Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19

Không khí buổi sáng se lạnh, Natsu lười biếng mở mắt dậy, cái hại của việc thức khuya đây mà, mắt mở không lên, ngáp ngắn ngáp dài. Cậu chợt mỉm cười thật tươi nhìn người con gái đang ngủ say bên cạnh mình.

Natsu: Lucy ngốc, ngủ ngon không?

Natsu vuốt nhẹ lên mái tóc vàng óng của Lucy, hôn lên trán cô. Cả người Lucy nép vào lòng cậu, thỉnh thoảng dụi đầu vào ngực cậu tìm chỗ ấm. Natsu nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt lúc ngủ trông thật đáng yêu, không còn vẻ trầm tư hay buồn bã nữa mà thật bình thản, ẩn hiện sự thoải mái trong tâm hồn. Ánh mắt cậu chợt dừng lại trên môi Lucy. Đôi môi căng mọng đỏ hồng đang khép hờ thật là đang quyến rũ người khác. Natsu cuối đầu đưa bờ môi nóng bỏng của mình chạm nhẹ vào cánh môi mềm mại của cô.

Gray: Ê KÌ NHÔNG LỬA, MỞ CỬA COI.

Natsu: đồ phá đám.

Natsu luyến tiếc rời bờ môi Lucy, trong lòng bực bội vô cùng. Hình như Gray gọi lớn quá làm Lucy khẽ chau mày, cuộn người vào chăn. Natsu vội đi ra mở cửa, chủ yếu là ngăn cái âm thanh đáng ghét kia để Lucy ngủ.

Natsu: suỵt. Im đi.

Gray: gì chứ, mọi lần cũng vậy mà.

Natsu: lần này khác. Lucy đang ngủ, cũng tại tớ mà tối qua cô ấy ngủ khá trễ. Im lặng chút đi.

Gray: Cậu.. và Lucy hả? Hai người... "ngủ" rồi hả?

Natsu: ờ. Bình thường thôi mà. Mà có chuyện gì quan trọng không? Sao tới sớm thế?

Gray: không... không có gì quan trọng.

Thật ra Gray cũng có vài chuyện muốn nói mà... hình như bay đi luôn rồi, cậu không còn nhớ mình muốn nói gì nữa. Cái tin đó sốc quá.

Natsu: rảnh quá ha. Làm hư chuyện hết. Mà làm gì lắp bắp dữ vậy? Thôi tớ vào trong nha.

Gray: ờ - nghĩ thầm- chuyện này phải nói cho Juvia nghe mới được.

Natsu thản nhiên đóng cửa, bỏ lại thằng bạn đang ngơ ra vì cái tin "hai người ấy ngủ chung". Khi cậu vào trong, Lucy đang từ từ ngồi dậy, dáo dáo nhìn xung quanh.

Natsu: Lucy, em dậy rồi.

Lucy *lơ ngơ*: căn phòng này sao khác quá.

Natsu: vợ ngốc, đây là phòng anh, em ngủ trong phòng anh.

Lucy:em đã ngủ ở đây sao? Mà ai là vợ anh chứ, gọi lung tung.

Natsu: nhìn lại đi, em ngủ với anh, nhẫn cũng đã đeo rồi, em là vợ anh.

Lucy nhìn bàn tay nhìn, quả thật là có một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út. Chiếc nhẫn này... sao quen thuộc vậy. Phải rồi, viên đá đính trên chiếc là...

Lucy: viên đá phát sáng của em. Chẳng phải anh vứt đi rồi sao.

Natsu: làm như anh đáng ghét lắm vậy. Sao? Thích không?

Lucy: ừm... Ê mà anh cầu hôn em hồi nào chứ? Chưa cầu hôn thì không được tùy tiện đeo nhẫn cho người ta đâu đó.

Natsu ( T . T): đừng nhắc nữa...

Lucy nhanh chóng tháo chiếc nhẫn ra khỏi tay mình rồi dúi vào tay Natsu. Natsu cầm trên tay chiếc nhẫn, vẻ mặt không hiểu lắm, có phần buồn và thất vọng.

Natsu: em... không muốn sao?

Lucy: không phải, chỉ là... lỡ như... chúng ta không thể đến với nhau thì sao? Em không muốn anh gặp rắc rối.

Natsu: em lại lo về chuyện đó sao? Đã bảo sẽ không sao mà. Em mà còn như vậy anh sẽ giận đó.

Lucy cúi mặt, khẽ giật tay áo của Natsu, mắt ươn ướt.

Lucy: Natsu, xin lỗi, anh đừng giận em.

Natsu *xoa đầu Lucy*: đúng là không thể giận em được mà. Đồ ngốc, có anh ở dây, anh sẽ bảo vệ tình cảm của chúng ta.

Natsu nhẹ nhàng nâng cằm Lucy lên, môi cậu từ từ tìm đến, chạm nhẹ vào môi cô.

Cộc cộc cộc...

Tiếng gõ cửa cực kì vô duyên vang lên, Lucy đỏ mặt đẩy Natsu đầu đang bốc khói vì tức.

Natsu *nói nhỏ*: tên gõ cửa kia nên thông báo chuyện gì đó quan trọng, nếu không...

