói nhỏ cái tên người phụ nữ kia- muốn gặp anh.
Ngữ tưởng nó sẽ giận dữ nhưng không, nó suy nghĩ gì đó rồi nói:
-Đưa em theo với.
-Không được, em lên phòng nghỉ ngơi đi. Từ hôm em về đã được bốn ngày nhưng ngày nào em cũng vào bệnh viện thăm Yeon Hyun, anh thấy em kiệt sức lắm rồi.- Anh lo lắng.
-Em muốn đi. Em có chuyện muốn nói với cô ta.- Nó nói với giọng cứng rắn mà anh biết chắc mình sẽ không xoay chuyển được.
Đầu hàng. Anh nói:
-Được rồi, em lên thay đồ đi, anh chờ ở đây.
*
Khi Krystal được dẫn ra, trông cô vô cùng ngạc nhiên hay đúng hơn là ngỡ ngàng khi thấy anh tới cùng nó. Ngay sau đó, ánh mắt của cô ta chuyển hẳn sang sự căm phẫn. Trông cô thật thê thảm với bộ đồ kẻ sọc trắng và xanh lá sẫm trên người, mái tóc rối bù hơi xơ xác. Thế nhưng vẻ quyến rũ gợi tình trên gương mặt thì vẫn còn. Cô ta ngồi xuống phía bên kia cái bàn anh và nó đang ngồi. Cười cợt nhả hệt như ngày hôm đó, cô ta nói:
-Cô tới xem tôi thảm cỡ nào à?
Nó hơi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy sự thương hại.
-Không, tôi chỉ muốn biết cô đã nghiệm ra được gì.
-Chẳng có gì cả.- Cô ta hất tóc một cách kiêu kì.
-Tôi có thể hỏi cô vài điều không?- Nó nói, giọng nhỏ nhẹ.
Krystal vênh mặt như thể cô ta cao quý, cô ta sẽ chẳng ở đây lâu nữa, cô ta sẽ được thả vì theo ý kiến của mình, cô ta chẳng làm gì sai trái.
-Tại sao cô làm thế?- Suýt nữa thì Krystal đã đứng hẳn dậy mà cười phá lên, cười như điên như dại nếu người quản giáo không ho hung hắng để buộc cô ta ngồi yên.- Có gì đáng cười sao?
-Tôi tưởng cô phải rõ chứ. Vì anh ấy.- Krystal chỉ tay vào anh.- Tôi yêu anh ấy.
Hai người phụ nữ nhìn vào anh nhưng anh chỉ nhìn nó, tay nắm tay nó, khẽ dùng tí lực mạnh để nó nhoi nhói lên trong một giây rồi thì sự ấm áp nơi bàn tay rắn chắc của anh lại bao phủ bàn tay nhỏ bé của nó. Nó thoáng mỉm cười, nhìn anh trìu mến.
-Tại sao, ngay cả khi anh ấy đã có vợ? Tại sao cô lại yêu người đàn ông này tới vậy?
Krystak im lặng. tại sao ư? Chính cô ta cũng không rõ. Cô ta chỉ biết là trong bữa tiệc hôm đó, khi một cô tiểu thư khác vô tình va phải cô ta mà chẳng thèm xin lỗi ngúng nguẩy bỏ đi khi nhìn thấy vệt rượu vang màu đỏ hồng trên nền váy trắng của cô ta, anh xuất hiện, đưa cô ta một chiếc khăn tay. Anh giàu có, lịch lãm, thành đạt, tất cả đủ để khiến cô xiêu lòng.
-Tôi cũng không muốn truy cứu gì cả.- Nó cười nhạt.- Trong tình yêu người ta dễ mất lí trí lắm.- Krystal cắn chặt răng.- Tôi tới đây chỉ để muốn hỏi về suy nghĩ của cô sau mọi thứ thôi. Trong suốt mấy ngày qua, có khi nào cô hối hận chưa?- Nó dè dặt hỏi.
-Tại sao tôi phải hối hận?
-Cô quá đáng tới thế sao?- Lúc này, anh mới lên tiếng.
-Là do anh bỏ mặc em!- Krystal nói lớn. tại sao ngay cả anh cũng nói thế với cô ta chứ? Cô ta chỉ vì quá yêu anh thôi mà? Nói thẳng ra thì mọi việc do anh chứ không phải do cô ta.
