Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

"Giúp đỡ bạn cùng nhóm kiêm người thương qua một tình huống bí mật khẩn cấp chắc hẳn không phải điều gì xấu xa hết. Đúng không?"


Hình như có ai đó đang mất tích.

Cảm giác kì lạ này tấn công Na Jaemin ngay tức khắc khi hắn bước vào nhà bếp, trên đường đến với chiếc máy pha cà phê quen thuộc. Mặc dù Mark hiện tại đã rời đi cách đây không lâu và điều đó luôn làm hắn bối rối một chút. Nhưng nó cũng thể hiện rằng Na Jaemin có thể biết chính xác rằng ai đang vắng nhà mà không cần phải mất công chạy vạy kiểm tra từng phòng.

"Renjun đâu rồi?"

Chenle nhún vai một cái. Cậu thoải mái ngả đầu lên vai của Jeno, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại mỗi lần Jeno lướt một cái "Ảnh vẫn ngủ khi em ra khỏi phòng á anh."

" Ai đó phải đánh thức ảnh dậy thôi..." Jisung lẩm bẩm khi môi vẫn ngậm chặt cái cốc có quai mà Jaemin vừa mới mua cho cách đây vài ngày, vẫn còn mơ màng trong cơn buồn ngủ "Hong là ảnh đi trễ cho xem."

" Đừng! " Donghyuck đột ngột lên tiếng "Lần trước anh mày thử gọi nó dậy, rồi biết sao không? Anh xém nữa là bị thằng quỷ đó quăng lên cái giường tầng hai luôn đó." Nó xúc động lau đi dòng nước mắt trong tưởng tượng. " Anh gần như đã chết đó!"

Jaemin đã hoàn toàn có thể cảm thông với Donghyuck về việc dây thần kinh phản xạ của nó không được tốt cho lắm nếu như Donghyuck không lợi dụng điều này như một vận may để mè nheo đòi Renjun trả tiền cho bữa trưa của mình, tận 2 lần.

"Vậy cậu có nghĩ ra cách nào khác để gọi Renjun dậy ngoài việc đâm liên tục vào xương sườn của cậu ấy không?" Lee Jeno khô khan hỏi.

"Không." Donghyuck nói gần như đây là một chuyện hiển nhiên "Làm cái khác thì hết vui mất." Donghyuck chống nạnh, lên tiếng cằn nhằn cậu bạn quá mức chính nghĩa của mình. Khiến Jeno không biết làm gì khác mà đẩy đầu Chenle ra khỏi vai rồi kéo nó vào lòng dỗ dành.

Cảnh tượng ngọt ngào trước mắt làm Na Jaemin thở dài "Để tao đi gọi cậu ấy dậy."

Về lịch trình thì hôm nay có một buổi duyệt sân khấu ở sân vận động, và cả một lịch trình cá nhân dành riêng cho Donghyuck vào buổi chiều, vậy suy ra đây chẳng phải là vấn đề lớn lao gì nếu Renjun có ngủ quá giờ một chút, điều này khiến hắn có chút vui vẻ. Cũng bởi gần đây Renjun trông uể oải hơn rất nhiều, sức khỏe của em không được đảm bảo trước lịch trình dày đặc trong kì comeback, quầng thâm bao lấy đôi mắt xinh đẹp của em đã không ít lần khiến các thợ trang điểm phải tặc lưỡi. Jaemin thấy nửa bực tức nửa lo lắng. Nhưng Renjun đã mỉm cười cúi đầu khi nghe sự khuyên nhủ của hắn, và hứa rằng em sẽ nghỉ ngơi đầy đủ, thế nên đây có lẽ là khởi đầu cho kì dưỡng sức của em chăng?

Tuy nhiên, đây không phải là bản tính vốn có của em, hắn biết Renjun rất cứng đầu. Em sẽ bướng bỉnh chạy theo lịch trình của cả nhóm sau đó kiệt sức đến độ gần như là ngất xỉu. Và rồi em sẽ lại bày ra vẻ mặt hối lỗi khi nghe hắn cằn nhằn. Na Jaemin muốn em được an toàn hơn là phải nghe những lời xin lỗi.

Hắn đưa tay gõ cửa phòng "Injunnie, cậu có ở trong không?"

Không ai trả lời, Jaemin cau mày. Thật nhẹ nhàng, hắn thử xoay tay nắm cửa, thất bại.

Em đã khóa từ bên trong.

Được lắm.

"Injun ơi?" Jaemin thử gọi thêm một lần nữa.

Cuối cùng hắn cũng nhận được câu trả lời "Tớ ổn",  của Renjun đáp lại từ bên trong. Hắn có lẽ đã tin em nếu giọng nói em không nghẹn ngào như thể em đang cố gắng nuốt cả một xe tải chở đầy sỏi. Cánh cửa vẫn đóng chặt và Na Jaemin bắt đầu thấy hơi bức bối.

