Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 7: Câu chuyện báo đời của ba cha con nhà Furuya

"Gì đây? Sao hai đứa lại bầm dập thế này? Pon và Takae, chuyện gì đây?"

Azu hoang mang nhìn hai đứa nhóc nhà mình trước cửa nhà. Đứa tóc vàng, đứa tóc đen, đứa nào đứa nấy cũng lấm lem bùn đất, lại còn mặt mũi sưng vù, thêm ít máu dính trên môi.

Cô vô cùng xót xa nhìn hai đứa, định vội tiến lên kiểm tra xem còn bị thương chỗ khác không. Nhưng bất ngờ hơn, không chỉ là hai đứa nhóc bị thương, đến cả anh chồng họ báo tên thủ nhà mình lẫn cô con gái cưng cũng chả khá khẩm là bao.

"..."

Lần này, Azu cảm thấy không thể bình tĩnh được nữa. Cơn tăng xông đã lên tới đỉnh điểm thật rồi.

"Trời ạ!!!! Ba cha con làm gì mà thê thảm thế này hả?" Azu chống nạnh, cảm giác các dây thần kinh trên cơ mặt run run "Rei-chan yêu dấu của em, anh nói một câu xem."

"À thì...." Anh chàng tóc vàng bầm dập nào đó đã ú ớ "Anh...không....biết...anh đón con đi học về, hai đứa kia nó đã vậy rồi."

Rei chỉ tay sang Pon và Takae, thầm nghĩ thì đúng là anh không biết thật mà, vợ.

"Vậy còn anh và Mon thì sao hả?"

Azu giơ tay phe phẩy qua người anh và bé Mon, cố gắng tìm cảm giác trấn tĩnh.

"Thì trên đường anh đi, bọn anh gặp cướp nên là..."

"Nên là???"

"Nên là bọn này mới phóng con xe RX-7 của thằng Zero để đuổi theo bắt nó."

Bất ngờ, một giọng nói khàn khàn kèm chút không kiềm chế mà lên tiếng.

Anh không hiểu sao thằng Zero lại lắp bắp không nói lời nào, chuyện như thế, không phải chỉ cần nói thẳng một tiếng là được rồi à.

Vâng, người lên tiếng không ai khác chính là anh chàng Jinpei-chan nổi tiếng báo đám bạn nhất hội.

Có vẻ anh vẫn chưa nhận ra mình đã động tới một cơn bão cấp 11 rồi.

Ngay lập tức, Kenji như nhìn ra tình hình trước mắt, vội bịt ngay miệng thằng bạn mình lại. Lúc này, cả đám sợ xanh mắt mèo lên rồi.

"Im ngay đi, thằng kia."

Người sợ nhất lúc này là anh chàng tóc vàng nào đó rồi.

Rei thầm nhủ, nếu không phải còn có Azu thì anh đã nguyện đem nắm đấm của mình hôn lên mặt thằng bạn rồi.

"Thế bắt cướp như nào mà con gái sưng vù cả đầu lên thế kia hả, Rei-chan?"

"Thì...thì...anh lỡ tay phóng nhanh quá đà nên là lúc phanh gấp....có lỡ làm con gái cưng nhà chúng ta...bị va vào..."

"Lỡ tay mà vậy đó hả?"

Azu nhẹ nhàng đáp, khóe miệng cong lên một đường.

Cô cười lên một cái, Rei như thấy bay mất hồn vía, cảm giác anh sắp trải qua án tử hình đến nơi.

"Không....không...phải...đâu...Azu yêu dấu ơi...."

"Đúng...đúng...không phải a...thằng nhãi Jinpei đó nói xạo thôi..."

Cả đám luống cuống giải thích, xua xua tay rồi lại lắc lắc đầu, nhìn trông thảm bại vô cùng.

"Quỳ xuống hết mau!"

Azu vừa mới quát lớn một tiếng, vậy mà không chỉ nguyên cả một đám đàn ông cao to lực lượng đều quỳ rạp hết xuống không nói một lời, mà đến cả hai đứa nhỏ như Pon và Takae cũng làm theo. Ngay cả ông báo con hùng hổ lúc nãy là Matsuda Jinpei cũng nín lặng liền không dám cãi.

"Xòe hết tay ra."

Azu một tay chống nạnh, một tay cầm sẵn cây chổi quét nhà mà giơ lên. Cô bắt đầu gõ gõ mấy tiếng xuống sàn nhà, những tiếp "bộp bộp" vang lên thật thanh thúy làm sao.

Azu giờ trông không khác gì bà mẹ với năm đàn con thơ tuy to xác mà tâm hồn trẻ nhỏ.

Cả đám sợ run lên, không một ai dám xòe tay ra.

"Nhanh lên. Đừng để em nói lần hai."

Rei, Hiro, Kenji, Jinpei với Date lập tức xòe tay ra.

Cả bốn người kia dù biết mình không có việc gì phải quỳ chịu trận ở đây cả nhưng....

Họ cũng sợ và thấy tốt nhất không nên phản kháng gì cả.

Yên lặng là an toàn.

"Bốp bốp!!!"

Tiếng âm thanh chát chúa của cán cây gậy quét nhà đánh vào tay sao mà đau thế nhỉ?

Mỗi người nhận mười roi, không ai kém ai.

***

[Một tiếng trước đó]

Bọn con trai trong lớp càng ngày càng có những hành động quá đáng với Pon hơn. Con gái trong lớp thì không nói, Pon vốn mang vẻ đẹp như thế, lại ga lăng, không bé gái nào mà không quý cậu hết.