-Là lỗi của anh ấy.- Anh quay lại nhìn khi thấy nó nói thế.- Nhưng lỗi ở cô nhiều hơn. Cô đã yêu theo con tim mà không phải lí trí. Thế nhưng đôi lúc chính điều đó khiến cô yêu sai cách mà thôi. Lẽ ra cô có quyền rời xa anh ấy để tìm một ai khác yêu cô và cô có thể yêu, đó là điều cô thừa sức làm được. Nhưng cô đã chọn cách làm tổn thương chính bản thân cô và người cô yêu và còn nhiều người khác nữa.- Nó nghĩ tới Yeon Hyun.- Cô đã chọn sai đường rồi.
Krystal không biết nên nói gì nữa, hay chính xác hơn là không có quyền phản bác lại. Nó nói quá đúng. Cô ta quá ích kỉ, quá liều lĩnh và không giữ được đầu óc. Tình yêu không sai nhưng cách con người ta yêu là sai hay đúng thì là cả một vấn đề.
-Tôi mong cô hiểu rõ.- Nó kết thúc "bài giảng" của mình.- Chúng ta về thôi anh.
Anh gật đầu, đứng dậy, tay vẫn nắm tay nó mà đi ra ngoài. Nó vẫn cảm thấy được cái nhìn của Krystal ngay cả khi bước ra ngoài cửa.
Bỗng nó và anh nghe thấy tiếng cười, cười như điên như dại của Krystal. Không, có lẽ cô ta đã điên thật rồi! Nó cảm nhận được một nỗi buồn chua chát, cay đắng và đáng thương ẩn sau nụ cười kia. Có lẽ cô ta đang khóc thầm.
-Là do em hả anh?
-Không, không phải lỗi của em.- Anh ôm chặt nó vào lòng.
Ngay tối hôm đó, nó nhận được cú điện thoại báo rằng Krystal được đã bị chuyển tới bệnh viện tâm thần. Người ta cứ nghe cô ta không ngừng lẩm bẩm "Yêu đúng cách"với "Người mình yêu hạnh phúc" rồi cười lên, sau đó lại khóc lóc thảm thương.
*
Trong suốt những ngày sau đó, nhà nó nhộn nhịp hẳn. Bố mẹ chồng nó chuẩn bị đồ đạc đi nước ngoài, hắn và nhóc suốt ngày kiếm chuyện trêu chọc nhau mà luôn bắt đầu từ nhóc, gã và cô thì lại cứ hay đi dạo trong vườn để khối người làm có chuyện đem ra bàn. Mở tủ đồ của Yeon Hyun, nó lấy ra vài bộ quần áo. Đúng lúc đó, cô mở cửa bước vào.
-Cô làm gì vậy Jiyeon?
-Tôi định mang thêm ít đồ tới bệnh viện cho Yeon Hyun. Con bé chắc còn ở đó khoảng năm ngày nữa.
-Để tôi giúp cô.
-Ừ.- Nó cười nhẹ rồi đưa tay lấy bộ đồ màu xanh lơ trong góc tủ.- Cô và Jong Woon định chừng nào kết hôn?
-Bố anh ấy, bố bây giờ ấy...
-Tôi biết.
-Ông ấy muốn cưới sớm nhưng tôi còn hơi lo. Cô thấy đấy, tôi bỏ nghiệp diễn nên giờ cũng phải tìm gì đó để làm, tôi không muốn phụ thuộc vào chồng.
-Cô từng làm ca sĩ, sao cô không thử viết nhạc?- Nó gợi ý.
-Tôi sẽ thử, nhưng không phải bây giờ. Tôi đang lười.- Cô gật gù.
Cô chạm khuỷu tay vào một cuốn sổ ở kệ cao hơn mình một chút khiến cuốn sổ rơi xuống sàn, lật tung ra. Nó nhìn xuống cuốn sổ. Nhật kí của Yeon Hyun! Dù đây không phải chuyện hay ho tử tế nhưng vốn tò mò, nó cầm cuốn nhật kí lên.
-Gì vậy?- Cô hỏi.
-Không, không có gì.- Nó gấp cuốn sổ lại, để sang phía bên phải mình, khuất tầm nhìn của cô.- Suzy này, cô mang đồ vào bệnh viện giúp tôi nhé.
-Sao thế?
-Tôi có chút chuyện.
-Ừm...được rồi.- Cô gật đầu.
-Cảm ơn.
