Chap 63: Bức thư của ông nội
- Natsu! Natsu! Anh mau lại đây xem hoa anh đào kìa. Nó nở đẹp quá đi!- Natsu ôn nhu ngắm cô gái trong bộ kimono đáng yêu đang hấp tấp chỉ tay về bóng cây hoa anh đào với cả lùm hồng nhạt nở rộ và xuất hiện rất nhiều cánh hoa bay lơ lửng xung quanh nó.
- Mau mau chụp hình giúp em với!- Lucy vui vẻ chạy đến bên gốc cây, dựa vào nó tươi cười, mắt hướng đến ống kính của máy chụp hình đang được yên vị trên tay Natsu.
- 1...2...3
"Tách"
Chưa dừng lại ở đó, cặp đôi kia nắm tay nhau dạo quanh khu chợ đêm lấp lánh ánh đèn đủ màu sắc. Người con trai mặc dù lãnh đạm nhưng đôi mắt yêu thương vẫn không rời khỏi bóng dáng cô gái xinh đẹp đang hí hoáy vớt cá rồi để cả mái tóc vàng óng ướt nhem, cô quay sang anh cười ngốc.
- Aa! Một con rồi! Em vớt được một con cá rồi! Natsu, anh thấy em có giỏi không?- Lucy vệt tay lên chiếc mũi nhỏ của mình, hóng hách nghênh ngang với thành quả vừa đạt được.
- Giỏi rất giỏi!- Natsu bật cười tiện tay nhéo cái mũi nhỏ xinh kia, làm chủ nhân của nó bĩu môi hờn dỗi bỏ đi.
___________________
- Lucy! Sao...giận anh rồi phải không?
- Không có! Ai rảnh hơi đâu mà giận anh chớ!- Lucy rõ ràng là đã dỗi đến không thèm liếc nhìn Natsu, đôi chân nhanh nhẹn bước.
- Đây, tặng em!- chợt Lucy dừng ngay bởi nguyên một cây kẹo bông gòn bồng bềnh to đùng đang chình ình trước mặt cô, Lucy e thẹn mỉm cười rối giật phắt cái món ăn đáng yêu đó, có lẽ sự giận hờn cũng được giảm vài phần.
- Cảm ơn anh!
__________________
Cả hai người sau khi phát hiện chiếc đồng hồ điểm 11h30 mới tìm một bãi cỏ xanh mướp bên bờ sông tỏa ra một bầu không khí mát lạnh thích hợp cho việc ngắm pháo bông ở đối diện. Lucy tất bật gom thức ăn chật ních hết hai bàn tay chẳng thèm quan tâm đến con người bơ vơ bên cạnh, hì hục bóc bánh cho vào mồm nhai nhồm nhoàm chờ đợi, xong lại uống thêm miếng nước ngọt lành lạnh mang một cảm giác vô cùng sảng khoái. Nhìn vào chắc không ai có thể tin rằng đây là một người mẫu nổi tiếng và kiêm luôn bà mẹ một con này cơ chứ!
- Lucy!- thoáng chốc mặt mày ai kia đã trầm xuống.
- Hửm...- Lucy hồn nhiên trả lời, miệng vẫn không ngừng công suất hoạt động, tay liên tục bóc bánh ăn.
- Em có thể để ý đến người chồng này một lúc được không?- Natsu thở dài phàn nàn.
- Ừm! Mà anh với em là vợ chồng hồi nào vậy nhỉ? Em nhớ mình chưa kết hôn với ai bao giờ cả? Bởi ta nói nổi tiếng quá cũng khổ, thấy đẹp là sáp tới bắt quàng làm họ.- đôi môi nhỏ nhắn tèm lem vụn bánh cong nhẹ, khuôn mặt hồn nhiên xen lẫn sự kiêu hãnh khiến ai kia như có thứ gì đó nghẹn ngay cổ họng không nói thành lời, chỉ biết cắn răng chịu đựng. Cả bầu không khí đều rơi vào tĩnh lặng, tiếng nhai bánh tự nhiên vẫn chưa đến hồi kết.
- Natsu!- đột nhiên Lucy gọi nhẹ tên anh.
- Hửm?
- Hôm nay là sinh nhật của anh đó. Anh muốn em làm gì cho anh nè?
- Anh muốn...em làm mẹ những đứa con của anh.- một câu trả lời rất nhanh chóng như chẳng cần suy nghĩ hay đã được sắp đặt sẵn từ lâu. Lucy chợt khựng lại, hai con ngươi tròn xoe đảo qua khuôn mặt hạnh phúc của anh rồi gật đầu.
- Tất nhiên rồi...ưm...- một cảm giác ấm nóng bất ngờ truyền tới bên bờ môi cô, cái đôi môi nhỏ nhắn đã bị anh chiếm trọn mà dịu dàng mút máp. Lucy thoải mái thả lỏng thân người cứng ngắc nhắm mắt tận hưởng hương vị ngọt ngào của tình yêu...
"Bùm...bùm...bùm..."- tiếng pháp hoa đột nhiên vang vọng, tỏa ra những tia sáng rực rỡ trên thảm đen huyền của bầu trời. Dưới chiếc thảm đen chi chít bông lấp lánh ấy là hình ảnh đôi nam nữ trao nhau nụ hôn hẹn ước, thề nguyện trời chứng giám cho tình yêu trọn vẹn và vĩnh cửu...
