Chap 56: Bộ mặt thật sự
- Anh Gajeel! Levy bây giờ thế nào ạ?- Lucy áp tai vào điện thoại, giọng có chút lo lắng.
- Cô ấy đã đỡ hơn rồi. Bây giờ cũng chịu ăn một chút cháo.- Gajeel mệt mỏi nói, bàn tay to lớn xoa đầu Levy, nhận được nụ cười trên môi nhỏ làm lòng anh thấy an tâm hơn rất nhiều.
- Anh cho em nói chuyện với Lucy nhé!
- Được!- Gajeel chuyển điện thoại cho Levy, bàn tay vẫn nghịch ngợm vuốt nhéo má Levy các kiểu.
- Lucy! Mình nhớ cậu quá đi mất!- Levy lớn tiếng nói khiến cô giật thót tim, một vài giây sau mới có thể đáp lời.
- Mình cũng nhớ cậu lắm! Cậu khỏe không?
- Có bệnh đâu mà không khoẻ. Lo cho cậu đi kìa!- Levy bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, Gajeel ngạc nhiên bởi lời nói của nhỏ, tay nhéo nhẹ bên má của Levy.
- KHÔNG BỆNH Á? EM BIẾT EM ĐÃ HÀNH ANH MẤY NGÀY RỒI KHÔNG HẢ?
- Á! Đau, biết rồi...biết rồi mà! Biết anh thương em nhất.- nhỏ bắt đầu chu môi nịnh nọt, bất ngờ bị Gajeel hôn một cái chóc ngay đó khiến Levy đứng hình, hai má bắt đầu phiếm hồng...
- Cậu giúp mình chăm sóc Nashi vài ngày nhé! Mình cúp máy trước đây!- nhận định được tình hình "ngọt ngào" bên kia, cô vội rút tránh làm phiền thời gian nồng nàn của hai vợ chồng son. Nếu cô cũng được như họ thì tốt biết mấy...
- Đời là bể khổ mà!- Lucy thở dài chán nản, tiếng ồn ào náo nhiệt của đoàn phim bắt đầu vang lên khiến cô rất khó chịu chạy đi thật nhanh để đỡ phiền phức. Lucy đi lòng vòng phát hiện một nơi rất là thơ mộng a~. Cảnh đẹp cũng không tồi, từ đây có thể thấy được ánh trăng tròn lung linh soi sáng khu rừng, cây cối tỏa ra một cảm giác mát mẻ dễ chịu, mặt trời buông xuống trả lại màn đêm lạnh lẽo, phản phất sự cô đơn. Lucy bước nhẹ nhàng tránh phá hỏng bức tranh kia nhưng không cẩn thận va vào lùm cây khiến những con đom đóm chợt hoảng sợ bay toán loạn tạo thành bao nhiêu ánh đèn chi chít lư lửng, lấp lánh như những vì sao...
- Tuyệt phẩm!- cô như hoà mình vào thiên nhiên, tay chân bắt đầu thích thú đi chuyển vài điệu múa uyển chuyển, điêu luyện không khỏi mê người. Bức tranh người và đêm cùng hoà huyện với ánh sáng đã được thu hết vào tầm mắt của một người người mê mẫn đôi mắt chẳng thể rời, người muốn được ôm cô vào lòng một cách cưng chiều, người muốn nói lời yêu thương luôn cất giấu, một người nhớ nhung hình bóng ấy trong suốt bốn năm.
- Mệt quá đi!- cô gập người mệt mỏi, một tay ôm đầu gối, một tay lau đi những giọt mồ hôi rơi, Lucy ngồi xuống thảm cỏ đôi mắt sắc sảo hướng về màn đêm, đôi môi mềm nhếch lên nụ cười thỏa mãn.
"Xộp xạc"
- Ai đó?- nghe thấy tiếng động lạ phát ra quanh đây, thân người sợ hãi không tự chủ được run lên.
- Anh đây!- sau đó là một giọng trầm quen thuộc, vóc dáng to lớn, tuấn tú đến gần khiến tim cô đập loạn nhịp, mặt bất giác đỏ bừng.
- Anh tới đây làm gì?
- Đến bảo vệ em.- lời nói êm dịu vang lên làm tim ai kia bắt đầu đập loạn xạ hết cả lên. Cái gì mà bảo vệ chứ? Giả dối!
- Anh thực lòng đấy! Không đùa đâu!- sau đó là tràn cười thỏa mãn của anh, cô vẫn lặng im ngắm nhìn anh, đôi mắt chợt có ý buồn bã, lòng cuộn trào dâng lên một cảm giác cực kỳ khó tả, nó cứ ấm áp mà có chút lạnh lẽo, nó bỗng rung động nhưng lại thất vọng, nó an toàn những lại có cảm giác bất an?
- Tôi muốn ở đây một mình anh đi đi!- giọng Lucy nhỏ dần nhưng đủ để cho người bên cạnh nghe thấy, cô đứng dậy đi lên phía trước, người chợt rùng mình vì cái lạnh ban đêm, ôm lấy thân mình để sưởi ấm. Natsu im lặng một lúc bước đến choàng cho cô chiếc áo khoác của mình rồi xoay người trả lại bóng lưng lạnh lẽo mà bỏ đi.
