Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần thứ hai - Chương 4: L'amour Est Bleu (1)


4

L'amour Est Bleu

(Tình Xanh)

Vì đây là một giấc mơ nên dù từ ngoài trời mưa giăng bước vào, cả người tôi vẫn hoàn toàn khô ráo. Căn tiệm khoác tấm áo màu thiên thanh sực nức mùi giấy, cả cũ lẫn mới, chào đón vị khách tình cờ là tôi đây bằng tiếng chào không chút hào hứng của vị chủ nhân trẻ tuổi sở hữu gương mặt thanh tú cùng mái tóc đỏ gợi tôi nhớ về anh chàng tiền đạo lớn hơn mình một tuổi hiện đang chơi cho đội bóng Hoàng gia Tây Ban Nha, một trong những ánh sáng tươi mới của xứ sở Mặt Trời. Anh chàng gợi cảm liếc nhìn tôi trong tích tắc vài giây, rồi lại tiếp tục dán chặt ánh nhìn sắc sảo của mình lên những trang sách in đầy hình chụp các anh chàng cầu thủ đang thực hiện vô số kỹ thuật tâng bóng khác nhau.

Giữa lúc tôi đang đứng đực trước cửa ra vào, đoạn đảo mắt tìm kiếm bóng hình cậu thiếu niên tim tím đồi sim dưới nắng chiều, thì một thiếu niên tóc đen, trông giống chàng trai tóc đỏ đứng ở quầy thanh toán như thể được đúc ra từ cùng một khuôn kim loại, đặc biệt là những cọng lông mi dưới dài nổi bật, nhìn tôi từ đầu tới chân với một vẻ cau có, khó chịu. Hẳn là vì tôi đã mất đi màu sắc. Mặt tôi nóng bừng lên vì ngại. Thấy tôi ấp úng mãi chẳng nói nên lời, gã thiếu niên mới cắm cẳn lên tiếng. Tôi đồ là một nhân viên tiệm sách cũng chỉ có thể đối đãi với "thượng đế tiêu thụ" của mình như thế này trong những giấc mơ mà thôi.

Và tai tôi vẫn chỉ bắt được thứ ngôn ngữ vô nghĩa mà tôi chẳng tài nào hiểu được. Tuy nhiên, tôi thầm đoán là cậu ta muốn hỏi tôi muốn gì ở cái cửa tiệm khiêm nhường này. Đây vốn là câu nghi vấn mang tính nền tảng được đặt ra bởi tất cả các nhà cung cấp dịch vụ nhằm đánh đố khách hàng của họ. Tôi không đáp, bởi đã biết tỏng thứ khiến cho màng nhĩ cậu chàng rung lên sẽ chẳng hay ho hơn âm thanh phát ra từ một chiếc đĩa nhạc bị trầy xước tả tơi. Thế nên, tôi chỉ đành ngoan ngoãn ngậm chặt miệng, rồi giơ ngón tay trỏ về phía khu có treo tấm bảng đề: "Nghệ Thuật Biếc Xanh", nơi mà tôi vừa nhìn thấy thủ phạm bé con lẩn vào bóng tối màu hoa cà giữa hai hàng sách.

Cậu nhân viên tuấn tú chẳng kém người anh em có mái tóc đỏ nịnh làn da màu trắng sứ tặc lưỡi một cái, rồi xoay người tránh sang một bên để tôi mặc nhiên tiến tới chỗ chiếc kệ cao ngất chất đầy sách bìa mềm.

Giọng đọc lại lanh lảnh vang lên bên tai tôi, và dần dần trở nên phiền phức như những con chim thần biết nói chẳng mang gì tới ngoài tai họa khôn lường:

("Chàng trai trẻ đa tình của chúng ta đi men theo dãy kệ được lèn kín bởi hàng nghìn quyển sách gáy xanh kéo dài tít tắp, tựa hồ một bức tường thành loang lổ rêu phong, tần ngần đứng nhìn con tạo xoay vần, nước chảy mây trôi, bao cuộc bể hóa nương dâu vụt qua chóng vánh, những triều đại khởi dựng huy hoàng để rồi sụp đổ trong hổ thẹn. "Em đang ở đây này!" Một giọng nói trong ngần như ngọc rớt làm rung động màng nhĩ người thanh niên. Anh đảo cặp mắt đen lay láy mơ màng, tìm kiếm trong vòng vây bủa của mông lung, và nhanh chóng thu vào tầm mắt sắc những con chữ vàng son nổi bần bật trên nền da nhuộm một màu xanh ngăn ngắt. "L'amour est bleu" chính là quyển sách đương réo gọi chàng trai không ngừng nghỉ.")

