Chapter 6
Một buổi tối bình thường, Nagi đang ăn cơm tại nhà Reo vì cậu không muốn về. Sau đó Nagi lại tiếp tục ngủ qua đêm cùng Reo.
Sáng hôm sau, cả hai đều được quản gia chở đến trường. Đặt chân ra khỏi cửa xe, Nagi cảm nhận được bao ánh mắt đều đang đổ dồn về phía Reo và cậu.
Đó là ánh mắt của sự ngưỡng mộ, hoặc cũng có thể là sự ghen ghét. Nói chung là rất nhiều, không thích liệt kê ra hết.
"Này Nagi, cậu không về nhà 2 ngày liền rồi đấy. Cậu không định về nhà thăm cha mẹ sao?" Reo quay đầu hỏi Nagi.
"Tớ sống một mình cùng với Choki." Nagi lười biếng trả lời Reo. Chỉ là câu trả lời đơn giản nhưng làm Reo cảm thấy chút khó chịu.
"Choki? Bạn của cậu sao?" Reo nhíu mày hỏi tiếp. "Ừm, cậu ta là cây xương rồng mà tớ có được hồi nhỏ. Đã hai ngày rồi chưa về, chắc cậu ta sắp chết rồi." lần này có vẻ Nagi nói dài hơn rồi.
'À, ra chỉ là cây xương rồng thôi, không sao cả.' Reo nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tới giờ cậu vẫn không biết tại sao cậu lại thấy khó chịu mỗi lần Nagi thân với người khác. Có lẽ người của mình nên không muốn người khác đụng vào chăng..?
Cơ mà thôi, nói chung thì trước hết hãy dọn dẹp đống hỗn độn này cái đã. Bọn con gái nãy giờ toàn bu cặp đôi tím-trắng này nên cậu thấy khó chịu.
Cậu khẽ nhíu mày rồi dắt tay Nagi đi chỗ khác. Tới một nơi yên tĩnh, Reo bắt đầu nói.
"Từ hai ngày đến giờ mà hai tụi mình chưa học gì về cảnh sát cả. Nên là vào giờ ăn trưa, tớ sẽ chỉ cậu những điều cơ bản về cảnh sát." Reo nhẹ nhàng nói với Nagi.
"Ừm, được rồi." Nagi cũng lười biếng đáp lại. 'Nghĩ lại mới để ý, mình có gì đâu mà Reo muốn cùng mình thực hiện ước mơ của cậu ấy nhỉ?' Nagi suy ngẫm.
'Thôi kệ đi. Nghĩ nhiều phiền thật.' Nagi không muốn suy nghĩ nhiều nên bỏ qua nghi vấn trong đầu.
Một lúc sau thì chuông reo, cả hai cũng vì thế mà vào lớp. Trong tiết học nhàm chán, khi nguyên lớp đang chăm chú nghe giảng thì đâu đó lại có một người đang ngủ trong lớp.
Ừ, là Nagi Seishiro. Chàng trai đang ngủ gục trên bàn, lấy sách dựng đứng lên rồi ngủ nên không bị giáo viên phát hiện.
Reo ngồi kế Nagi nên cũng có để ý đến cậu. Suy nghĩ không ngừng về Nagi mà chả để ý đến lời giảng của giáo viên.
'Cậu ta thật sự ngủ suốt thế à?? Hay là do chó nhà cậu ta mất?' Reo nhìn câụ mà ngán ngẫm.
Ngắm Nagi một lúc thì thấy cậu tỉnh dậy. Lấy từ trong hộp bàn ra một gói snack, để lên bàn và ăn vụng. Reo nhìn cũng bó tay.
"Tiếp theo, Nagi trả lời câu này xem." giọng của giáo viên đột ngột kêu tên cậu làm quyển sách cũng bất ngờ theo mà rớt.
Miệng cậu đang ăn miếng snack vừa ăn vừa nói. "À, dạ. Ờm... Thấy muốn ăn bánh mì dưa lưới không ạ?" Nagi tốt bụng rủ giáo viên ăn cùng nhưng không thành.
Cậu trở thành trò hề của lớp và còn bị giái viên kêu đứng. 'Cậu ta chả có tí sức sống nào. Trông ngốc thật đấy, nhưng cũng dễ thương...' Reo nhìn cậu nghĩ.
Ặc, dễ thương. Lại nữa rồi, cậu lại nghĩ một đứa con trai dễ thương . 'Nhưng mà thôi, cậu ta dễ thương thật mà...'
'Không không! Reo à, mày là trai thẳng, không thích Nagi!' cậu cố phủ nhận sự thật nhưng thôi, cứ để cậu ấy phủ nhận đi. Sau này phải chấp nhận thôi mà, lo làm gì.
Nagi lén nhìn cậu thì lại thấy vành tai Reo lại ửng đỏ lên. Trông cũng dễ thương...
Nữa rồi đó. Cả hai người, ai cũng nghĩ rằng đối phương dễ thương dù chỉ mới gặp chưa đầy ba ngày.
Nghe cứ như thích từ cái nhìn đầu tiên vậy. Cơ mà cái đó thì lại thấy chỉ yêu vì nhan sắc, nhưng Reo không phải đâu. Cậu yêu sức mạnh của Nagi mà, đâu phải vẻ bề ngoài của cậu?