*
Tay hơi run, nó mở sổ ra. Từng dòng chữ nắn nót của Yeon Hyun hiện lên trên trang giấy. Suốt nửa cuốn đầu chỉ là những ghi chép thường ngày. Có lúc nó định ngừng đọc vì việc này là xâm hại tới đời tư của Yeon Hyun. Chính nó cũng không hiểu sao nó lại làm vậy nữa. Nó vốn đâu phải người như thế. Có gì đó thôi thúc nó tiếp tục đọc và nó làm theo. Ngữ tưởng đó chỉ là nhật kí rất đỗi bình thường của một cô bé tuổi teen nhưng nó đã dẹp bỏ ngay điều đó khi đọc tới những trang cuối cùng.
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay chị Jiyeon bỏ đi, mình không biết tại sao nữa, chỉ thấy anh MyungSoo tức giận lắm thôi. Lúc mở cửa cho hai người về, mình cứ thấy anh ôm chị ấy miết, thi thoảng lại cúi xuống thì thầm gì mà "Bình tĩnh...đừng lo nghĩ về vụ hỏa hoạn..." Vụ hỏa hoạn ở cô nhi viện ư? Vụ đó lâu lắm rồi mà? Chị Jiyeon còn cứ lầm bầm mấy từ gì như là "Sao anh làm thế" rồi "Việc đó để phạt em ngày đó sao". Trông chị có vẻ chẳng ý thức được cái gì cả, cứ như xác sống ấy. Mình thật sự không hiểu nỗi. Không lẽ chị ấy nghĩ anh MyungSoo là người gây ra vụ đó chắc? Trời ạ!
Ngày...tháng...năm...
Mình có hỏi anh MyungSoo về vụ hôm qua. Anh ấy thừa nhận chị Jiyeon hiểu lầm "chút ít". Mình đã định đi kể với chị ấy những điều khủng khiếp hôm đó nhưng anh ấy lại cản. Mình có hỏi tại sao nhưng anh chỉ cười trừ rồi lắc đầu, bảo rằng anh không muốn khiến chỉ ấy đau lòng thêm. Thật sự đúng như mình từng nghe, những kẻ đang yêu là những kẻ điên khùng nhất thế gian mà.
Ngày...tháng...năm...
Gần đây mình gặp ác mộng về đêm đó suốt. Mình không rõ có nên nói với chị Jiyeon hay không. Mình không muốn chị ấy đau lòng nhưng không muốn anh MyungSoo giơ ra bộ mặt đau khổ đó nữa. Có nên cho chị ấy biết sự thật không đây? Liệu có tốt hơn khi nói chị ấy rằng tối đó viện trưởng đã yêu cầu mọi người chạy ra khỏi cô nhi viện rồi dùng lửa châm khắp nơi. Ban đầu mình đã không tin vào mắt mình khi thấy chuyện đó vì mình là đứa chạy ra cuối cùng nhưng rồi dần dần mình tin đó là thật. Viện trưởng đã tự tay đốt cô nhi viện. Thậm chí mình còn nhớ rõ gương mặt bà ấy khi nói với mình lúc còn đứng trong biển lửa nơi căn phòng đó, rằng đây là cách duy nhất giải thoát cho chị Jiyeon. Sự thật này sẽ phải chon vùi mãi mãi?
...
Nó đánh rơi cuốn nhật kí xuống đất, đưa tay lên che miệng. Những điều trong cuốn sổ này là thật sao? Thực sự nó chưa bao giờ nghĩ tới việc này cả. Viện trưởng đã đốt cô nhi viện phong linh, nơi bà gầy dựng lên với tất cà tài sản và tình thương chỉ vì nó. Bà thật sự đã sai lầm và chính nó, nó cũng sai nữa. Tội lỗi nhiều nhất là ở nó. Anh cũng biết điều này nên mới không giải thích, không cho Yeon Hyun nói ra. Anh sợ nó đau, đau tận hai lần chứ không phải một lần nữa. Vậy mà nó đã trách móc anh ra sao chứ? Rốt cuộc thì nó mới là kẻ tồi tệ hơn.
Nó khóc.
Khóc rất nhiều.
*
Nó mở cửa phòng bệnh viện. Yeon Hyun nằm trên giường bệnh, mặc áo bệnh nhân, tóc hơi rối. Cô bé nhìn nó, cười toe:
-Chị!
Nó cũng cười lại hiền lành, hỏi han:
-Em khỏe hơn rồi chứ?
-Vâng, bác sĩ bảo ba ngày nữa ra viện được rồi.
-Thế thì tốt.- Nó tiến lại bên giường Yeon Hyun, ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay kia thật chặt.- Chị có chuyện muốn hỏi em.