Theo sự chỉ dẫn của giọng thuyết minh tràn trề nữ tính, tôi chạm vào quyển sách có dòng tiêu đề "L'amour est bleu" phết nhũ vàng kiêu sa, từ từ mở ra, và hiện ra trước mắt là hàng tá ô màu xếp thành ba hàng đều tăm tắp thể hiện muôn vàng sắc thái của màu xanh ('bleu', 'blue' hay 'あお' trong tiếng Nhật). Không chỉ dừng lại ở đó, lúc tôi ghé mắt lại gần trang sách để nhìn cho rõ hơn, thì lập tức phát hiện những gợn sóng hình trăn Nam Mỹ đuổi bắt nhau trên bề mặt ô vuông thể hiện màu "Xanh Băng giá", kéo theo sau đuôi những cụm bọt bong bóng cầu vồng. Tôi phải dụi mắt cỡ năm sáu lần nhằm đảm bảo rằng bản thân không nhìn thấy nhầm hư ảnh. Giữa lúc tôi vẫn còn đang mơ hồ tự hỏi, thì cậu bé đã lấy trộm màu tím của tôi đột ngột ngoi lên giữa làn nước xanh người lạnh lẽo, khiến cho nước bắn tung tóe khắp nơi, lấp la lấp lánh. Em bám vào khung tranh để trèo lên ngồi vắt vẻo lên khoảng trắng sạch sẽ, tinh tươm rộng chừng bảy millimeters nằm giữa "xanh băng giá" với sắc xanh bảng lảng của buổi hoàng hôn. Chẳng biết là vô tình hay hữu ý, em đang mặc trên người bộ đồ bơi liền thân màu đỏ, giống y hệt bộ đồ mà tôi thường mặc hồi nhỏ,mỗi khi có dịp chơi nhởn trên bãi biển. Đoạn, em với tay mở cánh cửa tủ sơn màu xanh hoa ngô đồng, lấy từ cái ổ bụng đen ngòm của nó ra một chiếc khăn bông màu xanh da trời, rồi bằng những cử động chậm rãi và duyên dáng, em lau khô mái tóc màu hoa Tử Đinh Hương của mình.

Bộ dạng dửng dưng của em làm tôi phật ý. Bất bình, tôi lỡ cất cao giọng, và tức thì nhận lấy cái lườm tóe lửa từ cậu nhân viên tóc đen đang làm nhiệm vụ thu gom lại mớ sách cũ gần đó.

"Em vẫn chưa giải thích lý do đánh cắp màu tím của tôi?."

Em chớp chớp cặp mắt nai nhìn tôi, ngây thơ đáp:

"Em cần tới sông Charles. Nếu không có màu sắc, em không thể đi đâu cả. Anh cũng biết thế mà."

Vừa rung những chiếc chuông bạc của mình, em vừa nghịch ngợm đá nước bằng đôi bàn chân với những ngón dài châu vào nhau. Và thật kỳ lạ làm sao khi hai bàn chân tôi cũng tình cờ mang cái dáng từa tựa sơ đồ bay của một đàn chim di trú điển hình đó. Có lẽ vì giữa hai bên có quá nhiều điểm tương đồng như thế mà em đã chọn tôi chăng?

"Anh không biết...Thật đấy."

Tôi thật thà thú nhận, và chẳng biết có gì ngộ nghĩnh trong câu nói run rẩy như con chuột ướt của tôi mà em lại cười rinh rích. Rồi em khẽ nói thầm như độc thoại: "How silly!" trước lúc thả mình ngã ngửa trở vào con hồ hình vuông chằn chặn đằng sau lưng. Một cột nước anh ánh tía bắn lên không, vãi những vụn kim cương nước ra khắp mặt sàn ướt át. Còn em thì lặn biến đi, không chút sủi tăm.

Tuy nhiên, liền ngay sau đó, tôi lại thấy cái đỉnh đầu sũng nước màu hoa Bìm Bìm của em nhô lên từ bên dưới mặt nước của con hồ mang tên "Xanh Ngọc Bích" cách đó chừng ba khung màu ( theo thứ tự lần lượt từ trên đếm xuống:"Xanh Ánh Thép", "Xanh Bạc Hà", và "Xanh Lá Mạ"). Trong lúc tôi còn đang bối rối không biết phải làm sao để tóm lấy cậu bé tí hon mà không làm thương tổn tới em, thì em đã lượn qua ô"Xanh Bắc Cực" bên cạnh, vung tay tới tấp nhằm thu hút sự chú ý của tôi; thế rồi, khi cái thằng tôi tội nghiệp vừa nhúng hai đầu ngón tay vào làn nước trong veo ấy, thì em lập tức lủi nhanh sang cái ô miên man sắc lam yếu mềm, cam chịu của nước sống mắc kẹt trong các vịnh biển hoang sơ. "Ôi chao, cứ như đang chơi trò đập chuột chũi với độ khó cao trong tình trạng què mất một tay vậy." Tôi thầm rên lên trong đầu. Dường như, trong một khoảnh khắc đủ dài cho một chiếc lá rụng rơi về cội, hay cánh hoa anh đào vẽ một vòng tròn gần như hoàn hảo giữa thinh không, tôi có thể cảm nhận được nỗi thống khổ mà chú mèo Tom phải nếm trải dọc suốt chuỗi dây chuyền nối tiếp những tháng ngày lùng bắt chuột Jerry tinh quái.