"Cậu chắc chứ? Cậu nghe không ổn lắm đâu" Jaemin nói, giọng điệu cố gắng mềm mỏng nhất có thể " Cậu có sao không? Nếu cậu bị ốm tớ có thể đi báo với anh quản lý, tớ chắc hôm nay cậu có thể nghỉ ngơi ở nhà.."

Jaemin dừng lại, hắn nhăn mũi. Cánh cửa to lớn màu nâu thẫm mang mùi gỗ mới, chặn đi toàn bộ mùi hương bên trong, nhưng hắn vẫn có thể ngửi thấy hương dâu vương vấn trong không khí. Ngọt dịu và mềm mại.

Na Jaemin nghĩ hắn có thể thử nếm chúng trên đầu lưỡi của mình. Để nói thật lòng thì chuyện này nghe có vẻ giống như-

"Renjun" Jaemin gọi em thật cẩn thận "Cậu-cậu đang phát tình?"

Im lặng. Sau đó hắn nghe một tiếng thịch, như thể Renjun đã ném một thứ gì đó vào cánh cửa. Có thể là bản thân em chăng?

"Tớ không có." câu trả lời được đưa ra nhanh chóng, nghe rõ ràng hơn ban nãy, em đã trả lời một trong số những câu hỏi của Jaemin, ít nhất thì "Tớ không phát tình, đừng nói bậy, tớ không-"

Vấn đề ở đây như sau: Renjun là một beta, bởi vì điều này phù hợp hơn với hình tượng Thiếu niên trong sáng mà công ty đã gắn cho em từ khi Renjun ra mắt. Ngoài ra, Huang Renjun thực tế là một alpha. Đây là một bí mật mở. Ai cũng biết về nó, nhóm biết, fan biết, đồng nghiệp biết. Thuốc ức chế của em ở trong cái chai được cất cạnh hàng tá đồ của Jaemin sau gương phòng tắm, Jaemin biết dù hắn chẳng bao giờ thèm nhìn nhãn của mấy thứ đó.

Vậy nên, nếu nói điều này làm hắn bất ngờ thì đúng là hơi quá. Trái tim của Jaemin đập liên hồi trong lồng ngực " Tớ sẽ- tớ sẽ đi gọi-" Mark là những điều mà hắn định nói, nhưng anh đang ở nước ngoài đi tour cùng các anh 127 và nếu không, anh cũng sẽ chỉ ở nhà ảnh, luôn luôn. Ai đó phải biết lúc này nên làm gì, mặc dù, đây không phải lần đầu tiên mấy chuyện kiểu này xảy ra, và Jaemin cần phải rời đi trước cái mùi hương quyến rũ chết người kia làm hắn phát điên.

" Đừng.." Renjun khịt mũi, sự khẩn cấp trong giọng nói của em dần trở nên hoảng loạn. Khiến Jaemin dừng bước chân " Na Jaemin, nếu cậu để ai đó phát hiện ra chuyện này, tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đến khi chết! "

Na Jaemin đứng hình vài giây, bởi vì hắn sợ hắn là người sẽ khiến mọi chuyện đi chệch hướng, hắn sợ làm tổn thương em. Và hơn cả thế, hắn sợ nhất chính là điều mà hắn nghĩ là đúng " Vậy," hắn nói, miệng lưỡi khô khốc khiến giọng Jaemin gần như lạc đi " Cậu nói....cậu..."

" Làm ơn " Em nói rất nhỏ, gần như là vô thanh, Na Jaemin biết mình không nên, hắn biết Renjun nói vậy chỉ vì lòng tự tôn của em đang bị tổn thương. Nhưng sau cánh cửa ấy, hương thơm của em ngạt ngào đến mức không tưởng. Jaemin lắc đầu, thật sự rất khó khăn với hắn để nói không với Renjun. Đặc biệt là khi biết em rất ít khi cầu xin người khác, khi em thừa nhận mặt yếu đuối của mình.

" Được rồi. Vậy tớ sẽ đi nói mọi người rời đi trước. "

Điều này đang đi ngược lại với bản năng của Jaemin khi hắn quyết định quay lưng rời xa Renjun, nhưng Na Jaemin trước giờ luôn tự tin bởi khả năng kiềm chế của mình, kiềm chế con sói đang chộn rộn trong hắn.  Cơ thể cứng đơ tự động bước vào nhà bếp, nơi mà  các thành viên đang đứng, để bịa vài lý do nhảm nhí về việc hắn và Renjun phải ở lại kí túc xá, rằng các cậu cứ đi đi, tớ ở nhà với Renjun.

Renjun sẽ không đi làm. Vâng, hắn rất ổn. Vì Jaemin cũng sẽ không đi, hắn ở nhà chăm sóc em. Vâng, bọn họ sẽ ở nhà một mình.

Tuyệt!

Jeno là người cuối cùng ra khỏi cửa, người để lại ánh nhìn thăm dò trên người hắn. Đầu óc của Lee Jeno đủ thông minh để bóc trần mấy cái lý do củ chuối của hắn. Na Jaemin nuốt nước bọt, hứa hẹn về một cuộc trò chuyện riêng tư giữa hai alpha với nhau.

Nhưng điều đó là chuyện của sau này. Còn bây giờ, Na Jaemin hít một hơi thật sâu rồi đi đến trước cửa phòng Renjun. Cố gắng ổn định nhịp tim. Lần này hắn đặt thẳng tay lên nắm cửa, xoay nhẹ.

Lần này cánh cửa trực tiếp bật mở.

Không có điều gì cản trở, mùi hương ấy hiện lên thật rõ ràng, ồ ạt tấn công hắn. Chúng ở khắp mọi nơi, lấp đầy cả căn phòng, lấp đầy cả khoang miệng Na Jaemin, như móng vuốt sắc nhọn cấu vào da thịt, đau rát. Lần cuối hắn cảm nhận được hương thơm của omega là khi Jeno được giới thiệu, thằng nhóc đó là alpha nhỏ tuổi nhất được công bố, và đã thu hút một đống omega đến trước cửa công ty chỉ để được nhìn thấy người thật, Na Jaemin đã đứng sau góc tường vào thời điểm ấy.

Tầm nhìn của hắn thu hẹp lại chỉ còn mỗi một Huang Renjun yếu ớt ngồi trên sàn gỗ. Mái tóc em ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, quan sát hắn với đôi mắt to tròn tối đen như mực. Chiếc quần đùi ngủ ngắn ngủn làm phô trọn đôi chân dài mảnh mai, khiến Na Jaemin không nghĩ được thêm điều gì khác ngoài cặp chân ấy.

Đâu đây còn thoang thoảng mùi hương kim loại sắc bén mà Jaemin nhận ra đây là sự sợ hãi của Renjun. Hắn đã thấy em hoảng sợ trước đây, khi cả nhóm cùng nhau xem một bộ phim kinh dị hay là khi em cố gắng làm mọi thứ để khuất phục sự cứng đầu của chính mình, nhưng không phải là sợ hãi thế này. Jaemin bước đến bên em thật cẩn thận. Hắn quỳ gối xuống trước mặt người nhỏ hơn, đảm bảo đủ xa để chừa cho Renjun một khoảng không của riêng em hay không để Renjun cảm thấy em đang bị đe dọa, và người Jaemin thương ngước mắt lên nhìn hắn. Từng lớp từng lớp, Huang Renjun bỏ đi hàng phòng thủ của chính mình, thả lỏng nắm tay, em để cho mùi hương ngọt ngào của em tràn đi khắp phòng, nhấn Na Jaemin vào hương thơm của riêng em.

Rồi có một thứ mùi mật ong ấm áp mạnh mẽ bao chặt lấy em. Huang Renjun đông cứng, như đang chống lại bản năng muốn dựa dẫm, cái thứ bản năng đang thôi thúc em quấn lấy alpha trước mắt.

Tiếng còi báo động kêu vang trong đầu, Na Jaemin bắt đầu chùn bước, nhưng Renjun lắc lắc mái đầu, dù chỉ là một cử động rất nhỏ. "Ổn mà", Jaemin thấy mình đang nói với em, thật dịu dàng "Là anh, chỉ là Na Jaemin thôi. Em an toàn rồi Renjun."

Một tiếng gầm gừ phát ra từ lồng ngực Renjun " Tớ con mẹ nó....không thể tin được chuyện này...", em nói. Từng chữ từng chữ thật rõ ràng, diễn đạt rành mạch, đủ để hiểu chuyện này đang đem đến cho em sự hoảng loạn đến mức nào " 0,01 khả năng ức chế thất bại, và nó cứ phải nhắm vào tớ cơ?"

" Anh có thể ở bên em.....Cả ngày" Jaemin nói "Chúng ta không cần phải làm...điều đó. Nếu điều em muốn không phải là-"

Renjun nhắm chặt hai mắt. Cả người em run rẩy vì căng thẳng, đấu tranh giữa sự trốn chạy và tiến lên. Vài phút sau đó, thông qua hàm răng nghiến chặt, như thể toàn bộ can đảm của đời mình, em thì thầm "Chỉ là tớ sợ đau..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com