-Vâng, chị cứ hỏi.
-Có thật-thực sự quá khó khăn để nó có thể nói ra điều này- Viện trưởng đốt cháy cô nhi viện không em?
Yeon Hyun sững người. Sao nó lại biết chứ?
-Sao chị lại...
-Em chỉ cần trả lời đúng hay không thôi.- Nhưng Yeon Hyun im lặng, cứ cúi gằm mặt xuống.- Còn không thì em gật hoặc lắc đầu.
Cuối cùng, Yeon Hyun gật đầu, vẫn không dám ngẩng mặt lên dù chỉ một chút. Nó thấy thế liền cười hiền, xoa đầu cô bé.
-Không sao đâu, chị không trách cứ gì em về việc này. Em nghỉ ngơi đi.
*
-MyungSoo, em không làm phiền anh chứ?- Nó dè dặt bưng tách trà nóng vào phòng làm việc của anh.
-Ừ, không sao, em vào đi.- Anh cười.
Đặt tách trà xuống, nó nhìn anh, cười nhẹ. Anh đã bỏ dở nhiều công việc chỉ vì vụ nó mất tích nên nó không muốn làm phiền anh. Thế nhưng, nó vẫn muốn hỏi anh nhiều chuyện.
-MyungSoo.
-Gì em?
-Sao...anh không nói sự thật vụ cô nhi viện cho em?
-Ý...ý em là gì?- Anh lúng túng, giả vờ không hiểu nó đang nói gì.
-Anh biết sự thật là do viện trưởng mà. Sao anh không nói?
Một khoảng lặng dài buồn bã nhưng có gì đó hơi nhẹ nhõm khi mọi khúc mắc được tháo gỡ.
-Anh...
Nhưng anh đã không thể nói gì hơn vì nó đã hôn anh. Môi nó lần tới tai anh, nói nhỏ:
-Cảm ơn anh...vì tất cả.
Anh cười hơi đểu, đặt tay lên sau gáy nó, khẽ cúi đầu nó xuống, hôn.
-Như thế là chưa đủ.
Nó đỏ mặt nhưng cũng cười dù còn chút xấu hổ.
-Anh đúng là đồ đáng ghét mà.
*
Nó ngồi thẳng dậy, với tay lấy cái áo sơ mi của anh ở ngay cạnh mặc vào. Những tia nắng sớm xiên qua khung cửa, khiến căn phòng trở nên ấm áp. Anh xoay người sang nhìn nó, hỏi:
-Em dậy sớm thế?
-Ừ...- Nó cười.
Anh vòng tay qua eo nó, đè nó xuống giường, ôm chặt cái thân hình bé nhỏ, cười bảo:
-Cứ nằm thêm đi, chẳng ai nói gì đâu.
Nó được đà rúc sâu hơn vào lòng anh, thủ thỉ:
-Anh này.
-Gì?
-Em xin lỗi.
-Tối qua cảm ơn, sáng nay xin lỗi. Em lạ thật đấy.
-Em cảm ơn và xin lỗi.- Anh bật cười.- Em quá ngốc nghếch khi không nhận ra anh tốt thế nào.
Anh khẽ vuốt tóc nó, âu yếm nói:
-Anh không quan tâm, mọi thứ với anh giờ là quá đủ.
-Nhưng với em thì chưa kết thúc.
Câu nói của nó khiến anh bật dậy, nhìn vào gương mặt thân yêu dưới mình.
-Em nói vậy là sao?
-Em không thể tha thứ cho mình nên...em sẽ đi.
-Đi đâu?- Anh trừng mắt nhìn nó.
-Em định ra nước ngoài sống với mẹ một thời gian.
Anh ôm nó thật chặt, nói với vẻ mặt đau khổ:
-Tại sao? Sau tất cả mọi chuyện tại sao em muốn rời bỏ anh chứ?
Nó hơi lưỡng lự nhưng cũng chậm rãi vòng tay ôm lấy anh, cười dịu dàng, giải thích:
-Không phải là rời bỏ anh, em rất muốn, rất muốn ở bên anh. Chỉ là...em muốn chạy trốn.- Nó nói như khóc.- Em muốn trốn tới một nơi nào đó để có thể xóa tan mọi lỗi lầm của mình. Tất cả đều là do em mà ra, viện trưởng đã làm thế vì nghĩ em bị giam cầm, bà ấy muốn em được tự do nên mới...- Lần này nó đã khóc.- Thậm chí kể cả khi không ai bảo đó là lỗi của em thì tận sâu trong lòng, em vẫn thấy hối hận và day dứt. Em muốn xóa bỏ tất cả để có thể ở bên anh thật hạnh phúc.- Nó bộc bạch mọi thứ.