Dù sao thì cả hai vẫn chưa ai nhận ra tình cảm của nhau đâu nên cứ từ từ và bình tĩnh. Dù deadline có sát đít thì tác giả vẫn không sợ đâu.
Nhưng quay lại với tím-trắng thì Nagi giờ lại mê mẫn hình ảnh Reo đang ngồi chăm chú lắng nghe cùng với vành tai đỏ ửng.
Thật ra Reo đang ngại vì cậu biết rằng có một ánh mắt đang nhìn cậu không chớp.
Cậu biết đó là ai nên vành tai cậu mới đỏ, chứ không thì nó không thèm đỏ đâu.
Nagi nhìn cậu liên tục đến khi hết tiết. Reo lại gần kéo cậu ra căn tin, chon một chỗ ngồi ít người qua lại rồi bắt đầu chỉ Nagi những điều cơ bản về cảnh sát.
Hãy điền vào chỗ trống:
"Cánh sát là như vậy nè. Cậu phải ... mới làm cảnh sát được. Cần có ... mới được xem là cảnh sát tuyệt vời. Nếu cậu ... thì sẽ được nhận phần thưởng. ..." Reo cực kì phấn khích nói.
"Nhiều thật đấy, phiền phức." Nagi chán nản nói sau bài giảng của Reo.
"Nào! Làm cảnh sát không dễ đâu!" Reo giận dỗi nói. Nagi cũng lười không muốn nói, giờ cậu chỉ muốn lấy máy chơi game ra và chơi thôi.
Reo cũng bất lực thờ dài. 'Haiz, có vẻ ước mơ của mình còn lâu mới hoàn thành được rồi...' Reo mặt xụ xuống.
Nagi thấy mặt cậu xụ xuống liền quan tâm hỏi han. "Sao mặt cậu tự nhiên xụ xuống vậy Reo?" Nagi nhìn cậu hỏi.
"Rõ ràng tớ muốn trở thành cảnh sát, nhưng có vẻ như nó thật sự rất khó." Reo nói như muốn bỏ cuộc.
Nagi thấy vậy lòng cũng có chút không vui. Vì sao? Vì Reo đang muốn bỏ cuộc? Hay là vì cậu thấy khuôn mặt buồn bã của Reo? Không biết, nhưng nói chung là Reo không vui thì cậu cũng không vui theo.
"Đừng bỏ cuộc, nghĩ lại thì cảnh sát cũng thú vị. Tớ không muốn Reo bỏ cuộc đâu." Nagi nói an ủi Reo.
"Vậy sao? Cảm ơn cậu nhé, nhờ cậu mà tớ có thêm động lực rồi." Reo mỉm cười nhìn Nagi.
Phập. Hình như có tiếng gì đó đi xuyên qua tim của Nagi thì phải?
Không được! Bình tĩnh nào Nagi! Chỉ mới gặp nhau chưa đầy một tuần thôi. Không thể có tình cảm với đối phương được!
Nagi cố gắng phủ nhận bản thân, liên tục lắc đầu, mặt thì lại đỏ bừng như quả cà chua làm Reo để ý.
"Nagi, cậu bị sao vậy? Mặt cậu đỏ hết rồi kìa." Reo quan tâm hỏi Nagi. Cậu lấy tay mình đặt lên trán Nagi.
"Cậu bị sốt sao?! Xin lỗi! Tớ không nghĩ rằng cho cậu biết quá nhiều thông tin làm não cậu bị quá tải mà phát sốt!" Reo vội vàng xin lỗi Nagi trong lo lắng.
"A, không phải lỗi của Reo đâu... Chỉ là nóng quá thôi..." Nagi vừa nói vừa quay đầu ra chỗ khác tránh ánh mắt của Reo.
"Vậy sao? Xin lỗi cậu nhé, tớ không ngờ chỗ này lại làm cậu cảm thấy nóng nực." Reo mặt xụ xuống xin lỗi Nagi lần hai.
"Không phải do Reo đâu, chỉ là tớ ở nhà cậu nhiều quá nên quen với chỗ lạnh." Nagi vội vàng giải thích.
Mới ở có hai ngày thôi mà nhiều. Cho dù từ hai trở đi có là nhiều đi chăng nữa thì nó vẫn không phải là quá nhiều đâu Nagi à.
"Reng reng." tiếng chuôn kêu lên báo hiệu giờ ăn trưa kết thúc. Hai người kia cũng vì vậy mà đi vô lớp tiếp tục bài học.
Nhanh chóng cũng đến giờ ra về. Nagi không thể mãi ở nhà Reo được nên cậu được chở về nhà.Hai người cứ thế tạm biệt nhau, chuẩn bị cho ngày mới.
Cứ thế thời gian thấm thoát không đưa, hiện hai người đang là học sinh cấp 3 tại ngôi trường Hakuho. Cặp đôi tím-trắng hiện đang là học sinh năm 2 của ngôi trường này.
Nhưng mối quan hệ của họ vẫn chỉ dậm chân tại chỗ. Chả thay đổi tẹo nào cả, thật lãng phí!
Nhưng không sao, nhờ vào sự trợ giúp của cặp đôi xanh đen-đen vàng. Họ sau này sẽ không còn dậm chân tại chỗ nữa đâu!
Sẽ sớm thôi mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com