- Anh chính là người đã bỏ rơi tôi, là người đã ném tim tôi xuống vực thẳm một cách vô tâm, là người để tôi sống một cuộc sống cùng cực. Bây giờ thì quan tâm tôi. Nực cười!- môi cô vẽ lên một sự khinh bỉ, đôi mắt nâu vẫn cụp xuống mang bao nhiêu nỗi chua xót.
- Mày...mày phải chết đi!- tiếng nói trong trẻo từ sau lưng phát ra, Lucy giật mình quay người, chủ nhân của tiếng nói đó khiến phải cô trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, tâm trạng suy sụp, cô chưa từng nghĩ tới có ngày người này nói muốn giết cô.
- Chị...Rose? Chị nói cái gì vậy, em không hiểu?
- Ngóng tai lên mà nghe cho rõ này! Tao nói ngày này năm sau sẽ là đám giỗ của mày.- vừa dứt lời Rose rút ra từ túi áo một con dao nhỏ đâm thẳng vào vai cô, những lưỡi dao sắc bén cứa vào làn da trắng nõn tạo thành đường máu đỏ thẫm chảy dài. Lucy sợ hãi lùi dần dần rồi vắt chân lên cổ mà chạy, nhưng Rose vẫn không buông tha mà đuổi theo cô đến tận cùng mang theo khuôn mặt hớn hởn, lòng dâng lên cảm giác vui sướng ham muốn mạng sống. Lucy chạy bán sống bán chết, tay nắm chặt vết thương bên vai phải để cố ngăn dòng máu tuôn trào, chiếc áo vắt trên lưng cuốn theo làn gió bay đi mất, cơn lạnh tấn công ào ào vào cơ thể càng làm sức lực mất rất nhiều. Máu chảy không ngừng khiến năng lượng trong người dần dần cạn kiệt, môi cô bắt đầu khô ráp, nứt nẻ tím tái vì đau, những bước chân cũng không thể nhanh nhẹn như ban đầu, chẳng mấy chóc Rose đã đuổi kịp tới nơi. Lucy quay đầu nhìn con quái vật thèm thuồng đáng sợ đang tiến gần, cơ thể không còn nhiều sức lực, tâm trạng bỗng có cảm giác tuyệt vọng, sợ sệt biết bao. Hết rồi, hết thật rồi! Không lẽ cô chết ở nơi hẻo lánh này sao? Không được! Phải cố lên!
Lucy thầm trấn an mình, gắng gượng người chạy đi tìm đến chỗ đông người cầu cứu, nhưng hình như ông trời đang chống lại cô. Lucy chẳng thể tìm được một người nào mà còn bị đi vào ngõ cụt là vách đá cao của khu rừng này.
- Tức thật!- Lucy nghiến răng bực nhọc, cả người bắt đầu run rẩy, hơi thở cũng yếu dần, sắc mặt tái xanh vết thương loang lổ bị nhiễm trùng cảm giác đau đớn ngày càng lấn át tâm trí cô. Bước chân của Rose chậm chạp tiến tới, chị ta xoay xoay con dao mỉm cười thích thú, đưa chiếc đầu nhọn hoắc đến thẳng phía tim Lucy. Cô cứ như thế lùi dần lùi dần về hướng vách đá cho tới khi hết đường lui thì mới dừng bước.
- Sao chị lại làm như vậy? Bao lâu qua tôi cứ tưởng chị là người tốt.- Lucy tức giận lên tiếng, cố gắng tiếp xúc với Rose để kéo dài thời gian tìm người cứu.
- Tốt? Haha...! Tao từ lúc sinh ra chẳng thể làm người tốt được nữa rồi. Tao chỉ đóng kịch với mày thôi, không ngờ mày lại dễ bị tao qua mắt như vậy.-Rose đặt nhẹ dao xuống lòng bàn tay, nở nụ cười sảng khoái. Lucy cắn chặt môi, năm ngón tay đầy máu siết lấy vết thương vì tức giận, đôi mắt thương xót ngắm nhìn Rose. Tại sao trên dòng đời này chẳng có ai tốt cả? Tại sao ai ai cũng thay phiên lừa dối cô? Khi cô tưởng rằng mình đã tìm được một người đáng tin cậy như Rose thì lại nhận được bộ mặt giả dối của chị ta. Lucy nhếch môi cười nhạt, giọng nhỏ dần vì không còn sức:
- Hộc...hộc...! Tôi đã từng tin chị nhưng bây giờ...- cô ngập ngừng chẳng nói thể nói được nữa, đầu óc mơ hồ nhìn Rose ở đối diện, cơn đau ầm ập đổ xô vào cơ thể mỏng manh, vì mất quá nhiều máu Lucy chẳng thể giữa được thăng bằng cho mình, thân thể ngã nghiêng khiến Lucy bất ngờ thụt lùi một bước, chẳng may trượt chân ngã nhào xuống nơi vực thẳm sâu...
- Aaaaaaaaaaa!!!!!!!!!
Hết chap 56
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com