- Anh yêu em, Lucy!
___________________
Bị ánh nắng chói chang tràn vào hốc mắt khiến Lucy khó chịu trở mình nhưng lại bị vòng tay ấm áp ngăn chặn và càng siết chặt cô hơn. Thân dưới di chuyển nhẹ đã xuất hiện cảm giác đau buốt làm cô nhíu mày, căm hờn lườm sắc xéo người đàn ông thỏa mãn kế bên.
- Buông ra, Natsu! Em còn phải làm đồ ăn sáng.- Lucy cựa quậy, dùng sức đẩy anh ra khỏi người mình. Người đàn ông như một đứa con nít không muốn rời xa mẹ mà cố giữ khư khư bên mình, chẳng cho người mẹ đi mất.
- Nằm với anh xíu thôi!- Natsu nũng nịu, chu chu môi, tay níu lấy Lucy không rời.
- Nhưng...không phải hôm nay chúng ta phải dậy sớm để thăm ông nội sao?- câu hỏi sắc bén như muốn cứa từng chút một vào sâu trong trái tim nguội lạnh. Natsu vừa nghe được lời đó liền nghiêm túc bật dậy sửa soạn nhanh chóng. Đâu đó trong góc khuất nho nhỏ của chiếc tủ quần áo to lớn lấp ló một cái áo khoác đen nho nhỏ quen thuộc. Natsu mỉm cười đưa tay cầm chặt lấy ngửi cái mùi hương qua bao năm tháng vẫn còn đó...
"Bịch"- một phong bì trắng từ trong túi áo bất chợt rơi xuống đất. Natsu ngạc nhiên nhặt nó và nhẹ nhàng xé phong bì xem những gì bên trong...hàng chữ quá đổi thân thương làm cho anh phải lặng người đi một lúc...
- Sao vậy Natsu?- Lucy vừa bước từ nhà tắm, quấn khăn xung quanh thân hình thon thả, bắt gặp bóng lưng Natsu nghi hoặc hỏi. Cả hai người đều cùng nhau đọc bức thư mang bao nhiêu cảm xúc dạt dào...
"Gửi Natsu- đứa cháu nuôi bé bỏng của ông
Từ ngày đón một đứa bé trai kháu khỉnh như cháu về nhà ta đã muốn dành trọn sự yêu thương cho cháu.
Cháu chập chững bước đi, lúc ngã quỵt ra đất khiến ông già như ta phải giật thót. Những lúc cháu cố gắng chống lại bọn bắt nạt làm ta hãnh diện về cháu biết bao. Những lúc cháu cặm cụi bên đèn sách chỉ muốn hẹn với ông sẽ dắt anh trai cùng đi chơi làm ta phải nghẹn ngào.
Ông xin lỗi! Xin lỗi cháu và cả Zeref rất nhiều! Suốt 20 năm chỉ vì một sự hiểu lầm nho nhỏ của ông mà đã dẫn đến một kết cục bi thương. Để rồi cuộc chiến đẫm máu giữa dòng tộc sắp xuất hiện, cuộc chiến giữa hai anh em dù không cùng chung dòng máu nhưng có lẽ mỗi đứa đều mang cho mình một tình thân thiêng liêng, chỉ là hai đứa vẫn chưa kịp nhận ra nó. Ta hy vọng rằng: hai đứa sẽ có ngày đoàn tụ như một gia đình thực thụ.
Hãy cố gắng giữ vững toà thành của gia tộc mà Dragneel đã gầy dựng!
Ông nội yêu thương hai cháu nhiều lắm!"
Một chút lắng động, một chút nghẹn ngào, một chút chua xót, một chút nhói đau. Không gian rơi vào trạng thái yên bình lan tỏa, vài giọt nước đã được sự mạnh mẽ kiềm lại nhưng vẫn để lại màu sắc đỏ hoe ngay khoé mắt...
Màu sắc ánh vàng của bông hoa hướng dương rực rỡ được xếp gọn gàng nơi bia mộ có bức di ảnh người đàn ông với mái tóc bạc phơ phúc hậu mỉm cười...
Hết chap 63
Vài dòng tâm sự ngoài lề nho nhỏ:
Sau khi xem trọn vẹn trận bóng lịch sử của U23 Việt Nam, tôi đã mang cho mình rất nhiều cảm xúc.
Hồi hộp bởi cú đá phạt đền xuất sắc của Quang Hải hay bởi những trận bắt bóng điêu luyện của Bùi Tiến Dũng.
Xót xa cho những cơ thể vốn đã không thể dễ dàng thích nghi với cái thời tiết khắc nghiệt nhưng các anh vẫn chơi hết mình.
Đau vì quả ghi bàn cuối cùng ở phút 119.
Nghẹn vì hình ảnh các anh bật khóc tiếc nuối khi kết thúc trận đấu.
Tự hào vì tinh thần chiến đấu liên cường của U23 VIỆT NAM, vì lời khen ngợi của người hâm mộ cả Châu Á gửi đến các người hùng vĩ đại của Việt Nam.
Một lần nữa dù không giành chiến thắng nhưng tôi vẫn muốn hét thật to:
VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com