Anh hôn nó một lần nữa rồi hỏi bằng giọng trầm đục hơi khàn:
-Em thật sự muốn đi.- Sao từ "đi" giờ đây với anh khó phát âm quá.
-Vâng.- Nó nói trong nước mắt.
-Nhưng em sẽ quay lại chứ?- Trong giọng anh lẩn khuất nỗi sợ hãi.
-Em hứa, không, em thề.- Nó ôm anh.
-Thế thì em đi đi. Còn anh, anh sẽ đợi em ở đây.
Tối hôm đó, nó rời bỏ đất nước nó đã lớn lên, bỏ lại cả tình yêu để mang theo nỗi đau tới một nơi khác để chôn vùi.
Ba năm.
Với nhiều người đó là thời gian dài, cũng có những người coi đó là khoảng thời gian ngắn. Tuy nhiên, với một số người, đó là thời gian đủ lâu để tìm cho mình một chốn bình yên, để xóa bỏ mọi dằn vặt đã từng có.
Rebecca uống ngụm hồng trà, nhìn nó đang đùa giỡn với đứa con thứ hai của mình- bé Clara. Thi thoảng Clara lại vẫy tay với bà. Nụ cười con bé trông thật tới xinh. Gương mặt hai đứa con bà trông rất giống nhau, có điều mắt cô bé con kia không phải màu tím mà là hổ phách, giống anh và chồng bà.
Trông nó đã có vẻ tốt hơn. Bà vẫn nhớ những ngày đầu tới đây, nó gặp ác mộng suốt. Nếu không phải Clara hay mò vào nghịch phá và ngủ cùng chắc nó còn gặp ác mộng khủng khiếp hơn thế. Bà cũng không hỏi nó mơ thấy gì mà chỉ im lặng. Có lẽ nó không muốn ai xen vào chuyện của nó. Vậy cũng tốt. Như thế sẽ khiến nó mạnh mẽ hơn. Và đúng như bà nghĩ, giờ nó mạnh mẽ, quyết đoán và không còn gặp những điều đáng sợ ấy trong mơ nữa. Vậy là quá đủ.
*
Anh ngồi trước máy tính, nhìn vào dãy ngân sách doanh thu hằng tháng mà mắt chỉ muốn díp lại vì mệt mỏi và buồn chán.Tháng nào cũng thế nhưng anh vẫn phải xem đi xem lại mấy lần. Những lúc thế này, anh lại nhớ cốc sữa nóng, tách café hay tách trà nó vẫn hay mang tới. Ngả người ra sau, anh nhìn lên trần nhà chạm khắc những bức tranh chìm nổi sống động, thì thào với chính bản thân mình:
-Ba năm rồi.- bất giác anh thở dài.
Nó vẫn hay gửi mail cho anh. Ngoài những dòng hỏi thăm anh, nó chỉ gửi những tấm ảnh nó chụp khung cảnh, bé Clara chơi đùa với nó khi đang cầm máy, thi thoảng là những clip nó quay và nói đủ thứ về chỗ ở mới hay những nơi nó ghé qua. Vậy nên ngày nào anh cũng vào check mail. Thế nhưng bốn ngày nay anh vì bận mà không vào mạng được. Đúng là bực mình mà.
Nghĩ tới vậy, anh lúi húi vào gmail. Suốt bốn ngày chỉ có duy nhất một mail gửi từ nó cách đây ba ngày. Lai là một clip. Lần này, nó đang đứng giữa đồng hoa oải hương ở Pháp. Nó mặc một bộ váy trắng mà anh nhận ra đã mua cho nó sau đám cưới không lâu, cười nói. Có lẽ người cầm máy quay là Rebecca. Nó nhìn thẳng vào máy quay và mỉm cười:
-Anh thấy chỗ này đẹp không MyungSoo? Lần sau anh nhất định phải đưa em tới đó.
Anh phì cười trước vẻ mặt làm nũng của nó.
Sau đó là một chuỗi hình ảnh nó cười nói, chạy đùa vui chơi trên đồng hoa. Có thể những hình đó chán với mọi người nhưng với anh, đó thật sự ấm áp và khiến anh vơi nỗi nhớ.
