Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

0#

Reo cũng không hiểu vì lý do gì mà mãi đến năm thứ năm Nagi lìa trần cậu mới được nhìn thấy hồn ma của hắn ta, rõ ràng là những năm trước khi bọn họ đều đặn đi viếng mộ thì nơi này vẫn bình thường, tự nhiên năm nay lại mọc ra một con ma đô con như trâu mộng đang ngủ khò khò trên nấm mồ đầy bướm bay lượn xung quanh của chính mình thì cậu lại thấy gai gai con mắt vô cùng.

Những con bướm đủ màu sắc bị nhóm người mới tới doạ sợ bay đi tán loạn, Nagi cũng tỉnh dậy lượn sang đứng bên cạnh Reo ở hàng sau, tò mò nhìn chằm chằm bóng lưng đang cầu nguyện của Isagi và mọi người rồi lấy tay phải xoa cằm, làm Reo thật sự rất muốn thốt lên với mọi người rằng

" người mà các cậu nên quỳ lạy đang đứng bên cạnh tôi này, các cậu lạy cái bia mộ đó thôi thì được cái gì chứ??"

Hồn ma của Nagi cảm nhận được Reo có thể nhìn thấy mình, hắn hưng phấn bay qua bay lại, xong bất ngờ thốt lên một câu rất ư là vô tri

" cái người đã c.h.ế.t trong ảnh này nhìn y chang tôi luôn vậy..."

gân xanh của Reo nổi lên, nhìn phản ứng của hắn, Reo biết hắn ta đã không còn giữ lại được những kí ức khi còn sống, chẳng biết còn luyến tiếc điều gì mà chừng ấy năm trôi qua còn chưa chịu đi đầu thai quách cho rồi đi, làm ma mà còn quyết tâm ở lại báo thằng bạn này.

Thói quen sau khi viếng mộ của bọn họ là tạt qua nhà của Isagi Yoichi - từ lâu đã được gọi với cái tên Nagi Yoichi - làm thêm một mâm cỗ nhỏ nữa, nên sau khi dọn dẹp quét tước khu mộ xong, cả bọn lại lên đường rời đi, lần này thì còn đặc biệt hơn bốn lần trước vì rước thêm được 'chính chủ' về nhà ăn cùng.

Dọc đường đi Nagi yên tĩnh đến nhẹ nhõm, tuy lâu lâu vẫn than chán và không muốn đi cùng nhưng vẫn rất ngoan ngoãn nắm lấy góc áo Reo, Reo lấy làm lạ vì Nagi thế mà có ngày lại không dính lấy Isagi, cậu hỏi.

"Nắm áo tôi làm gì, cậu đi đằng trước đi, nắm áo cái người đằng trước kìa!"

Reo thật tâm thắc mắc, Nagi nghe xong còn chớp chớp mắt hai cái ra vẻ ngại ngùng, gãi đầu xấu hổ.

"Thôi, nhìn mặt ẻm ảm đạm quá à, với lại nãy tôi thấy trên tay ẻm có đeo nhẫn á, người ta kết hôn rồi mà tôi tiến lên thì kì lắm..."

"......"

Reo từ chối giải thích cho thằng cha này biết việc ai mới là người đã kết hôn với Isagi, cậu lén lút chạm thử vào bàn tay của Nagi nhưng không thể, trái tim đập thịch một tiếng, thất vọng.

Dù sao Nagi cũng không còn nữa.

Về đến nhà, Reo không vội vào bếp ngay mà cun cút dẫn theo Nagi đi sau bóng lưng nhỏ bé của Isagi, em dẫn họ đến một căn phòng nhỏ sạch sẽ có đặt bàn thờ của Nagi, nghiêm túc quỳ xuống chắp tay cầu nguyện lần nữa.

Reo và Nagi đứng đằng sau, một người không nói gì, một người ỷ đối phương không nhìn thấy nên bạo dạn hơn chút, rón rén chạy lên chống cằm ngắm Isagi.

Nagi thất thần, hắn cảm nhận được nơi ngực trái từ lâu đã không còn nhịp đập bỗng dưng rộn ràng trở lại, hắn không rõ vì sao mình lại sinh ra cảm xúc yêu thương với một người đã kết hôn vừa mới gặp, đang định loạng choạng bay ra chỗ khác thì Isagi liền xoay người sang bên rồi đứng lên, bờ môi lành lạnh như có như không sượt qua má của hắn, Nagi đứng hình, má nóng rẫy.

Isagi gật đầu ra hiệu với Reo, ý bảo cậu có thể thắp nhang cho Nagi ở đây, sau đó đóng cửa đi ra ngoài, Reo cũng gật đầu lại với em rồi phức tạp nhìn về phía Nagi.

Nhìn vẻ mặt của thằng cha này, không còn nghi ngờ gì nữa, giống y như đúc lúc hắn ta vừa bắt đầu tương tư Isagi luôn.