Và giữa lúc ánh mắt tôi đang ráo riết rượt đuổi theo em qua các ô "Xanh mòng két", "Xanh cô-ban", "Xanh Hippie", một giọng nói trầm nhưng không ấm đột ngột vang lên, bắt buộc tôi phải dừng lại ngay tại ô màu phản ánh cái sắc thái xanh huyền bí và cổ điển của hàng tỷ năm vũ trụ. Tôi bối rối quay đầu về hướng giọng nói phát ra; và thế là bắt gặp ngay vẻ mặt đăm chiêu, đầy nghi ngại của anh chủ tiệm tóc đỏ. Một bên lông mày anh ta khẽ nhướng cao, còn ánh mắt thì sắc như đường bóng của tiền vệ người Argentina đã góp công giúp đội tuyển này loại đối thủ Hà Lan khỏi vòng mười sáu đội đầy cam go ở kỳ World Cup được tổ chức tại quê hương của bản "Air". Nhắc tới một trong những bản nhạc nổi tiếng nhất của Herr.Bach-tông-ấm, chẳng phải những âm thanh (vô nghĩa đối với tôi) phát ra nhờ hai buồng phổi tích cực đẩy hơi lên làm rung liên tục các dây thanh đới trong cổ họng anh chàng tóc đỏ nghe từa tựa những giọt đàn lắng sâu sau khi phù thủy August Wilhelmj cô đọng cả tầng không về cung Đô trưởng. Nói một cách ngắn gọn hơn, từ anh ta đang tuôn trào những nốt thấp nhất mà những sợi dây đàn vĩ cầm có thể bung ra.

Quả nhiên, chuyện kỳ quái này chỉ có thể diễn ra trong một bộ phim mang đầy tính biểu tượng của Jodorowsky, hoặc đơn giản chỉ là một giấc mơ của kẻ loạn thần kinh.

Tôi vội vàng trả quyển sách về vị trí cũ, đồng nghĩa với việc từ bỏ cuộc truy đuổi kẻ đã lấy đi màu sắc của mình. Như một kẻ sắp tàn hơi, tôi mang tấm thân không màu nặng nề ra khỏi tiệm. Mưa đã tạnh hẳn, và vầng mặt trời màu vỏ bưởi lộ ra từ đằng sau một đám mây ẩm ướt. Vừa dùng chiếc khăn màu lông chuột (đã đổi màu sau khi tiếp xúc với da thịt tôi) lau đám bụi tinh vân dính nham nhám trên năm mười đầu ngón tay, tôi vừa trầm ngâm nghĩ ngợi về cái cảnh ngộ lạc loài của mình. Không màu sắc, không ngôn ngữ, không quá khứ và cũng chẳng kỳ vọng gì ở tương lai, tôi lâm vào tình thế bế tắc, không lối thoát thân. Dần dần, tôi bắt đầu tự vấn mình là ai và sự tồn tại của mình có ý nghĩa gì lúc này, dù cho đây chỉ là một giấc mơ đi chăng nữa. Bất ngờ một tôi bị cuốn vào một cảm giác hỗn tạp như thể người ta nhồi nỗi hổ thẹn xanh màu lá với cơn khiếp hãi cam lè, như sự thật lõa lồ chui ra từ miệng giếng bỏ hoang trước sự chứng kiến của một bầy người tục tĩu, như thể một con cua xấu xí bị đá ra khỏi cái vỏ ốc đẹp đẽ bởi vị chủ nhân đích thực. Tôi soi gương mặt mình qua vũng nước tù đọng dưới chân. Một mảnh sắt xỉn màu nổi bật lên trên nền miếng vải lụa mềm mại màu xanh lơ. Giữa lúc tôi đang run rẩy thì một sợi thanh âm xanh biếc lãng đãng trôi dạt tới từ con hẻm đủ cho hai người lớn đi sóng đối nằm ém mình khiêm nhường giữa tiệm sách xây bằng gạch đỏ và một quán cà phê có tường quét vôi ve sáng sủa. Lại là một khúc ca quen thuộc khác: "L'amour est bleu" (giống với tên quyển sách miêu tả muôn ngàn sắc thái xanh), bài hát đã giúp đại diện (năm ấy chỉ vừa độ trăng rằm) của Luxembourg đạt hạng tư trong cuộc thi Eurovision diễn ra vào năm 1967. Tôi lững thững bước theo hướng điệu nhạc dẫn lối. Cũng giống như các cuộc bách bộ dọc đôi bờ sông Seine, tôi quẳng bản đồ đi, thọc sâu hai bàn tay vào trong túi chiếc áo khoác tay dài đính khuy hai hàng, và xem sự chỉ dẫn ân cần và đằm thắm của các điệu nhạc khi bổng khi trầm tỏa ra từ khe cửa các quán xá hai bên đường, trong cái lạnh se se của thu vàng. 

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com