-MyungSoo này, ba...ba...- Nó nói gì đó nhưng bỗng màn hình tối om.
Có tiếng Rebecca nói:
-Clara, đừng quậy, đưa máy cho mẹ.
-Clara, ngoan nào em, đưa chị.- Nó nói lớn.
Nhưng rồi sau đó không còn gì cả. Đoạn clip kết thúc. Anh bật cười. Có vẻ như nó đã ổn rồi. Nhưng khi nào nó mới về với anh chứ? Mà lúc nãy nó định nói gì chứ?
-Anh MyungSoo!- Yeon Hyun đột ngột xông vào với điệu bộ hớt hơ hớt hải.
-Sao thế? Không giống em mọi ngày chút nào.
-Dạ...dạ...- Yeon Hyun hộc hơi, cố thở mà nói.- Thật ra...dưới nhà...về...
-Sao?
-Anh không định chào đón em trở về sao?- Giọng nói đó, thật quen.
*
Nó đứng đó, ngay trước mắt anh. Vẫn dàng vẻ tha thướt dịu dàng, vẫn nụ cười dịu dàng, vẫn đôi mắt tím nhưng giờ đã không còn chứa chất phiền muộn.
Nó buông valise ra, tiến tới gần anh. Anh nhớ, đã lâu lắm rồi anh không được cảm nhận được sự ấm áp nơi nó, và cả thân hình nhỏ bé gầy gầy đó nữa.
-Em đã về.
-Em đã hứa là sẽ trở về.
-Ừ.- Anh hít một hơi thật sâu để mùi hương trên người nó căng đầy buồng phổi mình.- Anh yêu em.
-Em biết, em cũng yêu anh.
*
Sáu năm sau.
Nó gõ lách cách bàn phím máy tình thì bị phá bĩnh. Còn ai ngoài tiểu quỷ đó nữa chứ?
-Mẹ, cho con xem với.- Con bé trưng ra bộ mặt nũng nịu dễ thương, đưa bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh lên chân váy nó, kéo kéo.
-Yên nào Nari, để mẹ viết xong đã.
-Cho con lên ngồi trên đùi mẹ đi.- Con bé giả vờ như sắp không.
Nó cười, thở dài nói:
-Đúng là con quỷ nhỏ mà. Được rồi, lên đây.- Nó bế con bé lên, cho ngồi sâu vào lòng. Nó nhìn lên màn hình, đánh lách cách những dòng cuối cùng của câu chuyện nó tâm đắc nhất.
-Mẹ ơi, cái này mẹ viết để làm gì?
Nó hôn nhẹ vào mái tóc Nari.
-Mẹ viết để kể lại một câu chuyện.
-Về hoàng tử và công chúa hả mẹ?
-Con có thể coi là thế.- Nó cười.
-Hai mẹ con làm gì thế?- Anh mỉm cười bước từ ngoài vào.- Nari, con lại phá mẹ à?
-Không có.- Nari dùng hai chân lẫn hai tay ôm chặt lấy nó.
-Cái tính nó giống ai thế không biết?- Anh vò đầu bứt tóc khi nhìn đứa con của mình.
-Ngang bướng hệt anh chứ ai.- Nó cười phá lên.
-Anh không như nó nhá.- Anh vội bào chữa.- À, Siwan và Hannah ghé qua đưa thiệp đám cưới kìa, em muốn gặp họ không?
-Gửi thiệp mà cũng sẵn sang bỏ tiền mua vé máy bay qua đây nhỉ.
-Đấy, hai người đó còn hoang phí hơn anh.
-Vâng, em biết rồi.- Nó nói châm chọc.- Em tắt máy rồi xuống ngay.
Nó tắt file đang mở. Nó mỉm cười hài lòng với bản thân. Câu chuyện này, mong rằng sẽ được mọi người trân trọng và đón đọc vì đây là câu chuyện thật của đời nó.
"VÌ EM LÀ BÚP BÊ CỦA TÔI"
Anh đưa tay nghịch nghịch một lọn tóc của nó. Ngước lên nhìn anh, nó cười, bảo:
-Mình xuống đi anh.
Anh cúi xuống hôn lên môi nó, nụ hôn nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào, chứa đầy tình yêu của anh. Bế Nari đặt lên vai khiến con bé cười toe toét.
-Ừ, không nên để khách đợi lâu.
Một lần nữa, anh hôn nó. Lần này là trên trán.
Hôm đó là một ngày nắng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com