Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 44

Shin cắn môi, cảm giác trái tim mình run lên. Cậu biết Nagumo luôn chiếm hữu, luôn muốn kiểm soát cậu, nhưng lần này… có gì đó khác. Không chỉ là sự chiếm đoạt, mà còn là sự chân thành.

"Gia đình anh… họ có chấp nhận em không?" Shin hỏi nhỏ, có chút lo lắng.

Nagumo cười nhạt. "Tôi không quan tâm. Nếu họ dám phản đối, tôi sẽ khiến họ chấp nhận."

Shin bật cười nhẹ. Hắn vẫn ngang ngược như vậy.

Nhưng có một điều cậu không thể phủ nhận—khi ở bên Nagumo, cậu không còn cảm giác lạc lõng nữa.

Có lẽ, lần này cậu thực sự nên dừng lại và đối mặt với cảm xúc của mình.

Shin ngồi trên xe, lòng tràn ngập lo lắng khi nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Nagumo đang lái xe với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng bàn tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay cậu như sợ rằng chỉ cần buông ra, cậu sẽ lại biến mất.

"Chúng ta thật sự phải làm thế này sao?" Shin hỏi khẽ, cảm giác bất an khi nghĩ đến việc gặp gia đình Nagumo.

Nagumo liếc nhìn cậu, ánh mắt kiên định. "Em đã là người của tôi. Em nghĩ tôi sẽ để em và con sống một cuộc đời không danh phận à?"

Shin cắn môi, cúi đầu im lặng. Cậu không phủ nhận tình cảm của Nagumo dành cho mình, nhưng cậu sợ… sợ rằng gia đình hắn sẽ không chấp nhận cậu.

Xe dừng lại trước một dinh thự lớn. Cánh cổng sắt từ từ mở ra, để lộ một khuôn viên rộng lớn với những tán cây xanh rợp bóng.

Nagumo xuống xe, vòng qua mở cửa cho Shin. Cậu bước ra, cảm thấy ánh mắt của những người hầu trong nhà đang dõi theo mình.

Một người đàn ông trung niên bước ra từ cửa chính—cha của Nagumo. Ông ta có dáng vẻ uy nghiêm, ánh mắt sắc bén như đang đánh giá cậu.

"Con cuối cùng cũng chịu đưa nó về à?" Giọng nói trầm thấp vang lên.

Nagumo nắm chặt tay Shin, không hề do dự. "Phải. Con sẽ kết hôn với Shin, và không ai có quyền phản đối."

Không khí căng thẳng bao trùm. Shin cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cuộc đối mặt này… có lẽ chỉ mới bắt đầu.

Shin ngồi trên xe, lòng tràn ngập lo lắng khi nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Nagumo đang lái xe với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng bàn tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay cậu như sợ rằng chỉ cần buông ra, cậu sẽ lại biến mất.

"Chúng ta thật sự phải làm thế này sao?" Shin hỏi khẽ, cảm giác bất an khi nghĩ đến việc gặp gia đình Nagumo.

Nagumo liếc nhìn cậu, ánh mắt kiên định. "Em đã là người của tôi. Em nghĩ tôi sẽ để em và con sống một cuộc đời không danh phận à?"

Shin cắn môi, cúi đầu im lặng. Cậu không phủ nhận tình cảm của Nagumo dành cho mình, nhưng cậu sợ… sợ rằng gia đình hắn sẽ không chấp nhận cậu.

Xe dừng lại trước một dinh thự lớn. Cánh cổng sắt từ từ mở ra, để lộ một khuôn viên rộng lớn với những tán cây xanh rợp bóng.

Nagumo xuống xe, vòng qua mở cửa cho Shin. Cậu bước ra, cảm thấy ánh mắt của những người hầu trong nhà đang dõi theo mình.

Một người đàn ông trung niên bước ra từ cửa chính—cha của Nagumo. Ông ta có dáng vẻ uy nghiêm, ánh mắt sắc bén như đang đánh giá cậu.

"Con cuối cùng cũng chịu đưa nó về à?" Giọng nói trầm thấp vang lên.

Nagumo nắm chặt tay Shin, không hề do dự. "Phải. Con sẽ kết hôn với Shin, và không ai có quyền phản đối."

Không khí căng thẳng bao trùm. Shin cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cuộc đối mặt này… có lẽ chỉ mới bắt đầu

Ngày gặp mặt gia đình Nagumo cuối cùng cũng đến. Shin căng thẳng chỉnh lại cổ áo, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo vest. Nagumo đứng bên cạnh, nắm lấy tay cậu, như muốn trấn an.

“Không có gì phải lo lắng.” Giọng hắn trầm ổn, nhưng ánh mắt lại sắc bén như thể đang chuẩn bị cho một cuộc chiến.

Shin khẽ gật đầu, nhưng cậu biết chuyện này không dễ dàng. Gia đình Nagumo từ trước đến nay luôn là một thế lực lớn, quyền uy và nghiêm khắc. Việc Nagumo muốn kết hôn với một người như cậu chắc chắn không phải điều họ mong muốn.

Khi cả hai bước vào đại sảnh rộng lớn của dinh thự nhà Nagumo, một người phụ nữ quý phái đang ngồi trên ghế cao, đôi mắt sắc lạnh quan sát cậu từ đầu đến chân.

“Đây là Shin sao?” Giọng bà trầm tĩnh nhưng ẩn chứa sự đánh giá.

Shin cúi đầu chào. “Cháu chào bác.”

Nagumo siết tay cậu mạnh hơn một chút, như muốn nhắc nhở cậu rằng hắn đang ở đây.

Mẹ Nagumo không vội trả lời, chỉ cầm ly trà nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói:

“Ta từng nghĩ con trai ta là người mạnh mẽ, nhưng hóa ra lại yếu đuối đến mức này.”

Shin sững người.

Nagumo nhíu mày. “Mẹ nói vậy là có ý gì?”

Bà đặt ly trà xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi Shin. “Con biết không, sau khi Shin bỏ đi, nó gần như phát điên. Một Nagumo lạnh lùng, tàn nhẫn mà ta biết không còn tồn tại nữa. Nó như một kẻ mất hồn, không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, kể cả công việc hay gia đình. Nó tìm em khắp nơi, dù chỉ là một manh mối nhỏ cũng không bỏ qua.”

Shin cắn môi, cúi đầu. Cậu biết việc mình rời đi đã gây tổn thương cho Nagumo, nhưng không ngờ lại sâu sắc đến mức này.

Mẹ Nagumo tiếp tục: “Người ta thường nói đàn ông chỉ biết trân trọng khi mất đi. Nhưng con trai ta ngay từ đầu đã yêu con đến mức đánh mất chính mình. Ta đã nghĩ, nếu có một ngày tìm được con, nó sẽ hận con. Nhưng không… nó vẫn muốn cưới con, vẫn cố chấp như thế.”

Bà nhìn thẳng vào Shin, giọng nói có phần nghiêm nghị hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com