Chúng hết vứt cặp của cậu đi, rồi lại chơi mấy trò như giấu giày, mũ hay áo khoác của cậu. Điều này khiến Pon khá bực mình, nếu cậu cứ nhịn mãi, đám con trai xấu tính này sẽ càng ngày càng lấn tới.

Nhưng giờ Pon không hề có một mình. Cậu còn có Takae sát cánh cùng. Lần này cậu sẽ không để yên đâu.

"Là ai đã ném đồ của tôi vào thùng rác thế này?"

Không một ai trả lời.

Pon đảo mắt nhìn khắp một vòng, đám con trai trong lớp đều cố ý lảng tránh ánh mắt dò xét của cậu.

"Không một ai dám nhận à? Các cậu dám làm mà không dám nhận à?"

"Là đồ của cậu rớt ra khỏi hộc tủ, chúng tớ thấy tưởng là rác nên đã vứt đi. Vậy thôi."

Một cậu nhóc với mái tóc hung đỏ lên tiếng.

Đây là cái tên cầm đầu suốt ngày bắt nạt đám bắt nạt Pon.

Nếu là thường ngày thì cậu sẽ nhẫn nhịn không thèm chấm đám nhóc này. Nhưng hôm nay thì khác.

Cái cặp đó là món quà đầu tiên papa Rei mua tặng cậu. Tuy rằng không nói nhưng Pon vô cùng trân quý món quà này của papa. Ngoài ra, còn có cái móc khóa cặp hình con gấu của em gái Mon chọn cho cậu.

Chỉ cần động tới đồ của hai người họ, là thành công chọc giận Pon.

"Là cậu đã ném đồ của tôi sao?"

Pon mỉm cười, không một động tác thừa ném đồng đồ của tên nhóc táo tợn kia.

"Cậu bị điên à? Làm trò gì đó?"

"Xin lỗi nhé. Tôi thấy cái đống trước mắt giống rác quá nên đem vứt đi thôi."

"Cậu....cái đồ quái vật. Mày là cái thá gì mà dám đi học chung cùng bọn tao? Mày không phải người Nhật!"

"Chuyện đó liên quan gì đến cậu à?" Takae ở trong góc không nhịn được mà lên tiếng "Mới bé tý mà đã học đòi cách bắt nạt người khác, thật nực cười."

"Không phải chuyện liên quan đến mày. Im đi."

"Ai nói không liên quan? Cậu động tới bạn thân của tôi mà tôi còn sẽ để yên à?"

"Còn nữa, cậu vứt đồ của tôi, tôi cũng vứt đồ của cậu. Không chịu thì đó cũng là do cậu chuốc lấy."

"Hừ. Mày dám. Tao đây sẽ liều với mày. Tao....nhất định sẽ đuổi được mày khỏi đây...tao không học cùng tên quái vật như mày."

Tên nhóc kia xấu hổ, bắt đầu đuối lý liền la lớn ăn vạ. Không những thế, tên nhóc đó còn lao lên nắm đầu Pon giật giật.

Nhưng còn chưa chạm đến nơi thì đã bị Pon làm một cước đá ra.

Trông hề không tả được.

Làm con trai của một công an, cậu không thể thua được.

Tên nhóc kia bị ngã ra rất đau, cảm thấy mặt mũi mất hết, liền cố hết sức lao lên muốn gỡ lại.

Vậy là cứ thế trận hỗn chiến giữa lũ con trai diễn ra.

Đương nhiên đám Pon thắng nhưng mặt mũi bầm tím hết cả ra.

Lũ kia cũng sợ xanh mật, đoán là từ nay sẽ không dám bắt nạt người khác nữa.

Rei cũng nghe cô giáo gọi mà hốt hoảng chạy đến một trận. Nhìn cậu con trai bầm dập trước mắt, anh cũng chỉ lắc lắc đầu không nói gì.

Sau đó, trên đường đón Pon và Mon về, anh lại nhận được tin báo từ Kazami rằng đoạn đường anh đi có một tên cướp đang đi qua đó.

Vừa hay lại gặp lũ bạn Jinpei, Hiro, Kenji và Date cũng đang chạy đi tới. Thế nào mà tên cướp Kazami nói với anh lại trùng hợp với cái tên cả đám Jinpei muốn tóm.

Thế là cả đám liền lên xe của Rei để bắt cướp.

Lần đầu tiên trong đời, cả Mon và Pon mới được chứng kiến màn lái xe tổ lái của papa nhà mình.

Tụi nhỏ khỏi cần phải nói, hai đứa nhóc phấn khích đến quên cả đau đớn trên người. Chỉ có riêng Mon thì không bị thương nhưng con bé vẫn rất thích.

Thế mà chưa đầy lúc sau, chỉ vì cái lỡ chân của papa phanh gấp mà đầu cô bé đã sưng vu lên rồi.

"A...."

Mon kêu lên đau đớn.

Rei ngay lập tức quay lại, mặt tái nhợt.

Con gái yêu của anh bị u đầu rồi.

Má ơi, làm sao đây, tuy rằng, trong lòng anh rất xót nhưng tý nữa về giải thích sao với Azu đây?

"Papa. Tập trung vào bắt cướp đi. Con không sao đâu. Con nhịn đau được."

Mon rất kiên cường xoa xoa tay ông papa nhà mình.

Được con gái cổ vũ, Rei mới tiếp tục.

Vậy là sau nửa tiếng truy đuổi ngẹt thở đó, tên kia cũng bị tóm.

Đó cũng là toàn bộ câu chuyện báo đời của ba cha con nhà Furuya.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #ngan#oanh