" này...hình như tôi yêu rồi..."

"......"

Đấy, cậu biết ngay mà.

" tôi muốn tỏ tình với em ấy!!"

Reo nghe xong, lẩm bẩm trong miệng
"Thằng này ngủm mẹ rồi mà còn phiền ghê..."

sau đó nhẹ nhàng vạch trần sự thật

" này Nagi, cậu chết xí quách lâu rồi, còn tỏ tình gì được nữa, dành sức lực đó ăn thêm miếng gà tôi sắp luộc đi nha."

"tôi đã dành sức hết mấy năm rồi, mặc dù tôi không nhớ lý do vì sao mình muốn dành hết chừng đó sức mạnh cho ngày hôm nay, nhưng hôm nay đúng là ngày tôi phải đi đầu thai thật, bỏ lỡ cơ hội hôm nay là tôi không thể gặp ẻm nữa rồi..."

Reo giật mình, hoá ra đó là lý do chừng ấy năm cậu không nhìn thấy hồn ma của hắn à? Là dù cho có mất đi kí ức thì trong sâu thẳm tiềm thức, bạn của cậu vẫn muốn có được sức mạnh đủ để rời khỏi nghĩa địa vào ngày cuối cùng và hội ngộ với bọn cậu sao?

Nhưng mà, chỉ có mình cậu thấy... Cũng không ý nghĩa gì.

Reo thở dài:

"Isagi không nhìn thấy cậu, cậu có thể làm gì được chứ?"

" sẽ có cách thôi."

" hả?"

" Isagi!!"

Isagi đang tất bật làm việc trong phòng bếp, bất chợt nghe tiếng Reo hét toáng lên từ bên ngoài nên vội chạy ra xem thử thì đã thấy cậu chạy như điên đến chỗ mình, đôi mắt sáng ngập như sao, thẹn thùng nhưng dũng cảm bày tỏ.

"tôi thích em!"

"... Hả?"

"tôi nói là tôi thích em! Tuy rằng tôi không thể mang hạnh phúc tới cho em đến suốt đời này, nhưng mà tôi vẫn thích em. Cả cuộc đời từ khi sinh ra đến lúc ch.ết đi, em chính là người duy nhất mà tôi muốn dùng cả đời này để trân trọng. Tuy rằng kiếp này tôi không thể chờ được em, nhưng mà kiếp sau kiếp sau nữa, Isagi, tôi sẽ đi tìm em, nhất định tôi sẽ làm điều đó!"

"Reo?"

" Aaaaaa Isagi!!!, cậu đừng hiểu lầm, ban nãy là tôi lên cơn nói sảng thôi, cậu đừng có tin cái gì hết nha!!!!"

Reo sau khi tỉnh táo đã thấy tay mình nắm chặt tay của Isagi, sợ tới mức cánh tay cũng muốn rụng ra khỏi vai, vội nhảy ngược về phía sau giải thích các kiểu, trong lòng thầm nghĩ Nagi là đồ con lười tồi tệ.

Chỉ thấy Isagi sững sờ nhìn bàn tay vẫn còn lưu giữ độ ấm của mình, mấp máy môi muốn nói gì đó, xong lại mỉm cười nhìn thẳng vào Reo

"Ừm, em đồng ý."

" hả?"

" em đồng ý, em nhất định sẽ chờ anh ở kiếp sau, cho nên là anh nhất định phải đến thật sớm nhé, Sei?"

"Isagi, không lẽ cậu..."

"tớ biết Reo sẽ không bao giờ nói được những lời đáng ra không nên nói ra với tớ đâu, tuy tớ không biết Sei nhà tớ đã làm cách nào nhưng mà nhờ cậu thì tớ mới có thể gặp lại được cậu ấy vào ngày hôm nay, tớ vui lắm. Cảm ơn cậu Reo!"

Isagi mỉm cười nhẹ, gương mặt em ửng hồng như thiếu niên mười tám. quả thực, đã lâu rồi em không có được cảm xúc chân thật đến mức này, em nhẹ giọng lẩm bẩm với chính mình.

"cảm ơn anh, Seishiro..."

"......"

"Đã đến lúc rồi nhỉ?"

"hả?"

" tớ vừa cảm nhận được, có một cơn gió dịu nhẹ vừa lướt qua môi tớ..."

Isagi thoáng chốc buồn bã.

" Isagi! đó là Nagi, cậu ta vừa hôn cậu chào tạm biệt..."

Reo nhăn mặt, cười xót xa nói với em.

"Ừm! tớ biết mà, chỉ là tớ thấy tiếc thôi, ước gì người cuối cùng gặp được hình bóng của cậu ấy trên thế gian này cũng là tớ thì hay biết mấy nhỉ? Bởi vì tớ, cũng nhớ Seishiro của tớ lắm..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com