Đùa à, lần này là lần "hụt" thứ hai trong một buổi sáng đó, tức thật mà. Natsu ôm cái mặt "một đống" ra mở cửa khiến người hầu thấy cũng phải sợ.

Natsu *sát khí*: chuyện gì?

Người hầu *run*: thưa, Đức Vua cho gọi Ngài và Tiểu thư Lucy.

Natsu: ờ.

Tên kì đà cuối cùng cũng chịu rời đi, Natsu thở phào đóng cửa lại, đưa mắt nhìn cô gái đang cúi mặt, tay bấu chặt vào váy áo. Chắc là cô đang rất lo khi phải đi gặp Igneel. Natsu đi đến ôm lấy vai cô, kéo đầu cô tựa vào vai mình, cười thật tươi.

Natsu: này, tin anh không?

Lucy: có, em tin anh.

Natsu: vậy thì được rồi, đừng lo. Bây giờ về phòng chuẩn bị đi.

Lucy: vâng.

———————————————————

Sau một lúc, Natsu và Lucy đi đến gặp Igneel. Họ đứng cạnh nhau, hai bàn tay nắm chặt truyền cho nhau niềm tin. Lucy trong lòng đang lo sợ và hồi hộp nhưng từ khi Natsu nắm tay cô, những cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất.

Igneel: hôm nay ta gọi hai đứa đến đây là có việc muốn nói.

Natsu: vâng.

Igneel: ta nghĩ hai đứa không nên tiếp tục...

Natsu: không.

Igneel: ???

Natsu: con sẽ không rời xa Lucy, dù thế nào cũng không. Từ trước đến nay, ba là người con yêu quý và kính trọng nhưng sẽ không vì thế mà con vứt bỏ tình cảm với Lucy. Con yêu cô ấy, bây giờ cũng vậy, mãi mãi cũng vậy.

Igneel: nếu đã nói thẳng như vậy thì ta cũng vòng vo nữa. Ta không muốn hai đứa quen nhau.

Natsu *đập bàn*: tại sao?

Igneel *cười*: đơn giản thôi. Ta muốn hai đứa nhanh chóng làm đám cưới.

Natsu: hả?

Igneel đột nhiên cười lớn, ông bước đến xoa đầu Natsu và Lucy.

Igneel: một cô gái yêu con đến mứa có thể hi sinh tất cả để con có được cuộc sống bình yên hạnh phúc, vì con mà trải qua biết bao đau khổ. Một cô gái tốt như vậy nếu không nhanh chóng cưới về thì tiếc lắm đó.

Lucy: sao bác lại biết mấy chuyện đó?

Igneel: Erza nói ta nghe, nếu không thì mãi mãi ta cũng hiều được tình cảm của hai đứa sâu nặng cỡ nào.

Igneel nắm lấy tay của Lucy đặt vào tay Natsu, nhìn cả hai một lượt rồi gật đầu cười.

Igneel: hai đứa phải biết yêu thương, giúp đỡ nhau, vợ chồng như thế mới hạnh phúc.

Bây giờ thì Natsu và Lucy mới hiểu ra, thì ra mục đích hôm nay Igneel gọi cả hai đến là muốn nói về chuyện cưới hỏi của họ, vậy mà cứ tưởng...

Natsu: sao ban đầu ba không nói thẳng, làm tụi con sợ muốn chết.

Igneel: ta chưa nói xong thì đã có đứa nhảy vào bảo vệ vợ mất rồi, cho nên ta đùa một chút cho vui.

Cả ba người đều cười, Natsu ôm Lucy vào lòng, niềm vui tràn ngập khiến cậu lâm vào tình trạng "cười đến không thể ngậm miệng lại được". Igneel nhìn Natsu vui vẻ như vậy còn Lucy thì đang đỏ mặt vì ngượng, trong lòng ông cảm thấy rất thoải mái. Cuối cùng thì người cha như ông cũng có thể làm được một chuyện đúng đắn cho con trai mình, ngoài ra ông cũng thấy mình có lỗi với Lucy khi con bé phải chịu khổ, nhưng bây giờ thì xem ra cả hai đang rất hạnh phúc.

Igneel *nói nhỏ với Natsu*: cầu hôn Lucy chưa đấy.

Natsu ( T . T): đừng nhắc nữa.

Igneel: đồ ngốc.

————————————————————-

Từng cơn gió thổi nhẹ qua tán cây, thời tiết hôm nay khá dễ chịu, không còn những cơn mưa dầm buồn bã, bầu trời thoáng đãng trong xanh. Có hai người nắm tay nhau đi trong hạnh phúc.

Natsu: à quên mất, chân em đã khỏi chưa?

Lucy: khỏi rồi, bây giờ em chạy cũng được.

Natsu: em muốn đi ngắm cảnh không, anh biết một chỗ rất đẹp.

Lucy: ừm, nghe hay đấy. Đi thôi.

Erza: ĐỨNG LẠI ĐÓ.

————————————————————————————————————————————-

Nói thiệt là mệt lắm luôn đó. Cảm ơn m.n đã đợi nhé, chap sau sẽ ra đúng lịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: